Lâm Kinh Thước vẫn chưa hồi âm.
Trong chiếc xe hơi sang trọng, Hạ Tư Phạm dựa người vào lưng ghế, ngón tay trắng lạnh cầm chiếc điện thoại màu đen, liên tục cọ xát lên màn hình bóng loáng, theo thời gian lại nhảy qua một phút, anh ngước đôi mắt lạnh lùng lên, vừa vặn đối diện với thư ký Nghê ở ghế lái.
Giây tiếp theo.
Hạ Tư Phạm hỏi: “Đói không?”
Thư ký Nghê trong vòng nửa năm tới cũng không muốn ăn mì trộn nữa, anh ấy run rẩy nhắc nhở: “Sếp Hạ, anh đã mời tôi ăn tám bát rồi.”
Lúc đầu thư ký Nghê còn có thể nói một câu cảm ơn nịnh nọt, ăn đến phần mỳ trộn bơ đậu phộng thứ ba, anh ấy cần phải dùng nước khoáng để nuốt xuống, mặc dù trong lòng đã mắng chửi dữ dội nhưng trên mặt vẫn phải làm bộ như không có việc gì: “Lấy kinh nghiệm hơi nông cạn của tôi, rất có thể cô Lâm không phải ngủ như chết. Hay là cô ấy giả vờ không thấy?”
“Ừ.”
“Hả?”
“Dung Già Lễ đã sớm nói với tôi ——” Giọng của Hạ Tư Phạm không hề có chút tức giận sau khi bị trêu đùa, lặp lại từng chữ đã ghi tạc trong lòng: “Cậu ta bảo tôi phải nhớ kỹ, không thể đặt mì trộn trước cửa chung cư, cũng không thể gọi điện thoại quấy rầy Lâm Kinh Thước, mỳ lạnh rồi phải đi mua một lần nữa, cho đến khi cô ấy rời giường.”
Thư ký Nghê: “Vậy cậu hai Dung có nói sau khi rời giường phải làm sao không?”
Hạ Tư Phạm liếc mắt, chăm chú nhìn anh ấy hồi lâu: “Nếu Lâm Kinh Thước thức dậy rồi mà vẫn không muốn trả lời tin nhắn thì tôi nên đi trước, đừng giống như tên biến, thái cuồng canh giữ ở dưới lầu quấy rầy cuộc sống bình thường của cô ấy.”
Chỉ chớp mắt đã gần bảy giờ rưỡi.
Điện thoại di động yên tĩnh như nước đọng, hiển nhiên Lâm Kinh Thước không có ý định gặp anh.
Thư ký Nghê bấm đồng hồ: “Sếp Hạ?”
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Hạ Tư Phạm thản nhiên tựa lưng vào ghế da, làm như nhắm mắt nghỉ ngơi: “Đi thôi.”
*
Cho đến khi ngoài cửa sổ không còn nhìn thấy bóng xe đâu nữa, Lâm Kinh Thước mới chậm rãi xuất hiện ở dưới lầu trong bộ quần áo màu trắng, ngay tại vị trí anh dừng lại thật lâu, hai gò má trắng như tuyết đón lấy ánh sáng, biểu cảm từ bình tĩnh đến hoang mang.
Hạ Tư Phạm đã quen với tư thái của một người đứng đầu, tính cách lại lạnh lùng vô tình, từ trước đến nay là một nhà tư bản chủ nghĩa quyền lực tối cao.
Thời gian của anh quý giá hơn bất cứ ai.
Làm sao có thể cam tâm lãng phí cả đêm trong chuyện không quan trọng này chứ?
Lâm Kinh Thước còn nhớ rõ năm Hạ Nam Chi mười bốn tuổi, nửa đêm náo loạn muốn ăn canh móng heo phải đi xe nửa tiếng mới có thể mua được bên phố cổ, còn chỉ mặt gọi tên bắt Hạ Tư Phạm đang chiến tranh lạnh đi một vòng lớn từ nhà họ Hạ tới đưa đồ ăn.
Anh phái thư ký đưa tới trước, nhưng Hạ Nam Chi đang có chút tâm trạng, lại không ăn.
Còn nói muốn tuyệt thực chết đói.
Để Hạ Tư Phạm phải chịu đau đớn dằn vặt của đời!
Lăn qua lăn lại đến gần hừng đông, Hạ Tư Phạm ký xong dự án kinh doanh trên nghìn vạn mới phong trần chạy tới, mặt không chút thay đổi xách Hạ Nam Chi đang ngủ thoải mái trong chăn ra, ép buộc cô ăn sạch sẽ, một giọt cũng không thể để lại.
Hạ Nam Chi nước mắt lưng tròng mắng anh: “Em gái yêu quý của anh còn không quan trọng bằng mấy nghìn vạn lạnh lẽo đó đúng không? Em đã tuyệt thực cả đêm rồi, sao anh không đợi sang năm rồi hẵng tới lấy xác em?”
Mọi người trong đoàn kịch đều vây xem tình cảm hai anh em tan vỡ.
Hạ Tư Phạm vừa mới kiếm được tiền, bày tỏ lòng khoan dung chưa từng có trước đây đối với việc Hạ Nam Chi cố tình gây sự, lạnh lùng giải thích một câu: “Em nhịn đói một đêm cũng không mất đi một cân thịt nào, anh kiếm được một nghìn vạn có thể cho em ăn đủ canh móng heo cả đời.”
Cảm xúc của anh được đo bằng tiền bạc, trong nhiều trường hợp quá lý trí và lạnh lùng.
Không hiểu em gái nhà mình vì sao lại ồn ào như vậy.
Kỳ thật là hai bên đã chiến tranh lạnh gần nửa tháng, cô lại chạy đến rạp hát ở, vì muốn gặp anh nên cố ý đưa một bậc thang qua mà thôi.
….
Lần này Lâm Kinh Thước đã nghĩ sai về Hạ Tư Phạm, sau đó cho rằng anh sẽ thừa thắng xông lên xuất hiện trước mặt mình, nhưng đến cuối tháng lại phát hiện mình bị lầm rồi.
Anh giống như một vị quân vương vô tình bắt đầu hiểu được thất tình lục dục, không giống như lúc trước, biết rõ cô ghét gặp anh trên con đường đi qua rạp hát nên cố gắng không xuất hiện nữa.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Kinh Thước có đến Lịch Thành một chuyến để tham gia hoạt động di sản văn hóa phi vật thể Côn khúc, lại phối hợp với đài truyền hình địa phương làm phỏng vấn tin tức, bận rộn đến mức dần dần cũng không còn nghĩ đến chuyện giữa mình và Hạ Tư Phạm nữa.
Gặp lại anh.
Là vừa xuống máy bay. Ánh đèn rực rỡ của thành phố và đèn xe nối liền đang dần di chuyển về phía trước.
Lâm Kinh Thước kéo vali hành lý đi ra, đầu đông, trong cơn gió đêm thấm đẫm sự lạnh lẽo, cô đã book xe từ sớm nhưng mãi không thấy đến, đứng trên bậc thang đợi một lát mới nhận được điện thoại xin lỗi của bên kia.
Nói là giao lộ phía trước xảy ra tai nạn xe, bị chặn ở nửa đường không vào được.
Tài xế xe đơn phương hủy đơn đặt xe.
Lâm Kinh Thước không còn cách nào khác, chỉ có thể book lại lần nữa.
Đúng lúc này, cô vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy một nhóm tinh anh mặc âu phục giày da đang bước ra từ lối ra của sân bay. Trong màn đêm, bộ vest công sở màu đen được ủi là thẳng thớm của Hạ Tư Phạm vô cùng nổi bật. Cách một khoảng xa, trước khi lên xe, anh như cảm nhận được nhiệt độ ánh mắt của cô.
Lâm Kinh Thước chưa kịp dời mắt đi, Hạ Tư Phạm bỗng nhiên nhìn thẳng sang đây. Một giây sau, đôi môi đang mím chặt đó khẽ nở nụ cười với cô.
–
Cuối cùng thư ký Nghê nghe theo lời dặn dò, rời khỏi đoàn đội tinh anh tới lịch sự hỏi cô có muốn giúp đỡ không.
Trong gió lạnh, hàng mi cong dài của Lâm Kinh Thước rõ ràng run rẩy vài lần, cất giọng dịu dàng mang theo chút khàn khàn: “Tôi đang chờ xe.”
Thư ký Nghê không hổ là người đầu tiên trong tập đoàn Hạ thị được ‘hoàng đế sủng ái’, nhạy bén phát hiện cổ họng cô có vấn đề: “Cô Lâm bị bệnh à?”
Lâm Kinh Thước hời hợt đáp: “Bị cảm nhẹ.”
Thư ký Nghê cho dù là người ngoài nghề nhưng cũng biết Lâm Kinh Thước rất giữ gìn giọng nói của mình, sợ nhất là bị bệnh khiến dây thanh quản bị tổn thương, vì thế không nói hai lời đã cởi áo chống lạnh ra đưa cho cô, còn không quên giải thích: “Cô Lâm cứ yên tâm mặc, đây là áo của tôi, áo khoác của sếp Hạ ở trên xe.”
Lâm Kinh Thước có chút ngượng ngùng, lắc đầu: “Tôi có khăn quàng cổ rồi.”
Thư ký Nghê thấy thế cũng không miễn cưỡng nữa, đi qua báo cáo tình huống với Hạ Tư Phạm cách đó không xa. Uớc chừng hai ba phút trôi qua, lại quay về nói: “Sếp Hạ nói, nếu cô Lâm không chê thì có thể ngồi xe anh ấy về thành phố.”
Lâm Kinh Thước từ nãy đến giờ không nhìn về phía anh, tựa như muốn khéo léo từ chối.
Thư ký Nghê đúng lúc nói: “Hiện tại tình hình giao thông tắc nghẽn, cô còn phải đi khám bệnh nữa, với cái tính của sếp Hạ… Nói một câu hơi phạm thượng, nếu cô không đi cùng, có thể anh ấy sẽ đứng ở đây hóng gió cả một đêm, giống như mì trộn bơ đậu phộng lần trước kia….”
Cố ý nhắc tới điều này, Lâm Kinh Thước rốt cuộc cũng cảm thấy chột dạ, trán lại nóng dữ dội, bèn mơ mơ màng màng gật đầu.
Chiếc xe thương vụ sang trọng nhanh chóng dừng lại, thư ký đi theo đều đã ngồi lên xe, cũng không đến mức hai người mặt đối mặt xấu hổ. Hành lý của Lâm Kinh Thước được thư ký Nghê tiếp quản, cô nhấc váy khom lưng, chọn một nơi cách Hạ Tư Phạm xa nhất. Ánh sáng hơi tối, cơ thể mảnh mai gần như hận không thể tàng hình, toàn bộ quá trình đều yên tĩnh không tiếng động.
Trái lại, vẻ mặt của Hạ Tư Phạm trông khá tự nhiên, giao thông tắc nghẽn, anh bèn cùng thư ký bàn bạc chuyện dự án.
Thỉnh thoảng đổi sang dùng tiếng Đức để trao đổi, đôi môi mỏng tràn ra giọng điệu trầm thấp vững vàng, không có bất kỳ cảm xúc phập phòng dư thừa nào, nhưng lại rất cực kỳ dễ nghe như bị thôi miên.
Lâm Kinh Thước vô thức buồn ngủ, nhanh chóng vùi gương mặt trắng nõn vào trong khăn quàng cổ.
Cho đến khi giọng nói của Hạ Tư Phạm tựa như từ nơi xa xôi truyền đến, gọi cô một tiếng: “Kinh Thước.”
Lâm Kinh Thước vốn ngủ không sâu giấc, mê mang mở mắt ra.
Hạ Tư Phạm đã đổi vị trí với thư ký Nghê bên cạnh cô, ngồi xuống, ống tay áo sạch sẽ lộ ra một nửa đoạn cổ tay trắng lạnh, đưa cho cô một hộp thuốc hạ sốt bình thường và nước uống.
Lâm Kinh Thước không nhận, đầu ngón tay vô thức siết chặt đuôi khăn choàng: “Tôi sắp khỏi rồi.”
Mặt cô rất trắng, là kiểu trắng sau khi sốt cao không còn chút huyết sắc, cũng làm nổi bật cảm giác yếu ớt.
Không giống như đã khỏi.
Hạ Tư Phạm nhận ra cô sốt cao, giọng nói lại trầm xuống vài phần: “Thuốc này tôi chưa từng đụng vào, chưa mở niêm phong, không tin em xem thử đi?”
Lâm Kinh Thước không có ý đó, muốn giải thích, nhưng lời tới bên môi lại nuốt trở vào.
Hạ Tư Phạm lại lấy tấm thảm lông dài màu xám đắp lên cho cô, cũng nhấn mạnh là chưa dùng qua.
Lâm Kinh Thước cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát để cho anh hiểu lầm.
Ngoài cửa sổ xe phản chiếu bóng đêm ảm đạm, tình hình giao thông vẫn chưa được cản thiện, cô uống một viên thuốc, hít thở nhẹ nhàng, loáng thoáng có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trầm hương trên người Hạ Tư Phạm, kẹt xe một hai giờ dường như không còn khó khăn như trong tưởng tượng.
Kế tiếp, Hạ Tư Phạm vẫn xử lý công việc đang chồng chất thành núi, thỉnh thoảng khi cô tỉnh táo lại sẽ hỏi vài câu chuyện hằng ngày.
Dần dần, đôi mắt bình tĩnh của Lâm Kinh Thước nhìn anh chằm chằm, cũng không dời đi.
Không hề báo trước, cô hé môi nói: “Là tôi cố ý không trả lời anh.”
Ngón tay của Hạ Tư Phạm hơi khựng lại, đặt lên văn kiện: “Tôi biết.”
Lâm Kinh Thước cau mày nói: “Tôi cố ý đùa cợt anh, cố ý muốn anh chờ dưới lầu không bao giờ nhận được lời hồi đáp.”
Hạ Tư Phạm vẫn nói câu nói kia: “Tôi biết.”
“Anh nên tức giận.” Hô hấp Lâm Kinh Thước thoáng dồn dập, cũng vì đang sốt đến mơ hồ nên mới hỏi liên tục, nói xong còn cười tự giễu, ánh mắt như chìm ngập trong nước, nhưng lại không rơi một giọt lệ nào: “Hạ Tư Phạm, thân phận như anh cần gì phải hao hết tâm tư lấy lòng mỗi người trong đoàn diễn, có lúc tôi thậm chí hoài nghi, trận động đất đó không chỉ làm tổn thương chân của anh.”
Một đoàn kịch bình thường không có gì lạ, mỗi người trong số đó đối với anh như mây với bùn.
Cuối cùng, Lâm Kinh Thước thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Kinh Thước.” Hạ Tư Phạm nâng bàn tay lạnh lẽo phủ lên trán cô, dường như có thể hạ nhiệt độ, giọng nói đè xuống rất thấp: “Tôi không biết, đáp án này tôi muốn tìm kiếm từ trên người em.”
Lâm Kinh Thước ngẩn người trong nháy mắt, lại nghe anh nói: “Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã vứt bỏ dự án ở Hồng Kông, ngược lại, tôi còn cảm thấy gông cùm xiềng xích trên người lại biến mất chỉ sau một đêm. Lần đầu tiên trong đời tôi hối hận, điều duy nhất hối hận là đêm đó đã không ở lại tới cuối cùng.”
Nếu là một ván cờ, thì việc anh lựa chọn liên hôn lợi ích với nhà họ Lôi cũng đã đi nhầm nước cờ.
Từng bước sai tiếp theo, nếu không dứt khoát bỏ đi, sẽ chỉ thua cả bàn.
Lâm Kinh Thước vô thức gạt tay anh sang một bên, lại bị nắm lấy đầu ngón tay, sau đó hai bàn tay đan vào nhau.
Thư ký trong xe tự giác đeo tai nghe bluetooth, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không một ai dám ngắt lời của ông sếp nhà mình vào lúc này.
Nhiệt độ của Hạ Tư Phạm truyền sang da thịt mềm mại của cô, dần dần, đáy mắt Lâm Kinh Thước ngập nước, chờ tâm tình hòa hoãn lại, không còn có bất kỳ giãy dụa nào, anh mới nói: “Sau khi quyết định ngày cưới với nhà họ Lôi, tâm trạng của tôi tệ hơn với so với lần trước liên hôn với nhà họ Quý, thường xuyên hay giả định rằng nếu tôi chọn em, liệu người đứng bên cạnh thím tôi khi nhà họ Hạ chiêu đãi khách khứa có phải sẽ thuận mắt hơn một chút không.”
“Liệu tôi có thấy chán ghét khi phải tiếp đãi khách khứa, có thấy phiền phức khi bị các trưởng bối trong nhà trêu chọc hay không.”
“Lôi Linh Vi gửi ảnh cô ta thử áo cưới cho tôi xem, nhưng lúc tôi mở ra xem, lại vô thức nhìn người đó thành em.”
“Nếu người thử áo cưới là em, tôi sẽ giống như những chú rể tương lai khác, cũng sẽ chờ đợi ở bên ngoài, cảm giác này dường như tôi chưa bao giờ có. Chỉ cần nghĩ đến là tôi lại rất muốn nhìn thấy….”
Hạ Tư Phạm không hiểu như vậy là sao, trước kia trong đầu anh đều là lợi ích gia tộc, dần dần bắt đầu phân tâm suy nghĩ đến Lâm Kinh Thước.
Anh không phải không thể đối mặt với quyết sách sai lầm, đêm trước khi hủy hôn ước, anh đã ở lại văn phòng tổng giám đốc Hạ thị, dùng sự cân bằng lợi ích để cân nhắc tính toán, lúc đó Hạ Tư Phạm mới phát hiện, cho dù có rất nhiều lý do khiến anh tiếp tục duy trì hôn ước với nhà họ Lôi.
Nhưng lại không thể so sánh với khoảnh khắc nhẹ nhõm khi anh chọn từ bỏ dự án Hồng Kông.
Khi Lôi Linh Vi biết được tin tức đã không ngại ngàn dặm xa xôi kéo lê thân thể bệnh tật tới tìm anh.
Là lấy thái độ thương lượng.
Hỏi anh thấy chỗ nào không hài lòng với bà Hạ tương lai, hay là muốn nhà họ Lôi nhượng bộ thêm lợi ích?
Hạ Tư Phạm đang ngồi trước bàn làm việc lạnh như băng, vẻ mặt tự nhiên lật xem báo tài vụ hàng tháng.
Qua hồi lâu, anh mới nói với Lôi Linh Vi bất cứ lúc nào cũng có thể duy trì lễ nghi tao nhã: “Cô rất hoàn mỹ, nhìn lại trong giới Tứ Thành này không có một cô gái nào có thể diễn vai vợ chồng mẫu mực với tôi như cô.”
Đôi môi tái nhợt của Lôi Linh Vi không cười nổi.
Đây hiển nhiên không phải là những lời tốt đẹp.
Hạ Tư Phạm trầm tĩnh nhìn cô ta một lát: “Cô có thể đoán được tâm tư của tôi 100%, nhưng cũng không thể khiến tôi yêu cô được.”
Thân thể Lôi Linh Vi khẽ run, trong khoảng thời gian cuối năm cô ta đã cố gắng tặng đồ đến tập đoàn Hạ thị, cũng cố gắng kéo lê thân thể bệnh tật đi lấy lòng trưởng bối ở nhà họ Hạ, thậm chí còn cố ý vô tình sắm vai một mỹ nhân khiến người ta thương xót ở trước mặt Hạ Tư Phạm lạnh lùng vô tình.
Chỉ vì muốn giữ chân, muốn lừa Hạ Tư Phạm rơi vào bể tình, cam tâm tình nguyện nghe cô ta sai khiến.
Những thủ đoạn này đã sớm bị Hạ Tư Phạm nhìn thấu, chẳng qua lười mở miệng vạch trần.
Lôi Linh Vi thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, ngữ khí bình tĩnh: “Anh đối với tôi, ngay cả dụ.c vọng bình thường của đàn ông đối với phụ nữ cũng không có, dù cho tôi có thủ đoạn thế nào thì cũng không làm nên chuyện gì.”
Anh đâu chỉ không có dụ.c vọng với cô ta, đối với Quý Nhân Nhân xinh đẹp kiêu căng trước đó cũng không hề có.
……
Hàng năm, Hạ Tư Phạm đều làm kiểm tra sức khỏe, thể chất khỏe mạnh hơn đàn ông bình thường, nhưng về phương diện tình d.ục lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Lúc trưởng thành, các thiếu niên hừng hực sức trẻ trong ký túc xá lén lút xem phim cấm, thỉnh thoảng, Hạ Tư Phạm uống nước đi ngang qua, tầm mắt lạnh lùng chỉ đảo qua vài giây.
Không hiểu loại phim này có gì thú vị mà mê mẩn đắm chìm vào đó?
Cũng giống như cặp song sinh của nhà họ Tạ, lúc đi học, số thư tình anh nhận được cũng đếm không hết.
Nhưng cho dù Hạ Tư Phạm có gặp hoa khôi của trường tới đưa thư tình cũng rất thờ ơ, thậm chí còn cảm thấy không xinh bằng một phần mười Cá Con ngu ngốc trong nhà mình, vậy mà vẫn được bình chọn làm làm hoa khôi trường. Trường học này, xem ra là không một ai có thể lọt vào mắt anh.
Còn kể đến bên ngoài trường.
Hạ Tư Phạm cảm thấy vẻ đẹp của Lâm Kinh Thước là đẹp ở khí chất.
Đôi mắt như nước của cô dường như đang cất giấu vô vàn tâm sự, thỉnh thoảng xuất hiện chút biểu cảm để anh nhạy bén nhận thấy được, như xen lẫn sự ái mộ mơ hồ, nhưng sẽ không gây bất cứ phiền phức gì cho anh. Dần dà, Hạ Tư Phạm ngầm thừa nhận để cho Lâm Kinh Thước yêu lặng thầm mến mình, cũng không chủ động phá vỡ loại quan hệ vi diệu này.
Mười năm qua, trong kế hoạch cuộc đời của anh không có Lâm Kinh Thước.
Đến đêm quyết định hủy hôn ước với nhà họ Lôi, Hạ Tư Phạm ngồi trước bàn làm việc, lật đổ kế hoạch quãng đời còn lại của mình, thêm Lâm Kinh Thước vào mỗi một năm, anh ích kỷ nghĩ vốn nên như thế…
*
Tình hình giao thông dần dần được cải thiện, xe chậm rãi chạy vào trung tâm thành phố.
Hạ Tư Phạm dặn tài xế đổi hướng trước, lái đến bệnh viện số 1. Anh bỏ lại đám người thư ký, nửa ép buộc dẫn Lâm Kinh Thước đến phòng cấp cứu, vừa truyền nước vừa chạy lên chạy xuống lấy thuốc, lăn qua lăn lại đến hơn hai giờ sáng, khuôn mặt tái nhợt nhìn còn nghiêm trọng hơn cả Lâm Kinh Thước.
Thư ký Nghê lén lút gửi tin nhắn nói cho Lâm Kinh Thước biết: [Sếp Hạ vì bàn chuyện làm ăn nên đã làm việc với cường độ cao ba ngày, cũng chưa từng chợp mắt, cô đừng nhìn dáng vẻ như dùng thuốc kíc,h thích của anh ấy mà lầm, kỳ thật cũng chạy đến bệnh viện không ít lần.]
Sau khi vứt bỏ dự án ở Hồng Kông, mọi người đều biết nếu nhà họ Hạ có thêm một người có thể kế thừa gia nghiệp.
Hạ Tư Phạm sẽ bị trục xuất khỏi gia phả ngay trong đêm.
Anh đã làm tổn thất hơn trăm tỷ, hai năm nay phải liều mạng để kiếm về lại, nên mới làm việc bất kể ngày đêm như thế.
Lâm Kinh Thước im lặng nhắm hai mắt lại, giống như đang ngủ, đầu nhẹ nhàng tựa vào ghế.
Đột nhiên, đầu ngón tay ấm áp.
Cô phát hiện là Hạ Tư Phạm ngồi xổm trước đầu gối, chẳng biết lúc nào đã tìm y tá yêu cầu một túi nước nóng, nhét vào trong lòng bàn tay lạnh lẽo của cô. Đêm khuya yên tĩnh, ngay cả giọng nói tràn ra khỏi môi mỏng cũng nhẹ nhàng trầm thấp: “Đừng tránh anh nữa, Kinh Thước.”
Lâm Kinh Thước vô thức nín thở, để mặc cảm xúc yếu ớt tràn ngập đáy lòng, một lát sau, cô mới cất giọng khàn khàn: “Năm bái sư, tôi đã viết một nguyện vọng treo lên cây đa già, ước mơ trở thành một người như sư phụ.”
Phù Tâm Yêu khi còn trẻ đã nổi tiếng trên sân khấu nhưng cả đời lại không lập gia đình, chỉ một lòng chăm chút cho đoàn kịch, nuôi một nhóm trẻ mồ côi không cha không mẹ, truyền thụ di sản văn hóa phi vật thể cho đệ tử của mình.
Lâm Kinh Thước muốn trở thành người như sư phụ ——
Cô nghẹn ngào hồi lâu, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Hạ Tư Phạm, chậm rãi nói xong nửa câu sau: “Lúc anh chọn nhà họ Lôi, tôi đã nghĩ, giống như vở kịch trên sân khấu vậy, đây mới là kết cục muôn đời không thay đổi.”
“Kết cục trên kịch bản cũng có thể sửa lại.”
Trong hành lang bệnh viện yên tĩnh lạnh lùng, Hạ Tư Phạm cũng thấp giọng gọi tên cô. Anh ở trên địa vị cao đã lâu, lại cam lòng quỳ một gối trước mặt cô, hoàn toàn vứt mũ cởi giáp, nắm chặt tay cô: “Chúng ta thử xem. Kinh Thước, nếu em hối hận, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui khỏi đoạn tình cảm này. Anh thề, sẽ không quấy rầy cuộc sống của em ——”