Dẫn Lửa - Chương 23: Rêu rao khắp nơi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Dẫn Lửa


Chương 23: Rêu rao khắp nơi


Hạ Nam Chi vẫn nép mình trong vòng tay mềm mại thơm tho của mẹ, đôi mi cong thỉnh thoảng run lên, nghe các trưởng bối tụ tập bàn tán những chuyện linh tinh cuối năm, mấy ngày liên tiếp đều như vậy, thỉnh thoảng cô phải cùng mẹ đi đếm lại quà mà khách tặng.

Cố Thanh Sương đi đằng trước, cô cứ cầm quyển sổ nhỏ đi theo ghi chép lại.

“Cô cả nhà họ Lôi ở Cảng Thành này là một người rất hiểu lễ nghĩa.”

Đột nhiên nghe tới nhà họ Lôi.

Hạ Nam Chi còn tưởng là Hình Tuyết, cô tò mò nhìn mẹ với đôi mắt sáng ngời: “Hả? Phạm Phạm nuốt trôi được cục tức vì bị nhận nhầm, cưới người ta vào cửa luôn à?”

Cố Thanh Sương ngoảnh lại nhìn cô: “May là con gả vào nhà họ Tạ, khuôn mặt này lại còn dễ nhìn nữa.”

“Là sao ạ?”

“Lúc bố chồng tương lai của con lên nắm quyền, mấy lão già bảo thủ ở mấy chi trong nhà họ Tạ đều vào quan tài nằm rồi, không có trưởng bối đức cao vọng trọng nào để con cần để ý…”

Cũng phải.

Đâu như nhà họ Hạ ai cũng sống lâu đến mức khiến Hạ Nam Chi phát sợ, cảm giác như mấy lão tổ tông sẽ sống mãi đến khi tiễn bố cô đi vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại.

Hạ Nam Chi cảm thấy mẹ lại lươn lẹo, mắng cô là đồ ngu ngốc xinh đẹp.

Thấy cô có vẻ đã nhận ra, Cố Thanh Sương đặt chiếc bình cổ thời nhà Thanh trong tay lên bàn gỗ lê, quay lại chủ đề chính nhắc tới nhà họ Lôi: “Lôi Minh có mười cô con gái nuôi, người được yêu thương hơn là cô cả nhà họ Lôi, Lôi Linh Vi. Mấy năm qua con bé không được trời ưu ái, cứ sống mãi với cơ thể đầy bệnh tật chữa mãi không khỏi, sống rất kín tiếng, nay một trong số các con nuôi là Hình Tuyết mất cơ hội liên hôn, nên con bé có ý với anh trai con.”

Mấy hôm trước.

Lôi Linh Vi cố ý đi theo bố mình, mang quà tới nhà tổ gặp mặt vợ chồng Hạ Duy Trầm và Cố Thanh Sương.

Từ cách nói chuyện ứng xử, không khó để nhận ra rằng cô cả ốm yếu nhà họ Lôi này học lễ nghĩa rất tốt, ứng xử không có gì để chê trách, hiển nhiên bà cũng thử vài lần, cố ý vô tình nhắc tới chuyện tháng trước qua New York tình cờ gặp được mẹ của Hạ Tư Phạm.

Từ chị dâu cả, Cố Thanh Sương đã biết rõ hơn về người đẹp bệnh tật khiến mình cảm thấy thương hại này.

Với tài lực hùng hậu của nhà họ Hạ, muốn nuôi nấng một bà chủ mới trong nhà kính cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Chỉ cần Hạ Tư Phạm thích.

Hạ Nam Chi nằm trên thảm không chút hình tượng, một tay chống má lắng nghe lời mẹ nói, một lúc sau, cô cũng suy ngẫm nói rằng: “Phạm Phạm nổi tiếng lòng dạ sắt đá, suốt ngày chìm đắm vào sự nghiệp của gia tộc Hạ Thị, có thể nói là không hề quan tâm tới chuyện tình cảm. Mẹ, con không tưởng tượng nổi ngày nào đó anh ấy đột nhiên thương hương tiếc ngọc…”

Nếu Lôi Linh Vi vào nhà họ Hạ thay cho Hình Tuyết.

Cô nghĩ, với cái tính lạnh nhạt của Hạ Tư Phạm, sẽ dành bao nhiêu thời gian để quan tâm chăm sóc người vợ ốm yếu đây?

“Lúc trước thằng bé muốn liên hôn với nhà họ Quý, mẹ và bác con đều nghĩ tới Quý Nhân Nhân, tuy con bé đó hơi đỏng đảnh kiêu kỳ, nhưng có thể chịu được cái nết của Tư Phạm.” Cố Thanh Sương cùng một suy nghĩ với cô, khẽ thở dài: “Cho dù không thể chung thủy thì tôn trọng nhau cũng được.”

Nhưng hôn ước này bị hủy rồi.

Hạ Tư Phạm cũng không giải thích rõ với bên nhà tổ, lại nói thích nhà họ Lôi ở Hồng Kông.

Hạ Nam Chi biết nội tình, đang cắn môi do dự không biết có nên thẳng thắn để được khoan hồng hay không. Suy nghĩ lại, chuyện này liên quan tới đàn chị, thế là chậm rãi nuốt trở về.

Hạ Tư Phạm không nhắc thì tự khắc anh ta sẽ suy nghĩ cẩn thận chu toàn hơn cô.

“Vậy là mọi người đồng ý liên hôn với nhà họ Lôi rồi ạ?”

Cố Thanh Sương suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu: “Mẹ sợ với cái tính đó của anh trai con… Biết đâu cô cả nhà họ Lôi vào cửa chưa được bao lâu, nó đã khiến vợ mới cưới tức chết thì sao?”

Hạ Nam Chi hé cánh môi đỏ, à một tiếng như chợt hiểu ra: “Đúng vậy, giống như Tạ Thầm Ngạn cũng thường chọc giận con, may mà con được bố mẹ nuôi nấng rất khỏe mạnh, cơ thể chịu đựng được cơn giận đó.”

Nói nghe cũng hợp lý.

Sau đó.

Quản gia cung kính đứng bên cạnh cửa: “Nhà họ Tạ cho người mang một chút quà Tết tới, có một hộp gấm dành riêng cho cô chủ.”

“Vào đi.”

Cố Thanh Sương dứt lời, lại chậm rãi liếc nhìn cô.

Gò má Hạ Nam Chi đỏ ửng, giả vờ tự nhiên nhận lấy hộp gấm.

Cảm giác trong lòng bàn tay trắng nõn rất nhẹ, nặng như thể chỉ có một tờ giấy mỏng thôi vậy.

Đợi đến khi mở ra.

Cô cúi đầu xuống, ngay sau đó con ngươi đen láy đã phóng to.

Trong hộp gấm, đúng là có một tờ giấy thật.

Viết rõ ràng rằng: [Phiếu đổi không chiến tranh lạnh, có thể nhận được một Tiểu Lý Nhi hiểu lòng người]

Cố Thanh Sương nghiêng người nhìn thấy, bật thốt một câu: “Trò này con chơi với bố lúc còn nhỏ, bây giờ lớn rồi còn chơi với chồng sắp cưới?”

Hạ Nam Chi hừ hừ, ngón tay trắng nõn xé luôn phiếu đổi: “Anh ấy mơ đẹp lắm, nó hết hạn từ lâu rồi!”

Chuyện Hạ Nam Chi quay về nhà tổ của Hạ Thị ở lâu dài đã lặng lẽ lan truyền nhanh chóng.

Giới hào môn hàng đầu có rất nhiều người xếp hàng muốn gặp cô, nhưng đều bị quản gia từ chối ngoài cửa, lý do không có gì khác, hỏi thì là ông chủ bảo cô chép nội quy gia tộc và Kinh Phật để tĩnh tâm trong phòng sách, không rảnh gặp người khác.

Ngay cả Tạ Thầm Thời đến cửa xin được gặp cũng bị đuổi đi.

Nhưng anh ấy có thêm phần tình cảm thanh mai trúc mã, quản gia bổ sung thêm một câu: “Gia tộc Hạ Thị có hàng ngàn quy tắc, cần phải chép cẩn thận, nếu cậu hai Tạ rảnh rỗi chi bằng cùng tới phòng sách viết với cô chủ đi?”

Từ nhỏ Tạ Thầm Thời sợ nhất là viết chữ, chỉ cần gặp chuyện cần viết lách là sẽ bỏ hàng đống tiền để mua chuộc Hạ Nam Chi viết hộ.

Nghe thấy vậy.

Anh ấy đột nhiên cảm thấy hẹn Hạ Nam Chi đi đua xe, chẳng bằng hẹn đám bạn chơi bời đã lâu không gặp còn hơn.

Cứ lang thang liên tục mấy ngày như vậy, Tạ Thầm Thời tụ tập trong mấy câu lạc bộ mà đám thiếu gia ăn chơi thường hay ra vào, lái xe hơi sang trọng, cho đến khi Lam Anh tới tìm, anh ấy đang biếng nhác nằm trên ghế sofa sang trọng, đôi chân dài không có chỗ để kia cứ thản nhiên mở ra chống xuống mặt đất.

Bầu không khí trong phòng riêng tràn ngập mùi rượu nồng nặc.

Anh ấy như thể đang làm chuyện gì đó tao nhã lắm, bàn tay thon dài lại lôi ra một tờ đô la đựng trong một chiếc túi nhựa thông thường.

Điên hết chỗ nói, cứ chơi hết mình thôi.

Đã chứng thực được câu nói kia.

Sự cô đơn của cậu hai Tạ cũng là do xa hoa đồi trụy mà ra.

Lam Anh giẫm lên đôi giày cao gót bước tới, đuôi mắt quyến rũ liếc nhìn đám bạn đang cười nói ồn ào kia, đến khi bầu không khí chết lặng, cô ấy mới nhẹ nhàng bật thốt vài chữ ra khỏi miệng: “Xin lỗi các vị, anh Tạ phải về nhà gặp bố rồi, các anh cũng nên về nhà rồi chứ nhỉ?”

Một cậu ấm Tân Tinh Tinh đứng đầu tiên nhận ra khuôn mặt Lam Anh.

Trước đây khi vẫn đi theo Tạ Thầm Thời, cô ấy cứ như một cái máy theo dõi hình người vậy, có biệt danh là “thích kể tội”, thường xuyên báo cáo cho gia chủ Tạ Thị, lần nào cũng có bản lĩnh khiến Tạ Thầm Thời bị ăn một trận gia pháp.

Mà cái đám cùng đi chơi bời bọn họ cũng bị ông già nhà mình dạy dỗ.

Về lâu về dài, thái độ của mấy cậu ấm trong giới này với Lam Anh đó là nghe thấy tiếng là bỏ chạy.

Sợ bị cô ấy để ý.

Bỗng nhiên, cảnh tượng chướng khí mù mịt nháy mắt biến mất khỏi phòng riêng.

Lúc này Lam Anh mới chậm rãi xoay người lại, nhìn Tạ Thầm Thời vẫn còn đang nghịch tiền đô, ánh sáng chói lóa chiếu bóng lên sống mũi cao thẳng của anh ấy, hàng lông mi hơi cụp xuống, vừa khéo che lại đuôi mắt sắc bén.

“Anh Tạ.”

“Lại bắt về nhà à, bố tôi nhớ tôi không ngủ nổi sao?”

Gần đây tâm trạng Tạ Thầm Thời rất nặng nề, không biết ngọn lửa vô danh từ đâu bốc lên, không muốn nghe cô ấy dạy bảo cho lắm, lúc đứng dậy giọng điệu vẫn thản nhiên như thường.

Lâm Anh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cứ coi như vậy đi.”

Chiếu Pagani màu xanh đen đỗ bên đường trong cơn gió lạnh thấu xương.

Trước khi lên xe.

Lam Anh đột nhiên vươn tay ngăn anh ấy lại: “Anh uống rượu rồi đúng không, hay để tôi lái cho.”

Một tay Tạ Thầm Thời đút vào túi quần, hơi ngước cằm lên, đường nét sắc sảo kéo dài tới trong bộ áo vest cao cấp màu trắng xám, chiếc sơ mi lụa không thắt cà vạt hơi mở ra. Khi tuyết rơi xuống xương quai xanh mỏng manh kia, dường như càng tăng thêm vẻ đẹp lạnh lẽo quá mức của anh ấy.

“Em ngửi thử xem, có mùi rượu không?”

Anh ấy chỉ cần đứng ở đây, mùi hương bạc hà nam tính đặc trưng sẽ bá đạo xâm chiếm không khí lạnh xung quanh.

Lam Anh mặc một chiếc váy cạp cao màu xanh quân đội, bước lùi về phía sau hai bước, kéo chiếc áo khoác trên đầu vai lên: “Được rồi, đêm tuyết anh đừng lái xe làm gì, thế gian nhiều trai đẹp như vậy, tôi không muốn xuống hoàng tuyền làm bạn với anh đâu.”

Cô ấy định nói hai chữ uyên ương nhưng lại nuốt trở về, cảm thấy không phù hợp lắm, nên vội vàng ngồi vào ghế lái phụ.

Tạ Thầm Thời nghe mà chẳng hiểu gì.

Tuyết rơi khá dày, hai bên đường phía trước có ánh đèn rực rỡ chiếu sáng.

Máy sưởi trong khoang xe đủ ấm, Lam Anh ném áo khoác lên trước đầu gối, tư thế tao nhã không chê vào đâu được, một lúc sau, cô ấy thử hỏi: “Gặp được Tiểu Lý Nhi chưa?”

Nhắc tới chuyện này, bàn tay trắng lạnh cân đối có cảm giác sắc bén đang nắm vô lăng của Tạ Thầm Thời hơi khựng lại: “Em cố ý gây sự với tôi à?”

Toàn bộ giới thượng lưu hào môn ở Tứ Thành đều biết tin tức liên hôn giữa hai người nọ.

Chỉ có mình anh ấy như kẻ ngu ngốc chẳng biết gì, còn chạy đi tìm Hạ Nam Chi.

Lam Anh cười giả lả, tiếp tục tốt bụng động viên anh ấy: “Chắc có lẽ do số mệnh sắp đặt, nghĩ thoáng ra đi, tuy anh mất quyền thừa kế đồng thời mất cả thanh mai, nhưng sếp Tạ điên cuồng cống hiến cho sự nghiệp gia tộc như một công cụ kiếm tiền vô cảm, chẳng phải vẫn tốn một đống tiền nuôi thằng em ruột nhỏ bé đáng thương như anh sao? Anh cứ coi như nhường anh ấy đi.”

Tạ Thầm Thời liếc sang cô ấy, nghi ngờ có phải chỉ ngửi mùi khói rượu trong phòng riêng mà cô ấy đã say rồi không.

“Trời ạ, tôi tin lời tôi nói đã chạm tới linh hồn của anh rồi.” Lam Anh móc gương và son trong túi ra, dặm lại lớp trang điểm, rồi nói thêm một câu: “Anh cũng đừng chìm đắm trong xa hoa trụy lạc rồi hủy hoại mình, chuyện này nói nghiêm túc thì ai bảo anh chẳng nói tiếng nào đã đi leo núi tuyết, thành ra lúc Tiểu Lý Nhi gửi thư tình lại nhận nhầm sếp Tạ thành anh chứ?”

“Thư tình gì?”

Tạ Thầm Thời đột ngột đạp phanh xe, thân xe sắc nhọn bỗng rung chuyển dữ dội rồi dừng lại bên đường.

Mẹ nó.

Tay Lam Anh run rẩy, son môi đậm màu quệt mạnh ra khỏi khóe môi, trông cứ như nữ quỷ hút máu vậy.

Cô ấy hít sâu một lúc, vừa rút giấy lau vừa nói: “Chuyện này anh cũng nên có quyền được biết, nói cho anh cũng không sao cả, dù sao theo tôi quan sát thì Tiểu Lý Nhi cũng đã yêu người khác rồi. Anh Tạ, anh cứ coi là như một quãng thời gian yêu thầm đi vào ngõ cụt đi, đợi khi già rụng răng rồi còn có thể lấy ra…”

Tạ Thầm Thời không còn kiên nhẫn lắng nghe được nữa, anh ta tăng tốc chạy vào con đường phía trước trong đêm tuyết.

Một giờ lái xe, Tạ Thầm Thời giảm xuống còn nửa tiếng.

Đêm khuya.

Đèn đuốc trong biệt thự nhà họ Tạ đã tắt hết, chỉ còn hai chiếc đèn vẫn còn sáng, người sống trong đây đa số đều đã ngủ say.

Tạ Thầm Thời về gây ra tiếng động rất lớn, đạp mạnh vào cánh cửa chạm khắc cổ xưa, quản gia giật mình tưởng tên nào không có mắt nào xông vào cướp, đứng phắt dậy nhìn ra bên ngoài, phát hiện là cậu hai coi trời bằng vung nhà mình.

“Tổ tông? Ông chủ và bà chủ đều ở nhà đấy.”

Tạ Thầm Thời nhắm mắt làm ngơ, sải bước chạy thẳng lên tầng, tới phòng làm việc thuộc về Tạ Thầm Ngạn ở góc tầng ba.

Đèn chưa bật, ánh sáng tuyết ngoài cửa sổ xuyên qua kính, chiếu vào bức tường gồm những thủ sách bằng gỗ đào màu đen cao ngang trần nhà, trên đó bày đủ loại sách khác nhau, cùng với những cúp thưởng đếm không xuể mà Tạ Thầm Ngạn đã giành được nửa đầu cuộc đời, còn có một khung ảnh gia đình.

Trong mắt Tạ Thầm Thời lóe lên vẻ u ám, giơ tay mở ngăn kéo tủ sách ra, tìm hết đồ bên trong rồi lại mở cái tiếp theo.

Quản gia đi lên theo, thấy vậy thì hoảng hồn.

Thế này thì khác gì đột nhập cướp chứ???

Chẳng qua là ra tay với người nhà mình thôi.

“Cậu hai, cậu muốn tìm gì vậy… Phòng sách của cậu cả trước giờ vẫn luôn cấm cậu vào mà.”

Tạ Thầm Thời không chịu nghe lời khuyên can, bàn tay thon dài bắt đầu đọc những cuốn sách quý giá, đôi mắt đen láy không chớp, như muốn lật tung hết lên. Khi một cuốn sách cổ bị vứt xuống sàn đầy vô tình, quản gia run rẩy muốn đi nhặt.

Bỗng dưng.

Một giọng nói như ngọc lạnh khác vang lên: “Cút ra ngoài.”

Tạ Thầm Thời nghiêng đầu qua, đúng lúc thấy Tạ Thầm Ngạn không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ. Ánh đèn trong hành lang sáng hơn một chút, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo của anh hiện lên rõ ràng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cảnh tượng trong phòng.

Người ta gọi là anh em gặp mặt đố kị đến đỏ mắt.

Tạ Thầm Thời nở nụ cười lạnh, cởi chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay ra, ném vào bức tường rồi đi về phía anh.

“Anh giấu thư tình ở đâu rồi?”

Tạ Thầm Ngạn không nói không cười, như bức tượng điêu khắc từ ngọc.

Cho đến khi Tạ Thầm Thời lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Cả nhà chỉ có anh là trời sinh hà khắc vô cảm lại giỏi giả vờ, đánh nhau ẩu đả đua xe từ nhỏ anh thiếu cái nào không? Bây giờ còn dùng thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ này để có được Tiểu Lý Nhi. Cậu cả Tạ, không biết cuộc hôn nhân từ âm mưu có bị sét đánh không nhỉ?”

Mới đầu Tạ Thầm Ngạn còn nhịn mấy lời nói khiêu khích quyền uy của anh cả, ngón tay trắng lạnh thong dong chỉnh lại cổ áo sơ mi xộc xệch của anh ấy, nhìn trông như anh em thân thiết vậy, nhưng lời bật ra từ đôi môi mỏng lại chẳng hề phù hợp: “Thầm Thời, thua thì nhận đi, bây giờ đã không còn là lúc nhỏ nữa rồi, khóc lóc là thắng được chắc?”

Cảm xúc phẫn nộ trong lồng ngực Tạ Thầm Thời đột nhiên dâng lên, cánh tay với đường nét căng tràn đẹp đẽ đấm vào khuôn mặt khiến người khác chán ghét này.

Tạ Thầm Ngạn cũng ngứa mắt anh ta lâu lắm rồi.

Hai anh em đánh nhau trực diện, đến mức nắm tay rớm máu.

Ước gì đêm nay đánh chết một trong hai, ngày mai sẽ tổ chức một đám tang hoành tráng.

Phòng sách gọn gàng bỗng trở nên vừa bộn, sofa bị dịch chuyển, đồ trang trí đắt tiền và hàng trăm cuốn sách đều rơi hết xuống đất, tiếng vang đinh tai nhức óc.

“Sao lại đánh nhau rồi, mau dừng tay, đừng làm ảnh hưởng tới ông chủ.”

Quản gia ở bên ngoài chẳng thể nhúng tay vào trận chiến, chỉ sốt ruột hô lên.

Mà lúc này, Tạ Lan Thâm mặc áo ngủ bằng lụa màu mực xuất hiện ở cầu thang, hiển nhiên đã bị đánh thức khỏi giấc mộng, theo sau là Khương Nại cũng đang mặc đồ ngủ. Lông mày ông nhíu chặt, lúc sải bước đi tới, giọng nói trầm thấp đầy cảm giác áp bức vang lên.

“Tạo phản à?”

Một câu nói khiến hai anh em trong phòng sách khựng lại một lúc.

Tạ Thầm Ngạn dừng tay, sống mũi có một vết xước, một vệt máu tươi khiến vẻ mặt anh âm trầm hơn.

Tạ Thầm Thời cách vài mét lúc này đang trong trạng thái thô bạo, còn muốn đi lên đánh.

Lúc này Tạ Thầm Ngạn cũng không đánh trả nữa, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ấy, còn cong môi khiêu khích.

Nhìn mà Tạ Thầm Thời càng oán hận hơn, dáng vẻ có là ông trời cũng đừng mong ngăn được anh ấy, cũng không nhìn xem người đứng ngoài cửa là ai, cứ thế gào lên: “Là anh ta, đê tiện vô liêm sỉ giấu thư tình của con!!”

Sau đó anh ấy đột nhiên chú ý thấy két sắt màu đen nằm yên trong góc tủ.

Tạ Thầm Thời sải bước đi tới.

Lúc này Tạ Thầm Ngạn bỗng vươn tay ra, khớp xương dính mùi máu tanh nhàn nhạt dồn sức giữ đầu vai anh ấy: “Thầm Thời, biết điểm dừng đi.”

“Anh chột dạ đúng không?”

Không hổ là anh em ruột cùng chung huyết thống nhiều năm, Tạ Thầm Thời vừa thấy mặt mày anh lạnh đi là biết khả năng cao ở trong két sắt.

Anh ta nhất quyết muốn mở, đúng lúc Tạ Âm Lâu và Phó Dung Dữ cũng nghe tiếng giật mình tỉnh dậy.

“Em Gái và Tiểu Giới Xích, hai đứa uống lộn thuốc à?”

Tạ Âm Lâu khẽ hít sâu một hơi.

Tạ Thầm Thời gọi chị gái tới giúp đỡ, nhân lúc Phó Dung Dữ đi lên tách hai người ra, anh ấy cầm lấy gạt tàn trên bàn trà đập vào đầu vai Tạ Thầm Ngạn, thừa dịp đó xông lên trước két sắt, chỉ hai ba giây ngắn ngủi thế mà anh ấy lại nhập đúng mật khẩu.

Sau một tiếng vang nhỏ.

Bên trong két sắt tối tăm không có ánh sáng, để một lá thư tình màu hồng.

Tạ Thầm Thời quay người lại, khóe miệng rách tới chảy máu, còn nở nụ cười lạnh: “Bằng chứng ở ngay đây.”

Anh ấy nói trước khi đính hôn Hạ Nam Chi đã viết thư tình cho mình, là Tạ Thầm Ngạn giấu đi, dùng thủ đoạn cưỡng đoạt mới có được mối liên hôn này.

Sau đó nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây tội.

Trong bầu không khí im lặng kỳ dị.

Gương mặt xinh đẹp của Tạ Âm Lâu đầy vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn vẻ mặt bố mẹ, rồi lại nhìn chồng mình là Phó Dung Dữ nửa giây, mới quay sang Tạ Thầm Thời, nhẹ giọng vỗ về: “Em chắc chắn…. thư tình của Tiểu Lý Nhi là viết cho em chứ?”

Đừng nhầm lẫn.

Đêm hôm làm lớn chuyện thế này không dễ xong được đâu, bố sẽ bảo Tạ Thầm Ngạn cầm thước đánh chết Em Gái mất.

Tạ Thầm Thời đã xé thư tình, nheo mắt lại nói: “Chị, chị nói vậy là sao? Không cho em chút tự tin nào thế? Với cái tính tình nhân phẩm vẻ bề ngoài này của em trai chị, chị cảm thấy không xứng được người khác yêu đến chết đi sống lại à?”

Cho dù là ai ở đây.

Đều cực kỳ ăn ý không đáp lại câu này.

Cả quá trình, cũng chỉ vài phút mà thôi.

Ngay lúc anh ấy mở két sắt ra.

Mỗi một khúc xương trong người Tạ Thầm Ngạn như nát vụn, chút đau đớn nơi đầu vai đã không còn đáng kể, cứng đờ giữ tư thế lạnh nhạt dựa vào trước sofa, đôi mắt đen láy kia kìm nén sự bùng nổ, như thể máu sẽ tràn ra ngay sau đó.

Lúc này.

Tạ Thầm Thời công bố thư tình với mọi người, giọng điệu có sự đắc ý, chỉ vào câu cuối cùng…

“Viết cho ai đây, mọi người tự xem đi.”

Ánh sáng chiếu rõ ràng lên tờ giấy mỏng màu hồng, có thể thấy nét chữ viết nguệch ngoạc của cô gái:

Tạ Thầm Thời.

Đêm nay tuyết rơi dày đặc, tuyết dày trên cành cây ngoài bậu cửa sổ thỉnh thoảng lại rơi xuống.

Trời tờ mờ sáng, Hạ Nam Chi tỉnh lại trong tiếng tuyết rơi, có lẽ bên cạnh không có Tạ Thầm Ngạn chốc chốc lại muốn hôn muốn ôm cô, da thịt ở vành tai và sau gáy bị môi anh làm ướt không biết mấy lần, nên giấc ngủ này rất sâu. Khi mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy là từng lớp rèm màu trắng sương rủ xuống sàn nhà trước giường.

Trong không khí còn tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng tao nhã khiến người ta yên giấc.

Trở về phòng ở nhà, Hạ Nam Chi lười biếng không muốn rời giường, tiếp tục ôm chiếc gối mềm mại trong lòng, vừa như đã tỉnh vừa như chưa tỉnh, cho đến khi căn nhà yên tĩnh bên ngoài bắt đầu có tiếng quản gia và người giúp việc dọn dẹp, thỉnh thoảng đi qua cửa phòng cô sẽ vô thức đi khẽ lại.

Mí mắt thanh mảnh của Hạ Nam Chi nhấc lên, nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ qua khe hở rèm cửa, một lúc sau, tấm rèm mỏng được vén lên, thân hình mảnh khảnh duyên dáng của thiếu nữ chậm rãi lộ khỏi chăn.

Nửa tiếng trôi qua.

Sau khi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, Hạ Nam Chi đi tới tủ quần áo bên cạnh, khắp tủ kính treo đầy quần áo mùa đông mới nhất, nữ quản gia đã cẩn thận phân loại từ trước, nhìn thoáng qua đã thấy rực rỡ, món nào cũng sang trọng.

Mỗi một mùa đều như vậy, hàng đống quần áo được thay thế bằng những bộ mới nhất.

Ngón tay Hạ Nam Chi lướt qua dãy váy, cuối cùng chọn một chiếc váy dài đến mắt cá chân thêu chỉ bạc, cành mộc lan trong trẻo quấn từ thắt lưng lên đến cổ váy, tôn lên vóc dáng vừa mảnh khảnh vừa như tiên nữ của cô.

Khuôn mặt trắng trẻo không hề trang điểm, lúc ở nhà, dù yêu cái đẹp nhưng dáng vẻ của cô vẫn rất trẻ con.

Bên ngoài trời lạnh cóng, đi từ phòng khách qua một hành lang rộng trong suốt, rẽ sang là phòng trà của nhà tổ.

Hạ Nam Chi vén rèm châu chắn gió lên, nhẹ nhàng bước vào, cách tấm kính thủy tinh nhìn thấy mẹ cô Cố Thanh Sương đang nghiêng về phía cô, bà mặc bộ sườn xám thêu thủ công ngồi trên ghế quý phi bằng gỗ sẫm màu.

Hai bên trái phải còn có mấy phu nhân trang điểm tinh xảo đang mỉm cười nói chuyện với bà.

Dỏng tai lắng nghe thật kỹ một lát.

Người đầu tiên nhắc đến hôn sự của Hạ Tư Phạm, là một phu nhân họ Mộ đeo trang sức ngọc lục bảo, cũng trong gia tộc họ Hạ.

Theo thân phận, Hạ Nam Chi phải gọi bà ấy là thím.

Bà ấy nói lúc thắp hương khấn Phật, đã tìm chùa để tính một quẻ cho Hạ Tư Phạm.

Thầy kia nói người tiếp quản Hạ Thị mới có hôn nhân khó khăn như vậy, phải vẽ bùa để phá giải, bảo Hạ Tư Phạm đặt dưới đầu giường hàng ngày. Sau đó còn trách móc Dụ Tư Tình cứ nhất quyết muốn định cư ở New York, chẳng thèm quan tâm tới chuyện kết hôn của con trai ruột.

Chẳng trách bà cô nhà họ Hạ không thích gặp bà ấy, xuất thân từ một gia đình nhỏ, đúng là không ra thể thống gì.

Cố Thanh Sương nhấp một ngụm trà có độ ấm vừa phải, bình tĩnh đáp trả: “Cô cũng quan tâm nhiều nhỉ, chi bằng để cô làm chủ tất cả mọi chuyện trong nhà họ Hạ này nhé?”

Mộ Khởi nghẹn vài giây: “Thanh Sương, chị cần gì phải giễu cợt tôi như thế.”

Cố Thanh Sương vốn xuất thân từ hào môn đỉnh cấp, không dễ bắt nạt như Dụ Tư Tình là trẻ mồ côi không cha không mẹ, lại là vợ của trưởng gia tộc, nếu đắc tội bà, chỉ cần tùy ý đổi quy tắc gia tộc, trừ tiền sinh hoạt phí gia tộc cung cấp hàng tháng cho mấy người họ, còn khổ hơn là bị mắng chửi vài câu.

Cho nên các phu nhân ở đây chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nịnh nọt người này mười năm như một.

May mà Cố Thanh Sương cũng không phải người khó giao tiếp, ngón tay bà đặt chén trà lên bàn trà bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng xen lẫn bình tĩnh: “Cứ khua môi múa mép về người nhà mình, để bên ngoài nghe được, người biết chuyện thì nói cô bằng này tuổi rồi còn ngây thơ đáng yêu như thiếu nữ, ai không biết còn tưởng Hạ thị chúng ta dạy dỗ không nghiêm, đến cả nữ chủ nhân trong nhà còn bị người khác coi thường.”

Lời này có tính sỉ nhục rất mạnh, còn chẳng thoải mái bằng trở tay tát Mộ Khởi một bạt tai.

Đúng lúc này.

Để đề phòng mẹ đại khai sát giới phá hỏng tâm trạng ngay sáng sớm, Hạ Nam Chi cố ý tạo ra chút tiếng động, giả vờ như không hề nghe lén, mỉm cười đi tới: “Các thím đều ở đây cả ạ?”

Mộ Khởi như nhìn thấy đấng cứu thế, nụ cười ẩn chứa sự chân thành từ tận đáy lòng: “Sao cành vàng lá ngọc nhà chúng ta lại về nhà tổ thế này, mau để thím xem xem có cao lên không nào, con đó, cuối năm mà nổi tiếng quá, nhiều đứa nhóc trong nhà làm mình làm mẩy đòi chị ký tên kia kìa.”

“Qua tết Nam Chi đã hai mươi hai rồi còn cao sao được nữa, Mộ Khởi, cô xun xoe quá đấy.”

“Không cao nữa, nhưng trông càng ngày càng duyên dáng, giống mẹ con hơn.”

Mấy người ngồi đây đều nịnh nọt.

Hạ Nam Chi mỉm cười, rất tự nhiên đi về phía Cố Thanh Sương, giơ bàn tay mảnh khảnh lên ôm bà như đang làm nũng: “Mẹ.”

Cố Thanh Sương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài đến eo của cô, cảm xúc lạnh nhạt trong mắt lập tức tan biến: “Con còn biết về nhà tìm mẹ à?”

“Con vẫn luôn muốn về mà, là đồ biến thái chết tiệt Tạ Thầm Ngạn kia nhốt con lại đấy chứ.”

Cô ra sức kể tội.

Đáng tiếc Cố Thanh Sương chỉ coi như cô chơi bời không chịu về nhà tổ, nên kiếm cớ vu oan cho người khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN