Dẫn Lửa - Chương 98: Phiên ngoại: Hồi ức dưới góc nhìn của Tạ Thầm Ngạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Dẫn Lửa


Chương 98: Phiên ngoại: Hồi ức dưới góc nhìn của Tạ Thầm Ngạn


Tạ Thầm Ngạn đến chùa Quan Âm một chuyến, đây là nơi nổi tiếng linh nghiệm nhất Tứ Thành.

Anh rể của anh là Phó Dung Dữ đã từng vì Tạ Âm Lâu mà quyên góp cho ngôi chùa này suốt mười năm, còn thắp mấy vạn ngọn đèn Trường Minh. Mà từ khi Hạ Nam Chi mắc chứng rối loạn căng thẳng, có đôi khi còn gặp ác mộng, một người vào chùa miếu chưa bao giờ lạy Phật như anh lại bắt đầu dâng hương đốt đèn Trường Minh.

Giữa trưa ánh mặt trời cực mạnh, không khí trong điện tràn ngập khói hương, như rơi vào tiên cảnh.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen tinh xảo, thân hình cao gầy lúc bước vào đã dính chút bông tuyết mịn, bị ánh sáng phản chiếu như một bức tranh thủy mặc thấm chút sương trắng, không có màu sắc dư thừa.

Dâng hương xong, tu sĩ lớn tuổi lặng lẽ lui ra ngoài cửa điện.

Anh không đi, mà là đứng bất động ở xa xa, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bức tượng Phật tựa như biết được hết thảy cực khổ của thế gian phía trên cao.

Thời niên thiếu.

Bố từng lén hỏi anh, vì sao không quỳ?

Tạ Thầm Ngạn lại cảm thấy cho dù có quỳ thì chấp niệm trong lòng cũng quá sâu.

Khuôn mặt từ bi của Đức Phật khắc rõ ở đáy mắt, đây là lần đầu tiên anh thành kính dâng hương quỳ lạy, cũng không dám cầu nguyện quá nhiều, chỉ cầu Thần Phật đầy trời chúc phúc, phù hộ cho Hạ Nam Chi mà anh yêu đời đời kiếp được bình an.

…..

Đến cuối năm, liên tục mấy ngày có bão tuyết tập kích, phần lớn đoàn làm phim trong Hoành Điếm đều đã kết thúc công việc.

Tạ Thầm Ngạn thay một chiếc Cayenne màu đen khiêm tốn tới đoàn làm phim mà Hạ Nam Chi làm khách mời cuối cùng, bốn thư ký mặc âu phục thẳng tắp đi theo, hành tung lần này ngay cả Lam Anh cũng không biết, nhà sản xuất của đoàn làm phim tự mình dẫn đường, đưa anh tới phòng hóa trang hoàn cảnh đơn sơ.

Nhà sản xuất Trương Giản thầm thắc mắc vì sao nhân vật cấp cao này lại đích thân gọi điện thoại cho anh ta, hơn nữa còn xin những đồ dùng hằng ngày mà một diễn viên nhỏ vứt bỏ trong đoàn làm phim. Nhưng bị phí bịt miệng kếch xù chặn miệng, cũng thầm biết muốn cắm rễ trong nơi danh lợi này thì đừng cản trở việc của quý nhân.

“Sếp Tạ, đây đều là đồ dùng bình thường của Hạ Nam Chi, cô ấy tạm thời xin nghỉ một ngày nên chưa tới dọn đi, nói là năm sau lại đến lấy.” Trương Giản chỉ vào thùng giấy nhỏ trên bàn trang điểm góc trái, kỳ thật cũng không có đồ đáng giá gì, chỉ dùng khi quay phim mà thôi.

Khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Thầm Ngạn không hề thay đổi, toàn bộ quá trình cũng trầm mặc ít nói.

Lúc Trương Giản muốn lấy lòng di chuyển thùng giấy giúp, anh mới hơi giơ tay lên, cầm lấy trước một bước, từ cổ tay lộ ra khỏi cổ tay áo đến ngón tay thon dài đều toát ra cảm giác sống an nhàn sung sướng, anh liếc mắt nhìn, giọng nói cực thấp: “Không cần.”

Trở lại biệt thự Tư Nam.

Bên ngoài bão tuyết đã ngừng lại, đèn đường bị đè sập một ngọn, ánh sáng ấm áp chiếu rọi đường về nhà.

Tạ Thầm Ngạn bước thẳng tới sô pha trong phòng khách, đặt thùng giấy xuống, vừa định mở ra, tầm mắt lại nhìn xuống ngón tay trắng lạnh, bèn đi rửa sạch trước mới quay lại. Dưới ánh đèn lấp lánh chiếu rọi, anh giống như đang tiến hành một việc thiêng liêng, gương mặt tinh xảo đầy vẻ thành kính.

Bình giữ nhiệt Hạ Nam Chi dùng để uống nước nóng có màu trắng ngà.

Những con búp bê nhỏ giá rẻ dùng để treo trang trí, chỉ cần nhấp nháy một chút sẽ tạo ra những âm thanh dễ nghe.

Băng keo hoạt hình và hộp thuốc cảm lạnh không còn nhiều, còn có một quyển truyện tranh cùng với một quyển sổ mỏng ghi chép.

Hàng mi Tạ Thầm Ngạn rủ xuống, coi mỗi thứ như báu vật hiếm có, nhìn đi nhìn lại.

Cho đến khi anh lật cuốn sổ tới cuối cùng, tựa như chỉ ghi chép lại một số chuyện thú vị trong cuộc sống hằng ngày, chữ viết không đẹp bằng cô viết bài tập về nhà.

Trang đầu tiên.

Cô viết: [Tất cả những chú chó con mèo con trong đoàn làm phim đều là bạn tốt của tôi.]

Ngón tay Tạ Thầm Ngạn hơi khựng lại, đôi môi lạnh lùng nhếch lên.

Tiếp tục nhìn xuống, lại viết: [Hộp cơm gà thái hạt lựu Cung Bảo ngày hôm qua ăn rất ngon, tôi muốn anh Tụng mua một trăm phần cho tôi ăn!]

Một trăm phần sao?

Dạ dày chim nhỏ yếu ớt của cô ăn một hộp cơm cũng không hết.

Tạ Thầm Ngạn lại lật một trang: [Đạo diễn Từ đầu trọc mắng chửi người siêu hung dữ, ngoại trừ không mắng nam chính ra thì với ai anh ta cũng công kích, phải cách xa anh ta một chút, thân thể nhỏ bé của tôi làm sao chịu đựng được.]

Tiếp tục lật:

[Aaaaaa!!! Anh Tụng lại hái trộm dâu tây mà phó đạo diễn Tân Tân bên cạnh vất vả trồng được cho tôi ăn, hai tên tội phạm vạn ác chúng tôi!!! Buổi tối quay phim xong phải đến cửa hàng trái cây mua mười cân trả lại cho phó đạo diễn mới được. Tôi còn chưa nói gì, sao anh ta lại không hề có chứng cứ mà bắt được tôi?]

Đáy mắt Tạ Thầm Ngạn tràn ngập ý cười, không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng lật trang giấy.

Phía sau Hạ Nam Chi lại viết:

[Tối hôm qua mơ thấy bố mẹ, đột nhiên rất nhớ họ, nhưng tôi lại không muốn trở về nhà tổ. Gần đây không có cảnh quay, nằm chết dí trong khách sạn đầy buồn tẻ. Tôi lại có sở thích mới, mong được Bồ Tát Quan Thế Âm phù hộ.]

Động tác Tạ Thầm Ngạn thoáng dừng lại, tờ vé số nửa năm trước theo khe hở trượt xuống.

Anh không nhìn lầm.

Hạ Nam Chi rảnh rỗi không có việc gì làm ở khách sạn mơ mộng phát tài, còn mua không ít vé số.

[Phù hộ tôi lần sau trúng thưởng một trăm vạn!]

Cô lại không hề tham lam.

Bóng đêm ngoài cửa sổ dần dày đặc, Tạ Thầm Ngạn bất tri bất giác đã xem hơn nửa cuốn sổ, không phải toàn bộ đều là cuộc sống thường ngày của cô, phần lớn đều là lời thoại của nhân vật cô đóng, có vài đoạn văn còn tự tiện muốn sửa từ, đáng tiếc đạo diễn không cho vị diễn viên nhỏ không có danh tiếng này nửa ánh mắt.

Lật sang trang khác, ngón tay lạnh lẽo cứng ngắc của Tạ Thầm Ngạn chợt ngừng lại.

Trên tờ giấy mỏng trắng như sương, thợ khắc chữ Hạ Nam Chi lại viết: [Tôi mơ thấy người nọ, anh ấy kết hôn sinh con với người phụ nữ khác, tôi còn diện trang phục lộng lẫy tham dự hôn lễ của anh ấy, rất nhiều người thân và bạn bè quen biết đều chúc phúc cho anh ấy sớm sinh quý tử. Anh ấy sánh bước bên cô dâu mặc áo cưới, mười ngón tay đan vào nhau nhìn tôi trốn ở góc bật khóc, ánh mắt rất lạnh lùng. Sau khi tỉnh lại, tôi vẫn ở…]

Phía sau là mấy chữ to được viết bằng bút màu đỏ:

[Tạ Thầm Ngạn là người tôi ghét nhất trên đời!]

[Chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, mãi mãi không muốn gặp nhau!]

Cô mơ thấy Tạ Thầm Thời kết hôn với người khác nên mới hận anh thấu xương vậy sao?

Đáy mắt Tạ Thầm Ngạn bỗng chốc hiện lên ý cười,lại biến mất không dấu vết.

……

Trong một thời gian rất dài, Tạ Thầm Ngạn vừa tỏ ra dáng vẻ cao quý kiêu ngạo, vừa như bị mắc kẹt ở nơi lạnh lẽo của biệt thự Tư Nam này. Sau hừng đông, anh lại ăn mặc chỉnh tề, toàn thân tỉ mỉ đến nỗi không thể xoi mói được chút tỳ vết.

Tới Tết Âm lịch, anh giả vờ vừa từ Luân Đôn trở về một lần.

Khác với những năm trước, lần này anh lấy thân phận con rể tương lai của nhà họ Hạ, chuẩn bị không ít quà cáp tới cửa.

Tạ Thầm Ngạn ở sảnh trước nói chuyện phiếm với các trưởng bối, cử chỉ tiếp người đãi vật không có bất kỳ sai sót nào, trong lúc vô tình, lại từ miệng sư mẫu* biết được Hạ Nam Chi nửa đêm canh ba mới từ chung cư về, bảo Hạ Tư Phạm tự mình lái xe đón về nhà.

(*sư mẫu: vợ của thầy.)

Lúc này, gọi thế nào cũng ngủ nướng không dậy nổi.

Trên mặt Tạ Thầm Ngạn không lộ ra cảm xúc, ngón tay thon dài lại bưng chén trà lên, nhưng một lúc lâu sau lại không đưa tới bên miệng.

Hạ Nam Chi không muốn nhìn thấy anh.

Hạ Tư Phạm cũng không hoan nghênh anh tới nhà làm khách.

Hai anh em nhà này tựa như đã ăn ý hẹn ước, tới giữa trưa cũng không xuất hiện.

Tạ Thầm Ngạn tự biết rõ mình đáng ghét, cũng không cứ thế ra về, anh muốn gặp Hạ Nam Chi, nói với cô một câu chúc mừng năm mới, có lẽ có thể nói thêm một câu: Dáng vẻ của em vẫn không thay đổi, nhưng đã lâu rồi chưa được nghe giọng nói của em.

Nếu Hạ Nam Chi chịu để ý đến anh.

Tạ Thầm Ngạn mới mua một chiếc xe thể thao có tính năng cao cấp, đã sớm bảo thư ký dừng lại ở cửa sau nhà họ Hạ, anh nghĩ hôm nay không có tuyết, có thể để Hạ Nam Chi lái cho đã ghiền, sau đó lại dẫn cô đi vòng quanh thành phố, dọc theo đường đến thăm những cửa hàng xổ số còn đang kinh doanh.

Vận may của anh từ trước đến nay rất tốt, nhớ rõ thời niên thiếu Tạ Thầm Thời đầu tư bị thua lỗ một trăm vạn, đổ toàn bộ tiền tiêu vặt của học kỳ đó vào thị trường chứng khoán, ở trường học lại trơ tráo đến cọ thẻ cơm của anh.

Sau đó, lúc tan học, anh tình cờ mua vé số giữa đường.

Trúng thưởng một nghìn vạn.

Đêm khuya hôm đó đặt ở trên bàn học bị Tạ Thầm Thời cướp đi lãnh thưởng.

Cho nên Hạ Nam Chi muốn cầu tài, có lẽ có thể cho anh một cơ hội.

Đáng tiếc cho dù anh có tìm một cái cớ hoàn hảo mà ai cũng có thể nhận ra, đó là đến phòng sách giúp thầy sao chép kinh Phật, đợi đến khi mặt trời sắp lặn.

Sư mẫu bưng chút trà bánh đi vào, nhìn anh, lại cố ý vô tình nhắc tới: “Tiểu Lý Nhi vừa thức dậy lại ồn ào muốn đi tìm đàn chị, đòi Phạm Phạm lái xe đưa con bé đi.”

Tạ Thầm Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve bút lông, rất lạnh, trái tim cũng càng lúc càng lạnh xuống.

*

Hạ Nam Chi cuối cùng vẫn không hết giận, canh cánh trong lòng chuyện xảy ra khi đính hôn.

Nhà họ Tạ đèn đuốc sáng trưng, lầu ba lại yên tĩnh kỳ lạ.

Đèn chưa bật, Tạ Thầm Ngạn đẩy cửa phòng sách dày nặng ra, chậm rãi giẫm lên thảm hoa văn tối màu đi tới trước két sắt màu đen ở góc tủ sách, đầu gối dưới lớp quần âu hơi chống xuống mặt đất, muốn đưa tay mở khóa, nhưng trong khoảnh khắc đầu ngón tay trắng lạnh muốn chạm vào lại không tiến thêm một bước.

Trong giới kinh doanh, anh ở trên bàn đàm phán đầu tư dự án mấy trăm tỷ cũng không chớp mắt, bây giờ lại hoàn toàn đánh mất lợi thế và tôn nghiêm trong tay.

Anh chậm rãi cúi đầu, bóng tối dày đặc lặng lẽ lan tràn khắp thân hình cao gầy, từng tấc từng tấc giam cầm linh hồn anh vào trong két sắt đang cất giấu phong thư tình màu hồng nhạt do Hạ Nam Chi tự tay viết kia, nhưng lại không có dũng khí xem lại một lần nữa.

Dự án London đã kết thúc, cuộc trừng phạt dài đằng đẵng tựa như tự lưu đày của anh cũng đã kết thúc.

Bố chính thức tuyên bố rút lui ẩn mình, mà anh cũng được bổ nhiệm làm người cầm quyền mới của tập đoàn Tạ thị. Từ nay về sau, anh đã chân chính ngồi lên địa vị cao, có được quyền thế nhân mạch vô hạn, cũng khiêm tốn trở lại trong giới Tứ Thành.

Cho dù Tạ Thầm Ngạn có được hoàn toàn quyền thừa kế, cũng không thể thỏa mãn cảm giác cô đơn trong lòng.

D,ục vọng chiếm hữu của anh đối với Hạ Nam Chi càng ngày càng sâu, không cam lòng chờ đợi chiến tranh lạnh như hiện tại, suy nghĩ muốn cô cùng anh vượt qua quãng đời còn lại cũng càng mãnh liệt. Sau khi trở về, anh lại không có ý định đè nén những tình cảm cực đoan biến thái kia nữa.

Tạ Thầm Ngạn còn chưa về nước đã khống chế một nửa sản nghiệp giới giải trí trong nước, chỉ cần liên quan đến lĩnh vực nữ minh tinh là anh không tiếc phí đầu tư, ba năm sau, chỉ cần Hạ Nam Chi muốn nhận phim thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được một số bộ phim do anh đầu tư.

Sau đó trở về sớm nửa tháng.

Chỉ vì bể cá khổng lồ của biệt thự Tư Nam đột nhiên nổ tung, phòng khách rộng rãi tan tành hỗn loạn, tất cả đồ dùng trong nhà đều ngâm nước, quản gia kinh hồn bạt vía tìm được con cá nhỏ trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo đã nuôi rất nhiều năm kia.

Lại không ngờ, sinh mệnh yếu ớt của nó lại ngoan cường như vậy, thật sự còn sống sót.

Hôm đó Tạ Thầm Ngạn ngồi máy bay tư nhân trở lại biệt thự, mặc kệ mảnh thủy tinh vỡ vụn đầy đất, ôm bể cá mới rất nhỏ lên, ống quần bị dính nước, đêm khuya ngồi một mình trên sô pha gọi điện thoại cho Lạc Đại.

Cảm xúc từ đầu đến cuối đều rất ổn định, hỏi có muốn anh tổ chức một cuộc triển lãm từ thiện cho anh ta không.

Trong lời nói Tạ Thầm Ngạn rất có ý ám chỉ mờ mịt, chỉ cần Lạc Đại lấy danh nghĩa cá nhân gửi cho Hạ Nam Chi hai tấm thư mời là được.

Một trong số đó là tên của anh.

Lúc cô nhận được, cũng không thể làm như không thấy.

Lạc Đại lại khéo léo từ chối, tuyên bố gần đây muốn bế quan, trước khi cúp điện thoại còn lẩm bẩm một câu: “Thiếu chút nữa quên mất, Cá Con ngốc nghếch còn nợ mình ba trăm vạn…”

Ngoại trừ Hạ Tư Phạm, Tạ Thầm Ngạn còn liên lạc với những học sinh khác của Hạ Tuy Trầm, chỉ cần ngày thường có chút tiếng nói chung với Hạ Nam Chi, anh đều hào phóng vung tay, miễn là những người này có thể tìm một lý do hợp tình hợp lý trong cuộc sống hẹn cô ra ngoài.

Sau đó, một người đã kết hôn và ly hôn 5 lần nói với anh: “Tháng 5 tôi sẽ tổ chức hôn lễ lần thứ 6, mời anh và Tiểu Lý Nhi cùng làm phù dâu phù rể, thế nào?”

Tạ Thầm Ngạn trầm mặc, lần này đến lượt anh từ chối.

Lỡ như gián tiếp cho Hạ Nam Chi gợi ý, thì ra kết hôn cũng có thể ly hôn.

Còn có thể ly hôn tới sáu lần.

Trì Lâm Mặc là người cuối cùng Tạ Thầm Ngạn tìm đến, hẹn anh ấy đến phòng riêng của câu lạc bộ uống rượu.

Lúc ‘thương vụ’ gần như được thảo luận rõ ràng, Trì Lâm Mặc lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, khá là kinh ngạc, lại quan sát gương mặt mỹ nam đang ngồi ngay ngắn ở đối diện: “Cậu muốn tổ chức cho tôi một tour diễn vòng quanh thế giới miễn phí??”

Tạ Thầm Ngạn tự nhiên rót trà, giọng nói vô cùng nhạt nhẽo: “Ừm.”

“Điều kiện là gì?”

Trong mấy người bạn thì Trì Lâm Mặc là người hiểu thấu tâm tư của người khác nhất, đã từng giúp Phó Dung Dữ có không ít cơ hội tới gần Tạ Âm Lâu, cũng bởi vì vậy mà mối quan hệ với cặp song sinh của Tạ thị xấu đi nửa năm, sau đó đã hòa hoãn lại. Anh ấy nhìn thẳng vào đôi mắt trầm tĩnh của Tạ Thầm Ngạn, không khỏi giấu kín chút tâm tư mơ hồ nào đó.

Tạ Thầm Ngạn đã sớm nhìn ra, Trì Lâm Mặc từ nhỏ đã thầm mến Hạ Nam Chi, chẳng qua anh ấy debut làm ca sĩ ngôi sao nhí, quanh năm suốt tháng được nhiều người vây quanh, căn bản không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện yêu đương với con gái.

Dần dà, đã biến phần thầm mến này thành tình nghĩa chân thành nhất giữa thanh mai trúc mã.

Không để Hạ Nam Chi nhận ra một chút nào.

Tạ Thầm Ngạn làm ẩm cổ họng, bình tĩnh nói: “Để lại vé vào cửa cho Hạ Nam Chi trong buổi biểu diễn ở Tứ Thành, sát bên vị trí của tôi. Mặc Mặc, chỉ cần anh mời cô ấy đến, với tình nghĩa của hai người, cô ấy sẽ đến.”

Không khí ngừng lại trong chốc lát.

Trì Lâm Mặc hỏi: “Tốn nhiều công sức như vậy, chỉ vì muốn cùng cô ấy xem buổi biểu diễn?”

Đôi môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn cong lên: “Đã khó hơn lên trời rồi.”

Trì Lâm Mặc không có lý do gì từ chối, vừa mới đồng ý, điện thoại di động liền vang lên.

Anh ấy cầm lên xem, vừa thấy là Hạ Nam Chi thì lập tức nhíu mày.

“Xem ra ông trời đang giúp cậu.”

…..

Đêm đó, Hạ Nam Chi đã gần nửa năm không nhận được bất kỳ thông báo nào lại bị quản lý nhà mình nhét vào dạ tiệc từ thiện đồ trang sức loại nhỏ, làm việc không kiêng nể gì đắc tội với người khác.

Tạ Thầm Ngạn nghe tin chạy tới, khoảnh khắc hai cánh cửa sang trọng trước mắt bị vệ sĩ đẩy ra.

Anh nhìn thấy phía trước cách xa mười mét, cơ thể mảnh khảnh của Hạ Nam Chi tựa vào lưng ghế da thật, sườn mặt xinh đẹp kiều diễm, khăn choàng màu bạc dọc theo đầu gối buông xuống đến mắt cá chân, mũi giày cao gót thờ ơ chạm vào thảm, bị giam cầm cũng không hề sợ hãi.

Khi đôi mắt trong veo như nước của cô theo tiếng vang nhìn qua đây.

Tạ Thầm Ngạn biết.

Câu chuyện của anh với cô vẫn chưa kết thúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN