Đan Nữ - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Đan Nữ


Chương 21


Đan Nữ vào điện, thấy bên trong đã có một vị đạo nhân tầm ba lăm ba sáu tuổi đang ngồi, hẳn là sư phụ của Huyền Dương Tử, Thanh Hư đạo trưởng, chưa đợi nàng hành lễ, đã nghe ông ta một lời khẳng định nàng không phải là Niêm Hoa Tăng, nhất thời vừa mừng vừa sợ, sợ là, nếu nàng không phải Niêm Hoa Tăng như lời Huyền Dương Tử nói, vậy thì nàng là ai? Mà mừng vì nàng không phải Niêm Hoa Tăng, không cần phải thay hắn gánh tội xấu bêu danh nữa.

Huyền Dương Tử nghe Thanh Hư đạo trưởng nói, vội phản bác: “Sư phụ, không có khả năng. Lúc ấy Nhị đệ cùng Tam đệ bắt Niêm Hoa Tăng đến, con mang hắn vào phòng luyện đan, đến khi lò đan nổ cũng chính tay con xách hắn ra, chỉ trong một chốc một lát như vậy thật sự không có khả năng bị người khác trà trộn vào đánh tráo.”

Thanh Hư đạo trưởng nói: “Mọi sự trên thế gian này đều có thể xảy ra. Nếu đã cho rằng một người có khả năng biến từ nam thành nữ, như vậy, sao lại không thể tin nàng có khả năng bị người ta đánh tráo?”

Huyền Dương Tử nghĩ lời Thanh Hư đạo trưởng, hồi lâu sau gật đầu nói: “Sư phụ nói cũng đúng. So với chuyện từ nam biến thành nữ, việc trong thời gian cực ngắn kia Niêm Hoa Tăng bị đánh tráo có vẻ có khả năng cao hơn.”

Lúc này, Huyền Cảnh Tử xen mồm nói: “Sư phụ, như vậy nàng là ai?”

Đan Nữ lúc này mới chú ý tới Huyền Cảnh Tử.

Huyền Cảnh Tử năm nay mới mười sáu tuổi, mày hơi đậm, ánh mắt cực linh hoạt, có chút ôn nhu lại mang điểm hiên ngang khí khái, tuy không phải tính tuyệt sắc mỹ nhân, lại một vẻ đặc sắc riêng.

Đan Nữ lặng lẽ xem Huyền Cảnh Tử cùng Huyền Dương Tử, không thể không thừa nhận, hai người này đứng cùng nhau quả thực cực đăng đối. Nhất thời trong lòng liền khó chịu, hừ, sư muội xinh đẹp đến rồi, lão đạo cũng chỉ nhớ đến nàng, còn ta ở đâu cũng không biết.

Huyền Dương Tử nghe Huyền Cảnh Tử hỏi, cũng đăm đăm nhìn Đan Nữ, như lần đầu tiên thấy nàng, trong lòng lặp đi lặp lại: nàng không phải Niêm Hoa Tăng, vậy, nàng là ai?

Huyền Tùy Tử thay Đan Nữ giải thích: “Sư phụ, Đan Nữ tỷ lúc tỉnh lại ở bên ngoài Tam Thanh quán liền mất trí nhớ, đến nay vẫn chưa nhớ được chuyện trước kia, đương nhiên cũng không biết được chính mình là ai.”

Thanh Hư đạo trưởng gật đầu, ngoắc tay nói: “Đan Nữ lại đây!”

Đan Nữ vội đi đến trước mặt Thanh Hư đạo trưởng, nhẹ nhàng phúc thân nói: “Gặp qua chân nhân!”

Thanh Hư đạo trưởng nhìn kỹ Đan Nữ mi mắt, lại bảo nàng vươn tay bắt mạch, sau đó nói: “Khí huyết hơi nhược, cái khác đều bình thường. Để ta thử giúp ngươi châm cứu, xem xem có thể hay không khôi phục kí ức.”

Đan Nữ nghe vậy mừng rỡ cảm tạ.

Lúc này sư huynh sư muội bọn họ ôn chuyện, nàng ngồi nghe cũng không biết, liền thức thời cáo lui.

Trở về Minh Hòa điện, Đan Nữ có chút buồn phiền, Huyền Dương Tử lúc trước nói đợi nàng khôi phục kí ức tìm hiểu tung tích sư phụ cùng sư muội hắn, nay sư phụ với sư muội hắn đã trở lại, Huyền Dương Tử còn có thể giữ nàng lại sao?

Hồng Liên thấy Đan Nữ ngẩn ngơ từ lúc về đến giờ, không khỏi lo lắng nhẹ giọng hỏi: “Quý phi nương nương làm sao vậy?”

Đan Nữ phục hồi tinh thần, thấp giọng nói: “Ta sợ Hoàng Thượng không cần ta.”

“Làm sao có thể?” Hồng Liên lặng người, uyển chuyển nói: “Hoàng Thượng thật sự đặt nương nương trong lòng mà, Ngài xem, ban ngày lên triều mang theo nương nương thượng điện, chạng vạng phê tấu chương còn mang theo nương nương đến Ngự Thư phòng, một chút không rời, chỗ nào là không cần nương nương?”

“Ngươi không hiểu!” Đan Nữ buồn bã nói: “Hắn sợ ta một mình một người sẽ gặp tai vạ gì đó, cho nên mới giữ ta ở bên cạnh.”

Hồng Liên không đồng ý Đan Nữ nói: “Nếu không phải thích nhìn đến nương nương, như thế nào chịu mang nương nương theo bên người? Mà nếu thật sợ nương nương chọc họa, chỉ cần sai người trông coi là được rồi, cần gì Hoàng Thượng phải đích thân để ý?”

Đan Nữ muốn phản bác, lại nghĩ lại, cảm giác nàng nói có vài phần đúng, lẩm bẩm: “Thật vậy chăng?”

Bên kia, Huyền Cảnh Tử đợi Đan Nữ vừa đi, hướng Huyền Dương Tử nói: “Đại sư huynh, Đan Nữ rất xinh đẹp!”

Huyền Dương Tử cũng có chút hư vinh, nhịn không được bổ sung: “Đâu chỉ xinh đẹp, nàng còn thông minh cơ trí nữa kia!”

“Àaa!” Huyền Cảnh Tử cực ít khi thấy Huyền Dương Tử khen người khác, nghe vậy không khỏi có thâm ý à một tiếng, miệng cười nói: “Vậy huynh nói xem nàng thông minh cơ trí thế nào nào?”

“Tiểu sư đệ, đệ tới!” Huyền Dương Tử muốn thổi phồng Đan Nữ như thế nào xinh đẹp trí tuệ, lời nói đến bên miệng, lại thấy chính mình khen nương tử của mình có chút mèo khen mèo dài đuôi, liền mượn miệng Huyền Tùy Tử đến khoa.

Huyền Tùy Tử không phụ Huyền Dương Tử kỳ vọng, thêm mắm thêm muối, kể lại Đan Nữ tính kế Thái Nguyên Vương và Tiêu lão gia cùng ở trên thượng điện dùng trí đấu thắng đệ nhất dũng sĩ Kim quốc A Đả, chuyện nào cũng nói tỉ mỉ chi tiết, không thiếu một câu.

Thanh Hư đạo trưởng cùng Huyền Cảnh Tử nghe xong vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Đan Nữ quả thật là thông minh hơn người.

Quỳ Phiến không cam tâm bị bỏ lại phía sau, vội bổ sung chuyện Đan Nữ bán “long cải thảo”, cười hì hì nói: “Sư phụ, sư tỷ, hai người không biết, Đan Nữ thật sự là lưỡi xán hoa sen, nàng vừa nói ra, cải thảo của bọn đệ liền đắt như tôm tươi, dân chúng háo hức chen chúc tới mua.”

Thanh Hư Đạo Trưởng nghe xong, ôm trán nói: “Tuy không biết lai lịch của nàng, nhưng xinh đẹp lại thông minh cơ trí như vậy, tóm lại cũng không phải là người bình thường.”

Huyền Dương Tử lúc này trầm tư: nếu nàng đánh tráo Niêm Hoa Tăng, hẳn cùng Niêm Hoa Tăng có chút quan hệ, chỉ cần tìm được hắn liền có thể biết được nàng là ai. Mà dẫu không tìm thấy, điều tra thân bằng cố hữu, cha mẹ họ hàng của Niêm Hoa Tăng chắc cũng có thể tìm được manh mối chứng minh thân phận của nàng.

Thanh Hư đạo trưởng thấy Huyền Dương Tử trầm tư suy nghĩ, liền nói: “Mặc kệ thế nào, nàng giúp con, tóm lại có công. Đợi tìm hiểu được lai lịch của nàng, sau đó an trí nàng thế nào con cần cẩn thận cân nhắc.”

Huyền Dương Tử gật đầu, không nghĩ lại nói chuyện của Đan Nữ, hỏi sang chuyện khác: “Sư phụ, lúc Ngài ở biên quan, có từng nghe qua tin tức của Văn Quân Hoàng đế cùng Thành Thái Hoàng đế?”

Thanh Hư đạo trưởng nói: “Tất nhiên là có. Nghe nói Kim quốc bắt bọn họ đi chăn dê, nếu để dê chạy mất liền không được ăn cơm. Lúc ấy nghe nói ta đã nghĩ bọn họ là Hoàng đế, chịu như vậy nhục nhã không phải là chuyện hay ho gì, từng nửa đêm đến doanh trại giặc Kim thám thính tìm kiếm, muốn cho họ chết thống khoái, đỡ phải chịu khuất nhục khổ sở. Không ngờ tìm tới tìm lui vài lần nhưng không thấy. Sau này nghe nói Thân tướng quân đánh thắng trận, giặc Kim không dám tiếp tục làm nhục hai vị Hoàng đế, ta liền không tìm nữa.”

Huyền Dương Tử thở dài, đem ý đồ của Kim quốc ra nói: “Trong tay Thân Tướng quân và Tiêu Tán có binh, bọn họ lại ủng Thành Thái Hoàng đế, đến lúc đó, Đại Yến lại rơi vào loạn cục.”

Thanh Hư Đạo Trưởng trầm ngâm một hồi nói: “Nếu có thể dò được xem hai vị Hoàng đế ở đâu, sau đó phái người đi ám sát liền xong hết mọi chuyện.”

Huyền Dương Tử nói: “Quân Kim cũng vậy mà Thân tướng quân cũng vậy, đều vạn phần cảnh giác, con nghĩ phái người ám sát chưa chắc đã đắc thủ, ngược lại chẳng may động thảo kinh xà, bọn họ càng có cớ động binh.”

Bọn họ đang nói chuyện, Trần Tử Bình tiến vào bẩm báo nói là Thái Thượng Hoàng cùng Nhậm Thái Hậu đến.

Năm đó, Thái Thượng Hoàng Cảnh Thái Phong cùng Nhậm Thái Hậu đưa Huyền Dương Tử đến Tam Thanh quán tu đạo cũng vì Tam Thanh quán lúc ấy cực kỳ nổi danh, Thanh Hư đạo trưởng khi đó cũng đã nổi danh tuổi trẻ tài cao. Nay đã hơn mười lăm năm trôi qua, Thanh Hư đạo trưởng lại càng nổi tiếng.

Hai người họ vốn đang sầu lo chuyện Thân Tướng quân đón Thành Thái Hoàng đế trở về, nghe tin Thanh Hư đạo trưởng đến, nghĩ đạo trưởng võ nghệ cao cường, lại có rất nhiều bí thuật, không chừng có biện pháp giúp Huyền Dương Tử hóa hung thành Cát, vì vậy vội vã đến thăm.

Chạng vạng, có cung nữ đến thỉnh Đan Nữ, bẩm: “Quý phi nương nương, Hoàng Thượng bãi yến ở ngự hoa viên thiết đãi các vị chân nhân, sai nô tỳ đến thỉnh nương nương đến dự tiệc.”

“Đã biết, ngươi đi xuống trước đi!” Đan Nữ vẫy tay cho nàng lui ra, gọi Hồng Liên hầu hạ tắm rửa thay quần áo, trang điểm cẩn thận đâu đấy, lúc này mới đi dự tiệc.

Đan Nữ đi đến ngự hoa viên đã thấy yến hội đã bắt đầu, Huyền Dương Tử sớm cùng đám sư huynh sư đệ chơi đùa, đang mời rượu sư phụ, thấy nàng đến liền hô: “Đan Nữ, mau đến rót rượu cho dư phụ.”

Đan Nữ có chút không vui, trên mặt lại không để lộ, ngoan ngoãn đi đến rót rượu cho Thanh Hư đạo trưởng, lại mỉm cười giúp bọn họ gắp thức ăn.

“Đan Nữ, ngươi thật hiền lành!” Huyền Cảnh Tử ngồi ở bên cạnh Huyền Dương Tử, đang cùng Huyền Dương Tử nói chuyện, thấy Đan Nữ gắp thức ăn đến liền cầm bát đón, cười khen một câu.

“Cám ơn!” Đan Nữ cười, lại cảm thấy có chút ủy khuất, được rồi, lão đạo cùng bọn họ mới là người một nhà, ta thành người hầu hạ.

“Không cần, ngồi xuống thôi!” Huyền Dương Tử cuối cùng cũng nói với Đan Nữ một câu.

Đan Nữ lúc này mới buông đũa, ngồi vào bên cạnh Nhậm Thái Hậu.

Nhậm Thái Hậu còn đang khen Huyền Cảnh Tử, nói nhỏ với nàng: “Đan Nữ, con xem Huyền Cảnh Tử, dáng vẻ thật xinh đẹp, là tướng vượng phu ích tử a!”

Đan Nữ nghe Thái Hậu khen đến trắng ra, nhịn không được nói: “Thái Hậu, nàng xinh đẹp như vậy sao có thể để nàng rơi xuống tay nam nhân khác? Thái Hậu nương nương sao không giúp Hoàng Thượng nạp nàng làm tần phi?”

“Con cũng nghĩ như vậy sao?” Nhậm Thái Hậu mặc kệ Đan Nữ nói có mấy phần thật lòng, mấy phần giả dối, đánh rắn tùy gậy, hạ giọng nói: “Phụ thân của Huyền Cảnh Tử cùng Thanh Hư đạo trưởng vốn là sư huynh sư đệ, hai nhà tình nghĩa thâm hậu. Nếu Bạch Thạch nạp Huyền Cảnh Tử, Thanh Hư đạo trưởng với hắn không chỉ là đồ đệ, còn có thể coi hắn là nửa con rể nha. Có Thanh Hư đạo trưởng tương trợ, dẫu Thành Thái Hoàng đế trở lại, Bạch Thạch cũng chưa chắc cần thoái vị.”

Đan Nữ nghe Nhậm Thái Hậu nói một đống lợi hại, hảo cảm với bà không còn sót lại chút gì, thấp giọng đáp: “Thái Hậu nương nương, ý tưởng này của Ngài đã đề cập với Hoàng Thượng chưa?”

“Không cần nói, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?” Nhậm Thái Hậu nhìn về phía Huyền Cảnh Tử, càng xem càng cảm giác kế sách là đúng.

Đan Nữ gắp một miếng ăn thử, vị giống như sáp nến, lại vẫn phải giả bộ vui vẻ nuốt xuống.

Yến hoàn, Huyền Dương Tử mang Thanh Hư đạo trưởng cùng mọi người đi xem vườn ngự uyển, Đan Nữ mang người thu thập tàn tịch, xem xem mọi thứ đều đã thu thập cẩn thận mới trở về Minh Hòa điện.

Huyền Dương Tử quay về không thấy Đan Nữ, hỏi nghe nàng đã về Minh Hòa điện trước, một lúc sau cũng trở về.

“Đan Nữ!” Huyền Dương Tử vào điện, thấy Đan Nữ đang ngồi bên đèn đọc sách, liền hô một tiếng, ngồi vào trước mặt nàng, vẻ muốn nói chuyện nghiêm túc.

Đan Nữ ngẩng đầu nói: “Ta không phải Niêm Hoa Tăng, sư phụ cùng sư muội ngươi cũng đã trở lại, ngươi định xử trí ta như thế nào?”

Huyền Dương Tử trên mặt không lộ vẻ gì, chỉ nhìn Đan Nữ nói: “Nàng hi vọng ta xử trí nàng thế nào đây?” Lần trước không phải nói muốn sinh bốn đứa sao? Nàng không phải Niêm Hoa Tăng, tự nhiên là nữ nhân, như vậy chẳng phải càng có thể sinh hay sao?

____________________

Hiện tại, “người nào đó” đã công nhận “ai đấy” là “nương tử của mình”, cho nên xưng hô thay đổi nhé “ta – nàng”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN