Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay
Chương 36: Chủ tinh!! Ta lạiiiiiii đến đây!!
Cả đoạn đường Lộc Minh Trạch bị ôm trở về khoang tạp vật, cánh tay hắn không có việc gì lớn, chính là trật khớp mà thôi, hồi ở sao Snow, Lộc Minh Trạch đã dạy Auston một thuật trị liệu đơn giản, trật khớp hắn còn có thể xử lý.
Nhưng người kia có chút không thuận lợi.
Lộc Minh Trạch mặt không thay đổi nhìn xa xăm, tùy ý để Auston cầm cánh tay phải của hắn nối lên rôì lại giật xuống, vị bác sĩ mới này làm không được, y đã làm lệch ba lần, vẫn còn đang nhíu mày nắm vai Lộc Minh Trạch kéo lên trên.
Lộc Minh Trạch thực sự không chịu nổi y nữa, tự mình nắm chặt cánh tay mạnh mẽ vặn một cái, răng rắc một tiếng, tiếp hảo.
Auston lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi, ngồi xuống cạnh Lộc Minh Trạch. Lộc Minh Trạch nghĩ thầm, thở phào nhẹ nhõm rõ ràng phải là hắn mới đúng, để y dằn vặt cánh tay hắn mấy lần Nữ nói không chừng liền phế bỏ.
Auston sau khi ngồi xuống trầm mặc một chút, sau đó nói: “Cậu vừa rồi quá kích động.”
Lộc Minh Trạch cau mày nhìn y.
Auston không thả lỏng biểu tình, vẫn nghiêm túc: “Vừa nãy nếu không phải tôi bắt lấy cậu, cậu cũng sẽ bị lôi ra khỏi vòng bảo hộ, cùng Eric biến thành rác thải vũ trụ.”
Lộc Minh Trạch từ tốn gấp mảnh vải nhuốm máu trong tay, nhét vào trong lồng ngực, dời mặt đi chỗ khác: “Tôi hiện tại đồng ý lời của anh.”
Auston lẳng lặng ngồi cùng hắn nhìn xa xăm trong phút chốc, y đã hiểu ý Lộc Minh Trạch, hắn không do dự nữa, quyết định chấp nhận đề nghị của y.
Auston thở dài: “Tôi hi vọng cậu duy trì bản tính thiện lương, nhưng, tôi không hy vọng cậu bị chính cái thiện lương của mình hại chết.”
Lộc Minh Trạch cười khẩy hai tiếng: “Cảm ơn nhé, tôi chẳng thiện lương chút nào cả. Nếu anh sống ở sao Snow lâu, cũng sẽ như tôi mà thôi. Chúng tôi sống rất mệt mỏi, cũng rất gian nan, nhưng đều đang vật lộn, anh cũng sẽ thấy quý trọng sinh mạng, sẽ xuất thủ cứu giúp người xa lạ, mà không phải xem bọn họ là quân cờ.”
Auston khẽ gục xuống đầu, trầm tư chốc lát nói rằng: “Cậu nói không sai, nếu biết sinh mệnh yếu đuối, cuộc sống gian nan, thì sẽ không tự chủ được sinh lòng trắc ẩn. Nhưng những gì bây giờ cậu thấy trước mắt chỉ là “sự sống”, có lẽ nếu cậu không lựa chọn cứu vớt những người này, thì sẽ đổi lấy “sự sống” của “nhiều người hơn”, như vậy cậu sẽ lựa chọn như thế nào.”
Lộc Minh Trạch nghe đề tài lựa chọn này, như một đoàn tàu không thể dừng lại, đi đến một lối rẽ, một bên là năm người, một bên là hai người, có thể có một cơ hội để đổi đường ray, mà hắn bây giờ nhất định phải là người lựa chọn.
“Cái đề mục này quá đáng ghét, tại sao phải là tôi chọn.”
Auston cười cười: “Cậu nên vui mừng là bản thân có thể làm người lựa chọn, mà không phải là người bị lựa chọn. Hơn nữa, vấn đề bây giờ cậu đang đối mặt có hơi khác, nếu có vài người là tội phạm có tỉ lệ phạm tội tiềm ẩn, mà còn lại chiếm đa số là thân nhân của cậu, liền dễ hơn nhiều.”
Lộc Minh Trạch ngẩn người, hắn nhớ tới gia đình nhà Wood và những người hàng xóm thân quen, cán cân trong lòng liền nghiêng triệt để sang một bên. Lộc Minh Trạch cười cười: “Nói không sai, tôi cũng là một kẻ ích kỷ.”
Nếu như có thể, nếu như hắn có thể một mình thoát ly khỏi sao Snow, vậy hắn sẽ chọn rời đi. Nhưng không, con đường duy nhất là thi trường quân đội đã không thể thực hiện được, hắn bị gắn cái mác sao Snow, bất luận hắn đi tới chỗ nào, hắn đều là người sao Snow.
Auston dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lộc Minh Trạch, khóe môi mang theo nụ cười có chút ác liệt: “Còn một biện pháp, không cần cậu phải làm bẩn tay mình, cậu có thể sống sót dưới sự che chở của tôi. Ừm… Nói chung tôi cũng không để ý lắm mấy việc bại hoại đạo đức, tôi cũng có thể cho cậu một thân phận, ngay cả khi xuất thân từ sao Snow, cũng sẽ không có người nào dám nghi vấn nửa phần thân phận ấy.”
Lộc Minh Trạch nghe xong lập tức tát một cái lên mặt y: “Cút đi!”
Auston bị tát như lật đật lật ra sau rồi bật trở về, lẩm bẩm: “Lệ thuộc vào tôi cũng không phải chuyện mất mặt gì… Bao nhiêu người đứng xếp hàng hi vọng đợi tôi đến tung cành ô-liu đấy.”
Lộc Minh Trạch trợn mắt nhìn trần nhà: “Vậy anh quăng đi, tôi cóc quan tâm.”
Auston cũng không tức giận, chỉ thấy y mỉm cười: “Như vậy trước mắt, cậu định làm gì? Tôi hi vọng nhìn thấy tài năng của cậu.”
Lộc Minh Trạch suy nghĩ một chút, nói: “Đi mua lương thực đi.”
“Không phải đi chém người?”
“Ờ.”
Auston thoạt nhìn rất hài lòng, mắt nhìn phía trước, đôi môi nhẹ nhàng khép mở: “Tại sao?”
Lộc Minh Trạch cũng cùng y, nhìn về phía trước, như đang nói mật ngữ, thứ mật ngữ chỉ có hai người mới nghe hiểu: “Tôi muốn làm thủ lĩnh Nam thành.”
Auston mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Vậy thì vì cái gì?”
“Dân dĩ thực vi thiên, đặc biệt là tại một nơi như Nam thành, tôi không tin Hibbeler sẽ tốt bụng đến mức bán cho bọn họ lương thực không có vấn đề, chờ bọn hắn tự thua thiệt lớn, không có ăn, đống lương thực này liền có đất dụng võ.”
Auston kinh ngạc nhướn mày: “U oa, nghĩ không tệ, sau đó cậu dự định bán ra với giá cao?”
Lộc Minh Trạch liếc y một cái: “Nói như vậy gọi phát tai nan tài, tiền đối với tôi chả tác dụng gì, cái tôi muốn chính là “ân”.”
“”Ân” là cái gì?”
Lộc Minh Trạch không nhịn được liền vỗ Auston một phát, lần này bị y tránh thoát. Lộc Minh Trạch tiếp tục nói: “Quê hương của tôi, cũng có vài thứ tương tự với lý luận trị nhân của anh, trong thuật dùng người, gọi là ân uy tịnh thi*. Ân là thu mua lòng người, uy làm lòng người kính sợ, mà thứ tôi thiếu hiện tại, chính là “Ân”, tôi sẽ cung cấp lương thực miễn phí cho bọn họ.”
(*)Vừa mềm mỏng vừa cứng rắn.
Auston không nhịn được vỗ tay: “Quá đẹp, cậu xuống tay thật sự không thể so với tôi thiện lương nhiều ít. Cũng rất thích hợp làm người lãnh đạo, nếu chịu khó một chút chắc chắn sẽ không tới tình trạng hôm nay.”
Lộc Minh Trạch xưa nay chưa từng thấy bộ dạng ngây thơ muốn ăn đòn của Auston như vậy, hóa ra khi y không ra vẻ tinh tướng càng đáng ghét! Thật hận không thể đập y tại chỗ: “Cảm ơn nhiều nhé! Tôi vẫn khác xa anh lắm!”
Auston quay đầu nhìn về phía Lộc Minh Trạch: “Nhưng cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cho dù có tiền, Hibbeler cũng sẽ không giúp cậu vận chuyển lương thực, đây là một ý tưởng không thiết thực.”
Lộc Minh Trạch trầm ngâm nói: “Bọn họ không phải hi vọng chúng ta ra đi không lo chuyện bao đồng sao? Cũng phải cho chúng ta chút công cụ để đi, còn vấn đề tiền bạc… Ở chủ tinh, có càng nhiều cơ hội kiếm tiền, tôi không phải rất lo lắng.”
Auston khó hiểu hỏi một câu: “Cậu muốn đi chủ tinh?”
“Dĩ nhiên, nguồn lương thực được giao hẹn ở chủ tinh, những nơi khác không mua được lương thực.”
Lộc Minh Trạch nói xong như đột nhiên nhớ tới cái gì, nhếch môi nhìn Auston, y hệt dáng vẻ ác liệt của đối phương: “Anh sợ đi chủ tinh? Ấy, tôi thiếu chút nữa đã quên, anh là tội phạm phản xã hội mà, sợ thì nói, có thể tìm trước một chỗ trốn đi, tôi nuôi anh nha.”
Auston nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch, liền không nhịn được muốn chạm vào cổ tay phải của hắn, đưa tới một nửa lại thu tay về, bất đắc dĩ thở dài: “Thực sự là hồ đồ.”
Lộc Minh Trạch lười nghe y lải nhải, đứng lên đi ra ngoài cửa khoang, Auston cũng bật dậy, y đuổi theo Lộc Minh Trạch: “Nhưng sao cậu khẳng định Hibbeler sẽ cho cậu phi hành khí? Biết đâu hắn sẽ trực tiếp ném cậu ra ngoài không gian.”
“Đi rồi sẽ biết.”
Khi hai người bọn họ tìm tới Hibbeler, đối phương đang thương lượng chuyện gì đó cùng Manggis, Manggis thấy Lộc Minh Trạch tiến vào, vậy mà không lộ ra biểu tình hung hãn thường ngày, chỉ nhíu mày, Lộc Minh Trạch lờ thẳng gã, trực tiếp đi tới trước mặt Hibbeler: “Cho tao một chiếc phi hành khí, tôi muốn rời thuyền.”
Lông mày Hibbeler giật giật: “Vệ binh đâu, là ai thả cậu ta vào…”
“Nếu như anh định gọi hắn.”
Auston mỉm cười bước vào cửa, trong tay kéo theo nhân viên cảnh vệ bị đánh ngất, ném tới trước mặt Hibbeler: “Thì hắn không thể đáp lại mệnh lệnh của anh được nữa rồi.”
Còn tưởng rằng người này nghĩ đến cái gì cao minh chủ ý, hóa ra vẫn chỉ dựa vào bạo lực cường quyền.
Auston cảm thấy được đây thực sự là chuyện điên cuồng nhất mình từng làm từ khi xuất đạo đến nay, hoàn toàn không tính toán hậu quả, cũng không có hệ thống kế hoạch, cứ vậy mà xông lên…
Vô duyên vô cớ kéo theo một người không liên quan nhập cuộc như vậy có chính xác hay không, khuôn mặt mỉm cười của Auston bắt đầu do dự.
Lộc Minh Trạch vẫy vẫy tay: “Chính là như vậy, các người không phải hi vọng tôi rời thuyền sao, lẽ nào định để tôi giống Eric, trực tiếp nhảy xuống? Này hổng làm được đâu, ông đây không biết bay.”
Manggis lúc này đột nhiên mở miệng: “Nếu như mày bảo đảm không quấy rầy giao dịch của bọn tao, có thể tiếp tục ở lại trên thuyền, tao đang thương lượng với thuyền trưởng.”
Hibbeler bị nói như vậy ngay trước mặt, nhất thời muốn bạt thương xạ kích, hắn tức giận rít gào: “Tao không cho phép!! Manggis! Mày cho mày là cái thá gì!”
Manggis lạnh lùng khẽ nói: “Mày không phải muốn thêm tiền à.”
Lộc Minh Trạch đánh gãy cuộc đối thoại của bọn họ: “Không cần.”
Hắn nhìn về phía Manggis: “Nếu như mày là xuất phát từ nỗi hổ thẹn với Eric, vậy cẩn thận đi chăm sóc người nhà của cậu ấy đi, nhưng nghĩ lại mày cũng sẽ không có thứ tình cảm kia, người bị mày khi dễ cả đời, bây giờ làm gì cũng trông thật giả tạo.”
Manggis không nói gì, trên mặt hắn còn mang theo vết thương do Lộc Minh Trạch gây ra, Lộc Minh Trạch dời tầm mắt, yêu cầu với Hibbeler: “Cho tôi một chiếc phi hành khí, phải lớn, không phải kiểu bay nửa chừng rơi mất thì tôi không lời tí nào. Đương nhiên, anh cũng có thể không đáp ứng, vậy tôi cũng chỉ có thể kéo cả cái thuyền này cùng trầm luân thôi.”
Lộc Minh Trạch dùng một loại biểu tình “Tôi đang phát điên” nhìn Hibbeler: “Tôi không cần anh đưa tôi một chiếc phi hành khí, chỉ cần anh đưa tôi đến nơi cần đến, cho nên sẽ không phí bao nhiêu tiền.”
Tàu du hành vũ trụ luôn chuẩn bị mấy chiếc phi hành khí, để tránh sự cố phát sinh, hoặc sử dụng trong trường hợp khẩn cấp yểm trợ vật tư. Thế nhưng trong tình huống bình thường, những phi hành khí này không dùng tới.
…Ngày hôm nay lại dùng tới.
Hibbeler uất ức muốn chửi đổng, nhưng hắn không dám đứng trước mặt hai kẻ điên này hung hăng quá mức, giá trị vũ lực bọn họ rất cao, hắn đã thấy Lộc Minh Trạch đánh Manggis thành đầu heo như thế nào, hắn không muốn để khuôn mặt anh tuấn của mình cũng biến thành đầu heo.
Dưới cường quyền, chỉ có phục tùng.
Còn một điểm quan trọng nhất, cái người đứng cạnh thằng nhà quê đầu xoắn kia, hắn luôn cảm thấy đã gặp ở đâu gặp rồi.
Thế nhưng là ở đâu nhỉ?
Hibbeler suy nghĩ hồi lâu, chỉ nhớ tới Alpha động dục trong thùng đựng hàng hắn gặp lúc trước. Hibbeler cảm thấy bản thân có lẽ cả nghĩ quá rồi, nắm giữ công kích pheromone lợi hại như vậy, trước đây nếu quả thật từng thấy, hẳn là phải ấn tượng mới đúng.
Auston nhận ra ánh mắt của Hibbeler, đột nhiên xoay đầu lại, ôm cánh tay nhướng mày nở nụ cười với hắn, vẻ mặt lưu manh, hiển nhiên là y hệt Lộc Minh Trạch.
Không không không, hắn làm sao quen biết thứ nhà quê này, sao có thể liên tưởng một thằng vận áo bông rách nát, vừa bẩn vừa lôi thôi với cùng một quý ngài cao quý ôn nhã chứ, đầu của hắn có thể là bị đám nhà quê này chọc tức đến chập mạch rồi.
Lộc Minh Trạch cứ như vậy đạt được thỏa thuận với Hibbeler, đối phương yêu cầu phi hành khí nhất định phải trở lại thuyền trong vòng bảy ngày, nếu không, sẽ xem Lộc Minh Trạch và Auston là hải tặc vũ trụ báo cáo với chính phủ liên bang, đến lúc đó đín chào bọn hắn sẽ là lệnh truy nã che ngợp trời.
Lộc Minh Trạch nói không thành vấn đề, nói chung hắn chỉ cần phi hành khí, không cần giết người.
Lúc Lộc Minh Trạch rời đi, Manggis đột nhiên nới với hắn một câu khó hiểu: “Tao…rất chán ghét kẻ nhu nhược, chỉ là chán ghét mà thôi.”
Lộc Minh Trạch cảm thấy mình có thể hiểu, nhưng cũng không hiểu lắm.
Nhưng có hiểu hay không cũng không đáng kể, người cũng đã mất, bây giờ nói những câu này thì có ích lợi gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Aus ở chủ tinh có cái gì? Nói to lên cho tui!!!
Có tiền!!! Có quyền!!! Có địa vị!!!
Còn có tội phản xã hội!!! [ bị đánh chết ]
————————————
Cá chết: Tui rất thích đọc mấy cmt lảm nhảm khi người ta đọc tới chi tiết mình thích, chi tiết gây hưng phấn, gây phẫn nộ… Nhiều khi đang edit lại muốn gào thét vì chi tiết nào đó quá thú vị, nhưng nghĩ lại mình là editor, nên thôi. Có thím nào có cảm giác giống tui không nhỉ?
Tạm thời trong hai tuần này tui sẽ rất bận, nhanh thì tuần sau, không thì tuần sau nữa mới có thể thảnh thơi edit tiếp nha!! Cảm ơn mọi người _(:з」∠)_
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!