Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay - Chương 82: Chẳng lẽ anh là thủ lĩnh tà giáo thật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay


Chương 82: Chẳng lẽ anh là thủ lĩnh tà giáo thật



Vừa lên phi cơ, Auston liền lấy hai bộ đồng phục từ trong rương, giục Lộc Minh Trạch thay, bọn họ phải lên tòa, để thể hiện sự tôn trọng đối với pháp luật, hiển nhiên phải ăn mặc trang trọng một tí.

Lộc Minh Trạch vừa tròng quần áo vào người vừa nhỏ giọng phàn nàn: “Chuyện quan trọng như vậy có thể…”

Hắn đang nói dở, đột nhiên nhìn về phía Gabriel ở ghế lái, rồi im re, Auston cũng nhìn Gabriel, thấy đối phương mang tai nghe, căn bản không hề chú ý đến cuộc trò chuyện bên này, liền gật đầu thật nhẹ, Lộc Minh Trạch cười nói tiếp: “May là ông đây vóc người đẹp, người bình thường mặc thử xem, tuyệt đối không vừa.”

Auston ném quần áo sang một bên, mặc đồng phục được một nửa mới phát hiện nút buộc hơi chật, y nhìn về phía bộ đồ rộng thùng thình trên người Lộc Minh Trạch, không nhịn được mà cười: “Lộn rồi, bộ đồ trên người em là của tôi.”

Lộc Minh Trạch nghẹn họng, lại vội vàng tháo khuy ra: “Đây là tai nạn.”

Hai người họ mặc xong xuôi, Gabriel mới quay đầu, tháo tai nghe, nói rằng: “Hầu tước, sắp đến tòa án quân sự rồi, tôi cần tìm một nơi để hạ cánh.”

“Đậu trên mái nhà, ở đó có sân thượng rộng rãi. Cậu đứng đó chờ chúng tôi. Ngoài ra, thấy ai hỏi thì không cần để ý, nếu không tránh được, cứ bảo là phi công tư nhân của tôi.”

Vài người đặc biệt không thể tránh khỏi kia là những người có quân hàm cao hơn Gabriel, bảo cậu ta chống đối cấp trên, thực sự rất miễn cưỡng, Auston xuất thân từ quân ngũ, quân nhân tuyệt đối phải tuân lệnh cấp trên, ngay cả Auston cũng không thể bảo Gabriel chống lại quy tắc này.

Thế giới này có rất nhiều quy tắc, có vài điều lệch lạc, cần được sửa đổi, nhưng cũng có rất nhiều điều cần được tuân thủ. Con người không thể hoàn toàn tự do trong các mối quan hệ xã hội, tự do tức tự do với điều kiện tiên quyết là tuân thủ các quy tắc tất yếu.

Lộc Minh Trạch bước nhanh đến bên Auston, sực nhớ có việc nhất định phải nhắc nhở y: “Anh thật sự muốn huỷ bỏ đặc quyền của quý tộc ư? Chí ít không phải tối nay đâu nhỉ, chẳng phải hiện tại vẫn do quý tộc nắm quyền sao?”

Ngộ nhỡ chọc giận những kẻ này, tuyệt đối sẽ thua kiện.

Auston cười, nhìn hắn: “Ai bảo tôi muốn đưa đề án này lên tòa án?”

Lộc Minh Trạch khó hiểu nhìn y, đoạn Auston nói tiếp: “Tôi chỉ thả tin tức này vào một phần đảng phái có dã tâm lớn thôi. Chủ tinh đã im lặng quá lâu rồi, phải có vài người làm vật hy sinh để kích hoạt cục diện chính trị trước mắt. Cơ mà với cái “tin dữ” hư cấu kia, bọn họ không có bằng chứng xác thực nào để chứng minh tôi sẽ làm vậy.”

“Nhưng anh dám chắc sẽ không có kẻ nhân cơ hội này… lợi dụng dư luận qua truyền thông để công kích anh như lần trước không?”

Auston cười, hơi gục đầu, nói: “Người thông minh sẽ không làm như vậy. Bọn họ e ngại quyền lực trong tay tôi, hơn nữa…sẽ không có ai đi tin mấy lời đồn đại này đâu.”

Lộc Minh Trạch hơi chần chờ, chớp chớp mắt, đoạn nói tiếp: “Bởi vì anh cũng là quý tộc?”

Hắn nói rồi lại nghĩ ra chỗ không đúng: “Thế sao “vị” lúc trước lại tin lời đồn này? Phản ứng đầu tiên không phải nên cảm thấy anh điên rồi sao?”

Auston mỉm cười, nói: “Bởi vì ông ta thấy tôi lúc nào cũng phát điên.”

“… Bị cáo là ai?”

“Uriel điện hạ.”

Lộc Minh Trạch không nhớ nổi những cái tên quá dài, tuy cảm thấy đã nghe nó ở đâu đó, nhưng lại không khớp với cái tên nào. Hắn hơi nhíu mày, Auston lập tức hiểu điều nghi vấn của hắn, liền giải thích thêm: “Đại vương tử.”

“…”

Lại là gã, oắt con xúi quẩy này…

Bọn họ vội vàng đến hiện trường trước một giây mở phiên toà, Auston nói Lộc Minh Trạch tốt hơn hết tạm thời đừng nên để bại lộ thân phận, bảo hắn dùng vành mũ che hơn nửa khuôn mặt. Lộc Minh Trạch đôi khi rất nghi ngờ, liệu Auston có xem hắn là đồng bọn… Bậy, đồng bạn không, tại sao có một số việc lại chẳng hề thương lượng với hắn, thậm chí còn lừa gạt hắn.

Lẽ nào…hắn còn chẳng được xem là đồng bạn?

Lộc Minh Trạch có chút khó chịu trong lòng, hắn thừa nhận, bản thân không “cay” bằng củ gừng già như Auston, song cũng đâu ngu đến mức không đảm đương nổi vai trò này, xem thường hắn à?

Hắn hơi ngẩng đầu lên, nhìn Auston qua vành mũ, từ sống mũi đến đỉnh đầu của hắn đều bị chiếc mũ lớn che khuất, giương cằm đứng ở chỗ xa nhất của tòa. Thế đứng này cũng không quái dị, vệ binh hoặc cảnh vệ bên cạnh quý tộc đều đứng kiểu này, Lộc Minh Trạch đứng đây chỉ có thể thấy bóng lưng của Auston.

Xưa nay hắn chưa từng nghiêm túc ngắm nhìn bóng lưng của Auston, giờ mới nhận ra, nhìn từ phía sau, dáng người của y rất mực kiên cường và đoan chính.

Lộc Minh Trạch cảm thấy đến tận bây giờ vẫn không thể đánh giá người này. Rốt cuộc y là chính nghĩa hay tà ác? Dẫu y đang làm chuyện rất trọng đại, nhưng bẫy học sinh của mình thì độc ác quá, thủ đoạn chẳng có mùi chính phái lắm…

Lộc Minh Trạch càng nghĩ càng thấy thích Auston phết. Kích thích gớm!

Đại vương tử ngày trước còn đại diện cho tổng thống phát biểu trên bục nói ở trường quân đội, nay lại bị còng hai tay ngồi trên ghế bị cáo, có thể nói là thê thảm vô cùng.

Song đại vương tử không cam lòng khi bản thân rơi vào tình cảnh này, gã là một người thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, sự tàn nhẫn viết rõ trên mặt cả. Gã vốn trông hơi u ám, lúc này sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn Auston đăm đăm lại càng đáng sợ tợn, Lộc Minh Trạch đứng đối diện chỗ bị cáo, bị ánh mắt đại vương tử quét qua mà thấy khiếp người, không biết cảm giác Auston thế nào.

“Qua bằng chứng của tôi, chắc hẳn chư quân đều đã thấy thế nào là địa ngục trần gian, không cần tôi giải thích lại. Theo lời khai của gia tộc Ogley, người chống đỡ cho phòng thí nghiệm Garrison chính là một quý tộc, mà vị quý tộc ấy chính là Uriel điện hạ.”

Auston khẽ nhúc nhích cơ thể, Lộc Minh Trạch đoán y đang đổi chân vắt chéo dưới gầm bàn.

Giọng điệu của y trở nên đau xót: “Bỏ qua thân phận, Uriel điện hạ là học trò cưng của tôi, thuở ngài ấy còn là thiếu niên, tôi được may mắn dạy dỗ ngài, nhưng tôi chỉ dạy ngài cách chiến đấu, cách đối đầu với kẻ thù, lại quên dạy ngài cách trân trọng sinh mạng của thường dân, để giờ đây ngài phạm phải một sai lầm lớn như vậy. Dẫu tôi yêu quý điện hạ, nhưng hành vi lần này của ngài lại liên luỵ cả một tinh cầu, nếu vẫn yêu quý điện hạ, tôi sẽ không thể đối mặt với tinh cầu ấy, càng không thể đối mặt với luật pháp liên bang! Chỉ cần tôi còn ngồi ở vị trí giám sát viên ngày nào, ngày đó nhất định sẽ gánh vác chức vụ giám sát, hi vọng quý tòa sẽ đưa ra phán quyết công bằng.”

Lộc Minh Trạch nhắm mắt lại, không nhìn bóng lưng Auston nữa, nếu không chú ý đến động tác “đổi chân” nhàn nhã của y, e rằng Lộc Minh Trạch đã tin cái tên này thật sự cảm thấy đau lòng cho Uriel.

Luật sư bào chữa của Uriel biết tình thế đang bất lợi với bên mình, liền đề cập đến tin tức ngày đó – Auston lợi dụng chức vụ tiếp nhận lượng lớn người nhập cư phi pháp, Lộc Minh Trạch lặng lẽ siết chặt nắm đấm, nhắc nhở bản thân không được xông ra đấm vỡ mồm gã luật sư kia.

Auston im lặng hồi lâu, đột nhiên thở dài, lần này y không nói gì, thay vào đó là luật sư ủy thác mở miệng: “Những người mà hầu tước Nicolas tiếp nhận không phải nhập cư phi pháp gì đó, mà là dân tị nạn của tinh cầu bị Uriel điện hạ sử dụng vũ khí hóa học, hơn nữa họ sớm đã được sắp xếp cho công việc thích hợp và quản lý theo quy chuẩn, nguy hại cho an toàn xã hội hoàn toàn là vu khống. Luật sư bào chữa đã đưa ra những lời nhận xét vô căn cứ bôi nhọ với toà, cũng đồng thời là coi thường tòa án.

Đại vương tử thấy phe mình hoàn toàn bại trận, thẹn quá hóa giận, gần như mất lý trí, gã cao giọng gào lên: “Ta không có vu khống! Hắn đang nói láo! Nicolas yêu cầu thông qua đề án bãi bỏ quyền lợi chính trị của quý tộc! Hắn ta là người của Hội Tự Do! Ta mới là anh hùng bảo vệ vinh dự của quý tộc!”

Uriel vừa dứt lời, lập tức kéo theo những tiếng xì xào bàn luận…

“Hội Tự Do?”

“Trời ạ, cái tổ chức khủng bố nổi tiếng…”

“Từng ám sát rất nhiều quý tộc ư?”

Quan tòa gõ mạnh búa: “Yên lặng!”

Auston vẫn giữ vững nụ cười, nhưng thần thái đã mang nét thất vọng và uể oải rõ ràng: “Điện hạ, mong ngài trước khi lên tiếng trước có thể nhớ kỹ một điều – tôi cũng là quý tộc.”

Luật sư của Auston lúc này cũng phản ứng lại, nghiêm túc nói: “Uriel điện hạ, xin ngài tỉnh táo cho, các vị đang ngồi ở đây đều biết, người nắm giữ quyền lực chính trị to lớn nhất trong chính phủ liên bang chính là gia tộc Nicolas.”

Ý tại ngôn ngoại – sao Auston có thể gây tổn hại đến lợi ích của gia tộc mình?

Thế là, tất nhiên chẳng ai tin lời Uriel, dẫu cho ở đây rất nhiều quan chức đều xuất thân từ giới quý tộc, dẫu cho họ nghe thấy cái tên của tổ chức mà chỉ nghe tiếng đã sợ mất mật, họ vẫn sẵn lòng tin tưởng Auston.

Có thể họ chưa quên, hầu tước Auston cũng là một thành viên trong danh sách ám sát của Hội Tự Do, lại còn là người đứng mũi chịu sào, y đứng về phe quý tộc!

Sau đó Auston không còn mở miệng nữa, mãi đến tận khi quan tòa đưa ra phán quyết cho Uriel, y mới đứng dậy khỏi ghế nguyên cáo xa xa, bi thương nhìn Uriel bị mang đi: “Quý tộc sở hữu nhiều đặc quyền hơn thường dân, thường dân yếu ớt, quyền lợi của họ có thể dễ bị xâm phạm. Tôi hi vọng…tất cả những người sống trong chính phủ liên bang đều có thể hiểu nhau, chung sống hòa bình, không còn đổ máu và ám sát.”

Auston biết rõ, lúc này không thể hô khẩu hiệu tự do bình đẳng này nọ ra, bởi trong đầu đa số quý tộc có một quan niệm thâm căn cố đế: họ tài trí hơn người, họ cao quý hơn lũ thường dân, nếu kéo họ xuống ngang tầm bình dân để nói chuyện, họ sẽ cảm thấy đấy là một sự xúc phạm đối với họ. Auston sẽ không làm chuyện khiến nhiều người tức giận.

Kỳ thực, quan điểm này không những lưu truyền rộng rãi trong giới quý tộc, mà trong cộng đồng người dân sùng bái quý tộc mù quáng cũng không phải số ít, cuộc cải cách của y không phải một sớm một chiều là xong, nhất định phải đánh thức hoàn toàn tinh thần phản kháng trong tiềm thức của mọi người.

Vậy bắt đầu đánh thức từ ý thức nguy cơ của họ đi.

Lộc Minh Trạch khiếp sợ nhìn bóng lưng Auston. Hội Tự Do mà Uriel nhắc tới khi nãy là cái quỷ gì cơ?! Ám sát?! Tổ chức khủng bố?!

Lộc Minh Trạch nghĩ Auston nhất định đang nói dối, Uriel không thể vô duyên vô cớ nói y là người của Hội Tự Do, theo những gì Lộc Minh Trạch biết về Auston, đã nói vậy, nghĩa là Auston rất có thể… Không, tám chín phần không thể thoát khỏi mớ dây mơ rễ má với cái hội này.

Người yêu của hắn rốt cuộc là loại người gì? Đừng nói y là thủ lĩnh tà giáo gì đó nhé! Lẽ nào y thật sự phạm tội gây nguy hại cho xã hội?!

Sau khi phiên tòa kết thúc, Auston ra hiệu cho Lộc Minh Trạch đuổi theo y, người kia liền hếch cằm theo sau y rời khỏi tòa án. Mãi cho đến chỗ không người, Auston thấy Lộc Minh Trạch vẫn giữ tư thế đó, cái cằm trắng trắng lộ ra dưới vành mũ rộng, nom thích mắt phết.

Găng tay màu trắng trên tay Auston còn chưa kịp cởi ra, đã không nhịn được vừa cười vừa cởi mũ xuống cho hắn: “Ngộp lắm hả?”

Lộc Minh Trạch hơi né đi, xoay mặt qua hướng khác, Auston chớp chớp mắt, không hiểu sao mình lại đắc tội Lộc Minh Trạch khiến hắn giận dỗi.

…Hình như xưa nay hắn chưa từng làm mình làm mẩy với mình.

Auston kéo Lộc Minh Trạch đứng dưới bóng đèn đường, nắm vai hắn xoay về phía mình: “Giận à?”

Lộc Minh Trạch cười khẩy: “Tôi nào dám giận, phận lính gác mà.”

“…”

Lộc Minh Trạch thấy y không nói không rằng, tức giận giật mũ quẳng xuống đất: “Rốt cuộc anh có xem tôi là đồng chí không vậy, chuyện gì cũng giấu tôi, tự xử hết đi, tôi cứ đứng gác cho anh thôi, khỏi cần làm gì cả.”

Auston hơi ngẩn người: “Đồng chí?”

“Là đồng bạn đó! Đừng có mà lái lụa! Nói chuyện chính đi!”

Trước giờ làm thế, Auston lại không ngờ Lộc Minh Trạch sẽ phản cảm đến vậy, quả thật y có rất nhiều chuyện không nói với hắn, nhưng…đâu phải cố ý giấu diếm.

Lộc Minh Trạch ghét nhất là khi đang cãi nhau mà đối phương đột nhiên im thin thít, khiến hắn trông như đang cố tình gây sự, hắn co chân đặt mông ngồi bên lề đường, cau mày hỏi: “Cha anh thật ra không phải tới tìm anh làm khó đúng không, tôi càng nghĩ càng không đúng, ông ta đến báo tin cho anh phải không?”

Auston lần này không lảng tránh: “Xem như thế, nhưng ông ta chẳng tốt bụng đến vậy đâu, có lẽ chỉ là tiện đường.”

“Anh xem, chuyện của cha anh cũng chả nói với tôi, chuyện Hội Tự Do gì đó cũng không nói, hại tôi bận tâm vớ vẩn. Anh căn bản không định nói cho tôi đúng không?”

Auston thấy Lộc Minh Trạch giận thật, tới bên cạnh hắn, từ từ ngồi xuống: “Lần này không phải cố ý giấu em, chỉ là tôi lựa chọn theo bản năng thôi…”

Hàng lông mày của Lộc Minh Trạch xoắn tít lại: “Cái gì?”

Auston im lặng một hồi, nắm chặt lấy tay Lộc Minh Trạch, y hơi cúi đầu: “Là vầy, em không hề có kinh nghiệm về mặt này, lại là lực lượng dự bị mà tôi coi trọng, cho nên bảo vệ em theo bản năng, hi vọng khi em trưởng thành hơn chút, mới thật sự dấn thân vào “chiến trường”.”

Y do dự một lát, ngẩng đầu nhìn vào mắt Lộc Minh Trạch: “A Trạch… Tôi không phải thần thánh, tôi cũng ích kỷ, tha thứ cho tôi nhé… Tôi không mong em gặp phải bất cứ bất trắc nào.”

Đặc biệt là hắn còn chưa tốt nghiệp Glasgow, xem ra trong mắt Auston, Lộc Minh Trạch vẫn là một “bé con” thôi!

Lộc Minh Trạch ngẩn người, Auston nhân cơ hội ôm hắn vào lòng, y thở dài: “Sau này tôi sẽ chú ý, không phải cố ý che giấu em đâu.”

Lộc Minh Trạch được vuốt lông rồi dễ nói chuyện hơn hẳn, hắn ngả người lên vai Auston, tùy ý cho đối phương ôm mình, bướng bỉnh nói: “Chuyện Hội Tự Do phải kể chi tiết cho tôi.”

Auston cười, hôn lên trán hắn: “Được.”

Lộc Minh Trạch không kịp chờ đợi thêm, hỏi: “Vậy rốt cuộc nó là gì? Thật sự là tổ chức khủng bố như những quý tộc kia nói sao? Các anh đi ám sát á? Anh là thủ lĩnh tà giáo à?”

Auston bị hắn một loạt câu hỏi mà bật cười: “Hội Tự Do không nhằm vào tổ chức quý tộc, sao có khả năng đi ám sát gì đó? Đấy chỉ là một tổ chức thu nhận đồng bào có lý tưởng chung, mục đích chủ yếu của chúng tôi là xóa tan sự bất bình đẳng giữa Omega và Alpha, giữa quý tộc và thường dân, tôi có thể cam đoan, từ khi hội được thành lập cho tới nay, không có bất kỳ thành viên hội nào từng ám sát ai.”

“Vậy sao cứ nhắc tới Hội Tự Do là bọn họ như sắp són ra quần thế?”

Auston luồn ngón tay qua kẽ tay Lộc Minh Trạch, đan mười ngón tay vào nhau: “Bởi vì các quý tộc luôn đấu đá lẫn nhau về quyền lợi, tất nhiên ám sát không phải số ít, để trốn tránh trách nhiệm, bọn họ cần ai đó chịu tội thay. Trong Hội Tự Do có một số thành viên hơi cực đoan không mấy thân thiện vơí quý tộc.”

Lộc Minh Trạch nửa tin nửa ngờ gật đầu: “Vậy… Anh là người đứng đầu của bọn họ?”

“Tôi là một trong những người sáng lập, Roy cũng là thành viên của hội. Cậu ấy là một Omega, theo lẽ thường, cậu ấy không thể tham gia bất kỳ công việc nào, nhưng tính cách Roy em cũng thấy đấy… Cậu ấy mong muốn mình được như Alpha, có thể lựa chọn nghề nghiệp yêu thích, chứ không phải chỉ biết lấy chồng sinh con. Mấy năm qua, để giải phóng chức năng sinh sản của Omega, tôi đã nỗ lực rất nhiều, nhưng liên tục gặp trắc trở, mãi đến khi Milocy phát minh ra Tử Mẫu Vân. Không thể không nói, phát minh này vô cùng vĩ đại, hắn là nhân tài mà chúng tôi cần, cho nên khi hắn bị tóm, tôi mới giải cứu hắn khỏi nhà tù Basalk. Thành viên của chúng tôi bao gồm mọi giới tính, mọi lứa tuổi, mọi ngành nghề… Chỉ cần là người hướng đến tự do hòa bình, đều có thể gia nhập.”

Lộc Minh Trạch nhìn Auston, không nói gì, hắn biết Auston không có chút tài năng nào trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, song, hắn nhớ đến lời mà trưởng bối nói cho hắn: Người thực sự có năng lực không cần thành thạo mọi thứ, tự làm mọi chuyện, họ chỉ cần biết dùng người.

Vậy có lẽ là tài điều binh khiển tướng trong truyền thuyết rồi.

Auston bị Lộc Minh Trạch nhìn thế, không nhịn được mà mỉm cười: “Muốn học bài ca của chúng tôi không?”

“Các anh có cả bài ca á?”

Auston gật đầu: “Chúng tôi còn có biểu tượng nữa.”

Y vẽ một vòng tròn trên đất, sau đó thêm họa tiết hình cánh đơn giản vào giữa vòng.

Lộc Minh Trạch nhìn, đột nhiên nói: “Không khác huy hiệu trường chúng ta mấy.”

“Huy hiệu trường Glasgow là cánh ưng, tượng trưng cho sự chinh phục và sức mạnh, biểu tượng của Hội Tự Do là cánh bồ câu trắng, tượng trưng cho tự do và hòa bình.”

Chợt y cười bất đắc dĩ: “Tôi không giỏi vẽ, nhìn không khác nhau lắm nhỉ.”

Lộc Minh Trạch không nhịn được cười y: “Anh mà cũng có thứ không biết?”

Auston ngoẹo cổ nhìn Lộc Minh Trạch: “Tôi dạy em bài ca nhé?”

“Ừa!”

Auston nhẹ nhàng nhắm mắt lại, áp tay phải lên ngực, môi y nhẹ nhàng khép mở, khẽ ngâm: “Trời rực đỏ, ánh trăng sáng, chim chao liệng, cây xanh sông dài, mãi mãi không đóng băng… Tôi nguyện đời không còn quyền quý, không còn hi sinh, không còn xâm phạm nguyện vọng, không còn phân biệt đối xử… Kính vinh dự tự do.”

Bài hát này không quá hoa lệ, giai điệu khá cổ điển, nhưng nghe lại rất thoải mái. Đặc biệt là chất giọng trầm thấp trôi chảy của Auston, y đang hát bài ca này bằng cả trái tim, rất đỗi thành kính, như có sức mạnh làm dịu lòng người.

Y hát xong, chậm rãi mở mắt, nhìn Lộc Minh Trạch: “Hay không?”

Lộc Minh Trạch nhìn y hồi lâu, mới gật gù: “Rất hay.”

Hắn cảm thấy không phải mình đang nghe một bài ca, mà là tổ khúc của cuộc đời Auston.

Lộc Minh Trạch nắm chặt tay kia của Auston, nhìn vào mắt y, ánh mắt của hắn vô cùng chuyên chú, đáy mắt lấp lóe, Auston bị hắn nhìn mà tim đập rộn ràng, dứt khoát kéo Lộc Minh Trạch vào lòng, dùng sức hôn lên môi hắn. Người kia duỗi một cánh tay ôm cổ Auston, sau đó như không thỏa mãn luồn đầu lưỡi vào miệng Auston, cuốn lấy đối phương hôn say sưa.

Không biết qua bao lâu, Lộc Minh Trạch đã nằm trên bãi cỏ thở hồng hộc nhìn Auston, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt y: “Tôi cũng có thể gia nhập với các anh chứ?”

Auston khẽ khàng nằm đè lên người hắn, thả những nụ hôn từ trán đến môi hắn, đáy mắt y đong đầy ý cười nhìn Lộc Minh Trạch: “Đương nhiên, rất hoan nghênh…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN