Đan Phù Chí Tôn
Chương 34: Luận Phù Các
<!—->Cung điện ba tầng, ở
cửa chính, ba chữ tiên sáng rực “Luận Phù Các”.
Nhìn thấy ba chữ này, ánh mắt Bắc Thần chợt ngừng, người vừa động đã bay vào
trong.
– Bắc Thần, ngươi gấp cái gì, chúng ta đã nói trước, có đồ tốt thì chia 6-4 hay
sao?
Thái Yên hô một tiếng, người vừa động cũng bay vào theo. Thái Nhị còn sớm hơn Thái
Yên, gần như là đi theo bước chân Bắc Thần, bay vào trong Luận Phù Các.
Sau đó những đệ tử còn lại cũng đều một hơi bay vào trong cung điện.
Tầng thứ nhất Luận Phù Các được chia giống như phòng học trong học đường.
Từng dãy bàn ghế bằng ngọc, cùng với ngọc giản, tài liệu chế phù rải rác xung
quanh, đều bày tỏ rõ ràng nơi này là chỗ giảng dạy thuật chế phù của Cực Đạo
Cung năm đó.
Nhìn tài liệu chế phù bậc thấp tứ tán dưới đất, Bắc Thần suy ngẫm một lát, lên
tiếng:
– Nơi này hẳn là chỗ truyền thụ thuật chế phù cho đệ tử cấp thấp, nhìn nguyên
liệu rải rác ở đây, phần lớn đều là luyện chế Hoàng phù, Nguyên phù, không biết
còn mấy phần dùng được.
Không cần hắn nói, đã có đệ tử Tiên Cực Môn cầm lên những tấm phù. Đáng tiếc cầm
lên tay, lá phù đó liền hóa thành mảnh vụn, hoàn toàn bỏ đi.
Trên người Thái Yên lóe lên khí lạnh, một đạo linh lực sương hàn trào ra, quét
sạch toàn bộ tầng một cung điện. Nhìn trước mắt toàn trống rỗng, tâm tình hưng
phấn của mọi người như bị xối nước lạnh, một trận mất mát.
Bắc Thần bay tới bục giảng, cầm lên ngọc giản sót lại, còn chưa bỏ cuộc dán lên
trán.
Sau một hơi thở, Bắc Thần bỏ ngọc giản xuống, lắc đầu với mọi người.
– Tin tức bên trong đã bị xóa nhòa, với năng lực của chúng ta, không đọc ra được.
Thái Nhị khẽ thở dài:
– Trước tiên cất đi, những ngọc giản này, trong tông môn hẳn là có thủ đoạn
khôi phục lại.
Thái Nhị lên tiếng, mấy nữ đệ tử Hóa Huyết tầng bảy Tiên Cực Môn bắt đầu hành động,
thu lấy những thứ còn sót lại trong mười mấy phòng học tầng một.
Mấy người Bắc Thần lại thông qua lối đi ở giữa cung điện, đi lên tầng hai.
Tầng thứ hai Luận Phù Các, từng dãy giá sách xếp chỉnh tề, bên trên xếp ngay ngắn
rất nhiều ngọc giản. Tiếc nuối là, 99% ngọc giản đều vỡ nát.
Nhặt lên ngọc giản vỡ nát ở gần, ánh mắt Bắc Thần nhíu lại.
– Ngọc giản này hẳn là ngọc giản nguyên thủy, bên trong đóng dấu tin tức hẳn sẽ
không theo thời gian trôi qua mà tiêu tán, đáng tiếc bị ngoại lực mạnh mẽ chấn
vỡ.
Thái Nhị cũng nhặt lên một cái ngọc giản, tra xét cẩn thận một phen.
– Đúng vậy, những ngọc giản này đều là bị ngoại lực đồng thời chấn vỡ, hẳn là cấm
đoán của Luận Phù Các bị công kích, những ngọc giản này liền bị hủy bỏ.
Nhìn những ngọc giản vỡ nát, trong lòng Bắc Thần quả thật nhỏ máu. Đây nhất định
là phương pháp bảo vệ truyền thừa của Cực Đạo Cung, mỗi một giá sách chỗ này đều
bố trí cấm đoán, nếu bị công kích không thể chống lại, sẽ tự động phá hủy ngọc
giản bên trong.
Cuối cùng, trong tầng thứ hai Luận Phù Các, mọi người chỉ tìm được 13 cái ngọc
giản còn giữ được nguyên vẹn. Mấy ngọc giản này, đều rải rác ở vài chỗ đài ngọc
trên tầng hai.
Thái Nhị nhìn 13 ngọc giản này, nói:
– Xem ra khi đó có người đang xem những ngọc giản này, trong khoảng khắc, Cực Đạo
Cung đột biến, không kịp bỏ ngọc giản về chỗ.
Bắc Thần cầm lên một ngọc giản, đặt lên trán cẩn thận xem xét, vài hơi thở sau
mới thở ra, thần sắc hưng phấn nói:
– Trong ngọc giản này ghi chép phương pháp luyện chế một Nguyên phù trung phẩm,
Liệt địa phù, cùng với một ít tâm đắc chế phù, bảo tồn coi như nguyên vẹn.
Bắc Thần đặt ngọc giản xuống, cười nói với Thái Nhị:
– Thái Nhị sư tỷ, 13 ngọc giản này, dựa theo ước định, các người lấy 8 cái,
chúng ta lấy 5 cái, lại tự sao chép một phần được chứ?
– Đương nhiên rồi, nếu có thể trực tiếp đọc được tin tức bên trong, chúng ta liền
trực tiếp sao chép, dùng chung đồ tốt, cũng không uổng chúng ta hợp tác một
phen.
Phân phối xong 13 ngọc giản, Bắc Thần sao chép 8 cái ngọc giản của Thái Nhị,
Thái Nhị cũng sao chép lại 5 ngọc giản của Bắc Thần.
Quét qua tầng thứ hai, ánh mắt của Bắc Thần cuồng nhiệt nhìn lên trên đỉnh.
Dựa theo Bắc Thần phỏng đoán, tầng thứ hai Luận Phù Các bảo tồn đều là phương
pháp luyện chế cùng tâm đắc chế phù của Nguyên phù.
Vậy tầng thứ ba, rất có thể sẽ có phương pháp luyện chế Huyền phù.
Hoàng, Nguyên, Huyền, Địa, Thiên, Vương, Đạo, bảy bậc này, ở Chân Vực có thể chế
tạo ra một cái Huyền phù, dù là Huyền phù hạ phẩm thấp nhất, cũng là đại sư chế
phù hàng thật.
Nếu như ở trong Luận Phù Các này, Bắc Thần có thể lấy được vài loại phương pháp
chế tạo Huyền phù, hoặc cảm nhận tâm đắc của tiền nhân chế tạo Huyền phù, vậy sẽ
là một cơ hội cho hắn tăng lên thuật chế phù.
– Đại ca, số đỏ của ngươi rốt cuộc cũng tới, đừng có đứng đây nữa, chúng ta đi
mau lên.
– Các người đi lên trước, ta cạy mấy cái đài ngọc này đã.
Mọi người thấy tên mập vòng quanh mấy cái đài ngọc, liền cảm thấy buồn cười. Tầng
thứ hai Luận Phù Các đặt mấy cái đài ngọc đều là hình tròn, cao cỡ một người, bộ
dạng Triệu Phi Kính giống như cục thịt viên, nhìn rất buồn cười.
Thái Yên nhịn không được, cười xì ra tiếng, hỏi Bắc Thần:
– Nam Huyền Tông các người đều nghèo vậy sao, mấy cái đài ngọc này đáng giá mấy
viên linh thạch chứ?
Trên trán Bắc Thần rũ đầy chỉ đen, nhìn Triệu Phi Kính đang nghiêm túc nghiên cứu
làm sao cạy ra đài ngọc mà không làm hư hại, còn đưa tay ngắn không ngừng ra dấu,
nhất thời im lặng.
Không cần để ý đến hắn, chúng ta đi tầng thứ ba!
Mọi người lần lượt đi lên tầng ba, cũng chỉ có Chỉ Điệp lùi ở cuối cùng, trước
khi đi liếc qua mấy đài ngọc kia.
Triệu Phi Kính gõ một cái đài ngọc, lại chạy đi gõ đài ngọc khác, cười hắc hắc:
– Một đám không biết hàng, đài ngọc này là Phượng ngọc, là thứ tốt tuyệt diệu,
Cực Đạo Cung đúng là Cực Đạo Cung, thứ tốt này lại đi làm đài ngọc, lãng phí của
trời, khó trách bị trời phạt.
Toàn bộ Luận Phù Các là hình tam giác ngược, tầng thứ ba nhỏ nhất, bên trong chỉ
chia ra ba cái tĩnh thất. Ba tòa tĩnh thất xếp theo thế tam tài, phân bố ở xung
quanh lối đi giữa, đặt tên là Thiên, Địa, Nhân.
Mấy người Bắc Thần bay lên từ lối đi, nhìn qua liền thấy rõ ba tòa tĩnh thất
này.
Ba tòa tĩnh thất, bên trong có bốn cái bồ đoàn ngọc, một ít sách vở ngọc giản,
tài liệu chế phù rải rác xung quanh bồ đoàn ngọc. Trên vách tường khảm những
dãy giá bằng ngọc, bên trên xếp đầy những hộc lớn nhỏ.
Làm người ta than thở đáng tiếc, chứa đụng trong mỗi giá ngọc, mặc kệ ngọc giản
hay tài liệu chế phù đều vỡ nát.
Trong tĩnh thất chữ Thiên, một bộ xương khô khoang chân mà ngồi, tay phải cầm
phù bút, tay trái cầm một tấm phù.
Trên xương khô không còn sức sống, nhưng một cỗ uy nghiêm lan tỏa ra, đè xuống
mọi người đi vào.
Cổ Tuấn lau mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ tiếng nói:
– Đây không phải là di hài chân nhân cảnh giới Đạo Linh đó chứ, khí thế này
không yếu hơn gia gia của ta bao nhiêu!
Bắc Thần nghe vậy, trong lòng cũng cả kinh. Nên biết, bộ xương khô này hẳn là
đã chết từ thái cổ, cho tới hôm nay vẫn còn uy thế như vậy, chỉ có thể nói trước
khi chết, tồn tại này còn cao hơn cả cảnh giới Đạo Linh.
Đây là lần đầu tiên từ khi Bắc Thần đi vào Cực Đạo Cung, nhìn thấy một bộ xương
khô.
Mấy người Bắc Thần trước tiên quét dọn ba tòa mật thất, thu lấy thứ có giá trị.
Đáng tiếc, phương pháp luyện chế Huyền phù mà Bắc Thần mong đợi lại không xuất
hiện. Ngọc giản rải rác, đều là những bản sao, thông tin bên trong đã mờ đến
không thể nhận biết.
Mọi người dọn dẹp xong, Triệu Phi Kính cũng từ tầng hai đi lên. Nhìn mập mạp
này mặt đầy ý cười, không biết còn tưởng hắn thu được bao nhiêu thứ tốt chứ.
Thái Yên, Thái Mai nhíu mày nhìn Triệu Phi Kính, bỏ lại một câu:
– Thật là mê tiền!
Cuối cùng, 25 người vây quanh trước bộ xương ở tĩnh thất chữ Thiên.
Bắc Thần tra xét cẩn thận một lượt, nhanh chóng phát hiện chỗ đặc biệt của bộ
xương khô này. Vung tay lên, làn gió lướt qua, thổi hết bụi bặm trên hài cốt.
Vốn là xương khô trắng đen, lúc này hoàn toàn hiện rõ trước mặt mọi người, những
đốm phù văng sáng vàng cũng hiện ra.
Bắc Thần nhìn sang Thái Nhị, hỏi xem nàng có manh mối gì.
Thái Nhị lắc đầu, làm lễ trước bộ xương, lại tới gần tra xét cẩn thận.
– Vị tiền bối này hẳn là phù tu hết sức cao minh, trên hài cốt này có phù văn
phù quỹ đã vượt qua nhận thức của chúng ta, nếu đem về tông môn, để các vị đại
sư chế phù kiểm tra, hẳn sẽ có thu hoạch.
– Cũng chỉ có thể như vậy, cái này thì phiền phức, bộ hài cốt này vốn không dễ
chia nhỏ, di thể người xưa, không thể mạo phạm vô lễ.
Chỉ Điệp lấy xuống phù bút trên tay hài cốt.
– Như vậy chúng ta lấy cây phù bút này, còn di hài tiền nhân, để cho Tiên Cực
Môn mang về tông môn an trí.
Thái Nhị đã sớm kiểm tra, cây phù bút này chỉ là Huyền khí hạ phẩm, có lẽ tiền
bối này nhàn rỗi dùng luyện tập.
Tiên Cực Môn lấy hài cốt, Đạo Chân Tông lấy phù, vậy là các nàng được lợi, Thái
Nhị tự nhiên sẽ không phản đối.
Thuận tay đưa phù bút cho Bắc Thần, Chỉ Điệp cũng không nói thêm.
Bắc Thần thu lấy phù bút, nhìn Triệu Phi Kính ở một bên còn đang cạy giá ngọc,
cười mắng:
– Phi Kính, ngươi còn thiếu mấy khối linh thạch này, chúng ta còn đi nữa không?
Triệu Phi Kính đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển nói:
– Có còn hơn không, Tiểu Bắc Bá, qua giúp một tay, còn mấy cái nữa!
Người Tiên Cực Môn dựa theo ước định, giao một số ngọc giản ở tầng một cho Bắc
Thần, liền rời đi.
– Bắc Thần đệ đệ, chúng ta hợp tác hai lần, coi như có chút duyên phận, trước Cực
Đạo Cung có thể tới ở cạnh Tiên Cực Môn chúng ta, có thể chiếu cố lẫn nhau.
Đối với ý tốt của Thái Nhị, Bắc Thần cười nói:
– Sư tỷ chăm sóc, nhất định!
Chờ người Tiên Cực Môn đã bay đi thật xa, Chỉ Điệp cũng trở lại tầng ba, bắt đầu
giúp Triệu Phi Kính cạy giá ngọc.
Lần này, ba người Bắc Thần, Phi Luyện, Cổ Tuấn có ngốc, cũng biết trong này có
trò mèo.
Cổ Tuấn bay lên túm lấy Triệu Phi Kính:
– Mau giao ra mấy cái đài ngọc kia cho ta, nói, là thứ tốt gì?
Ở bên kia, Bắc Thần lại chạy tới bên cạnh Chỉ Điệp, giúp nàng cạy giá ngọc, nhỏ
tiếng hỏi:
– Sư tỷ, thứ này là gì vậy, rất đáng giá?
Tôn Phi Luyện lại tới trước những giá ngọc, đưa tay vuốt ve, hồi lâu sau, ánh mắt
dần trở nên nghiêm nghị.
– Phượng ngọc, đây là Phượng ngọc mà, Cực Đạo Cung thật lãng phí của trời, lại
đem làm thành đài ngọc giá ngọc!
Không hổ là luyện khí sư, có nghiên cứu về các loại nguyên liệu, Tôn Phi Luyện
cuối cùng nhận ra được Phượng ngọc.
Phượng ngọc thuộc loại quặng, là tài liệu cao cấp luyện chế con rối, cũng có thể
dùng luyện khí, Chân Vực hiện tại vô cùng hiếm thấy.
Quái dị nhìn tên mập Triệu Phi Kính, quay sang nhìn Chỉ Điệp, Phi Luyện lầm bầm:
– Đều không phải người tốt mà!
Sau đó, hắn cũng gia nhập hàng ngũ cạy giá ngọc.
Cổ Tuấn không ngốc, dù không nghe qua Phượng ngọc, nhìn nhìn bốn người đều vội
vàng, cũng biết là thứ tốt, nhấc chân đá bay Triệu Phi Kính, thu lấy một khối
giá ngọc mà hắn vất vả cạy xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!