Đàn Tu
Chương 4: Tâm ý
Đây gọi là, người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo.
Con đường của lão và con đường của Vương kha thật ra cũng không hề có xung đột gì.
Vương Kha biết lão Thiết Đầu thực sự xem mình là bằng hữu nên mới nói như vậy. Hắn cũng không nhiều lời mà chỉ khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu nhìn đống đồ vật chồng chất trước người lão.
Bên trong đống đồ vật này, ngoại trừ mấy cái cây lăn màu đen nhìn có chút rườm rà, còn lại đều là các loại chuỗi hạt châu, đều được mài theo vân gỗ tạo thành hạt tròn, đều là hình dạng của pháp khí.
Vương Kha chỉ nhìn một lát, rồi thò tay lấy hai chuỗi hạt từ trong đó ra bỏ sang một bên.
“Đây là Hoàng Dược Đàn, mang thường xuyên theo người sẽ có tác dụng dưỡng khí.” Hắn nói về cái chuỗi hạt giống như được bao phủ bởi một lớp bùn đất, không hề có chút ánh sáng nào phát ra này.
Tiếp đó, hắn lại chọn một chuỗi hạt châu đen bóng dính đầy dầu mỡ, khẽ nói: “Đây là Kê Sí, Luyện Khí Sĩ có thể sử dụng. Chẳng qua là thời gian quá lâu, nó bị nhiễm bụi bặm nên bị bọc cặn dầu, người bình thường không nhìn ra mà thôi.”
Vương Kha cũng xem lão Thiết Đầu như là bằng hữu của mình.
Tuy rằng hai cái đồ vật này đối với hắn cũng vô dụng, nhưng dù sao chúng cũng là pháp khí chính thức. Những người Luyện Khí Sĩ bình thường không nhận ra được cho nên mới bị mai một. Hiện tại hắn lựa ra giúp cho lão Thiết Đầu, nếu biết rõ công dụng những vật này thì lão sẽ bán được với giá tốt cũng không khó.
Hắn hiểu rõ lão Thiết Đầu, cho nên sau khi nói xong hai câu này cũng không nói thêm gì nữa, đứng lên chuẩn bị đi về phía quầy hàng kế tiếp.
“Đợi một chút.”
Lão Thiết Đầu đột nhiên ngẩng đầu, gọi Vương Kha lại: “Chờ một chút.”
Vương Kha khẽ giật mình. Hắn nhìn thấy lão lấy ra một tấm vải rách, bọc hết đống đồ vật bên cạnh hai cái chuỗi hạt lại, rồi đưa cho hắn.
“Đây là sao?”
Vương Kha nhìn lão Thiết Đầu, càng thêm nghi hoặc.
Lão Thiết Đầu trên mặt xuất hiện một nụ cười hiếm thấy, chỉ là trong nụ cười của lão chứa đầy vẻ cảm khái.
“Bến cảng Đông Hải bên kia xảy ra chút chuyện, có thể sẽ có nguy hiểm nên sinh ý này ta không thể làm tiếp rồi.”
Nói xong câu này, âm thanh của lão lại giảm thấp xuống mấy phần, “Để tránh Cục Kiểm Soát phía Đông hoài nghi, ta đã an bài người nhà đi trước, hôm nay sau khi đóng cửa quán thì có lẽ ngày mai ta sẽ rời Thuận Kinh. Những năm qua, chúng ta gặp nhau hàng đêm cũng xem như là có duyên. Ta tặng tiên sinh những thứ đồ vật linh tinh vô dụng này, có lẽ đều là một ít đồ vật vô dụng, nhưng ta nghe người ta nói Luyện Khí Sĩ ngày thường cũng cần một ít vật liệu quen thuộc, dù có thể chỉ để nhóm củi nhưng ngài hãy xem như đây là một phần tâm ý của ta.”
Vương Kha biết rõ ý tứ trong những lời này là như thế nào, nhưng hắn cũng không nói thêm lời thừa mà chỉ hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, cầm lấy bao đồ vật lão Thiết Đầu đưa tới rồi cất vào trong ngực. Hắn móc ra ít bạc vụn tượng trưng để xuống trước người lão. Sau đó hắn lập tức quay người rời đi, chỉ là trong lúc xoay người thì hắn khẽ nói một câu: “Bảo trọng.”
Lão Thiết Đầu nhẹ giọng nói một tiếng cám ơn, rồi gục đầu xuống, giống như thường ngày không hề nhìn Vương Kha thêm nữa.
Vương Kha cũng như thường lệ, hắn vẫn tiếp tục đi đến từng cái quầy hàng ở phía trước.
Mất gần nửa canh giờ, hắn vẫn không tìm thấy bất luận đồ vật nào đáng chú ý. Vì vậy hắn men theo đường cũ, vượt qua hai ngõ hẻm, trở về hàn xá nằm bên cạnh phường thị Tề Vân của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!