Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé? - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?


Chương 5


Cuộc sống ngày ngày trôi qua không nhanh không chậm. Long Ngọ cũng bắt đầu làm quen dần với cuộc sống của người bình thường. Cô không còn bất thình lình đứng thẳng lưng khi bị gọi tên nữa. Bạn cùng phòng lại là kiểu người yếu đuối, xinh xắn, nghe lời. Từ trước đến nay, Long Ngọ không hề có sức chống cự với những người như vậy. Nên tuy hai người không cùng một lớp, nhưng trên cơ bản là cùng đi cùng về.

“Chị ơi, nữ sinh kia còn đi tìm chị nữa không?” Ninh Trừng ôm con búp bê ngồi trên giường của Long Ngọ, nhô đầu ra hỏi Long Ngọ đang ngồi ở dưới.

“Ai?” Long Ngọ khó hiểu. Cô thấy Ninh Trừng vươn hơn nửa cơ thể mình xuống đành bất đắc dĩ nói: “Em ngồi vào lại đi, đừng nói chuyện như thế, té xuống bây giờ.”

“Ừm.” Ninh Trừng đành rụt người về, nhưng vẫn nói: “Nữ sinh lần trước tặng hoa hồng cho chị ấy!”

Long Ngọ thấy cô ấy thu người về, lúc này mới an tâm cúi đầu trả lời: “Chị đã nói rõ với cô bé ấy rồi, cô bé cũng đồng ý sẽ không làm những chuyện như thế nữa.”

“Ừm.” Ninh Trừng nằm trên giường Long Ngọ, nhìn trần nhà trắng toát, thấy hơi tiếc nuối. Chị cô ấy thế này, nếu cô ấy mà thích nữ sinh, đại khái cũng sẽ thích chị ấy.

“Ngày mai cuối tuần, chị đi mua chăn mới với em nhé.” Ninh Trừng trở mình, chôn mặt trước ngực búp bê buồn bã nói. Chăn của cô ấy mang từ nhà tới, vỏ là lụa nên có chút giá trị. Hôm nay cô ấy và Long Ngọ đi phơi chăn, kết quả buổi chiều trở về thì chăn đã không thấy tăm hơi.

Bây giờ sắp đến tháng mười một, thời tiết ngày càng lạnh hơn. Buổi tối mà không có chăn đắp sẽ bị lạnh, cho nên Long Ngọ để Ninh Trừng ngủ với cô.

Long Ngọ nhíu mày: “Chị đã nói chuyện này với dì rồi, dì nói sẽ có người đến giải quyết”

Ninh Trừng còn lấy cả cái ga giường ra phơi luôn, nên nếu lấy nhầm thì cũng nhầm cái chăn thôi, không lý nào lại lấy nhầm cả bộ.

“Không biết khi nào ấy. Hôm nay thì thôi, nhưng mấy ngày sau cũng không thể chen chúc mãi với chị.” Ninh Trừng không thèm để ý, nhưng chị cô ấy chân dài tay dài chắc chắn sẽ thấy không thoải mái.

“Ừ, vậy ngày mai vào nội thành mua.” Chắc rằng những chỗ bán chăn gần trường học sẽ có chất lượng không được tốt.

“Cảm ơn chị nha ~” Ninh Trừng kích động lại vươn người ra.

“Lùi vào!” Long Ngọ nhìn Ninh Trừng nói một cách nghiêm khắc. Giường ở trường chỉ có một nửa lan can, nên rất dễ bị lăn xuống.

Ninh Trừng giật mình, lập tức lui vào. Cô ấy không thấy sự ngỡ ngàng trong mắt Long Ngọ.

Hai người im lặng một lúc, cuối cùng cũng là Ninh Trừng ở trong chăn cười ra tiếng, “Ha ha ha, chị giống y cha em!”

“Đừng nghịch nữa, không phải bảo đi ngủ sớm hả?” Long Ngọ không nói chuyện tiếp với Ninh Trừng nữa, mà bắt đầu làm bài tập của mình.

Lúc Triệu Chân Kỳ vào phòng, có dẫn theo cả dì quản lý túc xá. Long Ngọ vừa thấy thì lập tức đứng lên. Cô đoán chừng bà dì đến đây để nói chuyện chăn mền của Ninh Trừng.

“Này các con, dì đã phản ánh lên trên chuyện chăn mền của các con rồi. Có điều chỗ đó không có camera, nên muốn tìm ra được phải cần chút thời gian đó.” Bà dì cũng chẳng an ủi các cô, như kiểu có người cầm nhầm gì đó. Chung quy bà ấy cũng trông giữ cửa ở đây, nên đã từng gặp rất nhiều kiểu sinh viên, cũng biết có một số việc vẫn sẽ có.

“Con biết rồi, dì ạ.” Long Ngọ thản nhiên gật đầu, nhẹ giọng nói. Trường này cũng được xem là trường có tiếng trong nước, sẽ không để sinh viên bị thiệt thòi, ầm ĩ lên thì ai cũng rất khó coi.

“Đúng rồi, cái bạn tên Ninh Trừng ấy, tối nay định ngủ thế nào?” Bà dì đột nhiên nhớ ra, bèn hỏi.

“Dì ơi, con ngủ ở đây!” Ninh Trừng bị tiếng động đánh thức. Lúc cô ấy nghe thấy tên mình, thì mơ mơ màng màng lên tiếng.

Dì quản lý túc xá nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, liền biết mình đã đánh thức Ninh Trừng. Bà dì áy náy gật đầu, chỉ chỉ cửa rồi ra ngoài.

Triệu Chân Kỳ ở bên cạnh đại khái cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Có điều đương sự đều đã tính chỗ ngủ, nên cô ta cũng không tỏ ý gì. Năm nay cô ta học năm ba, xem như cũng rảnh rỗi nên thường xuyên ra ngoài chơi. Cô ta cũng không quá thân thiết với hai người cùng phòng.

Ký túc xá tắt đèn lúc mười hai giờ. Chờ Triệu Chân Kỳ bận rộn một lúc, thì cũng đến giờ. Lúc Long Ngọ lên giường, thấy Ninh Trừng vẫn đang cau mày, hiển nhiên là ngủ không ngon.

“Đàn chị này, chị nhè nhẹ chút.” Long Ngọ thấp giọng nói. Từ lần đầu tiên gặp nhau thì cô đã nhìn ra thân thể Ninh Trừng không được tốt lắm. Tuy rằng nhìn thì có vẻ hoạt bát khỏe mạnh.

“Ừ.” Triệu Chân Kỳ hơi không tình nguyện đáp lại. Thật ra thì theo cô ta, là hai người xâm nhập vào địa bàn của cô ta mới đúng. Vốn là một mình cô ta đã ở đây một năm rưỡi rồi, bỗng nhiên lại phân hai người đến chỗ cô ta, đổi lại là ai cũng sẽ không vui thôi.

Cho nên Triệu Chân Kỳ cũng không có ý định nói ra chuyện mà mình đã nhìn thấy, mắc mớ gì đến cô ta chứ?

Chờ khi ký túc xá rốt cuộc cũng yên tĩnh, thì Long Ngọ vẫn trợn tròn mắt trong bóng đêm. Hình như nhớ ra chuyện gì đó, cô xoay người kéo chăn đắp lên người Ninh Trừng.

Trì độn như Long Ngọ thì chung quy cũng để lại một vết sẹo trong lòng, bất kể là cơ thể hay là trái tim.

Đúng như suy nghĩ của Ninh Trừng, Long Ngọ ngủ không được thoải mái, hoặc là nói cả đêm không hề ngủ. Chỉ có điều da của Long Ngọ không được mềm mại như Ninh Trừng, cả đêm không ngủ liền có dấu vết rất rõ ràng.

“Ngồi taxi đi.” Long Ngọ kéo Ninh Trừng đang nhìn xung quanh, chỉ vào chiếc taxi đậu ven đường.

“Chị ơi, chúng ta ngồi xe buýt đi, em chưa từng ngồi xe buýt bao giờ cả.” Ninh Trừng tò mò nhìn trạm xe bên kia.

Long Ngọ muốn nói xe buýt chả có gì hay để ngồi. Hôm nay là cuối tuần nên rất nhiều sinh viên muốn vào nội thành, cô dám chắc lên xe sẽ phải chen chúc. Nhưng nhìn ánh mắt khát vọng của Ninh Trừng, cuối cùng cô vẫn không thể mở miệng.

Vừa lên xe, quả nhiên thấy trên xe toàn là sinh viên. Lúc các cô lên thì đã hơi muộn, chỗ ngồi đã đầy. Long Ngọ dẫn Ninh Trừng đến cạnh tay nắm gần cửa xe, ra hiệu cho cô ấy bám vào, còn mình thì nắm tay nắm trên xe buýt. Tay nắm đong đưa, lái xe mà quýnh lên phanh gấp thì rất dễ nghiêng ngả.

Lần đầu tiền Ninh Trừng đi xe buýt nên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Cô ấy thấy Long Ngọ nắm tay nắm, thì nhịn không được cũng đưa tay nắm lấy. Kết quả phía trước gặp đèn đỏ, lái xe phanh lại nên Ninh Trừng liền đổ người về phía trước. Cũng may Long Ngọ luôn chú ý đến cô ấy, nên Ninh Trừng mới không bị ngã sấp xuống.

“Nắm tay nắm.” Long Ngọ không nói nhiều, trên xe quá chật.

“Ừm.” Ninh Trừng không dám làm ẩu, ngoan ngoãn nắm chặt. Đôi mắt to đen láy vẫn đang đảo quanh.

Long Ngọ cũng không giận. Tuy rằng Ninh Trừng không giống cô chút nào, nhưng Long Ngọ sẽ luôn liên hệ hai người các cô với nhau một cách không giải thích được.

Ninh Trừng rất am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện. Cô ấy biết Long Ngọ không thích đi dạo phố, liền thuần thục đi mua chăn, ăn cơm trưa ở nội thành rồi trở về. Có điều lúc về bọn cô không đi xe buýt nữa mà ngồi xe taxi.

Lúc quay về, mỗi người xách một bộ chăn. Bởi vì đã được nén lại nên không khó xách. Bọn cô vừa vào đến cổng ký túc xá thì thấy bà dì lại đón.

“Các con về rồi hả, chăn mới mua à?” Tuy rằng vừa cười vừa hỏi, nhưng sắc mặt của bà dì lại rất khó coi.

“Dạ, bọn con mới vào nội thành mua hai bộ chăn.” Ninh Trừng cười vui vẻ. Cô ấy luôn được người nhà che chở quá tốt, nên có rất nhiều chuyện bình thường mà cô ấy đều không hiểu lắm. Hôm nay cũng xem như học được một chút.

“Là thế này, nhà trường rất coi trọng chuyện này của bạn học Ninh Trừng, nên sáng sớm đã cho người kiểm tra video giám sát.” Bà dì giải thích: “Nhưng nhà trường còn chưa kịp kiểm tra xong, thì nhân viên vệ sinh của nhà trường đã phát hiện cái chăn kia nằm trong đống rác.”

Nhân viên vệ sinh còn tưởng là của sinh viên năm tư bỏ đi, nên ban đầu cũng không chú ý. Sau đó chú ấy cầm lên mới phát hiện đây là một bộ. Nhìn kỹ thì thấy chăn này vẫn còn mới tinh, chú ấy lập tức chạy đến phòng quản lý của trường hỏi thử, đúng lúc bà dì ở chỗ đó đi ra.

“Nói như vậy là có người cố ý vứt chăn của Ninh Trừng đi ạ?” Sắc mặt Long Ngọ rất khó coi. Cô rất ghét những việc thế này, nhất là sau khi phát sinh sự kiện kia lúc ở trong quân đội

“Chắc là vậy.” Bà dì nói nghiêm túc.

Chuyện này đã không còn đơn thuần là vấn đề trộm cắp đơn giản nữa, thậm trí bây giờ nhà trường đã triển khai một tổ đến tra chuyên nghiệp. Không phải vì gia thế của Ninh Trừng, cũng không phải vì cha mẹ Long Ngọ đều là giao sư của đại học D. Mà trong mấy năm nay, những sự cố kiểu này không ngừng phát sinh trong khuôn viên trường. Các trường nổi tiếng như bọn họ thường xuyên lên báo, tạo ảnh hưởng rất xấu. Đại học D không thể không cẩn thận, cũng thuận tiện cảnh cáo nhóm sinh viên luôn.

“Bạn học Ninh Trừng thử nhớ lại xem có từng đắc tội với ai không.” Bà dì nhìn khuôn mặt xinh xắn trắng nõn của Ninh Trừng thì thở dài trong lòng. Thanh tú động lòng người thế này thì quả thật rất khó khiến người ta không ghen ghét.

“Mặc dù ở trường sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng em cũng phải tự cẩn thận.” Lúc mở cửa, Long Ngọ dặn một câu. Đến cùng thì các cô cũng không học cùng một lớp, thậm chí mấy năm liên tục cũng học lớp khác nhau, nên không thể lúc nào cũng ở chung.

“Dạ.” Ninh Trừng không ngạc nhiên lắm. Chuyện như thế này cũng không phải lần đầu gặp, nhưng tâm tình của cô ấy vẫn hơi sa sút.

Từ nhỏ cô đã không có một người bạn thật lòng. Bạn bình thường thấy gia cảnh của cô ấy liền khó tránh khỏi sinh lòng ghen ghét; Bạn có gia thế tương đương, thì hơn nửa là không muốn chơi với kẻ vướng víu như cô ấy. Ai cũng biết nhà họ Ninh luôn trông chừng Ninh Trừng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì kẻ xui xẻo chính là bọn họ.

Long Ngọ nhìn lên bầu trời, thời tiết cũng đẹp.

“Chị phải đến thư viện trả sách, thuận tiện lấy chăn mới đi phơi cho em rồi nói dì trông giúp một tay luôn.”

“Dạ.” Ninh Trừng cười, nghiêm túc nói: “Cảm ơn chị nha.”

Long Ngọ sửng sốt, lập tức ôm chăn rời đi. Cô còn kẹp một cuốn sách dưới nách chuẩn bị đi thư viện đem trả.

Thật ra cô vẫn luôn không nói nhiều, nhưng gần đây ở cùng Ninh Trừng lại nói nhiều hơn trước.

Long Ngọ phơi chăn xong, nói với bà dì một tiếng rồi đi thư viện.

Long Ngọ rất quen thuộc Đại học D. Vì cha mẹ cô đều là giáo sư ở đây nên cô thường xuyên đến đây tìm họ. Thư viện cũng là nơi cô thường đến, và cô luôn thích ngồi ở vị trí gần cửa sổ ở tầng bảy.

Khi đó cô còn nhỏ, nếu cô ngồi đọc sách ở đại sảnh hoặc là đọc sách cùng với nhóm sinh viên, sẽ luôn có vẻ lạc loài. Long Ngọ không thích loại cảm giác đó, cho nên cô tìm một chỗ tốt hơn.

Cuối tuần, cô sẽ cầm sách ngồi ngây ngốc ở đây một buổi sáng hoặc buổi chiều, để chờ cha mẹ cô đến dẫn cô về.

Tầng bảy của thư viện không có sách, chỉ có một căn phòng sưu tầm bị khóa. Ngày thường nhóm sinh viên sẽ không muốn leo lên cao như vậy, cho nên rất vắng vẻ.

Chỉ có điều Long Ngọ không ngờ, vị trí riêng của cô trong ba năm nay đã bị người khác chiếm mất.

Khi thấy rõ người ngồi ở đằng kia, Long Ngọ mím môi đành phải ngồi ở bàn đối diện.

Có rất ít người lên tầng bảy, ngoại trừ ngẫu nhiên có mấy tân sinh viên chưa quen thuộc thư viện mới lên khám phá một lúc, nhưng rồi cũng nhanh chóng mất đi hứng thú.

Thi Sơn Thanh cho rằng lần này cũng thế. Nhưng qua thật lâu cũng không nghe thấy tiếng bước chân rời đi, cậu không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua đó.

Lần liếc mắt này, Thi Sơn Thanh chỉ có một ý nghĩ: Âm hồn không tan!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN