Đẳng Cấp Quý Cô - Chương 35: Là thù là bạn? 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Đẳng Cấp Quý Cô


Chương 35: Là thù là bạn? 4


Tử Tề giả ngốc: “Vừa rồi em trong nhà tắm mà, anh không nhìn trộm đâu nhé.”

Cô bật cười, cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

“Xem em kìa, tóc ướt sũng. Trước khi thổi khô quần áo thì phải thổi
khô em hẵng.” Tử Tề đặt máy sấy tóc xuống, cẩn thận lau tóc cho cô.

Cử chỉ dịu dàng của anh khiến cô cảm động.

Tử Tề xót xa: “Trong trí nhớ của anh toàn thấy em chăm sóc người khác, tại sao chỉ có bản thân mình là không chăm sóc tốt vậy?”

Cô được quan tâm mà kinh ngạc, nhìn Tử Tề, định lấy lại khăn, “Để tự em.”

Tử Tề không cho cô từ chối, “Coi như anh trả ơn em đã bôi thuốc cho anh.” Sau đó anh tiếp tục ân cần.

Hiểu Khiết hơi xấu hổ, “Phiền một người đàn ông như anh lau tóc cho mình, em thấy không quen.”

“Anh mong em sẽ quen dần với những gì anh làm cho em.” Tử Tề hơi nghiêng người về phía trước, chỉ cách cô một hơi thở.

Cô ngại ngùng muốn tránh, Tử Tề lại lợi dụng chiếc khăn bông khiến cô không trốn đi đâu được, “Chẳng phải anh đã nói rồi sao, phải nỗ lực vun đắp từng chút một?” Anh ôm lấy gương mặt cô, “Cuối cùng lúc em cần anh. Anh đã xuất hiện, may mà không sao, nguy hiểm quá.”

Cô bối rối.

Tử Tề xót xa thay cô, “Nếu là anh, anh sẽ không để em một mình cầu
xin kẻ thù, không để em bị người ta ức hiếp. Anh sẽ đứng trước em, giúp
em chống đỡ hòn tên mũi đạn! Anh đã nói, nếu Thang Tuấn không bảo vệ
được em, anh sẽ giành lại em!”

Cô vội vã giải thích, “Là em tự đến, không liên quan gì đến anh ấy, em không muốn để anh ấy biết.”

“Ít nhất cũng có thể tìm anh chứ. Hay là, em không tin anh?”

Cô nhìn Tử Tề, lắc đầu chân thành: “Em tin anh, nhưng em không muốn
anh vì giúp em mà trở thành người bị hại.” Khẽ nói ra chỗ khó của mình,
“Như Sở Sở mắng đó, em đã hại Thang Tuấn rồi, sao có thể hại cả anh.”

Tử Tề bất giác rất xúc động, “Đến lúc nào rồi em còn muốn bảo vệ
Thang Tuấn, bảo vệ anh? Còn em thì sao? Rõ ràng em biết Sở Sở sẽ không
để em yên, tại sao còn tới cầu xin cô ta?”

Hiểu Khiết lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống, “Em chỉ muốn làm chút gì
đó để bảo vệ người quan trọng mà thôi. Cho dù là tấm lòng chân thành
nhưng vô dụng, còn hơn là không có gì. Cầu xin Sở Sở tha thứ là việc duy nhất mà em, một tấm lòng chân thành nhưng vô dụng, có thể làm được. Em
rất ngốc mà, ngốc đến mức tin rằng sẽ có kỳ tích.”

Tử Tề đau lòng, nước mắt cũng nhỏ xuống, ôm chặt Hiểu Khiết: “Tin
anh, sẽ có kỳ tích. Nhà họ Thang nhất định sẽ vượt qua khó khăn này, anh hứa.”

Cửa phòng Tử Tề hơi hé mở, Sở Sở đứng ngoài, giương điện thoại lên chụp lại.

Cô ta đắc ý, nhấn nút gửi tin nhắn đến Thang Tuấn.

Tại biệt thự nhà họ Thang, Thang Lan yếu ớt nằm trên giường. Thang Tuấn ngồi bên đắp chăn cho mẹ mới rời khỏi phòng.

Điện thoại của anh vang lên âm báo, anh cầm điện thoại xem mà vô cùng kinh ngạc. Hiểu Khiết mặc áo choàng tắm ôm Tử Tề.

Hiểu Khiết thay quần áo sạch, quay trở về khách sạn. Cô cúi đầu mệt
mỏi đi về phòng mình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thang Tuấn đứng đợi. Cô
ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây, có phải là mẹ anh xảy ra chuyện gì
không?”

“Mẹ anh vẫn ổn, chỉ là có việc muốn hỏi em.” Lôi điện thoại ra, đưa bức ảnh cho cô xem, nặng nề hỏi, “Tại sao lại làm thế này?”

Hiểu Khiết sợ Thang Tuấn hiểu nhầm, vội giải thích: “Không phải, em tìm Sở Sở…”

Cô mới nói được nửa chừng, Thang Tuấn đã kéo cô vào lòng, “Ngốc ạ, sao anh có thể nghi ngờ em chứ.”

Hiểu Khiết sững sờ cho tới khi Thang Tuấn buông cô ra. Anh xót xa:
“Anh chỉ không hiểu, tại sao em lại tới cầu xin bọn họ? Em biết rõ Sở Sở gặp được em nhất định sẽ được nước lấn tới.”

Hiểu Khiết mỉm cười, nói ra kế hoạch, “Chính vì vậy cho nên em mới
tới cầu xin, cho họ tưởng rằng nhà họ Thang đã bị dồn vào đường cùng.”

Thang Tuấn sửng sốt.

Hiểu Khiết giải thích, “Tai mắt của Đổng sự Tăng mai phục bốn phía,
lúc nào cũng dán mắt vào nhà anh, trừ phi khiến họ tin rằng nhà họ Thang tan tác.”

“Em phải chịu thiệt rồi.” Thang Tuấn hiểu dụng ý của cô, vô cùng cảm
động, “Nhưng mà lần sau đừng để anh nhìn thấy bức ảnh kiểu này nữa, trái tim anh rất yếu đuối đấy.” Thang Tuấn buồn bã, nhấn nút xóa bức ảnh đi, “Ngày mai anh phải đi Anh, ký hợp đồng xong anh sẽ nhanh chóng trở về.”

Hiểu Khiết gật đầu, “Em sẽ giúp anh kéo dài thời gian các nhà thiết
kế ký hợp đồng với Hoàng Hải 2, tất cả sẽ tiến hành theo kế hoạch. Việc
tiếp theo trông vào anh đấy!”

Thang Tuấn càng thêm tự tin, dịu dàng cầm tay cô: “Ừ, cảm ơn em, làm
khổ em rồi, sau này bất kể định làm việc gì phải cho anh biết. Không
được một mình chịu ấm ức.”

Hiểu Khiết đồng ý.

Trên hành lang dài của khách sạn, hai người ôm nhau tình cảm.

Ngày hôm sau, Thang Tuấn mặc một bộ comple được cắt may rất tinh tế,
rạo rực ra cổng cùng Thang Mẫn. Châu Văn theo sau, giúp Thang Tuấn kéo
hành lý.

Thang Mẫn mỉm cười dặn dò: “Tới Anh phải cẩn thận, chị sẽ phụ trách ở đây, chờ tin tốt của em!”

Thang Tuấn quyết tâm, “Em xử lý xong sẽ trở về ngay, tuyệt đối sẽ lấy lại gấp đôi những gì Hoàng Hải và nhà họ Thang bị mất, mẹ đành phải
trông cậy vào chị rồi.”

Thang Mẫn vỗ vai anh, trêu chọc, “Yên tâm, chị đâu phải em chứ, không để mẹ tức giận đổ bệnh đâu! Mau xuất phát đi, không còn sớm nữa rồi.”

Thang Tuấn định lên xe, vẫn hơi luyến tiếc nhìn xung quanh, chẳng
thấy bóng dáng Hiểu Khiết đâu. Hơi buồn, anh lầm bầm: “Giờ này sao vẫn
chưa đến?”

Thang Mẫn cười: “Không chừng người ta đi làm rồi cũng nên, sao phải mất thời gian tới tiễn em chứ!”

Thang Tuấn nhún nhún vai bất lực, thoáng thất vọng. Đang chuẩn bị
bước lên xe, một tiếng còi nhức óc vọng tới. Anh ngoái lại, taxi đang
lao tới, đỗ xịch trước cổng nhà họ Thang.

Cửa xe bật mở, Hiểu Khiết lao ra, chạy trên đôi cao gót tới bên anh, tay cầm một túi đồ, trông rất vội.

Hai chị em đều thấy buồn cười trước bộ dạng của cô.

Thang Tuấn cố tình: “Sao thế, em không lưu luyến gì anh hả? Còn dám ngủ quên?”

Hiểu Khiết chu môi, “Không phải. Là em lo lắng quá mới thao thức cả
đêm, gần sáng thì chợp mắt. Nguy hiểm thật, may mà vẫn tới kịp.” Cô đưa
túi đồ cho Thang Tuấn, “Trong này có thuốc dạ dày, thuốc cảm cúm và vài
thứ cần thiết khi ở Anh nữa, em chuẩn bị hết cả rồi.”

Thang Tuấn cảm động, tinh nghịch nói: “Anh cũng chuẩn bị cho em hết rồi.”

Anh ra hiệu, Châu Văn đưa túi đồ cho Hiểu Khiết. Cô ngơ ngác nhìn đồ
vật bên trong, lấy từng thứ ra xem, nào là gậy kích điện, bình xịt hơi
cay, còi BB, thêm cả mấy bức hình Thang Tuấn đẹp trai nữa.

Những người đi tiễn đều phì cười.

Hiểu Khiết bực mình, “Cho em mấy thứ này làm gì?”

Thang Tuấn thẳng thắn: “Anh không ở đây, ai bảo vệ em? Chỉ sợ tên Cao Tử Tề háo sắc kia lại động chân động tay, những thứ này phải luôn mang
theo bên mình, anh nói rất nghiêm túc đấy! Đúng rồi, hệ thống định vị
của điện thoại lúc nào cũng phải mở, anh muốn biết em đang ở đâu, em
nhất định phải ngoan ngoãn đợi anh về.”

Hiểu Khiết bất giác lườm anh.

Thang Tuấn quay sang nhìn Thang Mẫn và Châu Văn, “Nhờ chị với chú thay em chăm sóc bạn gái.”

Trong lòng thì ấm áp nhưng Hiểu Khiết vẫn thấy xấu hổ. Cô bực mình,
“Anh mới phải lo chăm sóc bản thân ấy! Việc mà không xong thì đừng có
về!”

Thang Tuấn tỏ vẻ sợ hãi.

Thang Mẫn bật cười, gật đầu tán thành, cố ý nghiêm khắc dặn: “Lần này, hy vọng cuối cùng của nhà họ Thang ở em đấy, biết chưa?”

Thang Tuấn thu lại thái độ bông đùa, hứa chắc: “Em biết, xin mọi
người yên tâm, em sẽ không khiến cả nhà thất vọng đâu.” Anh ngồi lên xe, kéo cửa kính xuống, nhìn tất cả.

Hiểu Khiết lưu luyến. Đột nhiên Thang Tuấn thò đầu ra ngoài, hôn trộm Hiểu Khiết một cái. Mọi người được phen cười trộm.

Hai má cô đỏ bừng, tức giận lườm anh. Thang Tuấn lại cười đắc thắng.

Chiếc xe chầm chậm rời khỏi nhà họ Thang. Thang Mẫn và Hiểu Khiết nhìn chiếc xe đi khuất, vừa hy vọng vừa thấp thỏm lo lắng.

Tại cổng trung tâm thương mại Spirit Hoàng Hải, ba chiếc xe liên tiếp đỗ lại, nhân viên đón tiếp vội vã bước tới mở cửa.

Nhà thiết kế A kiêu hãnh xuống xe.

Nhà thiết kế B thời trang xuống xe.

Nhà thiết kế C quý phái xuống xe.

Hiểu Khiết dẫn các nhà thiết kế đi vào sảnh lớn, mỉm cười giới thiệu, “Các vị đang nhìn thấy Spirit Hoàng Hải 1 của chúng tôi, chuyên phân
phối dòng sản phẩm cao cấp. Còn phong cách của Hoàng Hải 2 trong tương
lai cơ bản sẽ theo Hoàng Hải 1, xin các vị chờ xem.”

Nhà thiết kế B và C rất hài lòng trước các gian hàng và nội thất trong trung tâm thương mại.

Nhà thiết kế A lại tỏ vẻ không thích, “Vậy nét đặc sắc của Hoàng Hải 2 là gì? Tôi không muốn đến lúc thương hiệu vào lại bị khách hàng hiểu
lầm những thiết kế của chúng tôi cũng giống như đại đa số các nhãn hàng
khác, chẳng có nét gì độc đáo!”

Hiểu Khiết mỉm cười giải thích, “Xin đừng lo, Hoàng Hải 2 chủ yếu đi
theo các thương hiệu sẵn có của các vị, mỗi gian hàng sẽ do các nhà cung cấp tự trang trí để làm nổi bật nét đặc sắc của từng thương hiệu. Độc
đáo, chính là cái mà Hoàng Hải 2 cần, điều này lại phụ thuộc cả vào các
vị.”

Các nhà thiết kế được Hiểu Khiết tâng bốc mà sung sướng nhìn nhau cười.

Nhà thiết kế C quyết định: “Tốt quá. Trợ lý Lâm, chúng tôi rất hứng
thú với kế hoạch Hoàng Hải 2, xin hỏi khi nào có thể ký hợp đồng?”

Hiểu Khiết nheo mày: “Các vị hài lòng thì tốt rồi. Nhưng lúc nãy, sau khi nói chuyện tôi mới phát hiện để nhà thiết kế tự trang trí gian hàng là điểm được coi trọng nhất, chi bằng chúng ta thêm điều khoản này vào
trong hợp đồng, sau này càng đảm bảo quyền lợi của nhà thiết kế nhé. Các vị thấy sao?”

Họ suy nghĩ một lát rồi đều gật đầu.

Nhà thiết kế A mỉm cười, “Đương nhiên được, làm phiền trợ lý Lâm!”

Hiểu Khiết cười: “Sau khi phòng pháp chế của chúng tôi sửa lại hợp đồng, tôi sẽ lập tức thông báo cho các vị.”

Các nhà thiết kế gật gù thỏa mãn.

Hiểu Khiết đã có tính toán.

Làm việc vất vả mấy ngày liền, quay trở về khách sạn, tắm rửa xong,
Hiểu Khiết nằm trên giường, quay đi quay lại vẫn không sao ngủ được.

Cô nhìn những thứ đầu giường: gậy kích điện, bình xịt hơi cay, còi BB và cả mấy bức ảnh của Thang Tuấn, bất giác phì cười, “Đồ ngốc kia không biết lấy từ đâu ra mấy thứ này!”

Đột nhiên, điện thoại của cô đổ chuông, hiển thị cái tên Thang Tuấn. Hiểu Khiết sung sướng nhấc máy.

Thang Tuấn cầm điện thoại, mặc comple, thảnh thơi đi dạo trong công
viên nước Anh, quan tâm hỏi: “Em ngủ chưa? Anh có đánh thức em không?”

Hiểu Khiết hờn trách: “Chưa nghe thấy giọng anh thì sao mà ngủ được. Đang xem mấy món quà dở hơi của anh đây!”

Thang Tuấn bật cười, “Sao mà dở hơi? Rất thiết thực đấy. Cao Tử Tề có làm phiền em không?”

Hiểu Khiết bực mình: “Em với anh ấy chỉ bàn công việc thôi, hợp tác rất tốt!”

Thang Tuấn chưa chịu thôi, “Vậy hả? Không phải lại mời em đi uống cà phê? Không phải lại tặng em quần áo nữa chứ?”

“Đương nhiên không. Đừng chỉ hỏi em, việc chính anh làm đến đâu rồi, thuận lợi không?”

Thang Tuấn bắt đầu khoe, “Đương nhiên, anh đích thân tới London,
đương nhiên không vấn đề gì rồi. Đổng sự Tăng có quan hệ rộng thế nào
cũng không thể bằng những mối quan hệ của anh ở London được. Doug và quý cô White giúp đỡ anh rất nhiều.”

Hiểu Khiết rất phấn khởi.

“Đợi sáng mai khi em mở mắt ra, sẽ thấy Hoàng Hải có một sự chuyển
mình. Ngay cả một người bạn là nhà phân tích của anh cũng ra tay giúp
đỡ, sẽ xuất hiện trong chương trình sớm mai!”

Hiểu Khiết cuối cùng cũng thở phào, “Vậy thì tốt rồi, việc ký hợp
đồng với các nhà thiết kế cho Hoàng Hải 2 em cũng đã kéo dài thêm được
vài ngày, tin chắc là căn chuẩn thời điểm.”

Thang Tuấn ngồi trên chiếc ghế đá cạnh một cây to, nhìn người xung
quanh đi đi lại lại, “Cảm ơn em, may mà Hoàng Hải còn có em. Anh bên này cũng tương đối rồi, lát nữa sẽ đáp máy bay về Thượng Hải.”

Hiểu Khiết vui sướng đếm ngón tay, “Vậy… còn 11 tiếng nữa là gặp nhau rồi.”

Thang Tuấn lưu luyến: “Cho nên em ngủ sớm đi, ngày mai còn một trận đánh lớn đấy.”

Hiểu Khiết nũng nịu: “Nhưng nghe được tin tốt lại hưng phấn đến mức không ngủ được. Anh… ru em ngủ đi!”

Thang Tuấn nghĩ nghĩ, thấy mấy con chó trên bãi cỏ trước mặt buột miệng, “Một con chó, hai con chó, ba con chó, bốn con chó…”

Hiểu Khiết cười phá lên, bật dậy, “Làm gì có ai ru ngủ như anh, chán quá!”

Thang Tuấn xấu hổ vò đầu, “Chán lắm hả? Nhưng anh toàn đếm như thế để ngủ, để anh nghĩ thêm nhé?”

Hiểu Khiết thấp thỏm chờ đợi. Đầu dây bên kia Thang Tuấn vẫn im lặng. Một lát sau, điện thoại vang lên tiếng hát: “I feel wonderful. Because I see the love light in your eyes.”

Là anh hát. Hiểu Khiết vừa cảm động vừa bất ngờ.

Thang Tuấn ngồi đó, cất giọng dịu dàng hát bài Wonderful tonight của Eric Clapton, “And the wonder of it all. Is that you just don’t realize how much I love you.”

Hiểu Khiết lắng nghe.

“And then I tell her as I turn out the light. I say, my darling, you
were wonderful tonight. Oh my darling, you were wonderful tonight…”

Cô từ từ khép mắt lại, chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Trong giấc mơ, Thang Tuấn nhẹ nhàng lấy điện thoại trong tay cô ra,
đặt lên đầu giường, hôn nhẹ lên trán cô, trìu mến nói: “Chúc ngủ ngon.”

Sáng ngày hôm sau, Đổng sự Tăng vẫn còn đang nằm ngủ trên giường, đột nhiên điện thoại đổ chuông. Ông miễn cưỡng mở mắt nghe máy, bên kia
vang lên giọng nói hoảng hốt của ông A, “Mau bật tivi lên, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Đổng sự Tăng tỉnh cả ngủ, vội ngồi dậy, cầm điều khiển bên cạnh bật tivi lên.

Bản tin đang phát chương trình một nhà phân tích chuyên môn đang dự
báo tình hình của Hoàng Hải: “Trung tâm thương mại Spirit Hoàng Hải sau
vụ cáo buộc nhà họ Thang tham nhũng, quý III có biểu hiện ổn định trở
lại, tăng chút lợi nhuận. Nhưng căn cứ theo thông tin nội bộ lan truyền
trong Hoàng Hải mấy ngày qua, Hoàng Hải 2 mà họ định khai trương, việc
mời gọi nhà cung cấp không như mong muốn dự tính, dự kiến lợi nhuận quý
IV cuối năm sẽ giảm 5%, xem chừng giá cổ phiếu của Hoàng Hải sẽ lại có
một sự biến động nữa…”

Đổng sự Tăng ngạc nhiên nhìn tivi, tức giận quát: “Vớ vẩn! Ai đưa tin tức linh tinh vậy?”

Đầu dây bên kia, ông A sốt ruột: “Không chỉ có bản tin, ngay đến báo
mạng, báo giấy đều xuất hiện những tin tức bất lợi cho Hoàng Hải. Hiện
nay giá cổ phiếu của Hoàng Hải đang lao dốc khủng khiếp. Tại sao lại thế này, lẽ nào… việc mời gọi các nhà cung cấp vào Hoàng Hải 2 gặp vấn đề thật?”

Đổng sự Tăng điên tiết: “Làm gì có! Việc mời gọi cácnhà cung cấp rõ ràng rất thuận lợi!”

Ông tức giận cúp máy, thầm thắc mắc: “Ai to gan dám đấu với ta!” Không ngừng suy nghĩ, đi đi lại lại.

Vào lúc này, giá cổ phiếu của Hoàng Hải trên màn hình toàn là một màu xanh thê lương.

Lát sau, hội đồng quản trị u ám chạy đến nhà họ Tăng. Đổng sự Tăng
vẫn còn mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bù, xem ra đang mất bình tĩnh.

Ông A lên tiếng: “Cổ phiếu của Hoàng Hải từ lúc mở sàn đến giờ liên
tục rớt giá, hiện nay tiền lương hưu của mọi người đều ở đó. Ông bảo
phải làm thế nào?”

Ông B trách móc: “Đúng thế. Bình thường chúng tôi đều rất tin tưởng
ông, nhưng lần này việc mời gọi các nhà cung cấp vào Hoàng Hải 2 xảy ra
vấn đề, sao không biết đường nói trước với chúng tôi, bây giờ tin tức đã được truyền đi, mọi người mới biết. Sau này bảo chúng tôi làm sao tin
ông được nữa!”

Đổng sự Tăng vội an ủi hội đồng quản trị, “Đừng nghe cánh nhà báo ăn
nói linh tinh. Rõ ràng việc mời gọi cácnhà cung cấp rất thuận lợi, nhất
định là có nơi đưa thông tin sai lệch.”

Tử Tề ăn mặc chỉnh tề, đi qua phòng khách, định đi làm.

Đổng sự Tăng thấy Tử Tề, vội hỏi han thực hư thế nào, “Tử Tề, việc
mời nhà cung cấp vào Hoàng Hải đã xong chưa? Hiện nay các nhà thiết kế
của các thương hiệu vào Hoàng Hải được bao nhiêu phần trăm rồi?”

Tử Tề cười khổ: “Theo cháu biết, việc mời cácnhà cung cấp vẫn đang
bàn bạc, nhưng hiện nay họ vẫn chưa ký hợp đồng với chúng ta. Tỷ lệ chưa được 10%.”

Ông B lo lắng: “Những gì báo chí nói là sự thật!”

Ông C thốt lên: “Sắp khai trương đến nơi rồi, tỷ lệ cácnhà cung cấp
vào vẫn còn thấp vậy, đến lúc khai trương xong chẳng phải thê thảm? Chi
phí cho một ngày kinh doanh không chỉ có vài trăm vạn đâu!”

Hội đồng quản trị thi nhau thở dài.

Đổng sự Tăng phẫn nộ: “Tại sao cả hợp đồng vẫn chưa ký? Việc này do ai phụ trách?”

Tử Tề đương nhiên biết là Hiểu Khiết, nhưng anh không đáp lại.

Đổng sự Tăng đột nhiên nhớ ra trợ lý của Tử Tề là Hiểu Khiết, kích động hỏi: “Là Lâm Hiểu Khiết ư?”

Tử Tề không phủ nhận.

Đổng sự Tăng hồn bay phách lạc ngã phịch xuống ghế, “Lâm Hiểu Khiết
quả nhiên là nội gián! Ta đúng là đã chủ quan quá rồi! Đi tin bọn chúng
sẽ không phản công, người nhà họ Thang chỉ đang diễn cảnh heo ăn
hổ mà thôi!” Ông tức giận đập tay xuống bàn.

Không ai để ý Tử Tề lại lặng lẽ nhếch mép.

Thang Lan cầm kéo tỉa cây cảnh, chăm chútcho chậu cây trước mặt.

Thang Mẫn đứng bên cạnh, tỉa một chậu khác, chỉ có điều đường kéo không nhanh nhạy bằng Thang Lan.

Châu Văn phục vụ, mỉm cười: “Trước đây phu nhân cứ thấy cổ phiếu tuột dốc là lại lo đến mức không ăn nổi cơm, giờ rớt xuống tận đáy mà phu
nhân chẳng màng theo dõi thị trường cổ phiếu, vẫn thảnh thơi tỉa cây,
Châu Văn thực sự khâm phục bản lĩnh phu nhân.”

Thang Lan nhanh gọn tỉa một góc khác, cười: “Bởi biết đây là Thang
Tuấn dựng nên, tôi mới yên tâm như thế. Hơn nữa, nhân cơ hội này cho
những người đó hiểu rõ, giá cổ phiếu của Hoàng Hải là do mẹ con nhà họ
Thang chúng ta xếp từng viên gạch viên ngói. Họ muốn thao túng thì chẳng đơn giản thế đâu!” Bà nhìn chậu hoa trước mặt, xịt nước cho nó, cảm
thán, “Người ta nói rồi, tưới nước cho cây cảnh còn phải học ba năm mới
thạo, huống hồ làm chủ tịch một trung tâm thương mại. Chẳng dễ dàng gì!”

Thang Mẫn cười: “Mẹ nói phải, chắc giờ sắc mặt của Đổng sự Tăng còn xanh hơn cả chậu cây này!”

Thang Lan hả hê, rất hài lòng, “May mà đã buông 40% cổ phiếu lúc đầu, chỉ cần đợi xem lần này thấp tới mức nào, chúng ta sẽ hành động.”

Châu Văn biết ý, nhận cây kéo trên tay Thang Lan, đổi một chiếc khác đưa bà, tò mò hỏi: “Vậy khi nào thì sẽ mua vào ạ?”

Thang Lan suy nghĩ, “Không vội, đây mới chỉ là đợt đầu. Thang Tuấn
nói, sẽ để cổ phiếu rớt giá năm ngày liên tiếp, đến lúc đó mới là thời
cơ!”

Thang Mẫn quay sang Châu Văn, “Chú Châu, chú có muốn nghe theo đề
nghị của Thang Tuấn, lấy chút tiền lương hưu đầu tư vào thị trường cổ
phiếu Hoàng Hải không?”

Châu Văn gật gù, “Đương nhiên, thiếu gia nói đầu tư vào đâu đều chính xác cả!”

Thang Mẫn đùa: “Vậy tiền lương của chú nửa năm cuối cháu sẽ lấy để đầu tư mua cổ phiếu hết, thế có được không?”

Châu Văn sững người, vội vã tiếp lời, “Tiểu thư, nửa năm tiền lương
có vẻ hơi nhiều, chú Châu còn cần ít vốn sống qua ngày chứ. Mặc dù tôi
rất tin thiếu gia, không chút nghi ngờ, nhưng người ta chẳng nói cổ
phiếu giống như Tam Giác Quỷ, vào được chưa chắc đã ra được, phải nhiều
vốn như phu nhân và tiểu thư mới chịu nổi.”

Châu Văn cứ thế lải nhải, hai mẹ con bật cười, mặc kệ ông.

Ông vội vã sán lại họ, hoang mang đề nghị: “Tiểu thư, đừng lấy cả nửa năm. Ừm, ba tháng, ba tháng tôi còn chấp nhận được. Phu nhân! Phu
nhân!”

Thang Lan và Thang Mẫn nhìn nhau cười, để lại Châu Văn với khuôn mặt đau khổ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN