Đằng Nào Cũng Ly Hôn
Phần 17
Trong mấy ngày mẹ chồng nằm viện, dù bận đến mấy thì cũng cứ tan làm là tôi phi thẳng đến Vinmec, nhưng đến là đến thế thôi chứ các công việc chăm sóc bệnh nhân đều có y tá và bác sĩ riêng làm, còn trò chuyện với bà thì cũng đã có Tú Anh, thành ra tôi có mặt cũng chỉ lăng xăng chứ chẳng có việc gì để làm cả.
Có một lần tôi đến thì gặp Tú Anh đang ngồi bên cạnh đút canh gà cho mẹ chồng, cô ta thấy tôi thì niềm nở cười bảo:
– Chị Quỳnh Anh đến đấy à?
– Ừ. Tú Anh đến lâu chưa?
– Em đến từ sáng ạ. Dạo này em chưa làm gì nên có nhiều thời gian rảnh, đến chơi với cô Nhàn cho vui chị ạ.
– Ừ.
Tôi quay sang chào mẹ chồng, lần đầu tiên bà không tỏ vẻ lạnh nhạt với con dâu mà khẽ gật đầu một cái, sau đó mới chìa tay về phía Tú Anh:
– Tú Anh để cô tự ăn được rồi, tay chân cô còn khỏe. Không cần phải đút cho cô đâu.
– Cô vẫn còn yếu mà, nhìn mặt cô xanh lắm. Hôm qua con có hỏi bác giáo sư mà con quen bên Úc rồi, giáo sư nói người bị đột quỵ phải nghỉ ngơi nhiều, hạn chế vận động càng nhiều càng tốt cô ạ.
Cuối cùng thì tôi cũng tìm được sơ hở đầu tiên của cái đứa miệng nam mô bụng chứa cả một bồ dao găm này. Bình thường cô ta thích tỏ vẻ tử tế với tôi, hôm nay tôi cũng thử nắn gân lại một lần xem thử thái độ cô ta thế nào.
Tôi cười bảo:
– Tú Anh quen giáo sư nào ở bên Úc thế?
– À… giáo sư Daniel chị ạ. Sao thế chị? Chị cũng có quen giáo sư Daniel à?
– Không, tôi chưa nghe tên giáo sư ấy, nhưng hình như có nhầm lẫn gì ở đây rồi. Hoặc nền y học Việt Nam có nhiều quan điểm khác với y học bên Úc.
Thấy tôi nói thế, đáy mắt Tú Anh sượt qua vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ ôn nhu dịu dàng như thường ngày. Cô ta quay sang nhìn tôi, hai mắt chớp chớp đầy vô tội bảo:
– Thế hả chị?
– Ừ. Ngày trước tôi đi học, giáo sư dạy về mục Đột quỵ này lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại là người có tiền sử đột quỵ nên có lối sống lành mạnh, thường xuyên vận động và ăn những đồ bổ dưỡng cho cơ thể. Tóm lại là vận động nhẹ nhàng vẫn tốt hơn là hạn chế vận động.
Trong thoáng chốc, tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt Tú Anh cứng ngắc, tuy nhiên cô ta là một diễn viên giỏi nên chưa đầy một giây sau đã vội vàng tỏ vẻ hối lỗi, giả vờ hốt hoảng nói với mẹ chồng tôi:
– Ôi, con nghe giáo sư nói thế nên con cứ tưởng hạn chế vận động mới tốt. Con xin lỗi cô. Chắc là y học Việt Nam mình có nhiều quan điểm khác với y học nước Úc, con vội vàng nên chưa tìm hiểu kỹ, con xin lỗi cô ạ.
– Ừ, không sao. Con có lòng tìm hiểu giúp cô là được rồi mà, không sao đâu. Có gì đâu mà phải xin lỗi.
– Tại vì lúc hỏi thì con cũng chỉ nghĩ làm sao để cô nhanh khỏi bệnh thôi. May mà có chị Quỳnh Anh nói con mới biết. Chị Quỳnh Anh làm bác sĩ nên chắc là sẽ khuyên đúng đấy ạ.
Lần đầu tiên, mẹ chồng không tỏ ra khó chịu với những thứ liên quan đến tôi, thậm chí bà còn gật đầu:
– Ừ, Quỳnh Anh học y mấy năm, làm bác sĩ ở bệnh viện lớn như thế thì được đào tạo bài bản nhiều rồi. Thể trạng con người của mỗi nước khác nhau, nên chắc là cách điều trị khác nhau. Con không cần phải áy náy, con có lòng như thế là cô vui rồi.
– Vâng ạ. Chị Quỳnh Anh trước học khoa gì thế ạ?
Trong lòng tôi thực sự rất ngạc nhiên khi nghe những lời ấy của mẹ chồng, nhưng có Tú Ạn ngồi đó nên đành bình thản trả lời:
– Tôi học y đa khoa.
– À, thế chắc là giỏi lắm nhỉ? Bạn em cũng học y đa khoa mà giờ được đứng phụ mổ rồi đấy.
– Thế hả? Bằng tuổi Tú Anh là năm nay 25 nhỉ?
– Vâng.
– 25 mà được đứng phụ mổ là giỏi rồi.
– Chị Quỳnh Anh được phụ mổ chưa? Giỏi như chị Quỳnh Anh chắc là phải được làm việc đó lâu rồi nhỉ?
– Tôi được bệnh viện cho mổ chính cách đây 6 tháng rồi.
Nói xong câu này thì mẹ chồng hơi ngạc nhiên nhìn tôi, còn ánh mắt giả vờ ngoan ngoãn của ai kia lập tức sa sầm xuống. Riêng tôi, tôi lại ôm cả một bụng buồn cười.
Bình thường, học y đa khoa xong cũng phải học thêm chuyên khoa và có kinh nghiệm thực hành nữa thì mới được đứng phụ mổ, sau đó mới đến mổ chính. Tú Anh có lẽ cũng biết người 25 tuổi rất hiếm được đứng phụ mổ nên mới cố ý nói ra trước mặt mẹ chồng để hạ bệ tôi, thế nhưng cô ta chắc hẳn không ngờ tới hồi sinh viên tôi đạt một vài thành tích xuất sắc nên được rút ngắn thời gian học. Sau đó được đi theo các giáo sư đi thực hành lâm sàng rất nhiều nên vừa ra trường đã được nhận ngay vào bệnh viện X làm việc, trở thành nguồn “bác sĩ triển vọng” của bệnh viện nên sau đó được cử đi học chuyên khoa cấp I luôn. Bởi vậy đến giờ 27 tuổi tôi đã được đứng mổ chính rồi, thuộc Top cực hiếm trong giới bác sĩ được đứng mổ chính ở độ tuổi trẻ như thế.
Cô ta bị tôi phản đòn đến hai lần, chắc hẳn ê mặt có lẽ cũng tự biết dè chừng, sau cùng đành gượng gạo cười bảo:
– Thật hả chị? Chị hơn em có hai tuổi thôi mà giỏi thật đấy, em ngưỡng mộ người học giỏi lắm.
– Có gì đâu, may mắn được bệnh viện cho đi học chuyên khoa sớm thôi.
– À… vâng ạ.
Tôi quay sang nhìn mẹ chồng, thấy ánh mắt bà vẫn đang đăm chiêu quan sát tôi giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Thực ra tôi cũng không thích khoe khoang quá nhiều về mình nên chỉ nói:
– Mẹ ăn canh đi cho nóng, để lâu nguội lại không ngon nữa.
– Ừ. Trong tủ lạnh có hoa quả, muốn ăn gì thì lấy ăn đi.
– Con biết rồi.
Có người nào đó chắc hẳn trong lòng rất khó chịu nên khi trò chuyện với mẹ chồng tôi vẫn thỉnh thoảng vờ như vô tình liếc qua chỗ tôi, thấy mặt tôi vẫn tỉnh bơ gọt táo, cô ta lại càng thêm chướng mắt. Thế nhưng vì có mẹ chồng tôi ở đó nên Tú Anh vẫn chưa chọc gì thêm đến tôi cả.
Lát sau, tôi ra ngoài đi mua mấy loại thuốc bổ cho mẹ chồng, lúc quay lại thì gặp cô ta đứng ở hành lang. Tú Anh cầm một cốc nước nóng, vừa thấy tôi đã tỏ vẻ đon đả:
– Chị đi mua gì về thế?
– Tôi đi mua mấy loại thuốc bổ linh tinh thôi. Tú Anh sao lại ra đây?
– Trong phòng không có trà Thiết Quan Âm nên em đặt người ta mang đến. Bỏ vào cốc thủy tinh thế này cho đỡ mất vị trà.
– À… ừ.
– Chị vào phòng thì cầm luôn hộ em với, em ra ngoài kia nghe điện thoại tý, lát nữa em vào sau.
Tôi không nghi ngờ gì, đưa tay nhận lấy cốc trà từ cô ta, thế nhưng tôi chưa kịp cầm lấy thì Tú Anh đã buông tay trước, thành ra cốc trà rơi thẳng xuống đất rồi vỡ tan tành, nước nóng bắn rất nhiều vào chân tôi.
– Ôi chết, em trượt tay. Chị có sao không? Em xin lỗi.
Nghe giọng điệu giả tạo của con yêu quái này khiến tôi buồn nôn, nhưng tôi không thẳng thừng tỏ thái độ, sợ mắc mưu cô ta nên chỉ ngồi sụp xuống phủi nước nóng ở chân, lắc đầu:
– Không sao. Hơi nóng tý thôi.
– Chị có bị bỏng không? Hay là đi ra phòng bác sĩ xem thế nào nhé?
– Không cần đâu, da tôi dày lắm, nước nóng thế này không nhằm nhò gì.
Thấy tôi không nổi khùng lên mà vẫn bình thản nói một câu nửa đùa nửa thật như thế, cô ta lần thứ 3 thất thế, không làm gì được tôi nên im lặng mất vài giây, sau đó mới đáp:
– À… vâng. Không sao thì tốt rồi.
– Thôi, Tú Anh nghe điện thoại đi, để tôi nhặt nốt chỗ này cho.
– Vâng, thế chị nhặt giúp em nhé. Em cảm ơn chị ạ.
Cô ta vừa đứng dậy bỏ đi thì tôi nhìn thấy mẹ chồng ngay trước mặt, không rõ bà đã chứng kiến được gì rồi nhưng thái độ mẹ chồng tôi vẫn lạnh tanh. Tôi ngại bà nên đứng dậy bảo:
– Mẹ, sao mẹ lại ra đây?
– Bệnh viện này có người dọn dẹp, bảo lao công dọn mảnh vỡ đi là được rồi.
– Để con nhặt bỏ vào thùng rác tý là xong ngay thôi, không cần bảo lao công đâu ạ.
– Cô biết người ta phân loại rác thải như nào mà đòi dọn. Gọi người đến đi.
Mẹ chồng đã nói thế, tôi cũng không muốn cãi nên đành nghe theo. Bệnh viện Vinmec rất lớn, tôi chạy không rõ đường, lại ngại không muốn làm phiền nhân viên nên tự chạy lăng xăng đi tìm lao công.
Mỗi tội, tôi là kẻ mù đường bẩm sinh nên gặp được cô lao công rồi lại cứ đi lòng vòng mãi mà không thể tìm thấy được đường về, lát sau, chẳng biết mắt mũi tôi thế nào mà bỗng dưng lại đâm sầm vào một người. Mũi bị đập vào lồng ngực của ai đó đau điếng, còn chưa kịp ngẩng lên đã thấy một bàn tay to lớn kéo đầu tôi ra xa.
– Xin lỗi ạ, xin lỗi. Tôi không để ý nên va phải…
– Mắt mũi để đi đâu?
Tôi đang xoa mũi, nghe chất giọng lạnh lùng quen thuộc của Vỹ mới ngạc nhiên tròn xoe mắt hỏi:
– Ơ… là anh à?
– Cô có sở thích dính lấy tôi hay là hễ gặp đàn ông là cô dính lấy thế?
– Cả hai, anh cũng là đàn ông nên tôi thích dính lấy.
Vỹ nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của tôi nên khẽ cau mày:
– Đừng có ra ngoài làm mất mặt tôi. Muốn dính lấy đàn ông thì đợi sau khi ly hôn.
– Anh yên tâm, bây giờ tôi chỉ dính lấy anh thôi. Đợi ly hôn xong thì tôi mới bung lụa.
Tôi vừa nói vừa nham nhở cười cười, mà ai kia cũng chẳng thèm chấp bộ dạng cợt nhả của tôi, Vỹ chỉ sa sầm mặt rồi quay người định bỏ đi.
Thế nhưng, hiếm lắm mới tìm thấy người quen ở đây nên tôi không thể để bỏ qua được, vội vàng túm tay Vỹ giả vờ hỏi:
– Anh đến phòng bệnh của mẹ đấy à?
– Hỏi thừa.
– Thế… từ từ, đợi tôi đi với.
Anh ta ngoái đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn một kẻ thần kinh, còn tôi lúc ấy xấu hổ quá nên chỉ biết gượng gạo nặn ra một nụ cười méo xẹo. Không dám nhận là mình bị mù đường, nhưng có ai đó IQ cao nên chỉ cần liếc một cái đã nhận ra ngay:
– Cô không xác định được phương hướng quay lại à?
– Làm gì có, tại bệnh viện tư này chỗ nào cũng giống chỗ nào, khác cách bố trí với bệnh viện công nên tôi khó tìm đường… Có phải tôi bị mù đường đâu.
Thấy tôi “trần tình” một cách thành thật như vậy, Vỹ đúng kiểu cạn lời, chán nản quay đi chỗ khác, thế nhưng lúc anh ta xoay người, dường như tôi nhìn thấy khóe miệng lạnh nhạt kia khẽ cong lên, không rõ là cười hay không cười.
Lát sau, anh ta hắng giọng một tiếng:
– Không bị mù đường thì đi nhanh lên.
– Vâng.
Khi tôi với Vỹ cùng nhau quay về phòng bệnh thì gặp Tú Anh ngay ở cửa, cô ta thấy vợ chồng tôi đi chung thì khóe mắt sượt qua một tia đố kị, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đoan trang dịu dàng như không có gì, khẽ gật đầu chào hỏi:
– Anh đến à?
– Ừ.
– Cô vừa mới uống thuốc xong, đang nằm nghỉ ngơi, anh vào đi.
Tôi cũng định đi vào cùng Vỹ nhưng lúc ấy Thu lại gọi điện thoại đến, hôm nay là ngày chạy thận đầu tiên trong đợt mới của mẹ tôi, ban nãy trước khi đến đây tôi đã qua chỗ mẹ rồi nhưng có em gái ở đó nên chỉ ghé qua một chút thôi rồi lại đến đây.
Thu bảo:
– Chị ơi, đợt này chạy thận xong mẹ có vẻ yếu quá. Bố có mua thuốc bổ với sữa đến nhưng em không biết cho mẹ uống theo chế độ nào cả.
– Thuốc gì em? Đọc tên chị xem.
– Thuốc gì của Nhật ấy, em không đọc được tên, với sữa Nepro nữa.
– À thuốc của Nhật, em cho mẹ uống 1 viên thôi. Sữa thì 2 thìa nhé.
– Vâng, chiều nay bố đến thăm mẹ, có xin lỗi mẹ với mua một đống đồ bổ rồi. Thấy hai ông bà hòa nhau em cũng mừng mừng.
– Mẹ có mệt nữa không?
– Đỡ rồi, bố làm hòa cái tỉnh táo vui vẻ hẳn ra.
– Ừ, thế được rồi. Mai chị đi làm rồi qua sớm, em ở đó với mẹ nhé. Có gì thì bảo chị.
– Vâng, em biết rồi.
Cúp máy xong, tự nhiên nghĩ đến chuyện của bố mẹ nuôi, trong lòng tôi lại nặng nề nên không có tâm trạng nào vào trong phòng bệnh của mẹ chồng để nhìn Vỹ với Tú Anh nữa, thế nên đành đứng ở ngoài ngắm mây ngắm trời.
Tôi thấy trên đời này có rất nhiều người được sống một cuộc đời sung túc an yên, còn riêng với mẹ tôi, bao giờ nghĩ về bà tôi cũng cảm thấy trái tim đau nhói. Mẹ tôi bệnh tật quanh năm ngày tháng, có một đứa con gái ruột cũng bị thất lạc, đến bây giờ lẽ ra phải được hưởng an nhàn thì bố nuôi lại đối xử không tốt với bà, ngay cả việc tự nhiên ông ta quan tâm đến mẹ tôi cũng phải có điều kiện. Thế thì sau khi tôi ly hôn, liệu còn ràng buộc gì để ông ta tốt với mẹ tôi đây?
Tôi không biết, chỉ thấy bản thân thật đáng buồn mà thôi…
***
Mấy hôm sau, mẹ chồng tôi khỏe hẳn được xuất viện về nhà nên tôi không phải chạy đôn chạy đáo đến Vinmec nữa. Thế nhưng đợt ấy lại đúng kỳ bận rộn nên tôi cũng tối mắt tối mũi suốt ngày. Có hôm vừa khám bệnh xong thì lại có thông báo ca mổ mới chuyển lên, không phải lịch mổ của tôi nhưng bệnh nhân mất máu nhiều, mà lại là nhóm máu hiếm, dự trữ của bệnh viện không có nên đứa có “máu dị biệt” như tôi phải tất tưởi chạy vào phòng mổ truyền máu.
Nam đang cau mày đứng trước bàn phẫu thuật, thấy tôi đi vào đầu mày mới giãn ra. Anh đùa bảo:
– Máu lưu động quý hiếm đến rồi đây.
– Aizzz, may mà sáng nay em vừa ăn một bát phở to, giờ hơi bị nhiều năng lượng để truyền máu luôn. Em xông pha đây, Hương tý nữa nhớ lấy nhiều nhiều tý nhé.
Bạn điều dưỡng tên Hương nghe thế mới bật cười:
– Vâng, chị trèo lên giường đi, cho em xin tý tiết.
– Cho hẳn hai lít.
– Sợ lấy hai lít thì chị thành xác khô luôn. Không ngại thì nhắm mắt lại để em rút máu luôn này.
– Yên tâm đi, nhìn chị thế chứ nhiều máu lắm, em rút 3 lít chị vẫn sống như thường.
– Nói phét quá bác sĩ Quỳnh Anh ơi.
– Haha.
Nói đùa là cho hai lít thế thôi chứ thực ra tôi cũng cho tận hơn 400cc máu thật, truyền rất nhiều máu nên tôi bị choáng, lúc sau lảo đảo đi ra khỏi phòng phẫu thuật thì suýt đổ sụp xuống đất, may sao đúng lúc sắp ngã thì có một bàn tay kịp thời đỡ lấy eo tôi:
– Mất máu nhiều nên choáng hả em?
– À… vâng. Chắc tại ăn bát phở không đủ nên hơi choáng. Nhưng tý nữa là khỏe lại ngay thôi ấy mà.
– Người bé tý mà truyền tận 450cc máu, choáng là chuyện bình thường, nhưng không nghỉ thì không khỏe được đâu. Em vào phòng trực nghỉ một lúc đi rồi hãy về. Để anh đi mua sữa cho em.
Tôi ngại mọi người hiểu nhầm, mà nhất là gia đình chồng tôi biết được những chuyện này lại lắm chuyện nên định từ chối. Thế nhưng đúng lúc này bỗng nhiên có người xuất hiện, tôi vội vàng đứng tách xa Nam ra, ngẩng lên thì thấy chú lái xe của Vỹ đứng trước mặt tôi.
– Ơ, chú. Sao chú lại ở đây?
– Sáng nay tôi đi bảo dưỡng xe, lúc đi đường thì cái cậu kia chạy không nhìn nên tự nhiên đâm vào rồi phải vạ. Khổ thật đấy. Cô Quỳnh Anh làm bác sĩ ở viện này à?
– Vâng, cháu mới truyền máu cho bệnh nhân xong. Không sao rồi chú ạ.
– Ôi may thế, nãy thấy máu chảy nhiều quá, tôi cứ lo, không sao là tốt rồi. Cảm ơn cô Quỳnh Anh nhé, cảm ơn cô.
– Không sao đâu ạ. Chú cứ ngồi ở đây, đợi tý nữa sẽ có người chuyển bệnh nhân ra đấy. Cần gì thì cứ bảo cháu nhé.
– Tôi biết rồi, cảm ơn cô.
Về đến phòng trực, tôi đã nói không cần uống sữa rồi nhưng Nam vẫn nhất quyết ép tôi uống hết hai hộp sữa mới cho tôi ra về.
Mỗi tội mất máu nhiều quá, lái xe được về đến nhà chồng rồi mà đầu óc tôi vẫn ong ong, nhưng thường ngày quy tắc nhà chồng là những người ở nhà phải có mặt đầy đủ trong mâm cơm, nên dù mệt đến mấy thì đến bữa tôi vẫn phải ngồi vào bàn ăn cùng mọi người trong nhà.
Bình thường công việc của Vỹ bận nên rất hiếm khi về ăn tối, thế nhưng hôm ấy chẳng hiểu sao khi cả nhà vừa ngồi vào bàn thì lại thấy anh ta về. Mẹ chồng tôi xưa nay luôn thương và xót con trai, mới nghe tiếng xe về đã vội vàng dặn cô giúp việc nấu thêm một bát canh tổ yến. Đợi chồng tôi đi vào, bà mới bảo:
– Con về rồi đấy à? Mẹ vừa dặn cô San nấu thêm một bát canh tổ yến, con nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm.
– Vâng.
Vì phải giả vờ trước mặt bố mẹ chồng nên tôi cũng buông đũa xuống, kéo ghế sẵn cho Vỹ rồi gượng gạo nói:
– Anh rửa tay đi rồi vào ăn cơm.
Chồng tôi đi rửa tay, cả nhà đều ngồi chờ đợi, bố chồng chưa đụng đũa thì cũng không ai ăn trước. Lát sau Vỹ đi ra, anh ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, ngồi yên vị xong rồi thì “chủ nhà”, cũng đồng thời là bố chồng tôi mới nâng đũa rồi nói một tiếng:
– Ăn đi.
– Vâng. Con mời bố, mời mẹ, mời anh ạ.
Thỉnh thoảng Vỹ mới ăn cơm ở nhà nên trong bữa ăn, mẹ chồng tôi tranh thủ hỏi chuyện:
– Dạo này công ty bận lắm không con? Sao đi sớm về khuya suốt thế? Dự án khu nghỉ dưỡng đến đâu rồi?
– Đang thi công các hạng mục chính rồi, chuẩn bị đến các hạng mục phụ nữa là xong thôi. Dạo này mới đầu tư thêm mỏ quặng sắt nữa nên con hơi bận.
– Nếu vất vả quá thì cứ giao bớt việc cho cấp dưới, đừng có ôm đồm nhiều quá. Phải chú ý sức khỏe nữa.
Bố chồng tôi ngồi ở vị trí đầu bàn của chủ nhà, nghe thế mới dừng đũa, đặt bát xuống bàn rồi nhìn chồng tôi:
– Cái dự án khu nghỉ dưỡng đó, dù có là thông gia đi nữa thì anh cũng vẫn phải bảo người ta làm đàng hoàng. Gần đây tôi nghe nói công ty Quyết Thắng thiếu hụt vốn đầu tư, ngân hàng không cho vay nợ, phải để ý cho kỹ. Kinh doanh là kinh doanh, tiền bạc với tình cảm phải tách rời, không thể vì nể nang mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty mình được.
Nghe nhắc đến công ty bố tôi, tôi bắt đầu cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Mặc dù không rõ Vỹ có biết số tiền 20 tỉ kia tôi dùng làm gì hay không, nhưng tôi chắc chắn anh ta sẽ không nói chuyện đó với bố chồng tôi.
Lý do vì sao tôi lại khẳng định như vậy ư? Là vì ngay cả chuyện tại sao lại kết hôn với tôi, Vỹ cũng không nói cho bố mẹ biết, thế thì chuyện tiền nong thế nào anh ta cũng sẽ không nói. Nhưng bố chồng tôi lại thẳng thừng nói đến chuyện công ty bố tôi nợ nần trước mặt tôi, giống như đang ám chỉ tôi phải tự biết dè chừng, khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Lòng tôi đang khó chịu, bỗng nhiên lại nghe Vỹ nói:
– Bố cũng biết xưa nay con không để tình cảm ảnh hưởng đến công việc. Nhưng Quyết Thắng là công ty có thực lực, kinh nghiệm xây dựng không ít, hơn nữa cũng là công ty của bố vợ con. Đầu tư cho người nhà vẫn hơn cho người ngoài.
– Tôi chỉ nhắc nhở anh thế thôi, còn việc anh điều hành ra sao thì đó là chuyện của anh. Miễn sao đừng để tôi biết được anh đầu tư lỗ vốn, tôi nói cho anh biết, nếu như doanh thu của công ty sụt giảm thì các cổ đông khác không để yên cho anh đâu.
– Con biết rồi.
Hai người họ vừa nói đến đó thì cô San mang tổ yến lên. Mẹ chồng tôi đỡ lấy bát tổ yến rồi đặt trước mặt con trai, tranh thủ làm dịu bầu không khí căng thẳng giữa hai cha con Vỹ:
– Điều hành cả một công ty có phải đơn giản đâu. Vất vả quanh năm suốt tháng rồi, hôm nay được bữa về sớm, ăn tổ yến đi cho lại sức. Tổ yến huyết mẹ đặt riêng đấy, con ăn đi.
Vỹ gật đầu, cầm thìa múc tổ yến đưa lên miệng nhưng chỉ ăn được hai muỗng là anh ta đặt xuống. Mẹ chồng tôi thấy con trai không chịu ăn lại sốt sắng hỏi:
– Sao thế? Không vừa miệng à?
– Mùi này khó ăn quá. Con không thích vị này.
– Để mẹ bảo cô San đi hầm cái khác, con không thích mùi của táo đỏ à? Hầm một bát mình tổ yến hạt sen không thôi nhé?
– Con không ăn nữa đâu.
Nói rồi, anh ta đột nhiên đẩy bát tổ yến về phía tôi:
– Ăn hết bát này đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!