Đằng Nào Cũng Ly Hôn
Phần 24
Tôi xấu hổ định bảo “không”, nhưng tự nhiên nghĩ bấy lâu nay chắc hẳn chồng tôi đủ bận bịu rồi, vào công viên chơi mấy trò đó biết đâu lại có thể giải tỏa stress. Thế nên cuối cùng lại gật đầu:
– Ừ, cũng được.
Vỹ dừng xe trên vỉa hè rồi cùng tôi xuống, lúc này, ở cổng công viên không có chú bán kem nữa mà được thay thế bằng một quầy hàng bán đồ nướng. Nhìn những thịt xiên nướng, chân gà nướng, cánh gà nướng, bao nhiêu là đồ ngon được bày trên khay nướng than hoa thơm phức, chỉ cần đứng từ xa ngửi mùi thôi là tôi đã chảy nước dãi rồi.
Tôi dè dặt quay sang bảo Vỹ:
– Hay là từ từ hãy vào công viên…
– Muốn ăn thịt nướng chứ gì?
Ai kia có vẻ đã biết tỏng trong bụng tôi nghĩ gì nên không vòng vo nhiều, nói thẳng luôn như vậy. Tôi biết mình không qua mặt nổi anh ta nên nham nham nhở nhở cười nịnh nọt:
– Anh siêu thế, biết cả tôi muốn ăn thịt nướng. Anh ăn không? Thịt này ngon cực. Ăn mới có sức vào công viên chơi trò chơi.
– Toàn đồ đông lạnh, chẳng vệ sinh tý nào.
– Thỉnh thoảng ăn một bữa cũng có chết được đâu. Người ta bảo ăn bẩn sống lâu mà, nhìn tôi đây, tôi ăn bao nhiêu mà vẫn sống nhăn đây này.
– Tôi thấy trên đời này chắc chỉ có mỗi cô là bác sĩ duy nhất khuyên người ta ăn bẩn sống lâu đấy.
Tôi quen rồi không thèm chấp mấy lời mỉa mai này của anh ta, cũng không muốn đôi co nhiều với cái gã này nên lập tức cầm tay Vỹ kéo đi:
– Đi, đi ăn thịt nướng nào. Ăn bẩn sống lâu.
Anh ta bị tôi lôi lôi kéo kéo thế, cuối cùng cũng phải bật cười. Vỹ khẽ bảo tôi:
– Đi từ từ thôi.
– Phải nhanh lên không hết thịt mất. Quầy hàng này bán thịt nướng đắt khách lắm.
Hôm ấy, Vỹ không cho tôi ăn chân gà với cánh gà nướng mà chỉ cho tôi ăn mỗi thịt xiên nướng. Anh ta bảo thấy thịt trong hộp có vẻ tươi, ăn được, còn chân gà với cánh gà thì ướp màu mè tùm lum, sợ không phải đồ sạch sẽ nên không cho tôi ăn.
Tôi cầm 5 cây thịt xiên đứng ở trước cổng công viên, vừa xuýt xoa ăn thịt vừa cười, bộ dạng thỏa mãn vô cùng. Vỹ đứng bên cạnh tôi, tay cầm 5 xiên còn lại, nhưng không phải anh ta ăn hết chừng ấy xiên như tôi mà chỉ cầm giúp tôi thôi, nói mãi anh ta mới chịu cắn một miếng.
Tôi nhai thịt xiên nướng trong niềm sung sướng, bảo anh ta:
– Anh thấy có ngon không?
– Ừ.
– Sao lại ừ. Phải nói là ngon chứ.
– Mùi vị thì ngon, nhưng không hợp vệ sinh.
– Anh chỉ cần quan tâm đến mùi vị ngon thôi. Mấy thứ còn lại vứt hết đi. Thưởng thức đồ ngon khiến tâm hồn người ta được xoa dịu mà, tập trung vào thưởng thức là được. Này, anh nhìn tôi này, cắn miếng to lên.
– Ăn từ từ thôi.
– Ưng… on… ắm… Ăn… iếng… ỏ… hông… đã.
Tạm dịch là “nhưng ngon lắm, ăn miếng nhỏ không đã”, nhưng có lẽ vì tôi ăn tham quá nên lát sau đúng thật bị nghẹn. Lần thứ hai tôi ăn thịt bị nghẹn trước mặt Vỹ, lần này thì anh ta có kinh nghiệm hơn nên thấy tôi bắt đầu im lặng đã mua ngay một cốc trà tắc to bự ở quầy hàng vặt ngay gần đó đưa cho tôi.
Tôi uống xong, xuôi xuôi họng lại đưa cho anh ta:
– Trà tắc này, cái này đảm bảo sạch, chỉ có nước, đường với quất thôi. Anh uống đi.
– Từ…
Không đợi anh ta nói hết câu, tôi đã đưa ống hút vào miệng, Vỹ bất đắc dĩ phải uống luôn ống hút trà tắc tôi vừa dùng.
May sao anh ta không chê bẩn, uống một hớp xong, chẳng hiểu nghĩ gì mà lại uống thêm một hớp nước, đầu mày hơi cau lại. Tôi sốt ruột hỏi:
– Cái này cũng ngon đúng không?
– Ừ, cũng ngon.
– Đấy, tôi nói mà.
– …
– Uống thêm hớp nữa.
Cứ thế, chúng tôi vui vẻ cùng nhau đứng ở lề đường ăn uống giống như hai con người giản dị bình thường, không phải bác sĩ cũng không phải tổng giám đốc tập đoàn Nhật Thành, chỉ là hai kẻ không quan tâm thân phận, đứng ở bên nhau mà thôi.
Có thể ở gần anh ta như vậy, thật vui vẻ và thoải mái biết bao nhiêu. Nhìn Vỹ một tay bưng ly trà tắc, một tay cầm mấy xiên que, thỉnh thoảng nở một nụ cười bình yên tự tại hơn rất nhiều lần anh ta cười trước đây, tự nhiên tôi nghĩ chị Tiên nói đúng rồi. Không phải tôi không thể giúp gì được chồng tôi, mà là mang lại cho Vỹ không gian thoải mái như thế này, đó cũng chính là san sẻ rồi…
Nếu như được san sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng anh ta cả đời này thì thật tốt!
Ăn uống xong, hai người bọn tôi mới đi vào trong công viên, có điều lúc này trời tối, ban nãy thì còn mở cửa nhưng ăn xong thịt xiên thì mấy chú bảo vệ lục đục đóng cửa rồi. Nhưng mấy cái hàng rào này sao có thể làm khó được một đứa không biết trời cao đất dày như tôi, tôi cũng chẳng phải tiểu thư lá ngọc cành vàng gì cho nên đành kéo Vỹ ra một góc, đè thấp giọng bảo:
– Họ đóng cửa thế thôi chứ không có ai đi kiểm tra đâu. Ở bên này có một chỗ rào hơi thấp, ngày sinh viên bọn tôi trèo suốt. Giờ trèo vào đường ấy nhé?
– Cô trèo tường vào ấy hả?
– Ừ, dễ mà. Tôi trèo được chẳng lẽ anh không trèo được? Ở trong đó nhiều trò chơi lắm, trèo tường vào chơi vừa không mất tiền vừa có cảm giác kích thích nữa. Anh cứ nghe tôi đi, trèo vào chơi thích cực.
– Bác sĩ Quỳnh Anh, cô thiếu tiền à?
– Không, nhưng buổi tối mấy cái xích đu cũng không có ai chơi, tôi chơi ké một tý thì có sao đâu, với cả chơi một mình thế này mới thích chứ. Anh đứng đây nhìn tôi làm mẫu này. Tôi trèo mấy phút là xong. Anh nhớ canh cho tôi, tý nữa tôi vào rồi sẽ canh cho anh sau.
Thấy Vỹ không trả lời, tôi cứ nghĩ anh ta đồng ý nên cúi xuống tháo dép ra, ném vào bên trong, sau đó xách quần chạy lại hàng rào, bắt đầu cong mông trèo vào. Đúng là lâu ngày không vận động kiểu này nên mới đầu có hơi chật vật, không còn leo trèo dễ dàng như ngày xưa nữa, nhưng cố gắng xoay sở một lúc cũng leo lên được trên đỉnh hàng rào.
Trong lúc tôi đang thở hồng hộc thì vô tình nghe thấy tiếng người nói:
– Ôi, sao lại đưa nhiều thế? Bọn tôi có khó khăn gì đâu mà.
–
– … Anh muốn vào chơi đến mấy giờ cũng được. Nhưng mà đừng đi vào cái trạm điện kia đấy nhé, bên trạm điện nguy hiểm lắm, ban ngày có người canh nhưng đêm thì không có.
Ngay sau đó là giọng Vỹ đáp:
– Vâng, tôi biết rồi.
– Anh vào đi.
Sau đó, tôi thấy bảo vệ mở cổng cho chồng tôi đi vào, mà mở một cách rất kính cẩn lịch sự, lúc liếc xuống tay người bảo vệ đó mới phát hiện ra chú ấy đang cầm một xấp tiền, không cần đoán cũng biết là chồng tôi đưa tiền cho bảo vệ để đi cổng chính vào một cách quang minh chính đại.
Tôi cheo leo ôm mấy thanh sắt trên hàng rào, trong lòng đang thầm rủa cái tên chết tiệt nào đó, biết có thể vào được mà không thèm nói để tôi phải tự trèo, thì bỗng nhiên Vỹ ngước lên nhìn tôi, khẽ nhếch môi cười một cái. Tôi đảm bảo đây không phải là cười bình thường giống như lúc ăn thịt nướng đâu, mà là một nụ cười mang theo vẻ khiêu khích tôi thì đúng hơn.
Cái gã nhiều tiền lại nhiều gian manh xảo quyệt này…
Tôi nghiến răng nghiến lợi, muốn hét “đồ gian manh” nhưng sợ bị bảo vệ phát hiện nên cuối cùng lại không dám chửi to mà chỉ ấm ức mắng trong lòng vậy thôi. Còn ai kia sau khi đi vào thì lững thững đi đến chỗ tôi, bình thản ngước mắt lên nói:
– Nhảy xuống.
– Sao anh không nói cho tôi biết anh có thể vào, để tôi phải tự trèo thế hả?
– Tự cô đề nghị trèo đấy chứ? Tôi chưa kịp nói xong thì cô đã trèo rồi.
– Anh cố tình không nói với tôi thì có.
– Nhảy xuống đi.
Tôi đang ấm ức sẵn, tiện anh ta bảo nhảy xuống nên tôi không khách sáo, nhoài người phi từ trên hàng rào xuống luôn, xem anh ta có đỡ nổi tôi không. Ai ngờ lao xuống mạnh như thế mà có một người vẫn có thể đỡ nổi tôi, cả người tôi nằm gọn trong tay của anh ta rồi cả hai lăn xuống bãi cỏ gần đó.
Lần này là tôi đè lên người Vỹ, anh ta nằm ở bên dưới làm đệm cho tôi. Và cũng như hai lần trước đây, với tư thế kề sát da thịt như vậy thì tôi không nghĩ gì được ngoài nhìn môi của anh ta. Dưới ánh đèn chiếu sáng nhàn nhạt ở mấy con đường nhỏ trong công viên, tôi không nhìn rõ màu môi nhưng vẫn cảm nhận được người đàn ông này vẫn hấp dẫn như trước đây, không, thậm chí ở trong tư thế này còn hấp dẫn hơn nhiều.
Tôi chớp chớp mắt, thậm chí còn lén lút nuốt nước bọt mấy lần:
– Đỡ chẳng chuẩn gì cả.
– Đau chỗ nào không?
– Không, nhưng có một chỗ hơi khó chịu.
Ánh mắt ai kia chợt hiện lên vẻ sốt sắng, Vỹ ôm eo tôi bế sang bãi cỏ bên cạnh, để tôi ngồi xuống rồi khẽ hỏi:
– Khó chịu chỗ nào?
– Ở dưới bụng, lúc nãy có cái gì cộm cộm cứ cọ vào bụng tôi.
Sắc mặt chồng tôi trong thoáng chốc cứng ngắc, rồi từ cứng ngắc chuyển sang hơi đỏ lên, Vỹ im lặng vài giây rồi đưa tay lên cốc đầu tôi, nghiêm mặt bảo:
– Trong đầu toàn nghĩ linh tinh gì thế? Đó là mặt thắt lưng của tôi.
– À thì tôi cũng nghĩ là mặt thắt lưng mà, tôi có nghĩ linh tinh đâu. Sao anh lại biết tôi nghĩ linh tinh? Hóa ra anh cũng nghĩ linh tinh à?
Có người nào đó bị tôi chọc quê thì thẹn quá hóa giận, lập tức đứng thẳng dậy phủi phủi quần áo rồi xoay người đi luôn. Tôi ngồi dưới bãi cỏ thì buồn cười nhưng không dám cười to, đành tủm tỉm ôm bụng vài giây, sau đó vội vàng đứng dậy chạy theo anh ta:
– Đợi tôi với, từ từ thôi, tôi nhặt dép đã.
– …
– Đợi tôi, còn một chiếc nữa.
Buổi tối công viên không có người, chỉ có tôi và anh ta một trước một sau đi trên con đường nhỏ dọc bờ hồ. Đến một cái xích đu cũ kỹ, Vỹ đột nhiên dừng lại, tôi cũng nhanh chân chạy lên phía trước ngắm nghía:
– Cái này chắc lâu lắm không ai ngồi nữa, rỉ sét hết rồi.
– Vẫn còn dùng được.
– Anh ngồi lên đi, tôi đẩy cho.
Chồng tôi không nói không rằng tiếng nào đã bế xốc nách tôi lên rồi đặt lên xích đu, lúc chân bị nhấc lên mặt đất, tôi mới phát hiện ra anh ta rất khỏe, tôi ít nhiều gì cũng gần 50kg mà Vỹ nhấc phát lên luôn, đặt gọn gàng tôi ngồi trên xích đu.
Lúc ấy, chẳng hiểu sao mặt tôi trong thoáng chốc đỏ lên, trái tim cũng đập thình thịch như trống dồn trong ngực. Khi ấy, tôi bắt đầu lờ mờ nhận thấy cảm giác “thích” của mình đối với người đàn ông này hình như đã vì hành động đó mà nhiều thêm một chút, cũng thấy ngọt ngào hơn một chút, tựa như cảm giác ngậm một viên kẹo trong miệng để nó từ từ tan đi vậy.
Cuối cùng, tôi sợ anh ta nhìn thấy thái độ mình không ổn nên đành hắng giọng nói:
– Anh… không ngồi à?
– Việc đẩy xích đu là việc của đàn ông.
– Nhưng tôi đẩy cũng được mà, tôi khỏe lắm, anh ngồi lên đi, tôi đẩy cho.
– Bám chắc tay vào rồi ngồi yên đi.
Vỹ vừa dứt lời thì xích đu chỗ tôi ngồi chậm chạp di chuyển, ban đầu là những lần đung đưa rất nhẹ nhàng, sau đó dần dần được đẩy lên cao hơn, gió mát thổi đầy lên mắt tôi, làm mái tóc dài của tôi cũng tung bay theo chiều gió thổi.
Tôi hét to:
– Cao thế?
– Thích không?
Tôi nghĩ cũng không cần nghĩ đã vội vàng gật đầu lia lịa:
– Thích, thích chứ. Lần đầu tiên có người đẩy xích đu cho tôi cao thế đấy. Tôi nhìn thấy đường bên ngoài công viên rồi này, Vỹ Vỹ, nhìn kìa, ở ngoài là cổng trường đại học Y của tôi, cổng đại học Y của tôi kìa.
– Giữ chặt vào không ngã.
– Anh yên tâm, tôi có kinh nghiệm ngồi xích đu thế này bao nhiêu năm rồi. Còn lâu mới ngã.
– Rơi này…
Chồng tôi tăng lực đẩy mạnh thêm một chút khiến xích đu bay lên cao, một phần cảnh đêm huyền ảo của thành phố thu vào trong tầm mắt tôi, tự nhiên lại khiến tôi cảm thấy giây phút này tươi đẹp vô cùng.
Tươi đẹp vì có Vỹ ở bên cạnh tôi, có anh ta đẩy xích đu cho tôi, không màng thân phận quyền thế ở bên nhau, cứ bình yên như vậy là tốt rồi…
Tôi cười thật thoải mái nói:
– Từ từ, từ từ thôi.
– Không thích nhìn thấy đường phố bên ngoài nữa à?
– Không, anh đẩy từ từ thôi, tôi chóng mặt rồi.
Khi xích đu từ từ hạ xuống, tôi bắt đầu hoa hết cả mắt nên tóm chặt lấy một cánh tay Vỹ. Anh ta đứng cạnh vỗ vỗ lưng tôi, khẽ cười:
– Sao bảo có kinh nghiệm ngồi xích đu bao nhiêu năm, mới thế này đã chóng mặt rồi hả?
– Tại lâu lắm không ngồi nên tiền đình bắt đầu kém rồi đấy. Anh đừng đứng nữa, ngồi lên đây với tôi.
Nói xong, tôi không đợi Vỹ trả lời đã ngay lập tức kéo anh ta ngồi xuống sát bên cạnh mình. Xích đu cũ kỹ vẫn chịu được sức mạnh của hai người nhưng khắp nơi đều phát ra những tiếng cót két, nghe hơi buồn cười.
Thế nhưng, ban nãy chơi vui là thế, giờ tự nhiên ngồi cạnh nhau thì cả hai lại chẳng biết nói gì. Lần đầu tiên ở sát bên nhau trong một không gian rộng lớn nhưng chỉ có riêng tôi và anh ta thế này, bất giác tôi thấy hơi ngượng ngập, thậm chí còn thấy tay chân thừa thãi quá nên cứ lung túng gãi tai mãi.
Lát sau, bỗng nhiên Vỹ kéo đầu tôi tựa sát vào vai của anh ta, giọng nói lạnh lùng thường ngày mang theo một chút ngượng ngập hiếm có:
– Chóng mặt thì tựa vào đây.
– À… Không…tôi… không sao đâu.
– Mặt cô tái mét rồi kìa. Tôi tốt bụng hy sinh thân mình một lần để cho cô lợi dụng đấy.
Tôi đang xấu hổ, nghe thấy thế cũng phải phì cười. Lúc ấy thực sự không thấy ngại ngùng nhiều nữa, tôi nghiêng đầu tựa vào vai anh ta, ở vị trí gần thế này có thể ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc, mùi da thịt trong lành quen thuộc, thậm chí còn ngửi thấy cả hương vị ngọt ngào của viên kẹo vô hình trong miệng tôi.
Im lặng chừng một lúc, tôi mới chậm chạp nói:
– Mấy ngày này anh vất vả lắm hả?
– Cũng tạm tạm, nhưng kinh doanh là thế. Thường không có giờ giấc, không có thời gian rảnh rỗi nhiều.
Nói đến đây, Vỹ đột nhiên lại lẩm bẩm một câu mà tôi nghe không hiểu: “Lần đầu tiên đưa cô đi chơi”.
– Kiếm tiền mà, còn trẻ thì phải kiếm tiền chứ. Nhưng mà chỉ lao động cật lực đến một lúc nào đó thôi, khi bản thân cảm thấy đủ, hoặc là thấy mệt thì nên nghỉ ngơi. Tiền cũng quan trọng, nhưng sức khỏe và người thân của mình mới là quan trọng nhất. Tôi ở bệnh viện thỉnh thoảng cũng hay gặp mấy người nhà giàu ấy, hầu như ai cũng than thở với tôi chuyện ngày còn trẻ thì cật lực kiếm tiền, khi về già có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được sức khỏe nữa.
Nói đến đây, tôi khẽ cười một cái:
– Anh năm nay mới 31 thôi, vẫn còn thời gian để giữ gìn sức khỏe đấy, qua lần thanh tra này thì dành thời gian nghỉ ngơi hoặc đi du lịch đâu đó để an dưỡng đi. Đây là lời khuyên từ bác sĩ đấy.
Khi nói xong những lời này, tôi có cảm giác như mạch đập trên cổ ai kia đột nhiên trở nên nhanh hơn. Không rõ tâm trạng Vỹ thế nào, cũng không thấy anh ta trả lời mấy câu nói vừa rồi của tôi, qua một lát sau chỉ bảo một câu:
– Cô thì sao? Cảm thấy công việc hiện tại thế nào?
– Tạm ổn, chỉ là hơi tiếc vì lúc chưa lấy chồng thì không được đi nhiều nơi. Ngày tôi mới tốt nghiệp, trường có mấy đề án đưa bác sĩ tăng cường lên các tỉnh vùng cao, hồi ấy tôi cũng viết đơn rồi nhưng không được xét duyệt. Tốt nghiệp xong là về bệnh viện này làm luôn, thế nên chưa được đi đâu cả. Xem tivi thấy mấy em nhỏ vùng cao trông nhem nhuốc gầy còm, tội chết đi được.
– Bác sĩ nữ mà cũng dám lên vùng cao, không sợ bị bỏ bùa à?
– Sợ gì? Mình là thanh niên, sức dài vai rộng thì ngại gì xông pha. Với cả thầy bói bảo tôi hơi bị cứng bóng vía đấy, không ai bỏ bùa được tôi đâu.
– Không ai thèm bỏ bùa thì có.
Tôi bĩu môi:
– Chỉ có anh mới xem thường tôi thôi, anh chưa nghe à? Vợ là người mà bán không ai mua, cho không ai lấy, thấy không ai nhặt, nhưng hễ hở ra cái là mất đấy. Anh đợi đó mà xem, vợ anh nhìn thế thôi nhưng hơi bị nhiều người thích đấy, anh nới lỏng tay ra xem.
Nói xong câu này, đột nhiên bàn tay to lớn của anh ta lại đặt lên bàn tay tôi rồi khẽ nắm lại, không hẳn là nắm tay như các cặp đôi đang yêu nhau mà đơn giản chỉ đại khái là “giữ cho chắc”.
Trong lúc máu trong người tôi gần như chảy toàn bộ từ tim về mặt, đầu óc bắt đầu cảm thấy hơi tê tê vì thiếu oxy thì nghe Vỹ nói:
– Thế tạm thời tôi phải giữ chắc mới được.
– À… à… ừ.
Tôi nghĩ chắc không cần diễn tả thì vẫn sẽ rất nhiều người hiểu được cảm giác của tôi khi đó, đáy lòng tôi vì cái nắm tay này mà rung động vô cùng mãnh liệt, thậm chí suýt nữa thì tôi đã buột miệng nói “Hay là anh với tôi cứ như vậy đi, giữ chắc tôi cả đời cũng được, tôi sẽ không chạy mất đâu”.
Nhưng cuối cùng vì tôi sợ, vì tôi chùn bước nên chỉ ấp úng đánh trống lảng sang chuyện khác:
– Việc thanh tra lần này anh đã tìm ra cách giải quyết chưa? Tôi không hiểu nhiều lắm về chuyện kinh doanh, nhưng qua lần trước công ty bố tôi bị kiểm tra, tôi thấy việc này chắc ảnh hưởng rất nhiều đến công ty hả?
– Có thể nói là thế. Tóm lại việc kinh doanh của Nhật Thành 10 năm trở lại đây không chỉ riêng tôi điều hành, còn có mấy đời giám đốc khác nên chắc chắn sẽ có nhiều bất cập. Tôi đang cố tìm cách giải quyết rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều về việc này đâu.
– Nếu có thể dùng mối quan hệ để giải quyết thì anh cứ dùng đi.
Khi nói xong câu này, anh ta bất giác xoay người nhìn tôi, còn tôi thì mất điểm tựa nên cũng ngẩng lên nhìn Vỹ.
Khi hai mắt giao nhau, tôi mới chợt nhận ra rằng có một thứ gì đó đã nảy mầm và bắt đầu bến rễ ở trong tim tôi từ lâu, càng ngày càng quấn chặt rút hết linh hồn tôi, khiến tôi thay đổi, làm tôi sa chân lạc lối, làm tôi rung động… và đến bây giờ tôi mới hiểu ra đó chính là tình cảm với người đàn ông này.
Vì có lẽ cũng vì như thế mà tôi chẳng màng gì cả, chỉ cần Vỹ có thể sống quãng đời về sau thoải mái vui vẻ, tôi chấp nhận mãi mãi đứng phía sau, tôi chấp nhận giữ tình cảm này thật sâu trong lòng như bây giờ thôi.
Tôi hy vọng sau khi ly hôn, anh vẫn là tổng giám đốc Nhật Thành danh tiếng lừng lẫy, tôi hy vọng anh và người con gái anh yêu sẽ tiếp tục sống những tháng ngày hạnh phúc, như chưa hề có sự xuất hiện của tôi…
Tôi nhoẻn miệng cười:
– Tôi biết có những thứ không thể giải quyết được bằng tiền, chỉ có thể giải quyết bằng mối quan hệ thôi. Anh có quan hệ tốt với nhiều người thì cũng không cần phải cố chấp làm gì. Những ngày đầu tôi về nhà anh, mẹ đã dạy tôi làm kinh doanh thì phải có các mối quan hệ xã giao, những thứ đó giúp rất nhiều cho công việc của anh. Đến giờ gặp chuyện tôi mới thấy đúng. Cố lên, tôi luôn ủng hộ anh.
– Quỳnh Anh.
Lần thứ ba kể từ sau khi cưới Vỹ gọi tên tôi, ba lần cách nhau không lâu lắm, như vậy đủ để tôi cảm thấy vị trí của mình trong lòng chồng tôi tăng lên rất nhiều rồi. Tôi vẫn giữ nụ cười, tỏ ra thật bình thản nhìn Vỹ, còn anh thì khẽ cúi đầu xuống, mắt anh sáng ngời, không có mỉa mai và trào phúng, không có chế giễu và khinh bỉ, trong đôi mắt lạnh nhạt thường ngày của anh đầy trịnh trọng và chân thành:
– Có những chuyện mắt thấy tai nghe cũng không phải là sự thật, biết không?
– Dạ… à… vâng.
Một cơn gió lạnh thổi qua, làm tán cây lộc vừng khẽ rung, mấy bông hoa màu đỏ nhỏ tý rơi xuống tóc tôi. Khi ấy sẵn tiện đang xấu hổ, lúng túng không biết làm gì nên đành đưa tay lên phủi phủi, cùng lúc này Vỹ cũng vươn tay nhặt một bông hoa dính trên chóp mũi tôi.
Lần này, cổ tay anh ta không còn mùi nước hoa của Tú Anh nữa mà có mùi thịt xiên nướng ban nãy đã cùng tôi ăn, cảm giác gần gũi này khiến tôi có cảm giác vô cùng chân thực, lòng nôn nao cồn cào một cách rất kỳ lạ. Khi ngước lên thì tình cờ cũng có một người lặng lẽ cúi xuống, kề sát hơi thở mình quấn quít hơi thở của tôi.
Không gian thời gian giống như ngừng lại tại giây phút đó, tôi nín thở, không né tránh như mọi lần mà im lặng chờ đợi ai kia, chờ đôi môi mà tôi luôn mong ước được đó chạm vào môi tôi, chờ nếm thử mùi vị môi lưỡi của người ấy.
Thế nhưng, đúng lúc môi Vỹ chỉ còn cách mộ tôi 2 centimet thôi thì điện thoại của chồng tôi đột nhiên reo lên, cả hai đang tập trung bị âm thanh nhạc chuông làm giật mình.
Tôi hơi luống cuống lùi người về phía sau một chút, Vỹ có lẽ cũng ngại nên cũng ngồi thẳng người rồi nhanh chóng rút điện thoại ra, lúc anh cầm trên tay, tôi có thể nhìn thấy tên người gọi đến là Chú Thắng.
Thật trùng hợp, lãnh đạo cấp cao ở thanh tra cũng có một người tên Thắng, và cũng đồng thời là bố của Tú Anh. Nhìn đầu mày chồng tôi khi thấy số điện thoại này gọi đến có lẽ cũng biết được 90% điều tôi suy đoán là sự thật rồi.
Tôi lén lút thở dài một tiếng ở trong lòng, cố nặn ra một nụ cười thoải mái nhất rồi nhìn Vỹ:
– Anh nghe điện thoại đi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!