Đăng Phong Thành Thần - Chương 23-2: Ngoại truyện 2: Huyết Tẩy Hoa Sơn Phái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Đăng Phong Thành Thần


Chương 23-2: Ngoại truyện 2: Huyết Tẩy Hoa Sơn Phái


Tại đỉnh Hoa Sơn phái, khung cảnh loạn chiến diễn ra, máu đổ như suối, thây chất như sơn, trong thập phần kinh dị. Kèm theo là tiếng đao kiếm va chạm, tiếng rên la, kêu rào thảm thiết của các đệ tử Hoa Sơn phái.

Lệnh Hồ Xung thân thể đầy huyết dịch, nhìn như người mất hồn, đứng chết lặng trước cảnh tượng chiến loạn. Hắn không ngờ rằng chỉ vì Ngũ Nhạc Kiếm phái yêu cầu hắn tiếp nhận chức trưởng môn phái Hoa Sơn, thay Nhạc Bất Quần mà lại thành ra như vậy.

Phải biết rằng từ lúc Nhạc Bất Quần tự cung luyện Tịch Tà Kiếm Pháp, tuy võ công thăng tiến như sóng triều, ấy mà lại thành một tên già bất nam bất nữ, khiến Ngũ Nhạc Kiếm phái gồm những người đứng đầu bốn phái còn lại yêu cầu hắn thoái vị, được chọn kế nhiệm không ai khác chính là Lệnh Hồ Xung.

Việc này Lệnh Hồ Xung không đồng ý, dù sao hắn củng từng là đồ đệ của Nhạc Bất Quần, há chăng lại đi cướp ngôi vị trưởng môn của sư phụ mình. Ấy thế mà Nhạc Bất Quần lại không nghĩ vậy, hắn cho rằng Lệnh Hồ Xung liên thủ Ngũ Nhạc mà muốn phế lão, làm cho giấc mộng thu tóm Ngũ Nhạc của hắn tan thành mây khói. Khiến Nhạc Bất Quần lập mưu cướp lại Hoa Sơn, tàn sát đồ đệ của hắn không thương tiếc.

Nhạc Bất Quần tuy khi xưa mang danh Quân Tử Kiếm, ấy mà lòng dạ hắn so tiểu nhân củng không không kém là bao, những việc hắn làm khiến nhân gian lòng người không ai có thể chấp nhận được. Bao gồm cả việc hôm nay lão liên thủ cùng Lâm Bình Chi, đồng là dạng bất nam bất nữ luyện Tịch Tà, một mực tru sát phái Hoa Sơn một mạng củng không để sót, trả thù Lệnh Hồ Xung.

Điều này làm Lệnh Hồ Xung như chết lặng, mặc dù hắn biết sư phụ của hắn là một tên nguỵ quân tử, ấy mà giờ hắn không ngờ lão lại nhẫn tâm giết hết các đệ tử của mình. Chẳng lẽ tên ác nhân này thật sự không có tình người, mọi người đều từng gọi lão một tiếng sư phụ, vậy mà giờ lão lại không hề động tâm mà giết chết từng cái đồ đệ của mình.

– Á…á…cứu…

– Sư phụ điên rồi… chạy mau

– Đại sư huynh cứu đệ… cứu… á

Lệnh Hồ Xung nghe thấy âm thanh cầu cứu, liền muốn chạy đến tương trợ, nhưng lại bị một thân ảnh nhỏ nhắn chặn lại. Người này chính là Nhạc Linh San, nàng đứng trước Lệnh Hồ Xung, đưa mũi kiếm hướng Lệnh Hồ Xung mà ngăn bước chân của hắn, không cho hắn rời đi.

– Nhạc sư muội, ngươi chẳng phải củng từng thân thiết với chúng ta lắm sao, nay lại vì cái họ Lâm và cha mình mà không suy nghĩ, đi tàn sát sư huynh đệ đồng môn vô tội của mình?

Lệnh Hồ Xung giọng điệu đau thương, muốn khuyên can Nhạc Linh San, hắn biết mình không thể rời đi, hắn củng không thể tổn thương nàng được, nhưng nếu bị giữ chân ở đây, huynh đệ hắn chắc chắn bị người giết hại hết.

Nhạc Linh San, nhếch miệng cười, nụ cười nàng thập phần quỷ dị, nói:

– Chỉ trách bọn ngu xuẩn ấy dám phản bội phụ thân ta, ngươi liền một cái tiểu rách rưới, được cha ta cưu mang, vậy mà dám muốn chiếm đoạt Hoa Sơn cơ nghiệp của gia đình ta, chỉ có thể nhận một chữ chết

Lệnh Hồ Xung tâm liền cảm thấy đau nhói, hắn không ngờ, một cái tiểu sư muội ngây thơ khi xưa, nay lại tâm địa độc ác, chẳng phân đúng sai mà giết người vô tội, mà còn là sư huynh đệ khi xưa của nàng nữa chứ. Hắn hít một ngụm khí, chân bước Hoa Sơn Ngao Du Bộ, điều kiếm hướng Nhạc Linh San mà đánh tới.

Nhạc Linh San củng không chậm, di động trường kiếm, hướng kiếm của Lệnh Hồ Xung mà nghênh tiếp kiếm của hắn. Nàng dù sao củng từ đồ hình trên vách động, học được hết thảy kiếm pháp Ngũ Nhạc Kiếm phái, nên việc Lệnh Hồ Xung sử dụng Ngũ Nhạc Kiếm phái năm môn kiếm pháp đều bị nàng đón đở, đáp trả một cách nhẹ nhõm.

Lệnh Hồ Xung dùng Độc Cô Cửu Kiếm, nhưng hắn không muốn tổn thương Nhạc Linh San sư muội mình, người mà hắn luôn yêu thương, dù cho nàng muốn giết hắn và huynh đệ hắn. Kiếm của hắn càng lúc càng hiểm, bức Nhạc Linh San lùi về sau, cơ thể nàng bắt đầu thấm mệt nên tốc độ sử kiếm củng từ từ giảm xuống.

Giữa Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San thật sự cách nhau một khoản lớn, nào là nội lực, nào là kinh nghiệm chiến đấu. Chưa nói Lệnh Hồ Xung từ ngày học được Độc Cô Cửu Kiếm, kỹ năng lâm trận đối địch của hắn tăng nhanh chóng mặt. Nên việc Nhạc Linh San dùng Ngũ Nhạc Kiếm Pháp, mà muốn giết hắn hoàn toàn là chuyện ngu ngốc.

Nhạc Linh San thấy không ổn, nàng muốn cùng Lệnh Hồ Xung câu giờ lâu thêm chút, để cho phụ thân nàng cùng Bình Chi hoàn thành việc giết sạch Hoa Sơn người. Nàng như nghĩ ra biện pháp, miệng tựa tiếu phi tiếu, huy động trường kiếm đâm tới, mặc cho Lệnh Hồ Xung đánh trả, đâm vào trên người nàng nơi yếu hại, nàng vẫn không đón đở, mà tiếp tục đâm tới, muốn cho Lệnh Hồ Xung một kiếm và chịu một kiếm của Lệnh Hồ Xung, cùng Lệnh Hồ Xung đồng quy ư tận.

Hắn hốt hoảng, liền di động mũi kiếm đang hướng người nàng mà làm nó lệch đi, sượt qua eo nàng. Ấy mà nàng lại không như hắn, không một chút động tâm, kiếm đâm vào vai Lệnh Hồ Xung, khiến máu tươi không ngừng chảy ra.

Lệnh Hồ Xung trên vai truyền đến cảm giác đau đớn, một kiếm vừa rồi nếu hắn không làm lệch hướng chắc chắn sẽ đâm xuyên Nhạc Linh San trái tim, khiến nàng chết đi. Ấy thế mà hắn không làm vậy, dù sao nàng và hắn củng là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ bé, hắn thật tình thương yêu nàng, nên thà chịu một kiếm củng không muốn đem nàng giết đi.

Một kiếm này nhờ vào thân thể hắn cường tráng và uy lực kiếm pháp của Nhạc Linh San không lớn nên củng không tạo ra vết thương chí mạng, chỉ có điều nó củng không phải là một vết thương nhẹ.

Nhạc Linh San hiểu được tâm tình của Lệnh Hồ Xung, nàng biết hắn đối với nàng hết mực yêu thương, nên dùng điểm này mà kích thương Lệnh Hồ Xung. Tất cả vết thương trên người Lệnh Hồ Xung đều là do nàng làm, nàng dùng tình yêu của hắn để giết hắn, khiến Lệnh Hồ Xung đau ngoài một đau trong mười, thập phần buồn khổ.

Bỗng nhiên một thân ảnh từ lúc nào xuất hiện phía sau Nhạc Linh San, người này trong thập phần anh tuấn, ấy thế mà lại thật quái dị. Nam tử này tuổi ngoài hai mươi, thân mặc một bộ hồng y phục, chân mang hài nữ giới, sóng mũi cao, da dẻ hồng hào, mắt mang đầy vẻ lã lơi của một dâm nữ, lại tô son đắp phấn, rất là không được nam tử.

Lệnh Hồ Xung thấy hắn mà không thể bình tĩnh, tức muốn nghiến răng, nghiến lợi. Lệnh Hồ Xung giận dữ quát:

– Lâm Bình Chi ngươi dám sát hại huynh đệ Hoa Sơn phái, hôm nay nếu ngươi không để mạng lại thì đừng hòng rời khỏi nơi đây

Người nam tử quái dị này thì ra là Lâm Bình Chi, tướng công của Nhạc Linh San, ấy mà hắn lại ăn mặc như một nữ nhân, trong thật muốn khiến người ta chê cười mà. Lâm Bình Chi đứng sau lưng Nhạc Linh San, thấy Lệnh Hồ Xung huyết dịch đầy người, trong thật thê thảm thì hắn thập phần vui sướng, miệng mỉm cười, vỗ vào vai Nhạc Linh San, vẻ tán thưởng mà nói:

– Tiểu San ngươi thật được việc, khiến Lệnh Hồ Xung trọng thương, thật là làm tiểu Lâm vui lắm

Nhạc Linh San nghe Lâm Bình Chi nói thì rất là khó chịu, dù sao nàng củng hắn đả bái đường, hắn không gọi nàng nương tử mà còn xưng hô nàng như tỷ muội, khiến nàng thập phần không vui, chán ghét hắn mà nói:

– Tướng công, ngươi phải gọi ta là nương tử mới đúng, không được gọi là Tiểu San nha

Lâm Bình Chi che miệng cươig khúc khích, giọng nói lã lơi, cộng thêm cử chỉ tay chân giống nữ giới thật khiến Lệnh Hồ Xung mắc ói, hắn thật sự kinh tởm tên gia hoả này.

Lệnh Hồ Xung nhìn cảnh trước mắt thấy rất là chán ghét, nội tâm càng cảm thấy khó chịu, muốn xông lên mà đánh giết tên gia hoả bất nam bất nữ kia thì âm thanh nho nhỏ vang lên, tai Lệnh Hồ Xung giật giật.

Một kiếm xuất ra với tốc độ như thiểm điện, đánh bay vật nhỏ hướng hắn mi tâm mà đến. Vật đó rớt xuống đất, nằm trên mặt đất hoá ra là một cây kim, lại còn rất nhỏ nữa, khiến Lệnh Hồ Xung lạnh cả lưng. Nếu như Lệnh Hồ Xung không học qua Độc Cô Cửu Kiếm thì hôm nay cây kim này chắc chắn khiến hắn chết mà không biết tại sao mình chết

Đang suy nghĩ miên mang thì một giọng điệu lạ lùng cất lên, mang sự hỗn tạp giữa nam và nữ

– Ngươi đón đở được một kim của ta thì quả không tầm thường, Lệnh Hồ Xung ta hoài nghi tại sao ngươi không học được Tịch Tà Kiếm Pháp mà vẫn có thể đề thăng võ công nhanh đến vậy?

Người này chính là ngươi vừa phóng cây kim vào hắn, nhìn vẻ bề ngoài thì người này là một nam tử trung niên, tầm hơn ba bốn bốn mươi cái xuân xanh. Hắn nhìn trong y hệt Lâm Bình Chi, mặt đều thoa son đắp phấn, cử chỉ y hệt nữ nhân, còn mặc y phục màu tím trong thập phần mắc ói.

Lệnh Hồ Xung nhìn hắn, thân thể run run, hắn lúc này chẳng biết nói gì, đứng như chết lặng, bao nhiêu hình ảnh ùa về khiến hắn tức giận muốn thổ huyết.

Nhạc Linh San vừa nhìn thấy nam tử trung niên thì liền chạy đến, miệng dịu dàng nói với nam tử trung niên:

– Phụ Thân, người đả giết hết đám sâu kiến rồi chứ?

Nam tử trung niên này hoá ra là phụ thân của Nhạc Linh San, trưởng môn phái Hoa Sơn, được người đời xưng danh là Quân Tử kiếm Nhạc Bất Quần. Nhạc Bất Quần nghe Nhạc Linh San nói thì liền gật đầu, giọng pha trộn cả nam lẫn nữ mà nói:

– Ta giết sạch đám sâu kiến đó rồi, chỉ còn tên sâu kiến trước mặt nữa thôi là Hoa Sơn liền trở về tay ta rồi

Lệnh Hồ Xung nghe Nhạc Bất Quần nói thì giận rung cả người, hắn hướng Nhạc Bất Quần mà hét:

– Nhạc Bất Quần uổng công ta và huynh đệ từng gọi ông một tiếng sư phụ, còn hết lần này đến lần khác tha cho ông một con đường sống, cuối cùng ông lại bức sư huynh đệ ta đến con đường chết, ông không niệm tình xưa hay sao?

Nhạc Bất Quần nghe Lệnh Hồ Xung nói thì hắn mỉm cười, giọng điệu tàn độc mà nói:

– Chỉ trách bọn ngươi không biết điều, nhất là ngươi, uổng công ta nuôi dưỡng ngươi, ngươi lại chống lại ta. Hôm nay chính tay ta phải giết cái ti tiện như ngươi cho hả giận lòng ta

Nói rồi Nhạc Bất Quând hướng kiếm đánh tới Lệnh Hồ Xung, kiếm chiêu của hắn quỷ di vô cùng, lại thêm tốc độ cực nhanh, bức Lệnh Hồ Xung liên tiếp lùi lại mà chống đở. Hắn hơi bất ngờ trước kiếm pháp của Nhạc Bất Quần, không ngờ Nhạc Bất Quần võ công từ lần cuối Lệnh Hồ Xung chạm trán nhau, nay lại đề thăng lên không ít.

Có điều hắn không có cảm giác bị Nhạc Bất Quần uy hiếp, ngược lại chỉ trong vòng hai mươi chiêu hắn từ thế hạ phong lại chiếm thượng phong, bức Nhạc Bất Quần lui về thế thủ, không tấn công hắn được mà chỉ phòng thủ trước kiếm của hắn. Phải biết tuy kiếm chiêu của Nhạc Bất Quần rất quỷ dị, tốc độ lại cực nhanh, nhưng mà so ra không bằng Đông Phương tỷ tỷ. Lệnh Hồ Xung còn nhiều lần luyện kiếm cùng nàng, nên liền quen với chiêu số quỷ dị và tốc độ cực nhanh, hắn còn nghĩ ra cách chống lại tốc độ của nó nữa.

Nhạc Bất Quần thấy không ổn, hắn không ngờ Lệnh Hồ Xung kiếm pháp lại cao siêu như vậy, chiêu nào Nhạc Bất Quần đánh ra đều bị hắn nhìn ra sơ hở, đánh vào khiến Nhạc Bất Quần phải lui kiếm về đở, mặc cho Nhạc Bất Quần cố phản công bằng tốc độ chiếm ưu thế, thì đều bị Lệnh Hồ Xung đón đầu và phản công.

Trên người Nhạc Bất Quần bị kiếm của Lệnh Hồ Xung đâm ra từng đạo vết thương lớn nhỏ, máu chảy ra từ miệng vết thương khiến lão yếu dần, tốc độ ra chiêu bắt đầu chậm lai, Nhạc Bất Quần biết nếu cứ tiếp tục với Lệnh Hồ Xung đấu thì không ổn, liền hướng Lâm Bình Chi cầu cứu:

– Lâm tiểu tử ngươi còn không mau tới giúp ta

Lâm Bình Chi nghe Nhạc Bất Quần nói thì mỉm cười, giọng điệu mỉa mai nói với Nhạc Bất Quần

– Ta còn chưa tính chuyện ông lừa ta học kiếm pháp nhà họ Lâm, muốn ta giúp ông sao, thật quá tiện nghi cho ông mà, đừng tưởng ta cùng ông giết Hoa Sơn đệ tử là ta với ông cùng thuyền, cùng hội nha. Nhạc Linh San đứng kế bên Lâm Bình Chi nhìn phụ thân mình bị thương bởi kiếm của Lệnh Hồ Xung, thì hận không giết ngay Lệnh Hồ Xung đi.

Lúc này Nhạc Bất Quần nghe Lâm Bình Chi nói thì tức giận, lão vừa đở kiếm của Lệnh Hồ Xung vừa đáp lại lời Lâm Bình Chi

– Lâm tiểu tử, nếu như ngươi không liên thủ cùng ta thì ngày hôm nay hai ta đều chết dưới kiếm của Lệnh Hồ Xung đấy, ngươi giết Hoa Sơn đệ tử coi như cùng ta đi cùng bè rồi, ngươi nghĩ gia hoả này tha cho ngươi một cái mạnh sao?

Lâm Bình Chi nghe Nhạc Bất Quần nói liền thở dài, thân ảnh hướng Lệnh Hồ Xung và Nhạc Bất Quần mà lao đến, kiếm hắn nhanh như thiểm điện mà tấn công Lệnh Hồ Xung, kiếm của hai người đồng thời nhắm các nới yếu hại của Lệnh Hồ Xung mà đánh tới, bức hắn liên tiếp chống đở. Tuy rằng kiếm pháp của Lâm Bình Chi so ra không bằng Nhạc Bất Quần, nhưng Nhạc Bất Quần nay đả bị thương, so với thời kỳ sung mãn yếu đi ít nhiều, nên hai người liên thủ tốc độ liền ngang nhau, đánh cho Lệnh Hồ Xung phải liên tiếp lùi lại.

Trên người Lệnh Hồ Xung xuất hiện từng đạo vết thương, một ít là kiếm của Lâm Bình Chi gây ra, một ít do Nhạc Bất Quần gây ra. Máu tươi từ vết thương củ và vết thương mới không ngừng chảy ra ướt đẫm y phục. Làm hắn đau đến mặt mũi méo mó, không ngừng thở dốc.

Tuy vậy nhưng hắn từ lúc đó đến giờ vẫn chưa nhận một vết thương chí mạng nào, vẫn cố rắng cầm cự, chống đở trước sự tấn công như vũ bão của hai người.

Từ phía sau một bóng kiếm đâm tới, hướng Lệnh Hồ Xung lưng mà xuyên qua. Lệnh Hồ Xung đau muốn phát điên, muốn lập tức giết ngay kẻ đánh lén mình. Lệnh Hồ Xung quay lại nhìn, thì hoá ra người đâm hắn một kiếm chính là Nhạc Linh San.

Trước mắt Lệnh Hồ Xung trời đất tối sầm lại, cả người hắn hướng Nhạc Linh San mà lao đến, hai tay hắn nắm vào vai nàng, miệng thì thào không ra hơi:

– Tại… nàng…tại sao?

Rồi cả người hắn ngã nhào xuống đất, không còn cử động, mất đi sinh cơ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN