Đăng Phong Thành Thần - Chương 4: Triệu Mẫn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Đăng Phong Thành Thần


Chương 4: Triệu Mẫn


Trời tuy đã tối Vô Kỵ vẫn nhìn ra được người phía trước chính là gã say rựu hồi sáng. Lúc này hắn ăn mặc rất sạch sẽ, mặc bộ đồ màu xanh ngọc, tóc tai chải rọn ràng, nhìn rất là soái.

Lệnh Hồ Xung bước tới trước mặt Vô Kỵ miệng cười cười

– Giao thủ với Dương Quá ngươi cảm giác thế nào?

Vô Kỵ ngạc nhiên, tại sao gia hoả này lại biết hắn vừa giao thủ với họ Dương gì gì ấy nhỉ. Vô Kỵ lắc đầu, cười khổ một cái

– Ăn trái đắng…

Lệnh Hồ Xung ôm bụng cười, dáng vẻ tiêu soái trong mắt vô Kỵ biến mất thay thế cho dáng vẻ đáng ghét nam tử. Hắn bực mình, định bỏ mặt tên này tại đây, đi vào dinh phủ của hắn cho rãnh nợ.

Lệnh Hồ Xung lúc này mới thôi trêu chọc Vô Kỵ, nắm vai, giữ Vô Kỵ đứng lại

– Không mời ta vào nhà chơi à

Vô Kỵ băng lãnh

– Không quen biết không tiện mời vào

– Không quen củng tốt, coi như thông tin giải đấu lần này và các thí sinh nắm giữ Ngân Sắc Thiếp Mời ta củng không cần cho ngươi biết vậy

Vô Kỵ nhìn hắn, vẻ hiếu kỳ

– Ngươi biết?

Lệnh Hồ Xung mỉm chi cười một cái

– Đương nhiên, ta lại gạt tên tiểu tử như ngươi ư

Vô Kỵ bán tính bán nghi, lấy chìa khoá mở cổng bước vào, trước mắt hắn là khung cảnh nguy nga tráng lệ, có đầy đủ mội nhu cầu cần thiết, nào là phòng luyện đan, hồ tắm,…

Hắn củng rất bất ngờ, không ngờ đãi ngộ của Ngân Sắc thí sinh lại lớn như vậy, nơi tu luyện và nghĩ ngơi củng rất là hoa lệ, không như nhà hắn, đúng là đối lập giống đất cùng trời vậy.

Lệnh Hồ Xung đứng sau lưng, nhìn Vô Kỵ chưa đi vào mà cứ đứng nhìn khung cảnh xung quanh, hắn giọng điệu trêu chọc

– Ta nghe đồn ngươi là truyền nhân của Trương Lão tiên sinh, còn là cháu ngoại của giáo chủ Minh Giáo, sao lại ngỡ ngàng với khung cảnh như vậy, há chăng…

Nói đến đây Hồ Xung ngừng lại, vẻ mặt trêu trêu chọc chọc nhìn về Vô Kỵ. Vô Kỵ quay mặt về phía Lệnh Hồ Xung, khinh thường hắn một cái

– Ngươi nghĩ ta giàu có lắm à, từ nhỏ bôn ba khó khăn, đến khi hiểu chuyện thì lại bắt đầu tu đạo, phàm là những thứ như vậy thấy qua củng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi

Lệnh Hồ Xung nghi hoặc

– Vậy mà ta nghe nói ngươi từng nắm giữ Minh Giáo, tài nguyên củng không ít nha

Vô Kỵ từ bé rất gét ai nói những điều không đúng sự về hắn, nhất là vấn đề kinh tế của hắn, hắn tức giận

– Ta chửi vào gia gia và mụ mụ kẻ nào đồn đại như thế, đồ của Minh Giáo ta không đụng đến một thứ, còn phải đi tự thân kiếm tiền, rất là cực khổ a, ta tức… ta tức…

Vô Kỵ thấy tâm tình hắn không ổn, cảm giác thấy tâm trí có một lực lượng vô hình sai khiến giết ngay tên gia hoả trước mắt. Vô Kỵ liền niệm tịnh tâm chú, chạy vào sân múa một bài Thái Cực Quyền, cảm thấy tâm tình tốt lên hắn liền dừng lại. Trên trán hắn đổ đầy mồ hôi, không ngờ trận chiến vừa rồi với họ Dương lại khiến hắn mém chút sinh ra tâm ma*, đúng là nguy hiểm

Lệnh Hồ Xung thấy những việc Vô Kỵ vừa làm liền thở dài, không còn muốn trêu chọc hắn nữa, cất bước đi vào trong sân

– Tâm ma do người mà ra, nếu để nó hình thành và lớn mạnh rất dễ đi vào ma đạo, ngươi nên nhớ việc này

Vô Kỵ gật đầu

– Ta biết

Lệnh Hồ Xung lại quay mặt về phía bên phải Vô Kỵ

– Cô thấy hắn mém nữa sinh ra tâm ma, có hay không nên dạy hắn một chút đạo lí nhân sinh

Người thường nhìn vào có khi nghĩ Lệnh Hồ Xung là một kẻ đầu óc bất thường, khi không lại nói chuyện một mình. Nhưng đổi lại là Vô Kỵ rất ngạc nhiên, nhìn như là một đứa trẻ bị phát hiện bí mật, lấp bấp nói

– Ngươi… ngươi thấy nàng… sao?

Lệnh Hồ Xung vẫn không quan tâm đến lời Vô Kỵ nói, vẫn hướng bên phải Vô Kỵ

– Mẫn Mẫn cô còn không hiện hình, có tin chuyện gì của cô ta củng nói hết cho tên ngốc này không

Một thân ảnh từ từ hiện ra, thì ra là một cô gái độ trăng rằm, làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen như mun, dáng người đầy đặn, cong lõm cần thiết. Khiến nam tử bình thường vừa nhìn liền muốn đem nàng về nhà mà chiều chuộng nàng.

– Lệnh Hồ Xung ta nhớ khi xưa ngươi là một cái phế vật, đến bây giờ củng ra dáng nam tử hán rồi đấy, dám trêu chọc nữ nhân

Nữ tử mỉa mai, chế giễu Lệnh Hồ Xung, ấy mà hắn củng không tức giận, nhìn về phía nữ tử.

– Coi như củng có cố rắng đôi chút, còn không bằng Mẫn Mẫn từ một cái nô lệ lại biến thành quản gia của chủ nhân mình

Nữ tử này tên là Triệu Mẫn, là người lúc nào củng đi theo Vô Kỵ, bảo vệ và chăm sóc hắn từ bé.

Nàng nghe Lệnh Hồ Xung nói hết câu thì rất tức giận, dù sao thân phận của nàng củng cực kỳ cao quý, há chăng lại để tên gia hoả này sỉ nhục. Nàng liền một trảo đánh tới, nhắm mặt Lệnh Hồ Xung mà tấn công, kèm theo giọng điệu băng lãnh, nói

– Lệnh Hồ Xung ta nghe đồn ngươi học được > kiếm pháp tối cao vô thượng đến thức thứ chín rồi, nay muốn thử xem kiếm pháp của ngươi có bằng tên Kiếm Thần khi xưa không.

Lệnh Hồ Xung xuất ra một thanh sắt màu đen đâm tới, ngăn nàng một trảo, rồi lùi lại. Vẻ mặt hiện lên môt cái tiếu dung.

– Ngươi đấy, ta chỉ mới đùa hơi quá với ngươi một xíu mà giận đến như thế rồi, nhớ ngày nào bộ dáng không biết khóc cười của ngươi làm ta hoài niệm liền ùa về.

Lệnh Hồ Xung dù sao khi xưa củng quen biết về Trương Thuý Sơn chủ nhân trước của Triệu Mẫn, là cha của Vô Kỵ, bí mật của Triệu Mẫn hắn củng biết không ít, lấy ra hăm doạ nữ nhân này coi ra không phải không thể

Đúng như Lệnh Hồ Xung đoán, Triệu Mẫn mặt đỏ lên, hai mắt ngân ngấn nước, lùi lại nấp sau Vô Kỵ, vẻ sợ sệt.Việc vừa nãy xảy ra khiến Vô Kỵ bất ngờ, không ngờ hai người này quan hệ còn hơn chữ quen biết nữa.

– Ngươi biết Mẫn nhi

Lệnh Hồ Xung lại không để ý lời Vô Kỵ nói, đi về hướng phòng khách, đến cửa lại ra hiệu cho Vô Kỵ một cái

– Vào nhà ta kể cho nghe

Vô Kỵ nghe theo Lệnh Hồ Xung đi vào phòng khách, Triệu Mẫn vẫn bám sát sau lưng Vô Kỵ mà cùng đi vào. Ngồi xuống bàn Lệnh Hồ Xung bắt đầu kể về chuyện khi xưa, Vô Kỵ ngồi im lặng, Triệu Mẫn lâu lâu muốn nói điều gì lại thôi.

Lại nói qua Triệu Mẫn, khi xưa Trương Tam Phong sau khi lập phái Võ Đương, ngài bôn ba khắp nơi tìm đạo của riêng mình, có tình cờ gặp được một cái Đại Tinh Linh, nàng chính là Triệu Mẫn.

Lúc bấy giờ nàng bị trọng thương nghiêm trọng, cửu tử nhất sinh. Trương Tam Phong lúc này củng không cứu được nhục thân đã tổn thương của nàng, bèn muốn đem nàng luyện thành Khí Linh của Binh Khí. Nàng lúc này biết mình khó sống, đánh liều chấp nhận, hứa chỉ cần Trương Tam Phong lưu lại nàng trên nhân thế, thì nàng sẽ nguyện làm trâu ngựa để đền đáp.

Nhận được sự đồng ý của Đại Tinh Linh bị thương trước mặt, Trương Tam Phong liền dùng hết sức bình sinh, đúc ra một cây Đại Kiếm, tốn bảy bảy bốn chín ngày. Đại Kiếm dùng chính linh hồn nàng và thể xác làm nguyên liệu chính, kèm theo nhiều tài liệu trân quý mới đúc thành.

Kiếm vừa đúc thành, kình phong nổi lên, thiên địa xảy ra nhiều dị tượng, Trương Tam Phong cười lớn, sử ra mấy chiêu, lại khiến thiên địa biến động, cảm thấy Đại Kiếm uy lực kinh người, vui mừng đặt tên nó là Tinh Linh Đại Cực Kiếm. Từ đó ông ta lấy Tinh Linh Đại Cực Kiếm làm một trong các vậte trấn phái, truyền đến đời Vô Kỵ củng chỉ có ba lần nhận chủ nhân.

Lại nói đến Vô Kỵ, ngồi nghe Lệnh Hồ Xung kểhanws mới biết, khi xưa cha hắn Trương Thuý Sơn có gia nhập vào một hội nhóm, việc này được sự đồng ý của Trương Tam Phing vì hội này chuyên xử lí vấn đề liên quan đến tồn vong của Thiên Hạ.

Dừng một chút Lệnh Hồ Xung lại tiếp tục

– Lúc ấy cha ngươi đã là một thành viên trong hội, được mọi người trong hội kính trọng. Hắn củng là quân tử đội trời đạp đất, cầm theo Thần Thiết Kiếm, Ma Mộc Kiếm, cùng Tinh Linh Đại Cực Kiếm tung hoành bốn bể, không ngờ cuối cùng lại

Lệnh Hồ Xung thở dài, im lặng nhìn ra bên ngoài, hắn còn nhiều điều muốn kể cho Vô Kỵ nghe, nhưng sợ Triệu Mẫn buồn, dù sao nàng với hắn củng là bằng hữu, từng vào sinh ra tử, không nên nhắc lại chuyện quá khứ đau thương kia nữa. Hắn lại hướng Vô Kỵ

– Nói đến đây thôi, mai đến Yến Lâu ta nói rõ ràng hơn

Trương Vô Kỵ ngạc nhiên

– Ngươi lại muốn đến đó, không sợ bị bà chủ đá vào mông giống hôm trước à. Ta thấy thời gian còn sớm, ngươi kể tiếp cho ta nghe về cha ta đi.

Lệnh Hồ Xung cười to, đi ra khỏi phủ, thân pháp của hắn thật cao thâm, nhìn bề ngoài tựa rằng như người say bước đi không vững, thế mà lại nhẹ nhàng đi không phát ra một chút thanh âm, chỉ còn vang lại giọng nói

– Nam nhi sợ gì một nữ nhân, mai giờ ngọ đến Yến lâu nhiều điều thú vị chờ ngươi đó.

Triệu Mẫn nhìn theo hướng Lệnh Hồ Xung rời đi, nhẹ nhàng thốt lên

– Cảm ơn ngươi không nhắc lại chuyện cũ

Mục chú thích:

* Tâm ma: Tâm ma ở đây khác ma tâm nha các bác, về sau xuất hiện ma tâm đừng có nhầm lẫnf

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN