Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm - Chương 14: Thẩm U
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm


Chương 14: Thẩm U


Tạ Tri Vi chỉ lo lắng được năm giây.

Nam chính là ai chứ, trong nguyên tác hắn ta đơn thương độc mã cũng có thể vượt qua, huống chi còn có Tạ Tri Vi hắn ở đây.

Vì thế quay đầu lại tiếp tục ung dung bình thản cùng Minh Không trò chuyện: “Vì sao không thấy Thẩm U chưởng môn?”

Chẳng lẽ tên hung thủ giết người kia nhận thấy được cái gì nên bỏ trốn không dám gặp người?

Minh Không cười nói: “Chưởng môn nhà ta cũng giống như Tạ chân nhân, đều thích ở ẩn. Suốt ngày chỉ lo bế quan, không biết lần này tới khi nào mới kết thúc. Tạ chân nhân cần tìm hắn sao?”

Tạ Tri Vi nói: “Nghe nói quý phái năm nay định không tổ chức Đại hội luận kiếm, Thẩm chưởng môn lại mời bần đạo đến đây, không biết là có chuyện gì?” Bệnh thần kinh sao, kêu lão tử tới, lại đi bế quan, muốn chơi ta đúng không?

Hai tên tiểu đệ tử bưng trà lên, Minh Không liền mời hai người cùng ngồi xuống. Mục Hạc lúc này đã trấn an được nộ khí bên trong Hắc Liên, ánh mắt linh động như trước, một đầu bị quấn băng vải, ra vẻ tò mò đánh giá bốn phía.

Một tiểu đạo đồ chưa từng thấy qua việc đời, vừa xấu lại vừa què, thực tế không có gì khiến người khác chú ý. Minh Không cũng không thèm nhìn hắn, chỉ nói với Tạ Tri Vi: “Thật không dám giấu diếm, chưởng môn nhà ta không thích náo nhiệt nhưng lại là một võ si. Năm nay không có luận kiếm, chỉ mời mấy vị cao thủ nổi danh đương thời tới đây, đợi hắn xuất quan tụ họp một chút.”

Tạ Tri Vi hiểu rõ nói: “Tạ mỗ chính là một trong số đó?”

Có chút quái quái, trong nguyên tác không hề nhắc tới chuyện này…… Chẳng lẽ đây là thứ mà Thảo Mãng Anh Hùng từng nói, nhân sinh mà hắn diễn xuất sẽ gặp gỡ những tình tiết không được viết rõ ràng?

Minh Không gật đầu: “Không sai, Tạ chân nhân chịu hạ mình phá lệ đến đây, chưởng môn nhà ta nhất định sẽ rất vui mừng.”

Tạ Tri Vi khiêm tốn nói: “Quý phái quá nể mặt rồi.”

Toàn bộ chính điện lặng ngắt như tờ, ngay cả sắc mặt của người ở ngoài phòng cũng không được tốt.

Loại yên tĩnh này so với Đăng Thiên thành của Nhan Tri Phi không hề giống nhau, bên kia là do bị quản giáo nghiêm nên mới yên lặng, mà Huyền Vân Kiếm Phái lại do âm u đầy tử khí.

Kỳ quái, oan hồn của Nhiếp Đình ở trong Hắc Liên, vốn không thể nào chơi trò ma quỷ lộng hành ở Huyền Vân Kiếm Phái được.

Chẳng lẽ người bị Thẩm U và Minh Không hại chết không chỉ có một người?

Tạ Tri Vi cảm thấy đáng tiếc. Một đại bang phái tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà bị hai tên bại hoại này phá hoại thành ra như vậy. Nếu Nhiếp Đình còn sống, nói không chừng tên tuổi của Huyền Vân Kiếm Phái không yếu hơn Ngọc Kinh Đạo Tông bao nhiêu.

Dù sao Thảo Mãng Anh Hùng có nói trong nguyên tác, Nhiếp Đình là kỳ tài khó gặp.

Có chút quen tai?

Từ từ…… Hình như nam chính Mục Hạc là kỳ tài khó gặp, Bạch Dự là kỳ tài khó gặp, Sở Tri Thị là kỳ tài khó gặp, ngay cả Tạ Tri Vi hắn cũng là kỳ tài khó gặp.

Cái này mẹ nó kêu là khó gặp sao? Kéo ra ngoài hai lượng một cân trực tiếp có thể bán sỉ luôn có biết không!

Lại một phen khách sáo ngươi tới ta đi, Minh Không tự mình dắt sư đồ hai người đi đến phòng khách.

Huyền Vân Kiếm Phái bốn bề toàn là núi, phòng ốc xây trong sơn cốc tĩnh mịch. Đi đến nơi nào cũng có sương mù nhàn nhạt, khắp nơi đều có thể nhìn thấy khe suối nước chảy róc rách. Bởi vì nhiệt độ thấp hơn ngoài cốc rất nhiều, xuân đến cũng muộn, cây cỏ vừa mới nhú mầm non, hoa đào e ấp còn chưa nở.

Tạ Tri Vi đi trên hành lang gấp khúc, nhìn áo bào xám của Minh Không ở phía trước tựa như u linh, nghe tiếng nước rơi tí tách dưới mái hiên, trộm nghĩ cũng may người ở đây đều trãi qua tu luyện, nếu không mỗi người đều sẽ bị bệnh thấp khớp.

Nam chính tiếp tục nhìn ngó lung tung, vẫn như cũ tỏ vẻ mình còn nhỏ tuổi chưa hiểu việc đời để có thể trắng trợn tìm hiểu tình hình trong cốc.

Ai cũng biết Tạ Tri Vi thích trúc, Minh Không an bài riêng cho hắn và Mục Hạc một gian phòng khách trong rừng trúc.

Tuy rằng Tạ Tri Vi không thích loại tiểu nhân như Minh Không, nhưng không thể để lộ chuyện hắn xem trước kịch bản, vừa bước vào trong phòng, vẫn là lá mặt lá trái nói lời cảm tạ: “Minh Không trưởng lão thật có tâm.”

“Bổn phận mà thôi.” Minh Không cười xua tay, đưa mắt nhìn mấy khóm trúc xung quanh, hắn ta bỗng nhiên hỏi, “Tạ chân nhân có từng nghe qua về thuyết nhị tiên chưa?”

Tạ Tri Vi sửng sốt: “Nhị tiên?” Đậu xanh, tình tiết không rõ ở đâu nhiều như vậy, nguyên tác lúc nào nhắc tới loại phá giả thiết này, tôi XXX cậu Thảo Mãng Anh Hùng. Coi chừng tôi OOC cho cậu biết mặt!

Mục Hạc theo sau lắc đầu, xem ra hắn cũng không biết.

“Chân nhân không cần phải hoài nghi.” Minh Không cười cười, “Là đệ tử bỉ phái* lén nói đùa với nhau mà thôi.”

Tạ Tri Vi nóng lòng muốn bổ sung cái “khoảng trắng” này, quyết định đánh vỡ nồi lẩu truy hỏi đến cùng: “Xin được lắng tai nghe.”

“Chân nhân chê cười rồi.” Minh Không đứng ở cổng, cũng không đi vào, “Sớm biết Tạ chân nhân phong thái lỗi lạc, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh xứng với thực. Chưởng môn nhà ta tuy được xưng là trích tiên, nhưng cuối cùng vẫn không sánh bằng Tạ chân nhân triệt để rời xa trần thế, bởi vậy……”

Mục Hạc cố ý hiếu kỳ hỏi: “Trưởng lão, danh xưng kia của sư tôn ta là gì?”

Minh Không nói: “Lệnh sư tôn được thế nhân xưng là thượng tiên.”

Moá, đánh giá này có chút cao nha.

Chẳng qua chỉ là nhân vật nước tương, Thảo Mãng Anh Hùng thêm vào giả thiết này có phải là có chút dư thừa rồi không?

Tạ Tri Vi tuy rằng trong lòng đắc ý, trên mặt vẫn sợ hãi như cũ nói: “Danh xưng này ta sao dám nhận. Bần đạo chẳng qua là kẻ ngu dốt, không giỏi ứng đối với thế tục, cũng không phải là cố ý ở ẩn rời xa trần thế.”

Mục Hạc đứng ở bên cạnh, tuy cảm thấy cái xưng hô thượng tiên rất thích hợp với Tạ Tri Vi, nhưng đồng thời trong lòng cũng vô cùng khinh thường —— loại tiểu nhân đê tiện hèn hạ như Thẩm U cũng xứng được cùng sư tôn xưng là “Nhị tiên” sao?

Minh Không cuối cùng lại nói: “Hai vị mau sớm nghỉ ngơi, đêm mai khách đến đông đủ, tại hạ sẽ thiết yến tiệc tiếp đón các vị.” Một mặt nói, một mặt lại đánh giá Tạ Tri Vi một phen, lúc này mới rời đi.

Tạ Tri Vi mặc dù mỉm cười đưa tiễn, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó cổ quái. Tên Minh Không này tựa như một con rắn trốn trong cống ngầm, cho dù có chạy dưới ánh mặt trời thì khí tức u ám vẫn còn ở đó. Ánh mắt hắn nhìn mình, tựa như chứa nọc độc, đoán không ra khi nào sẽ gây bất lợi cho mình.

Mục Hạc tất nhiên cũng cảm thấy không đúng, kéo kéo góc áo Tạ Tri Vi, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, trưởng lão kia mới vừa rồi trông rất dữ dằn, đệ tử hơi sợ……”

Tạ Tri Vi có chút ngoài ý muốn, nam chính vậy mà cũng có lương tâm, trong lời nói tiện thể nhắc nhở hắn sao?

Cũng đúng, toàn bộ con người và sự việc trên Huyền Vân Kiếm Phái đều chệch hướng cách xa cốt truyện vạn dặm, cần phải cực kỳ cẩn thận.

Nhưng thoạt nhìn Minh Không không giống như có tu vi rất cao, quả nhiên đây là âm mưu do Thẩm U bố trí?

Dùng xong cơm trưa, Tạ Tri Vi đuổi Mục Hạc đi nghỉ ngơi. Một mình hắn ngồi ở trong phòng suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là click mở hệ thống.

“Đi ra.”

Lúc này hắn ngay cả tên của Thảo Mãng Anh Hùng cũng không thèm gọi.

Thảo Mãng Anh Hùng vội cười hi hi mấy tiếng: “Thần tượng, đến Huyền Vân Sơn rồi sao?”

“Nói nhảm.” Tạ Tri Vi vẫn còn nhớ mối thù bị hắn  chặn khung chat, “Cho dù không thể tiết lộ nội dung, ít nhất cũng nên nói cho tôi biết chút tình hình của Thẩm U đi? Lỡ như hắn ta sử dụng ám chiêu tôi không có cách chống đỡ, lại chết nữa thì sao?”

Thảo Mãng Anh Hùng cẩn thận ngẫm nghĩ: “Cũng đúng, anh cần chút cảm giác an toàn.”

Cũng không biết hắn click vô cái phím gì, âm thanh cứng đơ của hệ thống lập tức xuất hiện: “Thẩm U, tự là Lan Tu. Chưởng môn Huyền Vân Kiếm Phái, sư đệ của Nhiếp Đình. Nơi ở, Huyền Vân Sơn Bội Hoa Cư. Làm người lạnh nhạt, nói năng thận trọng, văn võ song toàn, viết văn rất giỏi. Bản tính thiện lương, giàu lòng cảm thông, cùng với Nhiếp Đình tình như thủ túc, hết.”

Tạ Tri Vi sửng sốt nửa ngày: “Cái phá giả thiết gì đây? Nếu đã thiện lương lại là huynh đệ tình thâm của Nhiếp Đình, vì sao lại đi giết hắn?” Có bệnh đúng không! Cái “tự”** này lại là cái quỷ gì đó, ngay cả nam chính cũng không có “tự” có được không! Phong cách trong nháy mắt chuyển thành văn cổ phong nghiền ngẫm từng chữ lại là cái quỷ gì!

Thảo Mãng Anh Hùng thâm trầm nói: “Tiết lộ thoải mái nhất thời, cả nhà…, khụ, anh hiểu mà. Tử viết, không thể nói, không thể nói.”***

“Em gái cậu!” Tạ Tri Vi phát hỏa, “Người này mẹ nó cũng là nhân vật nước tương đi! Thêm nhiều giả thiết như vậy cậu không mệt à?

Thảo Mãng Anh Hùng tiếp tục thâm trầm: “Cũng không phải, thần tượng anh quên rồi sao, bọn họ hiện tại đều là người sống sờ sờ. Anh cũng là nước tương, nhưng bội kiếm, chỗ ở của anh, thậm chí là cuộc đời tôi có chỗ nào không sắp xếp chu toàn đâu?”

Tạ Tri Vi lạnh lùng cười một tiếng: “Rốt cuộc chịu thừa nhận nhân vật này của tôi là nước tương rồi sao?”

Đối diện trầm mặc khoảng mười giây, Thảo Mãng Anh Hùng mới hắng hắng giọng.

Tạ Tri Vi cho rằng hắn lại muốn ông nói gà bà nói vịt giải thích một trận, vừa định mở miệng dỗi, ai ngờ bên kia lại truyền đến một chuỗi âm thanh máy móc.

Tạ Tri Vi: “……”

Cậu chờ đó cho tôi!!! Không nói đúng không? Treo khung chat đúng không?

Lão tử bẻ cốt truyện cho cậu biết tay!

Tạ Tri Vi mở mắt ra phản ứng đầu tiên chính là tóm lấy thỏi mực và nghiên mực ở trên bàn, vừa định ném xuống đất xả giận, hệ thống liền phát ra tiếng chuông cảnh báo chói tai: “Cảnh cáo, Tạ Tri Vi không được nổi giận, càng không được ném đồ vật.”

Tạ Tri Vi nháy mắt treo lên nụ cười ấm áp: “Ai nói ta muốn ném đồ vật, luyện viết chữ tu thân dưỡng tính không được à?”

Hệ thống yên tĩnh.

Tạ Tri Vi thở dài một hơi, xoa xoa lỗ tai đau đớn. Vẫn là mài mực, bắt đầu viết chữ.

Không thể không nói, hệ thống trong một thời khắc nào đó sử dụng rất thuận tay. Chỉ cần mở ra hình thức viết, hắn không cần phải làm gì, tay phải tự động rồng bay phượng múa, chỉ trong chốc lát đã viết đầy nửa tờ giấy bằng lối thảo thư.

//

window.__mirage2 = {petok:”a456fb46d762846ebf7127987854dce3524975db-1610279112-86400″};

//]]>

2016-03-17_172445

Tạ Tri Vi cầm lên xem, không khỏi cảm thán Tạ Tri Vi hàng thật quá điệu thấp rồi—— nếu lúc này hắn không ra tay, làm sao biết chữ viết của Tạ Tri Vi hàng thật linh động phiêu dật, nước chảy mây trôi, có thể trực tiếp cầm đi bán như thế này.

Không biết so với chữ viết của Thẩm U thì thế nào.

Bỗng nhiên có một thân ảnh rón ra rón rén lướt qua ngoài cửa sổ, Tạ Tri Vi quay lưng đi, vờ như không phát hiện gì.

Nam chính ngươi phải cố gắng lên, mau mau đi nghe ngóng mặt mũi của hung thủ giết người, tốt nhất có thể tóm luôn cả Dương Châu Nhi đi! Đừng để có lỗi với gương mặt kia của Hà Tranh có biết không!

Tạ Tri Vi thở dài, nếu gương mặt này không phải là mặt của nam chính, thật không biết đã bị ăn đòn bao nhiêu lần.

Thế nhưng qua giờ cơm chiều, nam chính vẫn không trở về.

Trong lòng Tạ Tri Vi lộp bộp một chút, hay là thằng nhóc này đã bị nhân vật nữ nào đó dắt chạy đi rồi?

Việc này cũng không phải là không thể nha. Trong nguyên tác hắn ngày hôm trước còn vâng vâng dạ dạ với Bạch Kiến Trứ, ngày hôm sau không phải liền giả chết chơi trò ve sầu thoát xác hay sao?

Tạ Tri Vi hối hận mình đối với nam chính quá yên tâm, quá bất cẩn rồi. Tuy rằng hắn không có đắc tội nam chính, nhưng đối phương dù sao cũng là một người trọng sinh bụng dạ hẹp hòi đã hắc hóa, không chừng trong nháy mắt nào đó không để ý đã bị hắn ta ghi hận, đến lúc đó nếu như hắn ta lén lút trở về trả thù……

Tạ Tri Vi chỉ hơi tưởng tượng một chút, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.

Nếu hắn rơi vào kết cuộc của Bạch Kiến Trứ, bị tên bạch nhãn lang này băm xác, vậy còn không bằng kết cuộc nước tương như lúc đầu.

Tạ Tri Vi cảm thấy nhất định phải đi tìm, ngàn vạn lần không thể để thằng nhóc này chạy!

Lập tức phá cửa mà ra, ngự kiếm mà đi.

Cũng may hắn từng chuyển vận linh lực chữa thương cho Mục Hạc, chút linh lực còn sót lại tuy rằng như có như không, nhưng dù sao cũng từng là đồ vật của mình, truy tìm không khó.

Cho đến khi trăng khuyết treo giữa trời cao, Tạ Tri Vi rốt cuộc nhìn thấy ba cái thân ảnh trong một cái bóng râm dưới chân núi.

Một cái bóng đen rất lớn, dường như là quái vật gì đó, khí thế hùng hổ tiến về phía trước.

Hai bóng người khác lại đang  co cụm thành một đoàn.

Một nam một nữ, người nam quả nhiên là Mục Hạc, người nữ dính sát vào hắn, run lên bần bật.

Gió nhẹ thổi qua, tâm trạng Tạ Tri Vi tức khắc thoải mái.

Không hổ là nam chính, vết thương trên mặt còn chưa lành đã có thể quyến rũ em gái, anh hùng cứu mỹ nhân gì đó quả thực tuyệt quá đi!

* FM: Bỉ phái 鄙派 phái thấp hèn (của chúng tôi), lời tự xưng một cách khiêm tốn

**Tự 字: theo sách Từ Nguyên mục Danh tự giải thích: Tầng lớp quí tộc thời xưa khi mới sinh thì đặt tên (danh), hai mươi tuổi trưởng thành thì làm lễ đội mũ và đặt thêm tên chữ (tự), gọi chung là danh tự. Ở đây ý của Tạ nam thần là Thẩm U có tên chữ “tự là Lan Tu”, nam chính Mục Hạc lại chỉ mỗi cái tên Mục Hạc mà không có tự là xxx =)))

***Nguyên văn Tử viết, bất khả thuyết, bất khả thuyết 子曰, 不可说, 不可说 Tử đây chính là Khổng Tử, ở đây bạn Thảo Mãng Anh Hùng đang trang bức mượn lời thánh nhân để trốn tránh trách nhiệm:v

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN