Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm - Chương 25: Lương đình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm


Chương 25: Lương đình


“Tạ chân nhân, Nhiếp Đình ngưỡng mộ đã lâu.”

Lúc giọng nói của Nhiếp Đình từ trong Hắc Liên truyền ra, Tạ Tri Vi đắn đo không biết nên diễn xuất như thế nào.

Lửa cháy quá lớn khó khống chế có biết không!

Hắn biết đối phương là một quỷ hồn, lại phải biểu hiện ra mình không biết gì hết, còn phải diễn xuất phản ứng của một thế ngoại cao nhân khi gặp quỷ. Tạ Tri Vi trầm tư suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là chọn biểu lộ hơi kinh ngạc một chút, nói: “Phải chăng các hạ đang nói đùa, theo ta được biết, Nhiếp chưởng môn của Huyền Vân Kiếm Phái đã cưỡi hạc về tiên từ mấy năm trước.”

Nhiếp Đình một lòng báo thù, không muốn nói nhảm: “Nếu phải giải thích, ba ngày ba đêm cũng nói không hết. Hôm nay nếu ngài chịu giúp sức cho ta, ta bảo đảm sẽ không hại đồ đệ này của ngài.”

Tạ Tri Vi cười lạnh ở trong lòng, tên ma quỷ này tới cầu xin lão tử, ngược lại xem mình như lão đại. Ngươi hại đi, hại chết nam chính coi như ngươi thắng.

Nhưng hắn rốt cuộc không thể nói thật lòng, bên ngoài vẫn phải tỏ vẻ vô cùng lo lắng: “Nếu Nhiếp chưởng môn có di nguyện chưa thực hiện xong, bần đạo tận lực giúp đỡ là được. Đồ đệ này của ta còn nhỏ, vạn lần không thể xảy ra sơ xuất.”

Bởi vì Tạ Tri Vi loạn nhập khiến kịch bản gốc bị xáo trộn, quan hệ giữa Mục Hạc sau khi trọng sinh và Nhiếp Đình so với trong nguyên tác trở nên gần gũi hơn một cách vi diệu.

Trong nguyên tác, Nhiếp Đình tra tấn Mục Hạc mấy lần vì hắn chỉ lo nói chuyện yêu đương làm chậm trễ đại kế báo thù, quan hệ của hai người chỉ tồn tại trên khế ước.

Hiện tại Mục Hạc thậm chí có thể lén lút thổ lộ với Nhiếp Đình những buồn khổ tình ý của mình đối với Tạ Tri Vi, ban đầu Nhiếp Đình tỏ vẻ bó tay, thời gian dài còn ngẫu nhiên hùa theo an ủi hắn đôi câu.

Bởi vậy, Mục Hạc nghe thấy Nhiếp Đình nói muốn hại hắn, tuy rằng biết đối phương chỉ giả vờ dùng khổ nhục kế, nhưng Tạ Tri Vi không chút che dấu lo lắng cho hắn quả thực khiến hắn hung hăng cảm động một phen.

Hắn thậm chí còn ước gì Nhiếp Đình mau mau hại hắn, nếu hắn có thể bị ngược đến chết đi sống lại, sẽ được sư tôn ôm vào trong ngực quan tâm thì tốt biết bao.

Nhiếp Đình là kẻ tập võ thô kệch, vốn không hiểu phong tình trong lòng của Mục Hạc, gọn gàng dứt khoát nói với Tạ Tri Vi: “Ta muốn tự tay giết Thẩm U và Minh Không.”

Nghe vậy, Tạ Tri Vi hơi cau mày một chút, trầm ngâm nói: “Bần đạo dù không đành lòng nhìn đồng môn tương tàn, nhưng hiện giờ chuyện đến nông nỗi này tất có nguyên nhân. Vả lại, vì để cứu các vị đồng đạo của các môn phái khác, chỉ có thể như thế.”

“Ngươi nói đồng ý giúp đỡ không phải là được rồi sao, lề mề chậm chạp.” Bên trong Hắc Liên tựa hồ có hai đạo ánh mắt nhìn Tạ Tri Vi từ trên xuống dưới, còn mang theo chút bất mãn không thể hiểu thấu, “Chỉ là một tên nam nhân gầy gò mà thôi, tiểu tử kia nghĩ như thế nào……”

Mục Hạc ở bên cạnh bỗng nhiên không ngừng ho khan, đúng lúc đem lời dung tục phía sau của Nhiếp Đình che lại.

Lề mề chậm chạp? Nếu không phải sợ thiết lập tính cách bị OOC, lão tử trong một giây đánh cho ngươi hồn phi phách tán ngươi có tin không? Thuần đàn ông không phát uy, khi dễ coi ta là ẻo lả!

Tạ Tri Vi chịu đựng xúc động mắng chửi người, hỏi thăm Mục Hạc: “Đồ đệ ngươi sao vậy?” Gương mặt bị ho đến đỏ bừng, chẳng lẽ đồ con rùa Nhiếp Đình này lại làm gì hắn?

Mục Hạc vội vàng đứng thẳng, luôn miệng nói: “Không có việc gì không có việc gì, chẳng qua là đệ tử hít chút gió lạnh. Trước mắt cứu người và báo thù đều là việc lửa sém lông mày. Tiền bối chớ ngại mời sư tôn cùng thương lượng kế hoạch một chút.”

Một canh giờ sau, vẻ mặt Tạ Tri Vi bình tĩnh một lần nữa ngự kiếm trở lại Huyền Vân Kiếm Phái.

Hắn nhìn Mục Hạc ở phía sau lưng, không đúng, là Hắc Liên ngưng tụ trên đỉnh đầu của Mục Hạc rồi nói: “Nếu linh lực của Nhiếp chưởng môn yếu ớt, không bằng cứ trở về thần thức của đồ đệ ta, trước mắt tạm giao cho sư đồ hai người chúng ta đi.” Đỉnh đầu nam chính trổ một đóa hoa, không nói tới ảnh hưởng khí vương bá, lão tử nhìn đồ con rùa Nhiếp Đình này cũng không vừa mắt có biết không.

“Sư tôn nói rất đúng.” Mục Hạc nghĩ nghĩ, “Có sư tôn độ linh lực, tuy rằng đủ để tiền bối ngưng tụ thành hình người, nhưng tiền bối vẫn nên giữ lại đến cuối cùng mới tốt. Nếu không bây giờ hao tổn hết, lại phải nhờ sư tôn tới độ.”

Nhiếp Đình núp ở trong đóa Hắc Liên thật lâu không có trả lời.

Mục Hạc lại gọi một tiếng: “Tiền bối?”

Đóa Hắc Liên kia dập dờn từng cánh, Nhiếp Đình rốt cuộc lẩm bẩm một câu: “Quả nhiên đúng là thương tiếc cho hắn ta.”

Trong lòng Tạ Tri Vi đắc ý, gật đầu nói: “Đồ đệ này của bần đạo luôn luôn hiểu chuyện.” Xem ra đồ ma quỷ Nhiếp Đình này đối xử với nam chính thật sự không tốt lắm, nếu không hắn thông đồng với nam chính từ trước, sao nam chính đối xử với ta còn hiếu thuận hơn với hắn! Ta sắp bị cảm động rồi!

Không thể tin được nam chính còn mơ hồ có thuộc tính tiểu bạch thỏ, nếu bây giờ cố gắng đào tim đào phổi đối tốt với hắn, đợi ta còn thân hơn nữ chính, cũng không biết sau khi hắc hóa hắn sẽ thành cái dạng gì.

Hy vọng đến lúc đó dựa vào cường đại trí ( diễn) tuệ ( kịch) của ta, có thể gọi trở về chút hiếu tâm hiện giờ của hắn.

Tạ Tri Vi một đường cảm khái trong khi Mục Hạc thì có vẻ tương đối thoải mái, bởi vì hắn rốt cuộc không còn bí mật nào với Tạ Tri Vi.

Nhưng không biết đợi sau khi hắn giết Bạch Dự và Bạch Kiến Trứ báo thù xong rồi, sư tôn có thất vọng với hắn hay không.

Nghĩ đến đây, Mục Hạc lại bắt đầu mang tâm sự nặng nề.

Trãi qua một đường hiếm thấy không có nói gì, hai người một quỷ đáp xuống phía trước đại điện.

Đám người vốn dĩ nằm ngổn ngang lộn xộn ở đây, hiện tại thế mà rỗng tuếch, chỉ có nến tàn chưa tắt, lẳng lặng cháy lập lòe ở trong đèn lồng.

Ngay cả tiệc rượu cũng không thấy.

Tạ Tri Vi nghiêm nghị nói: “Thật không ngờ nhanh như vậy đã dời người đi rồi.”

Giọng của Nhiếp Đình từ trong Hắc Liên truyền ra: “Đi Bội Hoa Cư, ta sẽ chỉ đường.”

Vì thế Tạ Tri Vi lại mang theo Mục Hạc, lặng lẽ dọc theo tuyến đường mà Nhiếp Đình chỉ dẫn đi về hướng con đường nhỏ tĩnh mịch, không bao lâu sau đi tới một nơi.

Chính là nơi lúc trước Thẩm U ra tay giết người.

Nhiếp Đình nói: “Bội Hoa Cư che giấu phía sau núi này. Đệ tử tầm thường vốn không biết chỗ, hai đứa trẻ kia hôm nay cũng thật xui xẻo.”

Tạ Tri Vi gật đầu nói: “Thì ra Thẩm chưởng môn cũng giống như bần đạo đều ưa thích thanh tĩnh, ngay cả chỗ ở cũng mười phần lịch sự tao nhã.”

Nhiếp Đình chỉ hừ lạnh một tiếng.

Tạ Tri Vi canh cánh trong lòng, Tuế Hàn Cư khó coi muốn chết, chỉ là một mái nhà tranh ở trong rừng trúc. Ba chữ Bội Hoa Cư vừa nghe đã biết cao sang, lại là một căn biệt thự bí mật độc môn. Đồng dạng là nhân vật nước tương, dựa vào cái gì Thẩm U được ngầu hơn hắn!

Mục Hạc dựa theo nhắc nhở của Nhiếp Đình, gõ gõ lên núi đá, thấp giọng nói: “Sư tôn, chính là chỗ này.” Dứt lời, đi trước dẫn đường.

Tạ Tri Vi khẩn trương đi dọc theo mật đạo che dấu dưới núi đá theo sát phía sau, dưới chân trơn ướt, chung quanh thỉnh thoảng còn có giọt nước lạnh băng từ trên đá nhỏ xuống. Ước chừng thời gian nửa nén hương mới đi đến điểm cuối, nhưng còn chưa kịp ra khỏi sơn động, Mục Hạc đã dừng bước chân.

“Sao lại dừng?” Tạ Tri Vi nghi hoặc trong lòng, đưa tay thoáng đẩy Mục Hạc ra phía trước một chút, chen đi ra ngoài.

Sau đó hắn cũng nối tiếp theo Mục Hạc hít vào một ngụm khí lạnh

Cây cối ngoài sơn động mọc um tùm, trên mặt đất trồng từng mảng từng mảng tất cả đều hoa lan thượng phẩm, mùi hương thơm nức mũi.

Nhưng khiến bọn họ khiếp sợ không phải là cái này, mà là thấp thoáng dưới nhánh đào trong lương đình, mơ hồ có hai bóng người đang ôm nhau, dán sát kín kẽ.

Trong đó một người nghiễm nhiên là Minh Không, hắn đem người áo trắng ở dưới thân ấn vào một góc của lương đình, nhìn không thấy mặt của đối phương.

Có điều rất rõ ràng, động tác của Minh Không vô cùng thô bạo. Quần áo của người áo trắng còn chưa cởi, đã bị xé rách mấy cái lỗ lớn. Làn da lộ ra bên dưới, bị hắn ta bóp hơi hơi đỏ lên.

Mà Minh Không tựa hồ còn cảm thấy không đủ, tiếp theo gặm cắn cần cổ của người ở dưới thân, tàn sát bừa bãi, vết tích loang lổ.

“Rất đau phải không, mau kêu đi.” Hắn một bên nói, một bên xoay mặt đối phương qua, tựa như muốn ăn người kia, hôn đến điên cuồng.

Đối phương vẫn không rên một tiếng, thật giống như bị ngược không phải là thân thể của chính mình.

Tạ Tri Vi trợn mắt há hốc mồm, đậu xanh đây chính là đánh dã chiến nha!

Minh Không thoạt nhìn là kẻ không tốt lành gì, không nghĩ tới biết chơi như vậy! Chậc chậc chậc, mặc dù cái tư thế này rất lỗi thời, nhưng nhờ cảnh sắc mông lung trước hoa dưới trăng bỗng trở nên rất đẹp. Làm lâu như vậy, chính là không nhìn thấy mặt của nhà gái, cho người ta lưu lại không gian tưởng tượng không biết bao nhiêu.

Cô nương này cũng thật biết chịu đựng, không kêu rên một tiếng. Thế này không được, phải có thanh sắc thì người xem mới muốn mua.

Ví dụ như mấy cảnh diễn tràn đầy hương diễm ở trong nguyên tác.

Thảo Mãng Anh Hùng hẳn là xem không ít phim người lớn, tư thế chẳng những rõ ràng, hình ảnh lại rất sống động, thời khắc mấu chốt còn phụ trợ thêm mấy từ tượng thanh “ưm ưm a a”, khiến mỗi tên nam nhân đều sôi trào huyết mạch.

Tuy rằng gặp cảnh này hơi có chút đáng tiếc, nhưng Tạ Tri Vi đã rất thỏa mãn. Nam chính chẳng phải mơ hồ là X lãnh đạm sao, nhân cơ hội này, nói không chừng có thể thắp sáng một chút kỹ năng cho hắn.

Tạ Tri Vi lén nhìn trộm Mục Hạc, nào biết Mục Hạc cũng đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trong ánh mắt còn kèm theo cái gì đó không thể nói rõ.

Cái phản ứng này của nam chính hơi kỳ quái nha, nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta so với hiện trường phát sóng trực tiếp còn đẹp hơn?

Tạ Tri Vi bỗng nhiên ý thức được mình đã phạm một sai lầm lớn.

Tạ Tri Vi hàng thật là người thế nào? Thanh tâm quả dục, không tranh với đời, hắn ta làm sao sẽ đi nhìn trộm chuyện giường chiếu của người khác, hơn nữa còn nhìn say sưa như vậy?!

Không hổ là nam chính, tâm tư kín đáo, nhất định là đã bắt đầu hoài nghi ta.

Tạ Tri Vi ho khan một tiếng, thay đổi ánh mắt nghi hoặc, dưới cái nhìn chăm chú của Mục Hạc, quay đầu làm bộ tiếp tục quan sát nhìn thêm một hồi, nghiêm túc mở miệng: “Nhiếp chưởng môn, bần đạo quan sát đã lâu, cảm thấy không đúng lắm.”

Bên trong Hắc Liên không một lời hồi đáp.

Lúc này biên độ động tác của Minh Không càng ngày càng lớn, đến nỗi nhánh cây che chắn cho người áo trắng kịch liệt lay động, hoa đào như tuyết bay loạn rắc đầy trên người bọn họ.

Mục Hạc vốn dĩ không có cảm giác gì, lơ đãng trông thấy vết đỏ trên da thịt của người áo trắng, ma xui quỷ khiến hắn lại đi liên tưởng chúng ở trên người Tạ Tri Vi, gương mặt tức khắc nóng lên một trận.

Nếu như…… Có một ngày ta có thể lưu lại dấu vết trên người sư tôn giống như vậy, không biết tốt đẹp đến cỡ nào.

Hắn vừa nghĩ, rốt cuộc nhịn không được duỗi tay hướng về phía Tạ Tri Vi.

Tạ Tri Vi đang đợi Nhiếp Đình trả lời để giảm bớt xấu hổ, bỗng nhiên cánh tay bị siết chặt, cúi xuống nhìn, phát hiện Mục Hạc rũ đầu, một bàn tay đang gắt gao chụp trên cổ tay của hắn.

Tạ Tri Vi sửng sốt: “Làm sao vậy?”

Mục Hạc vội buông tay ra, ngẩng đầu đối diện với vẻ mặt nghiêm trang của Tạ Tri Vi, cơ hồ hồn phi phách tán. Nhưng hắn rất nhanh đã bình tĩnh, biến đổi thần sắc chỉ trong nháy mắt, hốt hoảng nói: “Sư tôn, Minh Không trưởng lão quái quái, sư tôn cũng nói là không đúng lắm…… Đệ tử có chút lo lắng……”

Khóe miệng Tạ Tri Vi co giật.

Hóa ra nam chính không phải là X lãnh đạm, mà là một ngây thơ boy? Có lầm hay không đây là truyện ngựa giống, ai đó mau tới cho hắn X khai sáng đi!

Tạ Tri Vi khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn phải tỏ vẻ an ủi mà vỗ vỗ vai hắn, tiếp tục nói bậy: “Vi sư chỉ là cảm thấy cô nương áo trắng này, có chút quen mắt.”

“Quả thực là quen mắt.”

Nhiếp Đình đột nhiên truyền ra một câu như vậy, “Chẳng phải ngươi vừa mới gặp qua sao?”

Ngữ khí của hắn ta lạnh băng xưa nay chưa từng có.

“Vừa mới gặp qua?” Tạ Tri Vi hồi tưởng một chút, lắc đầu nói, “Bần đạo quả thật đối với cô nương áo trắng này không có ấn tượng.”

Nhiếp Đình gằn từng câu từng chữ: “Cô nương?”

Cảm xúc của hắn ta đột nhiên thay đổi khác thường, khiến cho thần thức của Mục Hạc như trời đông giá rét.

Xem ra, Minh Không cùng người dưới thân hắn kia tuyệt đối không phải là yêu đương vụng trộm đơn giản như vậy.

Mục Hạc lại nhìn chằm chằm lương đình, bỗng nhiên hít một ngụm khí lạnh, quay đầu lại nói với Tạ Tri Vi: “Sư tôn, người áo trắng kia…… Không phải là một cô nương.”

Tạ Tri Vi vẫn không bắt kịp suy nghĩ: “Không phải cô nương?” Hắn theo bản năng nhìn qua nơi đó.

Lúc này hai người trong lương đình rốt cuộc ngừng động tác, Minh Không thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta ôm lấy người trong lòng ngực, hôn ở trên mặt hai cái, khẽ nói: “Ta vẫn luôn không kiềm chế được chính mình, thực xin lỗi Lan Tu.”

Lan Tu?

Sao nghe quen tai vậy?

Tạ Tri Vi suy nghĩ nửa ngày, lập tức cảm thấy cả người đều không tốt.

…… Ta sát sát sát sát?!!!!

…… Đây không phải là tên “tự” của Thẩm U sao?!

Cơ hồ là cùng một thời gian, gương mặt của người áo trắng không còn bị nhánh đào che khuất, dựa vào trong lòng ngực của Minh Không, rốt cuộc lộ ra gương mặt thật.

Tóc tai rối bời, quần áo tả tơi, tuy rằng bị Minh Không tận lực biến thành tư thế ái muội, gương mặt lại vẫn như cũ không một chút biểu tình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN