Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm - Chương 34: Ác quả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm


Chương 34: Ác quả


Tiếng rên đau nhức của Minh Không tuy rằng không lớn, lại vô cùng thê lương, cơ hồ không giống như một con người có thể phát ra.

Tạ Tri Vi tìm không thấy hắn ta ở đâu, chỉ mơ hồ thấy trong sương đen có thứ gì động đậy, mà phạm vi chuyển động càng ngày càng yếu, âm thanh phát ra cũng theo đó càng ngày càng thấp.

Nhiếp Đình mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ ngồi xổm trước mặt Thẩm U, đỡ trán ngẩn người, nghiễm nhiên thành một cục đá trôi nổi.

Minh Không đứt quãng truyền ra một câu: “Tạ chân nhân, ta…… có cái bí mật cuối cùng…… muốn nói với ngài……”

Tạ Tri Vi sửng sốt: “Hả? Ta?” Đây là muốn lập di chúc sao? Nhưng ta với ngươi không thân chẳng quen, cho dù ngươi có di sản muốn phân phát, làm sao cũng không tính tới trên đầu ta đi đại huynh đệ?

Mục Hạc lo lắng mở miệng: “Sư tôn, cẩn thận có bẫy.”

Tạ Tri Vi cảm thấy cũng phải, vì thế gật gật đầu, dự định tiếp tục sống chết mặc bây. Minh Không vẫn như cũ bám riết không tha cầu xin: “Lời của người sắp chết …… luôn thiện, Tạ chân nhân…… Nghe nói ngài trạch tâm nhân hậu…… Chẳng lẽ ngay cả một cái nguyện vọng của người sắp chết cũng không chịu đáp ứng sao?”

Vậy cũng phải xem ngươi là dạng người sắp chết gì.

Ngươi năm đó sắp bị người ta khi dễ chết, sắp đói chết, Thẩm U cứu ngươi sau đó thì sao?

Tạ Tri Vi không chút dao động.

“Không nghĩ tới Tạ chân nhân…… Cũng không như…… Trong truyền thuyết như vậy…… Ngài uổng là……”

Tạ Tri Vi nghe đến đó, mơ hồ sinh ra dự cảm chẳng lành.

Ngay sau đó, một âm thanh yên lặng đã lâu bỗng vang lên.

“Hữu nghị nhắc nhở, Tạ Tri Vi không phải ý chí sắt đá, mời điều chỉnh thích hợp, phòng ngừa OOC.”

Tạ Tri Vi bị cái âm thanh kim loại lạnh băng này làm cho rùng mình, nghĩ thầm hệ thống này dứt khoát cũng đừng kêu là hệ thống Tác Giả Anh Linh, đổi thành hệ thống Diễn Tinh được rồi, có giỏi thì ngươi lên diễn đi!

“Ta là sợ cành mẹ đẻ cành con, Tạ Tri Vi lại không phải đồ ngốc, lỡ như mắc mưu không phải là rớt chỉ số thông minh sao?”

Hệ thống bên kia yên tĩnh, đoán chừng là đang tính toán làm sao đáp lại cái tình huống mà Tạ Tri Vi đưa ra.

Tạ Tri Vi không rảnh đợi nó, trực tiếp hỏi: “Cái phó bản này còn bao nhiêu nữa thì đi xong.”

Hệ thống cho đáp án rất nhanh: “Cốt truyện Huyền Vân Kiếm Phái đã tiến hành được 98%, sau khi thanh tiến độ đầy 100%, chỉ số tồn tại cảm của ngài sẽ đạt tới bốn ngôi sao, mời cố lên nha.”

Tạ Tri Vi lập tức tắt cửa sổ.

Cũng không phải bởi vì hệ thống máy móc lại buồn nôn nói câu “Mời cố lên nha” kia, mà là hắn phát hiện ở dưới bắn ra rất nhiều khung thoại. Trước đó chỉ có mấy chục cái, lúc này đại khái có một hai trăm.

Đừng nói là Tạ Tri Vi áy náy, trong lòng hắn không có một chút dao động.

Cốt truyện tiến hành đến bây giờ, rất có loại cảm giác “quần đã cởi sẵn rồi, ngươi mau nhìn cho ta ”. Đầy cõi lòng mong chờ đưa đĩa CD vào máy, coi như không phải X Bồ Đoàn, cũng là X Bình Mai* đi. Ai biết lại là phim Brokeback Mountain**, có thể viết ra loại cốt truyện kỳ ba này, Thảo Mãng Anh Hùng không chỉ là một tên gay chết tiệt, còn là một tên gay khẩu vị nặng chết tiệt.

Nhưng phun tào là phun tào, sau khi tắt đi hệ thống, Tạ Tri Vi tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài, nói với Mục Hạc: “Đồ đệ, tạm thời thu tay lại đi.”

Thanh tiến độ đã đi đến đoạn cuối, Minh Không chẳng qua là đang giãy giụa trong vô vọng, vì lý do an toàn đành phải nghe theo hệ thống.

Xem xem hắn ta còn lăn lộn như thế nào.

Mục Hạc đáp một tiếng, rất nghe lời mà khiến cho sương đen nới lỏng ra một chút, vòng quanh người Minh Không, giống như quy định phạm vi hoạt động.

Nhiếp Đình đưa lưng về phía bọn họ, nhàn nhạt nói: “Lòng dạ đàn bà.”

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là đang ám chỉ ai, dù sao Tạ Tri Vi và hắn ta lẫn nhau đều nhìn đối phương không vừa mắt, cứ mặc kệ đi. Ngược lại hắn nhìn Minh Không hỏi: “Các hạ còn có lời gì muốn nói?”

Minh Không rốt cuộc được như ước nguyện, nhưng không để ý tới Tạ Tri Vi, trước tiên nhìn về phía Thẩm U đang nằm thẳng. Sau đó cũng không biết trên tay hắn làm cái động tác gì, Thẩm U vậy mà giống như còn sống, chậm rãi ngồi dậy từ trên mặt đất, chỉ là gương mặt vẫn cứng đờ như cũ. Mấy cánh hoa rơi dính đầy trên người hắn, theo động tác cứng đờ này rào rào rớt trên mặt đất.

Nhiếp Đình đầu tiên là sửng sốt: “Sư đệ?” Ngay sau đó hắn liền kịp phản ứng, căm tức nhìn về phía Minh Không, “Tên khốn nhà ngươi lại muốn chơi chiêu gì nữa!” Nói rồi, vươn tay chắn trước mặt Thẩm U.

Mục Hạc không nói lời nào, nhưng trên mặt mơ hồ lộ ra chút ý thương hại.

Tạ Tri Vi không để ý, chỉ lo trợn mắt há hốc mồm đối với Minh Không —— đã sắp chết, còn có thể dùng linh lực điều khiển tử thi, sức mạnh “tình yêu” thật vĩ đại.

Đương nhiên, “tình yêu” này chỉ có Minh Không tự cho là đúng.

Sắc mặt Minh Không không còn một chút huyết sắc, giống như máu của toàn thân đều bị hắn ta phun hết.

“Lan Tu……”

Đôi môi hắn ta khẽ động đậy, cuối cùng phát ra một cái tên mơ hồ như vậy.

Tiếp theo hắn ta chắp đôi tay lại, máu ồ ạt trào ra khỏi miệng mũi hắn ta, dọc theo cổ chảy xuống. Đồng thời lúc này, Thẩm U bỗng nhiên chớp mắt, khóe miệng xuất hiện một chút độ cong.

Tuy không rõ ràng, lại là biểu tình mà lúc Tạ Tri Vi ở bên ngoài huyễn tượng từng nhìn thấy Thẩm U làm, một cách tự nhiên không gì sánh nổi.

Đương nhiên, lúc ở trong huyễn tượng Tạ Tri Vi từng thấy rất nhiều. Ví dụ như lúc đánh rớt hàm răng của kẻ xấu, lúc nhìn thấy hoa lan mọc tràn đầy, hoặc là khi đọc sách gặp đoạn yêu thích, Thẩm U đều sẽ trong lúc lơ đãng biểu lộ loại biểu tình này.

Nhỏ bé như thế lại rất linh động, so với nụ cười rạng rỡ mà Minh Không cưỡng ép hắn lộ ra trước đây không giống nhau, đây là thuộc về thần thái chân chính của Thẩm U.

Ngay cả Nhiếp Đình cũng ngơ ngẩn.

Đám người còn không kịp phản ứng, Minh Không đã làm cái hành động càng kinh người hơn, không biết hắn ta lấy sức lực từ đâu ra, mạnh mẽ lao ra khỏi sương đen, chớp mắt bổ nhào tới trước mặt Tạ Tri Vi.

Vẻ mặt Mục Hạc hiện lên một tia sát ý, ngay lập tức, sương đen đuổi theo, kéo Minh Không ra khỏi người Tạ Tri Vi. Sau đó bao phủ toàn bộ con người hắn ta, Minh Không triệt để không còn một tiếng động nữa.

Thẩm U một lần nữa nằm lại trên mặt đất, người điều khiển đã chết, mất đi linh lực duy trì, lần này ngay cả đôi mắt hắn cũng đóng lại, thành một khối thi thể bình thường.

Sương đen tiêu tán, đã không còn thấy bóng dáng của Minh Không.

Tại chỗ chỉ để lại một mảnh đồ vật cháy đen, tựa như đất cát chảy vào trong thảm hoa lan, hòa vào đất thành một thể.

Mục Hạc không kịp kinh ngạc uy lực của kỹ năng mới, mới vừa rồi chủ quan để Minh Không lao ra, hình như hắn ta đã thì thầm vào tai sư tôn câu gì đó, hắn không có nghe rõ, nhưng sư tôn khiếp sợ như thế, chẳng lẽ là cái đại bí mật gì?

Mục Hạc nhỏ giọng hỏi: “Người này…… nói cái gì với sư tôn?”

Đôi mắt Tạ Tri Vi nhìn về phía tro cốt chôn dưới cỏ lan, hồi lâu sau, lấy lại tinh thần: “Hắn nói, mau cứu hắn.”

Vẻ khiếp sợ trên mặt Tạ Tri Vi một chút cũng không giảm đi.

Chỉ sợ rất lâu sau này Tạ Tri Vi cũng khó mà quên được câu nói trước khi chết của Minh Không, hắn ta mang theo tiếng khóc nức nở nói “mau cứu hắn”.

Mục Hạc tuy rằng đối với Minh Không sinh ra chút cảm xúc thỏ chết thì cáo buồn, nhưng càng nhiều vẫn là khinh thường, mặc dù hắn còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ vì sao lại khinh thường.

Hắn lạnh nhạt nhìn một chút người kia đã bị đốt thành tro tàn, trên mặt làm ra một cái biểu tình không biết phải làm sao: “Đệ tử tưởng rằng hắn muốn đả thương sư tôn, nhất thời nóng vội mới…… Xin sư tôn trách phạt đệ tử.”

Đậu xanh. Sao ta lại bị nước mắt cá sấu của Minh Không làm cho kinh sợ, ngẫm lại Thẩm U thảm như vậy, mà hắn ta mấy năm nay ở Huyền Vân Kiếm Phái có được quyền vị. Coi như chỉ ôm được khối thi thể đi, tốt xấu gì theo ý nghĩa nào đó cũng coi như đạt thành nguyện vọng, có cái gì oan ức.

Trước khi chết ném ra cái thỉnh cầu hoàn toàn không có khả năng đạt thành cực kỳ khó giải quyết, nếu là Tạ Tri Vi hàng thật còn phải đau đầu một hồi, nhưng ai bảo hiện tại hắn đã bị ta thay thế?

Lại nhìn thanh tiến độ của hệ thống, đã 99%.

Chỉ còn phải hoàn thiện công tác, mau chóng qua qua qua.

Tạ Tri Vi cố gắng điều chỉnh thần sắc, thu hồi Thanh Bình Kiếm đã ra khỏi vỏ phân nửa ở trong tay, “Loại tình huống này ngay cả vi sư cũng hiểu lầm hắn không có ý tốt, huống chi là ngươi. Vi sư nên cảm tạ ngươi mới phải.”

Mục Hạc thấy Tạ Tri Vi nói lời chân thành, trong mắt hiện lên một tia mừng thầm, cúi đầu nói: “Đệ tử không dám.”

Hắn rất an phận đứng nguyên tại chỗ, không giống như ngày thường thích đeo bám Tạ Tri Vi.

Tạ Tri Vi trong lòng kinh ngạc, lần này đã cho nam chính đủ cơ hội để biểu hiện, ngay cả Bạch Liên hắn ta cũng cầm rồi, tại sao vẫn còn xa cách như vậy?

…… Chắc là đứa nhỏ này trải qua cái phó bản này, đã thành thục trưởng thành.

Có điều tốt xấu gì cũng nên cho cái nguyên nhân thành thục trưởng thành đi?

Tạ Tri Vi nghĩ mãi vẫn không ra, đợi tới khi hắn ý thức được có chỗ kỳ quái, tức khắc gào thét ở trong lòng —— loại tâm tình của kẻ làm cha này là chuyện gì đây! Lớn lên với bộ mặt của tên tiểu bạch kiểm Hà Tranh, ta mà có loại con này sớm đã bóp chết!!!!

Xa cách một chút cũng tốt thôi, dù sao về sau hắn ta cũng phải hắc hóa, thà làm một người xa lạ còn tốt hơn không cẩn thận đắc tội hắn ta, bị trả thù còn không biết tại sao.

Đổi thành một câu văn nghệ để hình dung, chính là tương cứu trong lúc hoạn nạn, không bằng quên nhau trong giang hồ.

Đây cũng là triết lý từ nay về sau nên duy trì. Dù sao chỉ số tồn tại cảm cao như vậy, chỉ cần không xuất ra cốt truyện, có như thế nào cũng được.

Tạ Tri Vi quyết định bắt đầu thực hiện ngay từ bây giờ, vì thế không chút dấu vết cũng lùi một bước, hướng về phía Nhiếp Đình còn đang phát ngốc nhìn Thẩm U: “Nhiếp chưởng môn, tất cả đều đã kết thúc, ngươi……”

“Cảm phiền giúp ta hậu táng cho hắn.”

Nhiếp Đình xoay người, bởi vì linh lực Tạ Tri Vi cho hắn đã hao phí gần như không còn, cả người đã thành bán trong suốt. Vẻ mặt hắn ngược lại cực kỳ bình thản, nhìn không ra lệ khí và oán khí tràn đầy của lúc trước. “Sau đó nói cho người khác biết, ba năm trước đây hắn đã chết. Người sau này chỉ là thế thân do Minh Không tìm đến.”

Mục Hạc vốn đang thất thần, chờ tới khi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Tạ Tri Vi đã cách mình một bước xa, trong lòng rùng mình.

Chẳng lẽ sau khi sư tôn tận mắt nhìn thấy quá khứ của Minh Không, đối với loại chuyện này nổi lên kiêng kỵ?

Không sai, sư tôn chính là người phẩm tính cao hoa, tất nhiên là phải tận hết khả năng lẩn tránh tất cả những vết nhơ không cần thiết. Nếu không, tại sao chí bảo như Hắc Liên người người tranh đoạt, người lại không chút do dự tặng cho ta?

Về sau phải làm thế nào, mới có thể ở chung với sư tôn giống như trước đây?

Tạ Tri Vi căn bản không dự đoán được Mục Hạc đã nâng vấn đề lên cao tới loại trình độ này, không hề hay biết mà nói chuyện với Nhiếp Đình. “Đó là tất nhiên, có điều Nhiếp chưởng môn, linh lực của ngươi không đủ, bần đạo lại cho ngươi thêm một ít có được không?”

Nhiếp Đình xua xua tay: “Không cần, đại thù đã báo, ta đã không còn gì hối tiếc. Huống hồ cũng giúp sư đệ ta rửa sạch oan khuất, chuyến đi này không tệ.”

Ngược lại nói với Mục Hạc, “Tiểu tử, về sau Hắc Liên Bạch Liên đều là của ngươi, ngươi có thể làm chuyện mà mình muốn làm.”

Mục Hạc khom người thi lễ nói: “Đa tạ tiền bối.”

Từ đây trong thần thức của hắn không còn người chỉ đường, nhưng hắn cũng không cô đơn, bởi vì sau này hắn không cần người dẫn đạo nữa. Phiến xanh đen kia đi đến nơi nào, nơi đó chính là con đường của hắn.

Tạ Tri Vi mạnh mẽ xúi giục: “Nhiếp chưởng môn có lời gì cần nói với Thẩm chưởng môn không?” Cứ như vậy đi rồi? Sinh ly tử biệt trong truyền thuyết đâu? Một chút cũng không đủ điểm cao trào!

Cho dù hình dáng nét mặt của Nhiếp Đình đã ảm đạm theo hồn phách, không còn rõ ràng, hắn vẫn có thể nhìn thấy Nhiếp Đình lộ ra biểu tình như bị bệnh tâm thần.

“Đều chết rồi, còn có gì hay để nói nữa.”

Ta đi, tên ngạo kiều chết tiệt này vẫn không phối hợp như vậy. Có điều nếu đã là ngạo kiều chết tiệt, ngay trước mặt người khác cho dù hối hận muốn chết cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Tạ Tri Vi ngượng ngùng nói: “Cũng phải…… Nguyện các ngươi có thể gặp nhau ở một thế giới khác.”

“…… Nói sau đi.” Nhiếp Đình tựa như ngâm mình trong nước mặc tích, chút màu sắc cuối cùng rốt cuộc tan ra, “Đạo lý chắc ngươi đã hiểu, dưa còn xanh hái không ngọt…… Tự giải quyết cho tốt.”

Mục Hạc yên lặng gật gật đầu, bởi vì sợ Tạ Tri Vi nghi ngờ, không có lên tiếng.

Tạ Tri Vi không thể hiểu được, hái dưa sớm sao?

Lời này chắc chắn là lưu lại cho nam chính.

Chẳng lẽ, nam chính có dưa mà hắn ta coi trọng rồi? A phi, nam chính có em gái mà hắn ta coi trọng rồi?

Ha hả giỏi lắm, ta làm sư phụ vậy mà cũng không biết.

Mục Hạc đợi trong chốc lát, lại không nghe thấy động tĩnh, vì thế thử kêu một tiếng: “Tiền bối?”

Nơi Nhiếp Đình đứng ban đầu đã thành một mảnh hư vô, chỉ còn lại thi thể lạnh băng của Thẩm U trên thảm hoa lan.

“Nhiếp chưởng môn đã đi rồi.”

Có người nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai hắn, đợi hắn ngẩng đầu, Tạ Tri Vi đã buông tay xuống, xoay người sang chỗ khác.

Đôi mắt hắn vừa sáng lên một lần nữa đã ảm đạm, chợt nghe thấy Tạ Tri Vi dùng ngữ khí kiên định nói một câu: “Ngươi còn có vi sư.”

FM: *X Bồ Đoàn, X Bình Mai: chắc  Tạ lão sư ám chỉ phim Nhục Bồ Đoàn và phim Kim Bình Mai, hai bộ phim cấp ba hơi bị nổi tiếng =)))

** Brokeback Mountain: một bộ phim của đạo diễn Lý An kể về tình cảm thầm kín của hai anh cao bồi dành cho nhau.

⇒ Đoạn này có thể hiểu là Tạ lão sư oán hận vì mình ôm tâm trạng háo hức xem phim cấp ba, ai ngờ lại xem nhầm CD phim gay =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN