ĐẤNG TỐI CAO NƠI DỊ GIỚI - QUYỂN 1 - CHƯƠNG 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


ĐẤNG TỐI CAO NƠI DỊ GIỚI


QUYỂN 1 - CHƯƠNG 14


Tại lâu đài ma vương. (sau khi Avata đi được một lúc)
Lúc này không một con quỷ hay quái vật nào dám ho he dù mạnh hay yếu. Nói đúng hơn là chúng còn chưa hoàng hồn. Ngự trên ngai vàng là Ma Vương. Hắn vận áo giáp quỷ với hình mặt quỷ chạm khắc tinh tế trên ngực giáp, một bộ giáp đen bóng loáng chịu ảnh hưởng lớn của tỉ lệ vàng và chú trọng sự thoải mái cho người mặc. Bộ giáp này đã cùng hắn chinh chiến nhiều năm. Hắn ta thật sự là một tay lão làng trong những trận chiến nếu không đã không thể ngồi vị trí này lâu đến thế.
– Ma vương, ngài có sao không?
Cô ta Mina. Vampire này là cánh tay phải đắc lực của Ma Vương. Cô có một cơ thể “bốc lửa”, đôi cánh dơi gập lại phía sau lưng. Cô là người có kinh nghiệm chỉ huy một binh đoàn lớn trên chiến trường.
– Ta thấy trong người không khỏe, cho mọi người giải tán đi.
– Hơ … vâng. – quay lại nói với chúng quỷ. – nhưng các ngươi đã nghe, Ma Vương không khỏe, các ngươi ai về nhà nấy để Ma Vương nghỉ ngơi.
Chúng quỷ cúi đầu rồi lũ lượt kéo về. Lúc này trong sảnh chỉ còn Ma Vương trên ngai vàng và Mina đứng bên cạnh. Ma Vương gục đầu, lấy tay xoa trán, mắt nhắm nghiền. Trong hắn có vẻ mệt mỏi. Mina đứng cạnh cững chẳng biết phải làm sao. Chợt …
– Mina ngươi có thấy lạ không? – hắn nói dầu vẫn cúi xuống.
– Lạ gì thưa Ma Vương?
– Không có … ta không cảm nhận được ma lực hay thần lực từ nó … ngươi thì sao, Mina? – Ma Vương nhăn trán, gương mặt tối đi mấy phần.
Khi nghe câu này Mina mới chợt nhớ lại, lúc sinh vật kì lạ đó xuất hiện cô không cảm nhân được bất kì mối đe dọa nào tỏa ra từ nó. Không một chút nào!
– Thuộc hạ cũng vậy. Thuộc hạ vô dụng …
– Không, điều này không thể trách ngươi, … chỉ trách tại sao lại tồn tại một thực thể vượt cả tưởng tượng như thế …
Ma Vương gắt quãn câu nói, rồi thôi. Lúc này, lòng hắn đang rối như tơ vò.
==========================================================
Chạy! tôi đang chạy bằng [tốc độ ánh sáng]. Hướng thẳng đến đó. Hầm Ngục Lười Biến, dĩ nhiên …
Xạc …, tôi phanh gấp. Bấy giờ, tôi đang đứng trước nó đây. Tuy nhiên, tôi cảm thấy có cái gì đó kì lạ. Lần này tôi cảm nhân được một nguồn lực khác ngoài đám sương mù và cỏ dị biến.
—– Dizing —–
[xác nhận tên: Cerberus]
[lv: 200]
[loài: chó]
[thú canh cổng Hầm Ngục Lười Biến]
[đặc điểm: chỉ tồn tại độc nhất tại Hầm Ngục Lười Biếng. Không thể bị phá hủy]
[là sản phẩm thừa sau khi Hầm Ngục Lười Biếng tạo thành]
[để tiến vào phải chiến đấu với lý tưởng không bỏ cuộc]
[có ý chí riêng]
[kĩ năng: hỏa ngục, phun độc, gia tốc, đe dọa linh hồn]
[atk: 1859 def: 958 nhanh nhẹn: 960 sức mạnh: 1972]
Ô! Trong khoảng thời gian ngắn lại mọc ra một chú cún canh cổng đỉnh ác nhơn. Mà thế cũng tốt, ba chướng ngại vật phải vượt qua để đến được cánh cửa.
Tôi tiến đến với hình dáng của chú mèo lông xanh. Như lúc trước, màng sương tản ra, cỏ dạt sang hai bên tạo thành lối đi. Duy nhất một điểm khác là xuất hiện thêm một con Cerberus nằm trịnh trọng bên phải lối đi. Mà không biết nó có giận không nếu biết tôi vừa hạ sát một đồng loại của nó … mà khó quá bỏ qua.
Tôi dịch chuyển thẳng đến tầng cuối. Lúc này tôi thấy Light và Dark đang tranh luận gì đó. Hỏi ra mới biết là họ muốn xắp xếp các căn phòng cho phù hợp. tranh luận mãi chưa có kết quả nên định nhờ tôi giúp.
Đành vậy …
Đây là sơ đồ sau khi ba chúng tôi tranh cãi kịch liệt.
Hàng lang siêu dài > phòng nghỉ > khu đu dây > khu đá lăn > phòng nghỉ > khu ngập nước > khu trọng lực > phòng bẫy nhung nham.
Hệ thống nhân vật dụ dỗ sẽ chèn vào các phòng nghỉ. Đồng thời, thời gian bên trong sẽ dài hơn bên ngoài theo tỉ lệ 1 : 10, tức là 1 giờ bên ngoài bằng 10 giờ bên trong. Bất kể ở phòng nào, bất kì người tham gia, chỉ cần có ý nghĩ lười biếng hay bỏ cuộc thì hệ thống loại bỏ người lười biếng sẽ đào thải họ ra khỏi Hầm ngục. Tuy nhiên, ở các phòng đều có một boss canh giữ, kể cả phòng nghỉ. Sức mạnh của mỗi boss đều tầm đủ sức họ vượt qua khi thể lực đầy, và tùy vào tổng lực chiến của nhóm mà họ đi cùng. Đó là sự đáng sợ của Hầm Ngục Lười Biến.
==========================================================
Trên đường đến thủ đô.
Một chiếc xe ngựa đang lộc cộc lăn bánh tiến thẳng đến thủ đô. Trên xe, hai cô gái đang ngồi trên thù xe và đối diện với nhau. Trông có vẻ họ đang rất mệt mỏi. Phía trước có một chàng trai đang giữ dây cương trong anh vẫn còn tỉnh táo lắm.
– Nếu hai người mệt thì cứ ngủ đi.
– Ưkm … có được không khi để anh thức thế này – Ninya tỏ ra lo lắng.
– Phải không thể để anh thức trong khi chúng tôi ngủ được. – Eri đồng tình.
– Không sao! Cứ ngủ đi. – Touch trấn an hai cô gái.
– Nếu anh nói vậy … Eri chúng ta ngủ đi. – Ninya quay sang Eri xem thử ý kiến của cô.
– Ưkm … cũng được. Vậy xin lỗi anh nha, Touch, chúng tôi ngủ trước. – Eri nói.
– Chúc ngủ ngon !
– Ngủ ngon
Và không gian lại tĩnh lặng với màn đêm bao trùm.

# CÓ Ý ĐỊNH VIẾT TRUYỆN MỚI. CÓ ĐỌC GIẢ NÀO ỦNG HỘ KO?
CHO XIN Ý CMT CHO CÓ ĐỘNG LỰC NÈ.
THÂN
Đặng Bảo Bình

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN