Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân


Chương 20



Sơ Chi không về trường học, cô chuẩn bị về thẳng nhà.

Trải qua chuyến du lịch mấy ngày, bây giờ nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc ngoài xe cảm giác mệt mỏi liền tăng vọt, cô chỉ muốn về thẳng nhà tắm rửa, sau đó nằm lăn lộn trên chiếc giường lớn.

Từ bên này đi qua vừa vặn tiện đường, Sơ Chi báo địa chỉ, Trình Dật liền “Ồ” một tiếng.

Lục Gia Hành cũng nghiêng đầu qua: “Nhà em ở đây sao?”

Sơ Chi gật đầu.

Lục Gia Hành nhìn chăm chú cô đầy bí hiểm một hồi lâu, anh nhếch môi, lười biếng kéo dài giọng: “Ồ.”

Dáng vẻ của anh đầy ý tứ hàm xúc, khiến người ta có chút nghi hoặc: “Sao vậy?”

“Không có chuyện gì,” Lục Gia Hành nhẹ nhàng di chuyển tầm mắt, “Khá là tốt.”

Đi ngang qua trường học bọn họ thả Lâm Đồng xuống, sau đó xe hướng về phía nhà Sơ Chi.

Xe dừng lại trước lối vào cửa chính tiểu khu, Sơ Chi xuống xe, Lục Gia Hành cũng theo xuống.

Anh bước chân không lớn, đi cũng chậm, lại xuống sau, Sơ Chi định đi đến sau cốp xe Porsche chuẩn bị cầm vali của mình xuống, kết quả Lục Gia Hành đi lên trước cô hai ba bước, mở cốp sau ra cầm vali và túi sách.

Đột nhiên Sơ Chi nhớ tới lúc hai người ngồi bên trong xe cáp, chân anh so với cô dài hơn một đoạn như vậy, không nhịn được thở dài.

Hai người bọn họ cầm hành lý, mới vừa kéo đi được một đoạn, Sơ Chi đang chuẩn bị nói chuyện, cô định nói cảm ơn và hẹn gặp lại, thì chiếc xe ô tô màu xám bên cạnh kêu lên hai tiếng còi, rồi nhấn chân ga nhanh chóng phóng đi mất.

Trong chớp mắt, Lâm Bách Dương đã lái xe hòa vào dòng xe cộ trên đường, Sơ Chi không phản ứng lại, cô nhìn Lục Gia Hành bên cạnh, hơi ngập ngừng: “Bọn họ không cần anh nữa sao?”

“Đúng vậy, tôi thật là đáng thương mà,” Lục Gia Hành nhếch môi, nhìn cô nửa đùa nửa thật nói.

Sơ Chi chớp mắt mấy cái, cô cảm thấy anh có chút đáng thương, lại cảm thấy anh không thể nào bị bỏ ở nơi này được, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Lục Gia Hành cười không ra tiếng, cầm túi sách của cô để lên trên vali kéo đi, không ngẩng đầu, “Đi thôi.”

Sơ Chi đi theo sau anh tiến vào tiểu khu.

Đi vòng qua đài phun nước và bồn hoa hình tròn, quẹo phải rồi đi hai bước, quay đầu lại, nhìn anh.

Đi hai bước nữa, lại quay lại nhìn anh.

Vẻ mặt Lục Gia Hành hờ hững, một tay anh kéo vali, một tay nhét vào túi áo, lười biếng đi sau cô.

Vali bị kéo xẹt qua mặt đất phát ra tiếng vang lộp cộp, lâu dài, không nhanh không chậm mà vang động.

Sơ Chi nắm tóc, xoay người lại, chậm rì rì: “Đàn anh, tới đây là được rồi, tự tôi cũng được.”

Lục Gia Hành buông mắt xuống, cầm vali và túi sách trong tay không có ý định đưa cho cô: “Không sao, tôi tiện đường.”

“…”

Cô không có cách nào khác, cộng thêm lúc này trời đã tối, tuy rằng điện đường đủ sáng, thế nhưng nếu cô đi một mình vẫn có chút sợ, cô lại chậm rì rì xoay người lại, tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ là lần này, cô dừng hai bước, đứng bên cạnh Lục Gia Hành, song song với anh, đi về phía trước.

Nhà của Sơ Chi ở tiểu khu này cũng là mới xây, môi trường rất tốt, cây xanh đầy đủ, lúc này bóng cây chập chờn, dưới ánh đèn đường mờ nhạt có một màu đen thui, gió thổi qua khiến bóng cây lay động, phát ra tiếng ào ào.

Quá yên tĩnh.

Hơi hơi có một chút lúng túng.

Sơ Chi xoa xoa chóp mũi bị gió thổi đến có chút lạnh cả người, cô mở miệng nó câu gì đó.

Lục Gia Hành chỉ nghe thấy cô gái bên cạnh nhỏ giọng lầu bầu một câu, không nghe rõ, anh nghiêng đầu, mắt nhìn xuống: “Hả?”

Sơ Chi ngửa đầu, nhắc lại câu nói một lần.

Anh vẫn không phản ứng.

Sơ Chi đợi một lúc.

Lục Gia Hành cứ cúi thấp đầu như vậy, nhìn cô.

Sau đó đột nhiên anh nở nụ cười.

Vẻ mặt Sơ Chi đầy mờ mịt.

Tia sáng đèn đường chiếu từ phía sau anh, toàn bộ đôi mắt đào hoa ẩn nấp trong bóng tối, cô chỉ thấy được con người màu đen sáng lấp lánh, còn có độ cong của khóe môi.

Chàng trai cười trầm thấp vài tiếng, cả người tiến lại gần không hề báo trước, thân thể nghiêng về phía cô.

Lần này, đôi mắt giấu ở trong bóng tối cũng thấy rõ hơn.

Đôi mắt màu đen, ngậm đầy ý cười, đuôi mắt hẹp dài, không chớp nhìn cô.

Lần trước anh cũng nhìn cô như thế, lúc đó cũng vào buổi tối.

Anh đứng dưới ký túc xá, trong tay cầm một que kem, chống đầu gối, khom lưng nhìn thẳng vào cô, vắn hết óc muốn cô gọi một tiếng “anh Lục.”

Hình ảnh có chút quen thuộc chồng lên nhau, tai Sơ Chi hơi đỏ lên, theo bản năng cô muốn lui về phía sau.

“Em quá nhỏ.” Đột nhiên anh mở miệng.

Sơ Chi còn chưa kịp lui về phía sau, cô dừng chân lại, mở mịt ngước

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN