Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân


Chương 22



Lục Gia Hành và Nhĩ Sai chiến đấu kịch liệt một hồi.

Lục Gia Hành ăn xong, anh vừa mới đẩy cái ghế đứng lên, trong chớp mắt, Nhĩ Sai ra sức bật một cái, trực tiếp nhảy tới tay vịn ghế sô pha, cái đuôi lông xù đầy khí thế quét qua quét lại, đôi mắt mèo màu xanh thẳm nhìn chằm chằm người trước mặt, kêu “Meo” một tiếng, giống như sẵn sàng chiến đấu.

Lục Gia Hành kinh thường cười khẽ một tiếng, anh lười biếng giơ tay, nhẹ nhàng đẩy cái đầu nhỏ như con báo biển khiến cho nó ngã một cái.

Nhĩ Sai rơi từ trên tay vịn sô pha xuống, ngã chỏng vó lên trời vừa vặn nằm lên ghế salon, nó sửng sốt một giây, rồi lại nhanh chóng phản ứng lại, cái chân đạp đạp trở mình bò lên, tiếp tục hướng về phía Lục Gia Hành nhe răng trợn mắt.

Chắc nó cảm giác được mình đã đánh giá thấp sức chiến đấu của đối thủ, không nghĩ tới kẻ địch lại hung hăng như vậy, nó nửa ngồi nửa quỳ, cơ thể đầy thịt vững chắc nằm ở trên ghế salon.

Lục Gia Hành cúi người bắt lấy hai chân trước của nó, anh nhẹ nhàng, không tốn chút sức lực nào bắt lại.

Nhĩ Sai bị trực tiếp nhấc lên, treo trước mặt đối thủ, nó không cam lòng, cái chân đạp lung tung.

Lục Gia Hành quét một vòng trên người nó từ trên xuống dưới, anh nghiêng đầu: “Con mèo này đã triệt sản rồi sao?”

Vừa vặn Sơ Chi đi từ phòng bếp ra, đặt cốc nước trái cây của anh lên khay trà: “Ngoại trừ giấy chứng nhận khi mua mèo thì còn phải có giấy đã triệt sản mới có thể đón về nhà, hoặc là chủ nhận phải tự mình mang nó đi triệt sản, sau đó cung cấp video trực tiếp.”

Lục Gia Hành nhíu mày nhìn con vật nhỏ đang ngọ nguậy lung tung trong tay, anh cười đến có chút xấu xa, còn có chút cười trên sự đau khổ của người khác: “Ồ.”

Nhĩ Sai điên cuồng ngọ nguậy trong tay anh kêu: “Meo Meo!!”

Hình như anh tìm được thú vui rồi, chơi đùa với Nhĩ Sai một lúc, khiến cho con mèo kia tức giận muốn cắn anh.

Tới gần chín giờ, Lục Gia Hành giúp cô thu gọn mấy hộp đồ ăn bên ngoài xong, chuẩn bị rời đi.

Sơ Chi tiễn người tới cửa, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Vậy anh định ngủ ở đâu?”

Lục Gia Hành cũng trầm mặc, anh đứng một lúc, buồn tẻ nói: “Phòng ngủ đã sắp xếp gọn gàng rồi.”

Sơ Chi trợn to hai mắt, hoàn toàn không hình dung được cảnh tượng vô cùng thê thảm trong phòng ngủ đã đạt tới trình độ được sắp xếp gọn gàng của người này.

Cô gật đầu, thuận miệng hỏi: “Có chăn không?”

Lục Gia Hành: “…”

Sơ Chi: “…”

“Gối thì sao?”

“…”

“…Giường?” Sơ Chi dò hỏi.

“Có giường.” Lục Gia Hành trả lời ngay.

Sơ Chi thở dài: “Đàn anh, tối nay anh dự định ngủ trên tấm ván gỗ sao?”

Lục Gia Hành không lên tiếng.

Kỳ thực anh vốn định ngủ khách sạn.

Thấy anh đến nửa ngày không lên tiếng, Sơ Chi cho rằng anh chấp nhận, cô thở dài, rất có khí phách của một phụ huynh, hướng anh khoát tay áo một cái: “Anh chờ một chút.”

Nói xong cô đi vào trong nhà, một lát sau đi ra, trong tay cô nâng chăn và một cái gối.

Vóc dáng của cô gái nho nhỏ, chăn và gối được xếp chồng lên nhau, độ cao khoảng chừng đến chóp mũi, cả người cô đều bị giấu sau chăn và gối, chỉ chừa ra một đôi mắt.

Đến gần mới thấy rõ, là hai cái chăn, một cái mỏng và một cái dày, chắc hẳn là chăn mùa đông và chăn mùa hè.

Cô lảo đảo đi tới trước mặt anh, Lục Gia Hành đưa tay nhận lấy, Sơ Chi ôm tới như đang nâng chiếc đĩa của bộ môn ném đĩa, còn anh ôm như nắm lấy cây bông.

Sơ Chi nhét đống chăn và gối vào trong tay anh:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN