Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân


Chương 25



Tuy rằng Lục Gia Hành quát tháo giang hồ nhiều năm, hồ bằng cẩu hữu[1] đông đảo, nhưng bạn bè thật sự thân thiết với anh, kỳ thực cũng chỉ có mấy người.

[1] hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu.

Người bạn thân Trình Dật tính toán, một bên xuất xứ từ Mỹ hoa văn được mạ vàng, còn một bên nhỏ bé hơn so với bọn họ, ngược lại trình độ xấu xa hoàn toàn không thua kém, hai người chán ghét nhau mười mấy năm, ít khi liên hệ, nhưng ăn tết cũng không quên đốt tiền vàng cho đối phương.

Nhưng cô nàng này được xem như là bạn nữ giới duy nhất của Lục Gia Hành.

Con gái phân tích con gái, khẳng định đáng tin hơn Trình Dật nhiều.

Bây giờ, Lục Gia Hành đang mặt dày, tìm tên liên lạc trong một đống các vị tiểu thư ABCD gì đó trong Wechat, anh suy nghĩ một chút, hỏi cô: “Nếu như tôi muốn theo đuổi cậu, cậu muốn cái gì?”

“Muốn cái rắm.” Lâm Ngữ Kinh trả lời.

“…”

Lục Gia Hành mệt mỏi ngồi trên sô pha, anh ném điện thoại di động lên bàn, cười lạnh một tiếng, nghĩ chắc đầu óc mình bị cửa kẹp rồi, mới đi hỏi người này.

Lục Gia Hành lại chọn Baidu.

Thực ra trên diễn đàn có mấy lời khuyên rất có đạo lý, ví dụ như muốn theo đuổi con gái phải thật kiên trì, không thể tới đột ngột, ngại ngùng rất có thể sẽ bị dọa chạy.

Đơn giản mà nói, chính là tiến đến dần dần, bất tri bất giác thay đổi, khiến cô ấy vui lòng.

Trước hết khiến cho cô ấy thích ứng với bạn, quen thuộc sự tồn tại của bạn, đối với bạn có ấn tượng tốt và ỷ lại.

Thậm chí mỗi ngày đều phải tới đưa một món đồ gì đó cho cô ấy, liên tục mấy ngày, đột nhiên một ngày bạn biến mất, sau đó quan sát phản ứng của cô ấy.

Làm vui lòng, bất tri bất giác, tiến đến dần dần.

Phải kiên trì.

Chính xác Lục Gia Hành biết rất ít sở thích của Sơ Chi, điều duy nhất anh biết, chính là cô rất thích ăn kem.

Cuối cùng, anh nhận được một cốc trà sữa Ô Long.

Lục Gia Hành khoanh tay nhận lấy, cốc trà sữa nóng làm bàn tay trở nên ấm áp hơn, xua tan hết tất cả sự khó chịu khi xem tin nhắn lúc nãy.

Anh buông mắt xuống, đầu ngón ta ma sát thành cốc, tốc độ nói rất chậm, ám chỉ: “Em quay lại, vì đưa cho tôi cái này sao?”

Nói xong, Lục Gia Hành không nhịn được khóe môi len lén nhếch lên.

Sơ Chi gật đầu, hơi do dự một chút, cô giương mắt hỏi: “Anh không có bạn gái sao?”

Lục Gia Hành sửng sốt: “Tôi có bạn gái lúc nào?”

“Thế…bạn trai cũng không có sao?” Sơ Chi khó khăn nói.

Lục Gia Hành: “…”

Huyệt thái dương Lục Gia Hành nhảy một cái, anh hít sâu, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Chi, tôi không thích con trai.”

Sơ Chi sáng tỏ; “Tôi biết, anh thích…”

“Không thích.” Lục Gia Hành chưa nghe cô nói xong, mặt không cảm xúc cắt đứt, “Ngày đó ở trạm xe lửa là tôi nói liều, giả đó, tôi không thích.”

Con mắt Sơ Chi trừng lớn, không biết tại sao cô giống như thở phào nhẹ nhõm, bả vai buông lỏng, đột nhiên cô lại cảm thấy có chút chột dạ, không biết trong lòng mình có gì đó trống rỗng.

Lén nhìn Lục Gia Hành một chút, kết quả anh cũng đang nhìn cô, Sơ Chi không biết có phải anh luôn luôn nhìn cô hay không, nói chung bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt cái liếc trộm đã bị bắt gặp.

Sơ Chi sững sờ, lần này tầm mắt dời đi cũng không được, để nguyên cũng không xong, vốn trời đã chuyển lạnh, chóp mũi cô bị đông cứng có chút hồng hồng, bây giờ ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ, khuôn mắt trắng trẻo lại non nớt, giống như người tuyết.

Lục Gia Hành nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của cô, lông mày anh hơi nhíu lại: “Tại sao em không tiếp tục hỏi nữa.”

Sơ Chi cúi đầu xuống, giọng nói đè thấp: “Hỏi cái gì…”

Lục Gia Hành cụp mắt, nhìn cái đầu nhỏ kia đang chôn xuống, anh cũng hơi cúi người đến gần: “Hỏi xem tôi có thích ai hay không?”

Sơ Chi không nói lời nào.

Lục Gia Hành liếm khóe môi, nụ cười càng xấu xa, nhưng giọng nói lại trầm thấp dịu dàng: “Hỏi xem người đó là ai?”

Sơ Chi chậm chạp ngẩng đầu lên: “Anh có.”

Lục Gia Hành sững sờ: “Hả?”

Sơ Chi tiếp tục chậm chạp nói: “Ai anh cũng yêu thích.”

Giọng nói cô rất nhỏ, cô lại cúi thấp đầu, Lục Gia Hành không nghe rõ.

Cuối tháng mười thời tiết có chút lạnh, đứng bên ngoài một lúc, tay Sơ Chi đã có chút cứng, tay cô hơi co vào trong tay áo, đầu ngón tay giấu vào trong ống tay.

Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bàn tay cầm cốc trà sữa.

Lục Gia Hành đưa trả cốc trà Ô Long cho cô.

Sơ Chi ngẩng đầu lên.

Anh đứng thẳng lưng lên, nói: “Tôi lười cầm, em cầm một lúc rồi trả lại cho tôi.”

Sơ Chi “Ồ”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN