Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân
Chương 3
Nhiệt độ trên tai cô rất cao khác hẳn với nhiệt độ lạnh như băng trên đầu ngón tay anh, bị phơi nắng nên có màu hồng hồng, anh chạm nhẹ một cái cô liền rụt cổ lại, “A” một tiếng thật bé.
Lục Gia Hành thu tay về, người nghiêng về phía sau.
Cô gái này giương đôi mắt to tròn nhìn anh, dường như đang hỏi anh vừa làm trò gì vậy.
Dáng vẻ đơn thuần đầy tò mò, dường như cô không để ý đến việc anh chỉ gặp cô ba lần đã chạm vào tai cô, không tránh né, rất thản nhiên không đề phòng đứng trước mặt anh.
Không có một chút ý thức phòng chó sói nào cả.
Lục Gia Hành cúi xuống, tầm mắt đặt ngang với chiều cao của cô, nhìn cô rất chân thành rồi giải thích hành động vừa rồi của mình: “Tai cô bị cháy nắng nên mọc mụn nước rồi.”
Anh nói rõ ràng dễ hiểu, bởi vì thức suốt đêm nên giọng nói hơi khàn khàn.
Sơ Chi vốn chỉ cảm thấy tai mình bị phơi nóng một chút và còn hơi ngứa, nghe anh nói như thế mới hiểu, cô giơ tay định trực tiếp sờ, nhưng do không nhìn thấy lại sợ chỗ mụn nước bị vỡ sẽ rất đau DDLQD.
Vì vậy ngón tay nhỏ nhắn của cô kéo dái tai trắng nõn xuống, nhưng không dám sờ lên trên, cứ như vậy cau mày buồn bực nhìn anh, a một tiếng mềm nhũn.
Lục Gia Hành nheo mắt.
Con mẹ nó quá đáng yêu rồi.
Anh liếm liếm môi đứng lên.
Chiều cao hai người chênh lệch khá lớn, lúc anh đứng lên, Sơ Chi bị chàng trai này nhìn từ trên cao nhìn xuống.
Cô hắng giọng một cái, bàn tay nắm dái tai buông lỏng một chút, ngẩng mặt lên nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”
Hỏi xong, cô lại a một tiếng.
Tám mươi phần trăm là một tuần rồi không thấy tin tức gì của mình, chắc “Tỏi dầu mè” cảm thấy mình sắp chạy mất.
Cô vừa định giải thích rằng dạo này cô phải học quân sự, chờ đợt huấn luyện này kết thúc cô sẽ bồi thường bộ quần áo cho anh, kết quả chưa kịp nói, chàng trai đã mở miệng trước.
Câu trả lời rất đơn giản “Tắm nắng.”
Sơ Chi không nghi ngờ chút nào gật đầu một cái: “Bởi vì anh thích tắm nắng nên mới cao sao?”
Anh xấu xa trả lời: “Không phải, bởi vì tôi vốn đã rất cao rồi.”
Sơ Chỉ ủ rũ mong đợi, nhưng hi vọng trong nháy mắt đã tan vỡ.
Xem ra chiều cao là do trời sinh, quả dưa xanh không ngọt, giống như đồ không phải của mình có cầu xin cũng không được.
Cô buồn bã thở dài, lấy mũ xuống, cẩn thận kéo tóc phía trên tai xuống một chút phòng ngừa tai mình bị ánh nắng chiếu đến.
Cô gái vừa vén mấy sợi tóc ướt nhẹp dính trên trán, vừa ngẩng mặt hỏi anh: “Anh phơi nắng lâu như vậy không khát nước sao?”
Lục Gia Hành nhìn chằm chằm mấy giọt mồ hôi trên trán cô một lúc, chậm rãi nói: “Khát.”
Sơ Chi che kín tai, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng thầy huấn luyện đâu.
Tay cô luồn vào túi áo, lấy ra mấy tờ tiền lẻ, quay đầu lại nói: “Vậy tôi đi mua cho anh chai nước, anh muốn uống gì?”
Đúng rồi, đây mới là trình tự tiền hành bình thường.
Không phải là mình nên nói thẳng sao?
Lục Gia Hành nở nụ cười, cố ý đè thấp giọng nói xuống, “Em.”
Trên bãi tập có lớp vẫn chưa diendan được nghỉ giải lao, âm thanh bước đều và tiếng hô khẩu hiệu vẫn còn vang dội.
Sơ Chi không nghe rõ, bước lên hai bước gần anh, hỏi: “Cái gì?”
Bầu không khí hanh khô mang theo mùi thơm thoang thoảng trên người nữ sinh này.
Giống như mùi thơm của sữa vậy.
Mắt Lục Gia Hành cụp xuống: “Em mang theo nước không?”
Sơ Chi sững sờ, thành thật gật đầu.
Đương nhiên cô mang theo nước, chỉ có điều vừa rồi được nghỉ mấy lần cô đã uống không ít, bây giờ chắc chỉ còn sót lại không tới một phần ba.
“Đĩa dầu mè” lười biếng nhếch môi cười xấu xa: “Tôi muốn uống nước của em.”
Sơ Chi mất mấy giây để phản ứng, chớp mắt mấy cái: “Nhưng mà…”
“Tôi phơi nắng đã lâu nên rất khát.”
“Nhưng mà…”
“Em không muốn cho tôi sao?”
“Không phải, nhưng mà…”
“?”
Sao anh có thể uống cái bình tôi đã uống rồi nha.
Sơ Chi cảm thấy yêu cầu này đã làm khó cô rồi.
Cô gãi gãi cằm, lại nhăn mũi, đứng nguyên suy nghĩ một lúc lâu, mới thở dài, dáng vẻ đầy buồn rầu.
“Vậy anh chờ một lát.”
Cuối cùng, cô bất đắc dĩ thỏa hiệp, xoay người chạy chậm đến dưới bóng cây, tìm bình nước của mình.
Mấy bạn học đã sớm vây lại dưới bóng cây xem một lúc, chỉ có điều khoảng cách hơi xa nên không nghe thấy bọn họ đang nói chuyện gì, lúc này họ nhìn thấy nữ chính quay lại vẻ mặt hớn hở bắt đầu ồn ào.
Có một nam sinh huýt sáo: “Chuyện gì xảy ra vậy, xem ra lão Tam không đoạt được tiểu mỹ nhân rồi.”
Nam sinh đứng bên cạnh anh ta duỗi cánh tay dài ra vỗ một cái lên đầu anh ta.
Trong lòng Sơ Chi đang bận tạm biệt với chút nước ít ỏi của mình, không thèm quan tâm đến đám người kia đang hò hét cái gì, Lâm Đồng nhìn cô đang tìm bình nước, nháy mắt hỏi: “Sao cậu không thông báo gì cả, anh chàng đẹp trai kia là ai vậy?”
Sơ Chi buồn bã nhìn cô nàng: “Đĩa dầu mè.”
Lâm Đồng: “Hả?”
“Chủ nợ.”
“?”
“Bốn chữ số.”
“???”
Sơ Chi lại than thở, không nói nữa, tự mình cầm bình nước ngó sen đi tới.
“Bốn chữ số” vẫn đứng đó, khuôn mặt đẹp trai không tì vết, thân hình cao to, đôi chân dài như người mẫu, chắc cũng phải 0,61 mét.
Cô đi chậm tới, đưa bình nước ngó sen cho anh.
Bên trong cái bình trong suốt của cô lượng nước còn sót lại không đến một phần ba, “bốn chữ số” nhận lấy mở nắp, dưới ánh mắt đề phòng như lửa đốt của cô nàng anh không trực tiếp uống, chỉ ngước đầu, bình nước không tiếp xúc với môi.
Chất lỏng trong suốt trong bình chậm rãi chảy vào miệng, thuận theo cái cổ thon dài dẻo dai, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Đám đông phía sau Sơ Chi vẫn tiếp tục ồn ào.
Sơ Chi không quan tâm, cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh không uống trực tiếp.
Xong lại thấy không đúng chỗ nào.
Nước của cô đã bị uống sạch.
Vậy lát nữa cô uống cái gì?
Sơ Chi giương mắt nhìn toàn bộ số nước quý báu của cô trôi vào bụng tên kia, liếm liếm môi, khóc không ra nước mắt.
Lục Gia Hành uống nước xong, cúi đầu xuống, thấy cô gái này đang nhìn anh đầy ủy khuất.
Trong bình còn chút nước, anh không uống hết.
Dưới ánh mắt soi mói của cô Lục Gia Hành đóng nắp lại, môi anh vẫn còn đọng lại một giọt nước, anh vươn đầu lưỡi ra liếm sạch.
Anh làm động tác này đầy mê hoặc, thế nhưng hiện tại tất cả sự chú ý của Sơ Chi đều đặt trên bình nước.
Bàn tay to lộ rõ khớp xương của chàng trai này đang cầm cái bình nước ngó sen của cô diendanLQD, trong bình chỉ còn dư lại một ít nước nhàn nhạt theo động tác của anh lay động.
Ngón trỏ móc dây đeo màu hồng trên nắp bình, “bốn chữ số” cầm bình nước trong tay, thờ ơ nói: “Cái bình này thật đẹp.”
Thấy thẩm mĩ của mình được khẳng định, Sơ Chi rất vui vẻ.
“Có thể cho tôi không?”
“…”
Sơ Chi cực kỳ hoảng sợ.
Ngay cả cái bình nước của mình cũng không buông tha sao!
“Hoặc là tôi mua lại,” Chàng trai cuốn sợi dây, nhìn cô rồi bổ sung thêm.
“Không cần không cần,” Sơ Chi vội vàng xua tay, đau khổ nhìn bình nước của mình và chút nước còn sót lại, nhắm hai mắt oai phong lẫm liệt thấy chết không sợ, nói: “Cho anh!”
Anh rủ mắt nhìn cô một lúc lâu, môi nhếch lên: “Vậy thì cám ơn em.”
“Không cần cám ơn…” Sơ Chi uể oải lắc đầu, nhìn “bốn chữ số” hài lòng cầm bình nước đi mất, cô bắt đầu nghi ngờ anh ta cố ý.
Cô sờ mấy tờ tiền lẻ trong túi, chuẩn bị đi ra cây bán nước tự động mua chai nước lọc, thì huấn luyện viên đã thổi còi tập hợp.
“…”
Quá tàn nhẫn mà.
Sơ Chi cam chịu số phận nhỏ bé của mình chạy về hàng.
Một bình nước thôi mà.
Một chút nước thôi mà.
Sắp nghỉ trưa rồi.
Mình không khát.
Mình một chút cũng không khát.
Mình không khát!!!!!!!!
Huấn luyện viên yêu cầu mọi người đi đều, mặc dù trời rất nóng, nhưng di chuyển còn tốt hơn là đứng nguyên một chỗ, Sơ Chi không ngừng tẩy não mình, cố gắng quên đi cái cổ họng nóng như lửa đốt.
Từng hàng từng hàng bước đều, Sơ Chi đứng ở hàng cuối cùng, hàng thứ nhất đi đều xong đứng phía sau hàng cô.
Tất cả các nam sinh trong lớp đều đứng ở hàng thứ nhất, lúc này Sơ Chi đang nhỏ giọng thầm thì như niệm Bàn Nhược tâm kinh mình không khát thì cảm giác được có bóng mờ bao phủ phía sau lưng.
Cô quay đầu lại, các bạn nam dáng người cao lớn như hòn núi nhỏ đứng ngay sau lưng.
Huấn luyện viên chỉ chú ý đến mấy hàng phía trước nên mấy người phía sau có thể lén lút nói chuyện, nam sinh vừa rồi huýt sáo cười híp mắt nhìn cô: “Bạn học Sơ Chi, người kia là bạn trai cậu hả?”
Sơ Chi nhớ ra người này tên là Chu Minh, lắc đầu một cái, “Không phải.”
“Người quen?”
Sơ Chi dừng một chút, rồi lắc đầu: “Không quen.”
Chu Minh “Ồ” một tiếng, cười xấu xa: “Này Sơ Chi, cậu có bạn trai không?”
“Không có nha.”
Bất kể hỏi cái gì Sơ Chi cũng đều lịch sự trả lời, giọng nói mềm mại giống như lớp vỏ bánh đậu đỏ.
Chu Minh tiếp tục cười, kéo nam sinh bên cạnh: “Vậy cậu thấy Tiêu Dực thế nào? Dáng người này, mặt mũi này, tính cách chín chắn chững chạc này, không có thói hư tật xấu, nghe nói hai người còn học cùng trường cấp ba, lại cùng khoa, sau này cậu có vấn đề gì không biết có thể hỏi cậu ấy.”
Cậu ta rất nhiệt tình dốc hết sức chào hàng bạn học Tiêu Dực “chín chắn chững chạc”, đột nhiên bị kéo vào vấn đề này khiến cho bạn học Tiêu Dực đỏ tai: “Mình không dám dạy cậu ấy, điểm thi vào khoa Văn trường chúng ta của Sơ Chi xếp thứ nhất.” Tiêu Dự nhỏ giọng nói.
“…”
Chu Minh trợn mắt nhìn cậu ta một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Sơ Chi, vẻ mặt giống như một người cha già, thành khẩn đề nghị: “Nếu như vậy thì cậu tới dạy cậu ta đi, thành tích của Tiêu Dực thật khiến cho người khách phải quan tâm mà, làm sao thành tích học tập có thể nát như vậy? Tôi thật sự hoài nghi rằng điểm thi đại học của cậu ta là do mua được, làm sao mà đỗ được trường này vậy?”
Tiêu Dực: “…”
Sơ Chi: “…”
*
Buổi tối, đợt luyện tập kết thúc, mấy người quay lại phòng ngủ.
Sơ Chi cởi mũ và áo khoác xuống, đột nhiên nghĩ tới chuyện “bốn chữ số” nói tai cô bị bỏng nắng, vội vã gọi Lâm Đồng: “Đồng Đồng, cậu giúp mình nhìn tai một chút.”
Lâm Đồng vén mái tóc dài của cô gái ra sau tai, nhìn đôi tai nhỏ nhắn đang đỏ ửng của cô: “À, hơi đỏ một chút, lấy khăn lạnh đắp lên một lúc là được.”
“Mụn đã bị vỡ chưa?” Sơ Chi khẩn trương hỏi.
Lâm Đồng cẩn thận quan sát đằng trước đằng sau năm phút đồng hồ, đầu ngón tay cầm tai cô lật qua lật lại nhìn, mờ mịt hỏi: “Mụn gì?”
“Đây này, tai mình bị cháy nắng mọc mụn nước rồi.”
“Mụn nước ở đâu?”
Sơ Chi: “Không có sao?”
Lâm Đồng: “Không có.”
“…”
Sơ Chi cũng mờ mịt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!