Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân
Chương 31
Tấm rèm bị người kia kéo động hai lần, bởi vì có móc nối nên không thể kéo ra.
Sơ Chi bị sự xuất hiện đột ngột của người khác mà sợ run, cô đẩy mạnh người trước mặt.
Lục Gia Hành lui về sau hai bước, vẻ mặt đầy bất mãn.
Âm thanh bên ngoài thật ồn ào, nếu Sơ Chi nhớ không lầm thì tiết mục của câu lạc bộ Hip-hop biểu diễn ở giữa chương trình, vậy tiết mục tiếp theo là gì?
Tiểu phẩm sao? Hay là múa dân tộc?
Sơ Chi căng thẳng nhìn Lục Gia Hành một chút, ngón tay giơ lên bên môi ra hiệu, cô lắp bắp nói: “Đúng đúng đúng mình mặc không nổi! Bộ quần áo này hơi khó mặc, cậu sang phòng bên cạnh đi!”
Cô gái lo lắng nói: “Bên cạnh cũng đều có người hết rồi!”
“Vậy chờ một chút!”
Cô nhìn người trước mặt, tay chân luống cuống, hoàn toàn không biết làm thế nào mới tốt.
Sơ Chi lặng lẽ đi tới cửa, kề sát tai lên tấm rèm nghe ngóng một lúc, lại quay lại đứng dựa vào bên tường.
Không gian bên trong phòng thay đồ tạm thời rất nhỏ, một người đứng đã hơi chật chội, hai người đi vào gần như không thể di chuyển được.
Huống chi, anh còn cao lớn như vậy.
Sơ Chi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lục Gia Hành một chút.
Dáng vẻ anh xem ra vẫn bình thản, anh đứng hơi nghiêng đầu, dường như đang chờ cô lên tiếng.
Bọn cô đang ở trong phòng thay đồ cuối cùng, phòng bên phải có người thay quần áo, bên trái là bức tường.
Sơ Chi hướng anh ngoắc ngoắc tay.
Lục Gia Hành nghe lời tiến đến gần.
Cô nhoài người về phía trước ghé vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ?”
Lục Gia Hành cũng phối hợp với cô, anh thấp giọng kề tai nói nhỏ: “Trực tiếp đi ra ngoài.”
Sơ Chi tỏ rõ vẻ kinh hoảng trừng anh.
Cô chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ anh, dáng vẻ một lời khó nói hết: “Chúng ta không thể cứ như vậy đi ra ngoài được nha…”
Lục Gia Hành nhíu mày, xem ra tựa như có chút buồn cười: “Tại sao không thể?”
Anh trầm thấp cúi đầu, ánh mắt nặng nề, giọng nói đè thấp xuống, trầm thấp khéo léo nhu hòa: “Em làm chuyện xấu gì?”
Mặt Sơ Chi nóng như lửa đốt, nói không ra lời.
Căn bản bọn họ không làm cái gì.
Cho dù là như vậy, hai người cứ nghênh ngang đi ra người như vậy khẳng định là không được nha.
Sơ Chi xoắn xuýt, cô cắn môi suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra biện pháp gì.
Bên ngoài cô gái giống như thật sự rất vội, đợi một lúc không nghe thấy âm thanh bên trong, lại nói: “Xin lỗi, mình có thể vào thay cùng với cậu không?”
Sơ Chi kinh hãi đến biến sắc, vội vàng nói: “Không được!!!”
Cô đứng dán vào bên tường, như con kiến nhỏ trên chảo nóng, trên mặt tất cả đều là vẻ lo lắng và luống cuống.
Lục Gia Hành điều chỉnh tư thế, nhàn nhã tản mạn dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Nghĩ một hồi, Sơ Chi đến gần, lấy hết sức nhón chân lên: “Nếu không tôi nghĩ biện pháp rời sự chú ý của cô ấy, nhân cơ hội này anh lén lút bò ra ngoài, tôi có thể dùng làn váy yểm hộ giúp anh.”
Sơ Chi nắm váy làn váy, kéo rộng nó lên, nếu như một người nắm úp sấp ở trên đất thì xác thực có thể che chắn một ít.
Lục Gia Hành: “…”
Vẻ mặt lười nhác nhàn nhã trên mặt Lục Gia Hành đã không còn, dường như khóe miệng anh co quắp một thoáng: “Bò ra ngoài?”
Sơ Chi vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Lục Gia Hành bị cô trọc cười: “Em muốn tôi cứ như thế bò ra ngoài?”
Nụ cười của anh âm u, ánh mắt có tính xâm lược và lực sát thương quá mạnh, Sơ Chi yếu ớt rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói: “Vậy cũng không có biện pháp khác nha…”
Lục Gia Hành hít sâu một cái: “Trực tiếp đi ra ngoài.”
“Không được không được!”
Lục Gia Hành không nhịn được.
Anh nhíu nhíu mày, lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Sơ Chi tội nghiệp nhìn anh, son môi trên bờ môi dưới xem ra sắp bị cô ăn hết, mặt trên dính một lớp nước, sáng lấp lánh.
Lục Gia Hành hít sâu một cái, huyệt thái dương nhảy nhảy, anh thỏa hiệp nói: “Tôi nghĩ ra một biện pháp, sẽ không bị phát hiện, thế nhưng em phải bồi thường tôi.”
Bây giờ Sơ Chi còn quan tâm những thứ kia sao, cô chỉ cần không bị phát hiện thì làm gì đều được, tuy rằng cô chỉ có thể nghĩ đến việc để anh bò ra ngoài.
Cô gật đầu nhanh như gà mổ thóc.
Dáng vẻ tiểu cô nương có thể nói là vô cùng vội vã, Lục Gia Hành cụp mắt nhìn phản ứng này của cô, mắt nhắm lại.
Giọng nói hai người cực nhỏ, từ đầu đến cuối Sơ Chi đều ngước cổ, cũng may cô mang giày cao gót, so với bình thường cao hơn không ít, thật ra cũng không phải rất mệt.
Lục Gia Hành cũng hết sức phối hợp cúi thấp người xuống, vì duy trì cân bằng mà một tay anh chống lên tường, đầu tiến đến bên tai cô: “Em chính là không muốn bị người khác nhìn thấy ở cùng với tôi?”
Đúng đúng đúng.
Người khác nhìn thấy thì họ sẽ nghĩ như thế nào.
Sơ Chi tiếp tục gật đầu điên cuồng.
Gật xong, cô mới phát giác được lạ ở chỗ nào.
Cô mau chóng dừng lại.
Thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Lục Gia Hành trầm giọng nói một tiếng: “Được.”
Giọng nói này không giống với trước đó, có một loại cảm giác lạnh lạnh, mờ nhạt không có biến động tâm trạng.
Một tiếng nhẹ nhàng, dây thần kinh trong đầu Sơ Chi ngay lập tức bị kéo căng.
Cô còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên Lục Gia Hành đứng thẳng lên.
Anh không nói nữa, lạnh lùng nhếch khóe môi, anh không hề liếc mắt nhìn cô một cái, trực tiếp xoay người giơ tay, ngón trỏ thon dài cầm lấy móc treo kéo qua, người cực kỳ tự nhiên, không nhanh không chậm đi ra khỏi phòng thay đồ.
Trong nháy máy tấm rèm màu đỏ sậm được anh nhấc lên khi đi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!