Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân
Chương 33
Thứ bảy Sơ Chi dậy rất sớm.
Ngày hôm qua lúc về đến nhà cô liền đi ngủ cho đến tận sáu giờ sáng hôm nay, Sơ Chi mở mắt ra, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lên trần nhà mười phút.
Sơ Chi không biết mình rời đi từ lúc nào.
Cô nhận điện thoại, là ba Sơ gọi tới, ông bảo ông đã đến cổng trường học rồi.
Cô một câu cũng không nói, xoay người rời đi.
Lần này Lục Gia Hành không kéo cô lại.
Có khả năng là bởi vì anh không muốn để ý đến cô nữa.
Cuối cùng anh cũng chán ghét cô rồi.
Anh cảm thấy cô quá phiền toái, lại nhiều chuyện, không dễ thương như tưởng tượng.
Sơ Chi buồn tẻ nghĩ.
Chiều hôm qua cô khóc rất nhiều, bây giờ chỉ cảm thấy đôi mắt đều cay, còn có chút sưng.
Bụng cũng đói, điên cuồng kêu ùng ục.
Trên lầu lặng yên không một tiếng động, âm thanh sửa chữa cũng không có, yên tĩnh khiến người ra không xác định được bên trên có người ở hay không.
Bất quá đã qua lâu rôi, hẳn là nhà anh cũng đã sớm sửa xong.
Dù sao trên lâu dưới lầu đều là hàng xóm, không biết sau này chạm mặt sẽ cảm thấy lúng túng hay không.
Hai tay Sơ Chi chống lên giường ngồi dậy, cô ngủ tương đối lâu, đột nhiên ngồi dậy liền cảm thấy chóng mặt, cô lắc lắc đầu, chậm chạp bò xuống giường rửa mặt, đi ra khỏi phòng.
Trong phòng khách yên tĩnh, Sơ Chi đeo dép đi vào nhà bếp, cầm hộp bách bích quy, rót một cốc sữa bò, bưng trở về phòng.
Trong phòng hơi tối, Nhĩ Sai giống như một bóng ma nhỏ, nhẹ nhàng nhảy lên trên giường.
Dường như nó cảm thấy Sơ Chi suy sụp, Nhĩ Sai nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, cái đầu nhỏ toàn lông kề sát cọ qua cọ lại.
Sơ Chi ôm nó tới, đầu cô vùi vào đám lông tơ mềm mại của nó.
“Lục Gia Hành là tên khốn khiếp.” Cả khuôn mặt Sơ Chi đều chôn vào bên trong, giọng nói nghe rõ trầm thấp.
“Meo.” Nhĩ Sai đồng ý nói.
Sơ Chi ngẩng đầu lên, xoa xoa đám lông đen trên đầu nó: “Em biết anh ta là ai sao?”
“Meo.”
“Chính là người lần trước tới nhà chúng ta ăn lẩu tê cay đó.”
“Meo.”
“Anh ta thật đáng ghét, lần sau nếu gặp lại, em có thể cắn anh ta.”
Nhĩ Sai hăng hái: “Meo meo!!”
Sơ Chi lấp đầy cái bụng, lại ngủ tiếp thêm mấy tiếng mới mơ mơ màng màng bò dậy.
Cả người cô nằm ngang trên giường, Nhĩ Sai trong ngực cũng nằm chổng vó lên trời, một người một mèo ngủ đến khi trời đất mù mịt, gần như mười bốn tiếng đều chìm đắm trong mộng đẹp, giờ ý thức của cô có hơi chậm chạp.
Ba Sơ đã nấu xong món cháo trứng muối thịt nạc, bởi vì không biết khi nào cô mới dậy nên ông vẫn để trong nồi.
Sơ Chi rửa mặt xong, lết vào nhà bếp, múc cho mình một chén cháo bưng đến trước bàn ăn.
Ba Sơ đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế bập bênh gần cửa sổ, vừa nhìn thấy cô dậy sớm, ông kinh ngạc nhíu mày: “Sao hôm nay con dậy sớm vậy?”
Sơ Chi liếc mắt nhìn đồng hồ, đã mười giờ.
“A” Sơ Chi phờ phạc rủ mắt ngồi xuống.
Ngày hôm qua cô mang đôi mắt đỏ ngầu trờ về, không nói tiếng nào liền đi về phòng, hôm nay như thế xem ra tâm tình vẫn có chút suy sụp.
Ba Sơ quay lại nhìn Đặng nữ sĩ đang ngồi trên ghế sa lông, Đặng nữ sĩ dùng khẩu hình nói; “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi nào có biết.”
Nhĩ Sai ngồi xổm bên chân cô lười biếng liếm móng vuốt, Sơ Chi chậm chạp húp cháo, nhờ tới hôm qua ba Sơ nói sẽ đi Hải Nam tránh rét, cô giương mắt lên nhìn: “Khi nào ba mẹ đi ạ?”
Thật ra hỏi câu này hơi dư thừa, Đặng nữ sĩ ngay cả váy và mũ rơm đều mặc rồi.
Quả nhiên, Đặng nữ sĩ không lên tiếng, quan sát bộ dạng cô rồi hơi nhíu mày: “Bảo bối, con có muốn đi cùng ba mẹ không?”
Sơ Chi lắc đầu một cái: “Con còn phải đi học.”
“Mẹ sẽ xin nghỉ cho con.”
Sơ Chi vẫn từ chối: “Qua một thời gian ngắn nữa thôi sẽ đến kỳ thi cuối kỳ rồi, bây giờ con không thể nghỉ một tiết học nào.”
Đặng nữ sĩ và ba Sơ nhìn nhau một lúc, họ còn muốn nói gì đó thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
Ba Sơ để tờ báo trong tay xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở ra, ba Sơ nhìn lên đầy chăm chú, lại là chàng trai đẹp trai này.
Chàng trai không khoác áo khoác, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản sạch sẽ, thân hình cao to kiên cường, khuôn mặt đẹp trai.
Nhìn thấy Lục Gia Hành, ông cũng cười híp mắt, hiền lành nói: “Chàng trai, hôm nay tuyết rơi, nhà chúng tôi không phơi đồ nha.”
Lục Gia Hành: “…”
Lục Gia Hành ngừng hai giây, tầm mắt anh rơi vào đống hành lý đặt bên cửa, rất nhanh phản ứng lại.
“Không phải, cháu muốn hỏi một chút, chú có số điện thoại của ban quản lý tòa nhà này không, cháu vừa mới chuyển tới không bao lâu, hình như trên lầu bị rò nước.”
Anh vừa mở miệng, Sơ Chi đang ngồi quay lưng lại cánh cửa cứng đờ bả vai.
Cô không quay đầu lại, đẩy bát cháo trước mặt, cúi đầu đứng lên đi về phòng, nhỏ giọng nói: “Con ăn no rồi.”
Đặng nữ sĩ vẫn muốn thương lượng với cô: “Bây giờ cũng không phải là mùa du lịch, buổi chiều ra sân bay mua thêm vé cũng tới kịp, hay là con đi cùng ba mẹ nhé?”
Sơ Chi ôm lấy mèo, rầu rĩ nói: “Không, con muốn đi học.”
Ba Sơ là
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!