Đáng Yêu Hơn Cả Đường - Chương 25: Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Đáng Yêu Hơn Cả Đường


Chương 25: Chương 25


Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhHứa Dệt cũng không nghi ngờ gì, cô giống như một cái đuôi nhỏ đi theo sau đàn anh, ra khỏi cửa chính của tòa nhà.

Kỳ thật, trên đường về trường có thêm người đi cùng, không còn phải đi một mình nữa, Hứa Dệt thấy vô cùng vui vẻ.

Trước khi họ rời khỏi toà nhà, Hứa Dệt đi lấy hàng chuyển phát nhanh mà cô đã mua trên Taobao vài ngày trước.

Mấy ngày nay ở chung với đàn anh, Hứa Dệt cũng dần dần đưa anh vào hàng ngũ bạn bè của mình, Thương Ôn Hứa kiên nhẫn chờ ở ngoài cửa, sau khi lấy được hai túi chuyển phát nhanh, cô nhảy nhót từ trong phòng bảo vệ đi ra.

Thấy ánh mắt của anh, cô cười rộ lên, nói: “Hôm trước em mua một bộ thêu chữ thập đáng yêu lắm đấy!”
“Đàn anh, anh có muốn xem thử không?” Nói xong, cô bắt đầu mở hàng chuyển phát nhanh ra, vừa bóc vừa vui vẻ hỏi anh.

Hai người đi dọc lề đường, Thương Ôn Hứa nghiêng đầu nhìn cô gái, hôm nay cô buộc hai bím tóc hoa gai thấp, trên người mặc áo sơ mi màu trắng ngà, chân váy màu vàng nhạt dài đến đầu gối, trên đầu còn đội mũ ngư dân in hình một quả dâu tây nhỏ.

Ngay cả lúc đi bộ bộ dáng của cô cũng là một cô bé vô ưu vô lự*, ngược lại động tác mở hàng chuyển phát nhanh trong tay vô cùng dứt khoát, không chút chần chừ, chia năm xẻ bảy xé toạc hộp đồ ra.

(*Vô ưu vô lự: Vô lo vô nghĩ, chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thảnh thơi, ung dung tự tại.

)
Thương Ôn Hứa bật cười: “Được rồi.


Trong lòng anh không khỏi có cảm giác, mình giống như mang theo một đứa nhỏ ra ngoài đi du lịch mùa thu.

Hứa Dệt ném hộp rỗng vào thùng rác ven đường, sau đó giống như hiến bảo vật đưa tới trước mặt anh, cô cũng tiến lại gần cùng nhau xem, “Đàn anh, anh xem! Nó có phải là siêu dễ thương không?”
Tay cô mảnh khảnh nhỏ nhắn, nhìn qua trông rất đẹp mắt, cô cầm mặt trước của bức tranh, ngón tay chỉ vào hoạ tiết trên đó.

Cô chỉ cái gì, Thương Ôn Hứa hoàn toàn không biết, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở đôi bàn tay nhỏ bé kia, hai cái tay trắng nõn mềm mại, giống như cục bột vậy.

“Ừm, đáng yêu.

” Người đàn ông gật đầu trả lời.

“Hì hì, em cũng cảm thấy đáng yêu, chẳng khác gì anh đâu.

” Hứa Dệt nghe được đáp án mình muốn, thu tranh thêu lại, khóe miệng cô nhẹ nhàng nhếch lên, làn váy dưới thân theo sự dịch chuyển mà ở trên không trung vẽ ra một đường cong sống động.

Nghe vậy, đuôi lông mày Thương Ôn Hứa khẽ nhíu lại, ánh mắt nhàn nhạt di chuyển theo động tác của cô, sau khi nhìn thấy cô chậm rãi thu tranh thêu chữ thập in hình chữ Peppa Pig, anh cảm thấy có chút buồn cười.

Chậm rãi mở miệng, kéo giọng hỏi cô: “Sao lại giống như anh vậy?”
“Bởi vì lần trước anh cùng em chơi 123 khúc gỗ anh thua đó.

” Hứa Dệt trả lời một cách đương nhiên.

Cô cẩn thận gấp bộ thêu lên bỏ vào trong túi, sau đó ngẩng đầu cười cười với người đàn ông bên cạnh, “Lần trước nói, ai động trước chính là heo Peppa.


Lúm đồng tiền bên má phải của cô hơi lõm xuống, nụ cười phảng phất như có năng lực xoa dịu lòng người, dưới ánh mặt trời chói chang, Thương Ôn Hứa lại có chút ngây ngốc.

Thẳng đến khi hai người lên xe buýt, Thương Ôn Hứa và Hứa Dệt cùng ngồi ở hàng ghế đôi, anh mới thoáng hoàn hồn.

Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô bé đang ngồi bên trong, lúc này hai tay cô bám vào mép cửa sổ thủy tinh, ánh mắt hết sức chăm chú nhìn ra ngoài xe.

Thương Ôn Hứa cũng theo tầm mắt của cô nhìn ra ngoài, ngoài cửa sổ, đập vào mắt chính là hình ảnh xe cộ và người đi bộ, bình thường.

“Em đang nhìn gì vậy?” Anh hỏi.

Ánh mắt Hứa Dệt vẫn ở bên ngoài như trước, xe chạy rất nhanh, ngoài cửa giống như từng khung phim bị cắt ra vô số hình ảnh.

Gương mặt ngây thơ của cô gái nhỏ khó có khi lộ ra một loại trầm ổn không thể nói thành lời, “Nhìn cuộc sống.


Vừa dứt lời, phía sau bọn họ truyền đến mấy tiếng cười khó nghe, có lẽ là nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, cảm thấy cô gái trả lời hoang đường, ra vẻ trưởng thành.

Bầu không khí giữa hai người đều trầm xuống, Thương Ôn Hứa lười biếng tựa lưng vào ghế, bình tĩnh chăm chú nhìn góc nghiêng của cô một hồi, anh lại theo tầm mắt cô nhìn ra ngoài.

Trước kia không chú ý, hiện tại nhìn kỹ như vậy, người đi bộ trên đường ai ai cũng đang xem điện thoại.

Mọi người không có trao đổi gì mấy, vài người bạn đi cùng với nhau không phải thỉnh thoảng nói với người bên cạnh mấy câu, thì đều nhìn không ra là bọn họ có quen biết.

Bây giờ cuộc sống này, hầu hết đều bị điện thoại chi phối.

Chán nản và nhàm chán.

Hứa Dệt quan sát một đoạn đường ngắn, không phát hiện có gì mới mẻ, ánh mắt không nhịn được liền đánh nhau, đến cuối cùng ngay cả đầu cũng không khống chế được lảo đảo từng chút một.

Giống như sắp không có điểm tựa, cả người dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy ngã về phía trước.

Thương Ôn Hứa ngồi ở một bên thấy vậy, nhanh tay lẹ mắt giơ tay ra ngăn trước người cô gái nhỏ, sau đó hơi dùng lực đem thân thể mềm mại như nước của cô tựa vào trong ngực mình.

Mà chiếc mũ trên đầu Hứa Dệt, bởi vì cái đầu nhỏ của cô không ngừng rủ xuống, bất hạnh trượt xuống đất.

Thương Ôn Hứa lo lắng sợ đánh thức cô, thân thể nghiêng về phía trước, gian nan nhặt chiếc mũ rơi ở bên chân mình lên.

Anh phủi bụi trên mũ, vốn định đội lên cho cô, nhưng đầu cô lại đang dựa vào anh, nên anh bèn bỏ qua, đặt cái mũ ngư dân đáng yêu dành riêng cho cô gái kia lên đùi mình.

Từ lúc Thương Ôn Hứa lên xe, mấy nữ sinh ngồi ở nửa trước thỉnh thoảng lại nhìn trộm một hai cái, lúc này các cô ấy vừa vặn nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt chua xót cùng luyến tiếc, không khỏi hô “Tình yêu ngọt ngào như vậy khi nào mới đến lượt tôi”.

Giờ phút này, Hứa Dệt đang hồn nhiên ngủ mà không biết mình dựa vào vai đàn anh, thậm chí còn theo bản năng cọ cọ, muốn tìm tư thế thoải mái hơn.

Thương Ôn Hứa vì phối hợp với cô, giãn chân ra phía trước, thân thể tận lực trượt xuống, cô giống như một con mèo nhỏ dính người, cái đầu nhỏ lông xù xì vùi ở hốc vai anh.

Dọc đường đi, Hứa Dệt ngủ vô cùng thoải mái, nhưng khổ Thương Ôn Hứa bên cạnh, anh động cũng không dám động, sợ đánh thức cô.

Sắp đến trạm, Thương Ôn Hứa mới bất đắc dĩ giật giật bả vai tê dại, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Hứa Dệt, cẩn thận dời cô gái nhỏ trên người mình sang một bên.

Tay anh bảo vệ đầu cô, cố định thân thể mềm mại không xương của cô.

Ai ngờ anh vừa định thu tay thì cô tỉnh dậy.

Cô híp mắt lại không mở ra hoàn toàn, còn lộ ra giọng nói ngái ngủ hàm hồ hỏi: “Đàn anh, sắp tới chưa?”
Bàn tay lớn của Thương Ôn Hứa đặt ở sau gáy cô dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng rời đi, cơ trí vươn về phía cửa sổ bên cạnh má cô, mở ra một khe hở trên cửa sổ thủy tinh.

Mới nghiêm trang chậm rãi trả lời: “Ừm, sắp tới rồi.


Đột nhiên, có làn gió ấm áp cùng ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ lẻn vào, ban đầu vì Hứa Dệt cảm nhận được bàn tay ấm áp đặt ở sau gáy mình, hai gò má lặng lẽ dâng lên một mảng đỏ ửng không tự nhiên.

Nhưng sau khi Thương Ôn Hứa mở cửa sổ ra, Hứa Dệt vùi đầu xuống, ngũ quan tinh xảo nhỏ nhắn có chút ảo não vặn lại với nhau, nhăn nhúm, giống như một cục giấy bị vò nát.

Đúng là xấu hổ mà, cô còn tưởng đàn anh muốn ôm đầu cô đặt lên vai anh >人<
Thật đúng là tự mình đa tình >人<
Trong lòng Hứa Dệt vô cùng phỉ nhổ tư tưởng nhỏ không thuần khiết của mình.

Khi cô mở mắt ra, chiếc mũ dâu tây của cô lúc này đang yên lặng nằm trên đùi đàn anh.

Bởi vì không dám để cho mình lại suy nghĩ lung tung, tự mình đa tình, Hứa Dệt ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng hỏi anh: “Đàn anh, anh cũng thích cái mũ dâu tây của em sao?”
“….

.


“Anh đừng ngại nha, nếu anh thích, em có thể nhịn đau cắt thứ yêu thích của mình tặng cho anh.

” Cái đầu nhỏ của cô tiến đến trước mặt anh, đôi mắt hươu vừa tròn vừa sáng, biểu tình trên mặt vô cùng chật vật và không nỡ.

Hai tay cô đặt ở trước người không ngừng quấn lấy nhau, thật sự là nhịn đau cắt đồ yêu thích.

Thương Ôn Hứa: “…”
Một người đàn ông lớn như anh muốn làm gì với chiếc mũ của cô?
Phong cách dễ thương này, anh có thể đội trên đầu, hay là cho vào chảo cơm chiên trứng vàng được không?

Cuối tuần này ở nhà, gần một tháng không viết tí gì, Hứa Dệt muốn thương lượng với Hoa Trà các vấn đề về dàn ý, cốt truyện và nhân vật của tiểu thuyết mới.

Lúc xuống xe Hứa Dệt đứng dậy, nhìn thấy hai nam sinh đối diện lối đi đang chơi trò chơi, hai người đánh rất kịch liệt, thỉnh thoảng trong miệng nhảy ra một vài từ tục tĩu.

Hứa Dệt luôn luôn không thích nam sinh nói bậy, cô thiếu hứng thú đi ra cửa.

Hai người đi về phía trường học, đi được một lát, trong lúc vô tình Hứa Dệt nhìn thấy mu bàn tay thon dài trắng nõn của đàn anh đặt ở một bên.

Trong đầu cô nghĩ tới nghĩ lui, không biết lúc anh chơi game sẽ như thế nào nhỉ?
Kỳ thật Hứa Dệt là một người tay khống*, nhìn thấy bàn tay xinh đẹp tinh xảo sẽ không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, lần này càng muốn nhìn xem lúc chơi game bàn tay của anh ra sao.

(*Tay khống: là yêu thích bàn tay đẹp)
Đột nhiên, cô nảy ra ý tưởng, trong đầu xuất hiện một bóng đèn vàng rực rỡ, tạo hình nam chính trong truyện mới của cô, có thể là người dẫn chương trình trò chơi nha.

Hứa Dệt ngẩng đầu lại len lén ngắm nhìn sườn mặt của anh một chút, vừa đẹp trai lại còn cao ráo, còn có một đôi tay xinh đẹp trời sinh chơi đàn dương cầm, quả thực chính là tiêu chuẩn của nam chính trong tiểu thuyết.

Thương Ôn Hứa đưa Hứa Dệt đến dưới lầu ký túc xá, hai người một đường đi tới nhận được không ít sự chú ý, nhưng tâm tư hiện tại của Hứa Dệt hoàn toàn không còn ở trên người, đã sớm bay ra ngoài vũ trụ.

Thương Ôn Hứa tạm biệt cô gái nhỏ xong, nhìn cô đi vào ký túc xá mới quay đầu, lười biếng đi về phía phòng ngủ của mình.

Hứa Dệt một hơi đi lên sáu tầng, thở hổn hển mở cửa phòng ngủ, lúc này Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Bát đang cùng một nữ sinh khác đánh bài, thấy cô trở về, Tĩnh Tĩnh chào hỏi: “Nhanh! Chi Chi! Bỏ túi xách xuống đến đấu địa chủ với bọn tớ!”
Hứa Dệt mất hồn mất vía gật đầu qua loa.

Nam chính là người dẫn chương trình cho trò chơi nào?
Đấu địa chủ?
Cảm giác nghe cứ kỳ kỳ.

Hứa Dệt lại nhanh chóng lắc đầu.

Chia bài xong Tĩnh Tĩnh nhìn thấy Hứa Dệt gật đầu một cái rồi lại lắc đầu, lập tức khó hiểu hỏi cô: “Nghĩ cái gì nhập tâm vậy? Muốn chơi đấu địa chủ với bọn tớ không?”
Hứa Dệt vẫn chậm nửa nhịp “A…ừm” gật đầu.

Tĩnh Tĩnh phục, con bé này căn bản không nghe thấy cô nói cái gì đúng không?
Lúc này Tiểu Bát buông điện thoại xuống, đột nhiên cười một tiếng: “Còn có thể nghĩ cái gì nữa, đương nhiên là đang nghĩ đến đàn anh nam thần của cậu ấy kìa.


Cô ấy đem tiêu đề bài viết vừa rồi lướt thấy trên điện thoại đọc không sai một chữ, ngữ điệu âm dương quái khí: “Kinh hãi! Nam thần S nghi đánh nhau gần trường bị bắt vào đồn cảnh sát.


“Bạn trai tương lai đã vào đồn cảnh sát rồi, Chi Chi có thể không lo lắng sao?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN