Đánh Cắp Tình Yêu - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
280


Đánh Cắp Tình Yêu


Chương 7


Qua vài lượt mời mọc, mấy trưởng phòng uống say bắt đầu rượu vào lời
ra, cùng Phương boss bàn bạc từ thời cuộc chính sự, kinh tế cho tới
chuyện chánh nhân bát kinh [1]; rồi tiếp thêm nhiều chén nữa thì đề tài
lại chuyển thành: trưởng phòng nào mua nhà, trưởng phòng nào mua xe,
trưởng phòng nào quen bạn gái, thậm chí cuối cùng còn nói tới chuyện
cười chăn gối. Đàn ông trong lúc ăn nhậu hay nói giỡn như vậy thật ra
cũng không mất phong nhã lắm, nhưng vấn đề là trong phòng còn có một cô
gái trong sáng như Giản Tình ngồi nghe thì thật là mắc cỡ.
Vừa rồi sau khi Phương boss cười sáng lạn, Giản Tình đã có cảm giác
đứng ngồi không yên, muốn tìm cớ thoát thân. Đến lúc thấy chủ đề của
nhóm trưởng phòng càng ngày càng không đứng đắn thì cuối cùng cũng hạ
quyết tâm, Phương boss cô còn không sợ, không lẽ lại sợ đắc tội với mấy
trưởng phòng quèn hay sao? Thế là cô buông đũa, lau miệng cười khanh
khách đứng lên: “Phương tổng, tôi còn tài liệu buổi chiều phải sửa sang
lại cho xong, không thể tiếp đãi nữa rồi.”

Phương Khiêm kỳ thật cũng không thèm ăn nhiều lắm, hơn nữa cũng đã
chán ngấy mấy người ở đây, nãy giờ anh căn bản không hề động đũa. Nghe
được Giản Tình muốn rời đi trước thì cũng bỏ cái chén trên tay xuống,
ung dung nhìn cô, khóe miệng không lộ rõ ý cười.

Thái quản lí còn đang mải bận rộn gắp cơm chia thức ăn cho Giản Tình, nhìn thấy cô muốn rời đi thì cũng đứng lên, nhiệt tình nói: “Giản
trưởng ban, tôi đưa cô về.”

Nhóm trưởng phòng không nghĩ Giản Tình lại dám rời đi trước, ngây ngốc nhìn về bên này, yên lặng xem diễn biến tình hình.

Giản Tình vội vàng xua tay: “Không cần, Thái quản lí, anh hình như chưa ăn gì, nên ở lại ăn thêm đi.”

Thực ra chỉ là một câu khách khí, nhưng trong tai Thái Minh Cường lại thành một câu quan tâm đầy tình cảm, chỉ thấy Thái quản lí hai mắt tỏa
sáng: “Không có, tôi thật sự ăn no rồi, nơi này lại xa công ty, tôi nên
đưa cô về.”

“Việc này……” Giản Tình khó xử, một bàn tay đưa ra sau lưng, âm thầm
ngoắc ngón tay với Phương boss bên kia, ý bảo anh nhanh giải vây thay
cô.

Động tác này làm cho Phương Khiêm cảm thấy thực hưởng thụ, cười khẽ
một tiếng, bộ dáng cô gái nhỏ lúng túng như vậy, thật là thú vị: “Thái
quản lí, Lưu trưởng phòng bọn họ uống nhiều rồi, xem ra làm phiền anh ở
lại chăm sóc, về phần Giản trưởng ban, thì để tôi tiện đường đưa về.”

Boss lớn đã mở miệng, khí thế thong thả đáng tin, trong nháy mắt giết chết mọi người, đặc biệt là Thái quản lí đang tràn đầy nhiệt tình lập
tức ủ rũ, không dám không nghe theo sự sắp xếp.

Trở lại trong xe, Giản Tình đã ủy khuất mấy lần: “Khiêm, anh cố ý
chọc em.” Nghĩ lại vừa rồi anh vẫn dùng ánh mắt cười như không cười nhìn Thái quản lí cùng động tác của cô, trong lòng Giản Tình tăng thêm vài
phần ai oán, nam nhân này đôi khi cũng thực ác liệt .

Phương Khiêm cũng không lập tức khởi động xe, mà vươn người về phía
cô, cánh tay chụp tới, dễ dàng ôm cô vào lòng, cúi đầu hung tợn in lên
môi cô một nụ hôn nồng nhiệt triền miên. Trong miệng anh còn lưu lại mùi rượu thơm ngọt, cùng đầu lưỡi dây dưa, khiến cho cô cũng cảm thấy say
rượu, cả người choáng váng vui sướng.

Chờ anh khởi động xe, mở một nửa kính ra, không khí lạnh từ cửa sổ
tiến vào, làm cho Giản Tình đang mơ màng hồi tỉnh, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, hình như không phải đường về công ty .

“Đi đâu vậy?” Giản Tình nghi hoặc hỏi nam nhân bên cạnh.

“Em vừa rồi có người hầu hạ, ăn no rồi, nhưng anh vẫn còn đói bụng.”
Phương boss mân miệng, tuy miệng anh nói những lời này nghe như đùa
nhưng lại tràn đầy ý ghen tuông làm Giản Tình suýt chút nữa bị sặc.

Giản Tình chăm chú nhìn chiếc xe vẫn chạy về phía trước, thật lâu sau cũng chưa đáp lại lời của anh. Phương Khiêm cũng ý thức được trong lời
nói của mình quá mức ghen tuông, trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên ngượng ngùng, cũng không chú ý cô nữa. Nào ngờ vừa qua khỏi một ngã ba, Giản Tình lại bật cười, tiếng cười như chuông bạc thanh thúy vang lên,
đến lúc không nhịn được nữa, tiếng cười vang ra khắp xe.

Phương Khiêm bị cô cười đến ngượng ngùng, bên tai hơi hơi nóng: “Cô gái này, em cười đủ chưa ?”

“Ha ha……, Khiêm, nhìn anh ghen thật là đáng yêu nha! “Giản Tình đưa
tay lau đi khóe mắt ướt, khó khăn lắm mới ngưng được tiếng cười, chỉ có
một chút ý cười vẫn lưu lại ở trên khóe môi. Không có cách nào, thấy bộ
dáng khẩn trương của anh thật sự làm người ta vui vẻ .

Phương Khiêm khẽ hừ một tiếng, lấy trầm mặc đáp lại.

Không lâu sau, xe dừng ở trước một nhà hàng cổ kính, ông chủ của nhà
hàng này là người địa phương, chủ yếu kinh doanh đặc sản phương Nam. Bởi vì hợp khẩu vị của Phương Khiêm nên nhà hàng này trở thành nơi thường
xuyên đến của hai người. Anh và cô vừa xuống xe liền có người đón đưa
lên, không hỏi chuyện gì cứ thế một mạch đưa bọn họ tới một căn phòng
trang hoàng lịch sự, tao nhã nằm riêng ở tầng hai. Do Phương Khiêm ngại
phải đặt phòng phiền toái, nên đã đặt thuê lâu dài, vì vậy khi hai người đến nơi liền có người quen đến phục vụ, sau đó có người tiến vào giới
thiệu các món ăn chính hôm nay. Ông chủ nhà hàng còn tiến vào chào hỏi
đôi lời với Phương Khiêm.

Chờ thức ăn được mang lên, cánh cửa đóng lại, trong phòng lập tức
thanh tĩnh, đồ ăn mĩ vị lượn lờ tản ra hơi nóng. Giản Tình nhìn nam nhân bên người vẫn trầm mặc như cũ, không nhịn được mím môi ha ha cười, cầm
lấy bát canh đưa tới trước mặt anh: “Đừng như vậy nữa, là em không đúng, nhanh ăn cơm đi, nguội sẽ không ngon nữa.”

Phương Khiêm lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nhìn bộ dáng ai oán của
cô thì nhất thời bật cười: “Em á, không cần làm vẻ đáng thương, anh
không trị được em, chẳng nhẽ còn không trị được Thái Minh Cường?” Cầm
lấy chén nhỏ, uống một ngụm, thật ngon miệng, không có mấy người đáng
chán ở đây, độ thèm ăn hiển nhiên tăng lên rất nhiều.

Giản Tình hiền lành giúp anh gắp thức ăn, nghe được anh nói muốn trị
Thái Minh Cường thì cũng không ngốc đến mức ở phía sau nói tốt cho Thái
quản lí. Nói tốt cho hắn không chừng sẽ là họa vô đơn chí, đổ thêm dầu
vào lửa.

Ăn uống no nê, hai người còn uống thêm mấy chén trà xanh, Phương boss khoác tay lên lưng Giản Tình bắt đầu có hành động xấu, Giản Tình đỏ
bừng mặt, bắt lấy hai tay lộn xộn của anh, cau mày trừng mắt :“Chúng
ta……chúng ta buổi sáng vừa mới làm!”. Trong lòng hiểu được, nếu nam nhân đã muốn thì có nói không cũng không ngăn được, bản thân mình cũng không thể cự tuyệt anh. Với lại từ trước, cô đã không có ý đồ giãy dụa, ăn no thì muốn dâm – dục, chính là tình trạng lúc này của Phương boss.

Hai tay Phương Khiêm ở trên lưng cô hơi dùng lực, dễ dàng ôm cô đặt
trên đùi của mình, khẽ liếm khóe miệng của cô, trầm giọng cười: “Đối với em vẫn còn muốn.”

[1]: thành ngữ TQ, ý chỉ những việc quan trọng

Kỳ thật lúc chưa gặp gỡ Giản Tình, Phương Khiêm còn cho rằng mình
chính là người thanh tâm quả dục [1] Anh cũng từng có vài bạn gái, nhưng đối với chuyện lên giường luôn không mấy hứng thú, mỗi lần đều là ứng
phó cho qua. Có mấy lần thậm chí vì đối phương ở trên giường biểu hiện
quá mức nhiệt tình nên sau khi chia tay anh cũng đã nghĩ, cuộc sống này
chính là như vậy. Cho đến khi gặp cô gái nhỏ này, anh mới ý thức được
mình trước kia nghĩ vậy là do không gặp đúng người mà thôi. Như hiện
tại, đối với cô gái trước mắt, anh ăn bao nhiêu cũng đều cảm thấy không
đủ. Tư vị tuyệt vời trong lúc đó như một loại độc dược, một khi nghiện,
sẽ rất khó từ bỏ, nay mức độ nghiện đã ăn sâu vào máu của anh, xâm nhập
vào xương cốt của anh, chỉ sợ cuối cùng cả đời cũng khó mà bỏ được.

Giản Tình nhẹ nhàng hít vào một hơi, đối với sự khiêu khích của anh luôn vô lực chống đỡ: “Lỡ chút nữa có người vào.”

“Ai dám tiến vào.” Lời nói của anh là thật, vì có quy định là khi
khách hàng dùng cơm, nếu không có người ở bên trong cho phép, người bên
ngoài không thể tùy ý vào.

Nếu ông chủ của nhà hàng biết quy định mình cố gắng xây dựng bị người khác lợi dụng làm một ít chuyện riêng tư, không biết hắn còn có thể dào dạt đắc ý cho cái quy định độc đáo này không?

Giản Tình ngồi ở trên đùi nam nhân, nơi hạ thân đã có thể cảm giác
được khát vọng của anh. Đến thời khắc này cô cũng chỉ có thể ôn thuần
tuân theo cảm giác của cơ thể mà thôi. Nam nhân cũng không cởi bỏ áo của cô, một đôi tay cách tất chân, chậm rãi vuốt ve cặp đùi của cô, càng
lúc càng hướng gần đến điểm giữa hai chân cô.

Kỳ thật Giản Tình rất phiền não việc anh bất kỳ lúc nào cũng có thể
có hành vi bá đạo. Lại càng phiền não việc cơ thể mình quá mức mẫn cảm,
chỉ cần anh khiêu khích một chút, cô sẽ không chịu nổi khống chế mà hùa
theo .

Giống như lúc này, Phương Khiêm đã vén chiếc váy ngắn của cô lên tới
thắt lưng. Khi bàn tay đưa ra cởi bỏ quần lót của cô, cô lại còn phối
hợp thân mình rất ăn ý làm cho anh cởi càng thoải mái dễ dàng.

“Vật nhỏ nhiệt tình.” Phương Khiêm cười nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư
thế của cô, làm cho cô ngồi trên đùi, đưa lưng về phía anh, vỗ nhẹ cái
mông bóng loáng của cô một chút, trầm giọng cảnh cáo: “Em không được
nhiệt tình đối với người khác, nghe không?!”

Giản Tình hơi hơi tổn thương ủy khuất nhíu mày, bĩu môi: “Em nào có
nhiệt tình với người khác.” Từ khi cùng anh ở một chỗ, cô đến liếc mắt
nhìn nam nhân khác cũng muốn lười, anh lại còn oan uổng cô.

Xác nhận cô đã chuẩn bị sẵn sàng, Phương Khiêm cởi bỏ dục vọng của
mình, nâng thắt lưng cô lên một chút, thoải mái xông vào vùng ấm áp nữ
tính của cô. Quá nhiều khoan khoái, làm hai người đồng loạt hít vào một
hơi thật mạnh.

“Ưm……” Giản Tình hai tay để trên bàn ăn, ổn định thân thể của mình, đón nhận sự co rúm của anh.

Phương Khiêm một lần rồi lại một lần càng dùng sức tiến vào cô, tiếp tục dặn dò: “Không được nói chuyện cùng Thái Minh Cường.”

Giản Tình đã bị anh làm cho mất hồn, đâu còn tâm tư đi chú ý nam nhân phía sau đang nói cái gì, chỉ có thể vô ý thức hừ hừ. [cái tư thế của 2 ng` này thiệt là…..>”””

Sau bữa cơm, Phương boss đã ăn vô cùng thoả mãn. Sau hai lần lại liên tục ăn Giản Tình thì cỗ ghen tuông nồng đậm trong lòng cũng thoáng phai nhạt đi một chút.

[1]: Thanh: Trong sạch, rõ, sạch sẽ. Tâm: lòng dạ. Quả: ít. Dục: ham muốn.

Thanh tâm quả dục là cái tâm trong sạch và ít ham muốn.

Giản Tình xoa xoa cơn đau dị thường ở thắt lưng, chậm chạp đi vào văn phòng. Từ buổi sáng đến giờ đã bị làm ba lượt, thể lực nam nhân rất tốt nhưng không có nghĩa là cô cũng vậy. Lúc này cô mệt đến mức mê man, vừa rồi anh cũng tính đuổi cô về nhà nhưng bị cô cự tuyệt. Đang là giữa
trưa, mấy thư ký đã nhìn thấy cô cùng Phương tổng đi ra ngoài ăn cơm,
nếu cơm nước xong tiếp tục mất tích, ngày mai trong công ty khẳng định
sẽ có tin đồn rất lớn.

“Chị Tình, nghe nói chị cùng bọn Lưu trưởng phòng đi ăn cơm!!” Mới
vừa đi vào văn phòng, Giản Tình đã bị Tiểu Lâm kích động ôm cổ, nhảy
lên: “Đi cùng Phương boss có phải không?”

Giản Tình vừa bị *** [Bi: xxoo] choáng váng đầu: “Lâm Kiều Kiều, cũng không phải em đi, em hưng phấn cái gì!”

Vừa nói xong, Lâm Kiều Kiều quả nhiên ngừng lại, cẩn thận đánh giá cô từ đầu đến chân một phen, đột nhiên nhíu mày: “Chị Tình, nhìn bộ dáng
chị xuân tình nhộn nhạo, có phải xảy ra chuyện tốt gì không? Có phải
Phương boss nhìn chị xinh đẹp như vậy, lưu số điện thoại của chị? Có
phải không??? Có phải không???”

Giản Tình buồn cười liếc mắt một cái, gắt giọng: “Háo sắc!”

“Ah ah ah, chị đỏ mặt, khẳng định là có! Thế nào, boss chúng ta so
với đầu heo của chị tốt hơn nhiều lắm, mau quăng đầu heo của chị đi rồi
theo boss của chúng ta.” Tiểu Lâm líu ríu theo sau cô.

“Tiểu Lâm, Phương boss không phải thần tượng của em sao? Thật là hào
phóng nha.” Xoa thắt lưng ngồi trở lại vị trí, Giản Tình cười trêu chọc
cô.

“Nếu đối tượng của Phương boss là chị Tình tốt đẹp như vậy, em cũng sẽ không để ý!” Tiểu Lâm thật thà trả lời.

Giản Tình ngây người, cùng Phương Khiêm ở chung một chỗ đã hơn một
năm, lần đầu tiên nghe được có người nói bọn họ xứng đôi. Loại cảm giác
này giống như một viên đạn, không ngừng được xuyên thấu khu vực phòng
thủ của trái tim cô, vừa khiếp sợ, lại vừa cảm động.

“Đồ nịnh hót này.” Giản Tình gắt nhẹ một tiếng, đứng lên đưa ra một
phần tài liệu, khóe miệng cười cười, thủy chung khó có thể tĩnh tâm.

“Em nói thật mà, nhanh kể em nghe quá trình ăn cơm đi!” Tiểu Lâm còn chưa bỏ cuộc.

Giản Tình thở dài: “Phương boss bị nhóm trưởng phòng lôi kéo nói
chuyện, cơm ăn không nhiều lắm, nhưng lại uống đến mấy chén rượu Tây.”

“A! Bộ dáng Phương boss cầm chiếc ly dài uống rượu Tây, khẳng định rất tuấn tú.”

“Ừ, rất đẹp trai.” Giản Tình nhớ tới nụ cười sáng lạn khi anh ghen,
tim lại bắt đầu loạn nhịp, nam nhân đó sao lại đẹp trai đến vậy chứ!

“Chị Tình, sao chị lại may mắn vậy, em ghen tị đến chết mất!” Tiểu
Lâm giậm giậm chân: “À, đúng rồi, điện thoại của chị đã reo mấy lần
rồi.” Thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Lâm Kiều Kiều mới nhớ tới việc chính. Tuy
nhiên, đối cô mà nói, tin đồn về boss lớn, mới là chuyện quan trọng
nhất.

Nhìn qua di dộng trên cái giá hình con gấu nhỏ, là Tần Tiểu Ý, cô
không phải cùng bạn trai đi du lịch Âu Châu ư? Trở về nhanh vậy sao?

Bấm dãy số vừa gọi, bên kia Tần Tiểu Ý rất nhanh nhận điện thoại:
“Giản Tình, cậu không đi làm mà chạy đi đâu vậy, điện thoại di động cũng không mang.”

“À, mình cùng trưởng phòng đi ra ngoài ăn cơm, quên không mang di
động.” Giản Tình cắn cắn bút bi, cười giải thích với cô gái tính tình
không tốt ở đầu bên kia.

Tần Tiểu Ý cười hắc hắc: “Vị kia của nhà cậu cho cậu cùng người khác ra ngoài ăn cơm?”

Giản Tình hờn dỗi một tiếng, hạ giọng nói: “Cậu nói gì chứ, anh ấy đâu có nhỏ mọn như vậy, lúc ăn cơm anh ấy có ở đó mà.”

“Hừ, còn nói không ích kỉ, rủ cậu theo mình đi dạo phố, chưa đến chín giờ hắn đã đòi người, dường như hắn phòng mình như phòng bọn buôn
người, rất sợ cậu bị mình lừa bán đi.” Tần Tiểu Ý không đồng ý với cách
giải thích của cô.

“Được rồi được rồi, thật sự là mình sợ cậu rồi. Sao cậu rảnh gọi điện thoại về đây, không phải nói hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu trước sao?” Giản Tình là người biết bao che khuyết điểm, nghe được bạn tốt trêu
chọc nam nhân của cô, liền vội thay đổi đề tài.

“Hưởng tuần trăng mật cái rắm, chúng mình chia tay, cho nên trở về
trước thời gian dự kiến.” Không dự đoán được đổi đề tài lại làm cho bạn
tốt phát điên.

“A? Sao lại chia tay ?” Giản Tình phát hiện suy nghĩ của mình trở nên lộn xộn, không bắt kịp đối phương, không phải nói đi hưởng tuần trăng
mật trước sao? Sao lại chia tay trở về, chẳng lẽ đây là tình yêu chớp
nhoáng trong truyền thuyết?!

Bạn tốt ở đầu bên kia bắt đầu lời thô tục hết bài này đến bài khác:
“Mẹ nó, vương tử bát đản cùng mình xuất ngoại, ăn mình, hái hoa của
mình, lại còn dám tìm Dương Nữu bắt cá hai tay. Nhưng cũng coi như hắn
không may mắn, khi chuẩn bị làm động tác kia, bị mình bắt được, mình lập tức đóng gói hành lý về nước, hắn không phải muốn bắt cá hai tay sao?
Mình để hắn ở lại đó, mặc hắn bắt bao nhiêu thì bắt!”

Giản Tình nhìn di động, nghẹn họng trân trối, luôn luôn biết Tần Tiểu Ý là cô gái mạnh mẽ, không nghĩ rằng cô lại có thể mạnh mẽ đến trình độ này: “Bỏ người ta lại nước ngoài, như vậy được không?”

“Cho hắn chết! Lát nữa tan tầm cùng mình đi dạo phố nhé.”

“Đi dạo phố a…… Mình…..”

“Mình đang thất tình mà! Cậu dám nói không rảnh thử xem? Tắt điện
thoại mình lập tức tuyệt giao với cậu.” Tần Tiểu Ý ở đầu kia uy hiếp cô.

“Biết rồi, tan tầm cậu lại đây đón mình.” Giản Tình kỳ thật một chút
cũng không sợ Tần Tiểu Ý dùng tuyệt giao uy hiếp cô, thử hỏi một khi lời nói uy hiếp thành một câu ngoài cửa miệng thì còn có gì đáng gọi là
nguy hiểm!

Tần Tiểu Ý là bạn học từ trung học đến đại học của cô. Lúc ấy ở nhà
khi học xong tiểu học, cha mẹ thấy Giản Tình tiền đồ rất tốt, liền đưa
cô đến thành phố lớn này học trung học, Tần Tiểu Ý là bạn tốt duy nhất
của cô. Từ mười sáu tuổi đến hai mươi bảy tuổi, các cô giao tình thâm
hậu, đã trải qua mười năm. Với cô mà nói, Tần Tiểu Ý chính là người nhà.

Chỉ là, nếu nói ra ngoài dạo phố, thì nam nhân trong nhà kia khẳng
định sẽ không tự mình lo ăn uống gì, bản thân sẽ nhịn đói chờ cô về nhà. Ngẫm lại đều đau lòng, cùng Tần Tiểu Ý nói xong điện thoại, Giản Tình
liền nhắn tin cho đầu heo: “Sau khi tan tầm sẽ cùng Tiểu Ý đi dạo phố,
anh ăn xong ở bên ngoài thì về nhà đi, không cho phép không ăn, chờ em
về lại làm đồ ăn khuya cho anh.”

Lúc này, Phương Khiêm ngồi ở phía sau bàn công tác, một bên cầm tài
kiệu, một bên nhìn tin nhắn nhíu mày: Tần Tiểu Ý vừa về nước đã cướp
người của anh, lá gan thực không nhỏ.

Thái Minh Cường đứng ở trước bàn công tác, nhìn Phương tổng nhíu mày, tim lập tức nhảy lên cổ họng. Lần này hắn đi dạo qua Australia một
vòng, tự nhận công trạng không tồi, nhưng lúc này bị Phương tổng triệu
kiến một mình, trong lòng vẫn bất ổn. Đã vào nửa giờ, Phương tổng thủy
chung không nói đến nửa tiếng, làm cho hắn cảm giác càng tệ hơn.

Rốt cục, đại boss miệng vàng buông lời ngọc: “Thái quản lí, báo cáo
của anh tôi đã xem, rất hài lòng, công ty quả nhiên không nhìn lầm
người. Trình độ nghiệp vụ của anh so với đồng nghiệp đều cao hơn rất
nhiều, quả không sai.”

Nghe được Phương tổng mở miệng khen mình, tim Thái quản lí mới có thể an ổn trở xuống chỗ cũ.“Phương tổng quá khen, tôi chỉ cố gắng làm tốt
bổn phận của mình mà thôi.”

Phương boss vừa lòng gật đầu: “Tuy rằng biết Thái quản lí lần này đi
Australia rất vất vả, nhưng, có chuyện, vẫn phải phiền Thái quản lí đi
làm.”

“Phương tổng, có chuyện gì cứ nói.” Được boss coi trọng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Thị trường châu Nam Mỹ, luôn do Lí quản lí phụ trách, nhưng thị
trường này lại đang có vài vấn đề rắc rối, tôi hy vọng Thái quản lí có
thể thay tôi đi một chuyến. Đương nhiên, tôi biết Thái quản lí hôm qua
mới về nước, cho nên cho anh sắp xếp thời gian hai ngày nghỉ ngơi, ngày
kìa hãy lên đường.”

Thái quản lí liền mơ hồ, được boss lớn coi trọng quả thật không phải chuyện dễ dàng, nhưng cũng không hẳn là chuyện tốt gì!

Cuối cùng, Thái quản lí vẫn cắn răng nhận lấy nhiệm vụ. Không có cách nào, ai bảo hắn có năng lực tốt, giờ lại phải làm việc thật nhiều!

Đang lúc Thái Minh Cường đi ra ngoài, lại bị Phương tổng kêu lại:
“Thái quản lí, anh cảm thấy Giản trưởng ban là người như thế nào?”

Không nghĩ rằng Phương tổng đột nhiên nhắc tới Giản Tình, Thái Minh
Cường đứng ngẩn người tại chỗ. Tuy nhiên vẫn thành thật đáp lại: “Cô ấy
là cô gái mà vẻ bên ngoài cùng tính cách bên trong đều rất tốt đẹp.”

Phương Khiêm vừa lòng gật đầu, lại thản nhiên quăng ra một câu: “ Anh cảm thấy cô ấy là người tốt đẹp, vậy tôi cùng cô ấy thì thế nào?”

Sau đó, thư kí phòng ngoài nhìn thấy Thái quản lí mất hồn mất vía từ
văn phòng Phương tổng đi ra, nhìn biểu tình của anh nếu bị sét đánh còn
là bình thường!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN