Đánh Ghen Với Bạn Trai Của Chồng - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
419


Đánh Ghen Với Bạn Trai Của Chồng


Phần 15


Thật ra ban đầu em chỉ nghĩ quá căng thẳng cho nên đi du lịch giảm stress. Đăng cái ảnh lên cũng là điều quá bình thường.

Ai ngờ buổi chiều đang nằm dài trên bãi biển đón nắng liền bị mẹ em gọi điện mắng.

– An con đi du lịch với ai?

– Con đi với con Hoài.

– Còn ai nữa?

– Làm gì còn ai. Có mỗi con với nó. Việt ở nhà.

– Mẹ không hỏi thằng Việt mà là thằng Huy ấy.

Em nghe nói đến Huy thật sự không giật nảy mình hay gì cả. Chỉ cảm thấy hết sức buồn cười. Anh ấy đi đâu làm gì liên quan gì đến em.

– Con làm sao mà biết được. Anh ấy là anh ấy tự nhiên mẹ hỏi con. Mẹ cũng biết mọi chuyện là quá khứ.

– Con như vậy cũng nói dối mẹ. Dì thằng Việt gửi ảnh qua facebook cho mẹ. Phàn nàn với mẹ dạo nay vợ chồng con có hiểu lầm với nhau. Con không những không chịu hàn gắn còn bỏ bê mẹ chồng ốm đau trong bệnh viện đi du lịch với người yêu cũ. Mẹ rất muốn biện minh cho con. Nhưng chứng cứ rành rành ra đó. Mẹ cũng không biết phải làm sao mở mồm nói người ta. Mình đã là dâu….

– Mẹ khoan đã mẹ nói bà Hồng dì của Việt nói với mẹ con đi du lịch với người yêu cũ ư? Chứng cớ đâu? Ảnh chụp đâu mẹ gửi qua face cho con. Nếu như họ dám đặt điều vu khống con.. Con không tha cho nhà họ.

Mẹ em nghe em nói xong cũng tắt máy gửi ảnh qua tin nhắn facebook cho em. Một bên là ảnh và cap của em. Bên kia là ảnh của Huy khung cảnh cũng giống hệt em. Hơn nữa phía xa xa cuối cầu còn có bóng dáng mờ ảo của 2 cô gái chính là em và con Hoài. Cái cáp của Huy thật sự rất dài, em cố gắng kìm nén tức giận, kiên nhẫn đọc hết cap.

” Đối với người yêu nhau, mỗi một ngày ở chung đều dường như vô cùng trân quý.

Không ai biết tương lai sẽ như thế nào, bởi vậy, sao lại phải vì một ngày mai căn bản không hề xác định mà khiến cho cuộc sống hôm nay phải đau đến thấu tâm can thế này?

Có người nói yêu là buông tay, chính là nếu bạn thật sự buông tay, thì làm sao bạn biết được người kia sẽ như thế nào? Có thể bị người khinh dễ hay không? Có thể phải chịu ủy khuất hay không?

Yêu một người, nên mới thật tâm theo đuổi người đó, khiến cho người đó cũng yêu lại mình, khiến người đó nguyện ý ở lại bên cạnh mình, sau đó dùng cả đời bảo vệ, cùng nhau nhìn ngắm từng ngày trôi qua.

Mỗi một ngày, đều trở thành ngày cuối cùng của cuộc đời đáng quý trọng.

Hãy để con tim làm chủ.Chẳng hề e ngại lùi bước. Bắt đầu từ một kết thúc phải không em? ”
Cái tus này thực sự quá bất lợi cho e. Em nhìn lên cái ảnh chụp màn hình. Nhìn thấy chữ Bé Ngốc ở trên liền hiểu ra tất cả. Cái face chụp ảnh kia là của con Thủy. Con nhà dì Hồng chắc có lẽ nó có cả bạn chung giữa em và Huy. Tình cờ thấy đăng ảnh cộng thêm 2 cái cáp . Mẹ con nó suy diễn ra chuyện em đi du lịch cùng bồ cũ.

Em nghiến răng nghiến lợi, chưa bao giờ tức giận như thế. Định đăng đàn khẩu nghiệp chửi con em chồng khốn nạn vài câu. Nghĩ đi nghĩ lại dù sao bà mẹ chồng đang nằm viện. Chẳng biết vì lý do gì nhưng mình đi chơi đã sai nhòe ra rồi, lại thêm 2 cái cáp và ảnh sặc mùi trùng hợp kia. Cho nên đành ghi hận vào đó sau trả đủ.

Nhưng mọi việc không dừng ở đó. Tên khốn nạn Việt nhắn cho em một cái tin nhắn khá dài. Nội dung chính là thỏa hiệp. ” Ông ăn chả, bà ăn nem”. Anh ta nói muốn 2 chúng em trên danh nghĩa vẫn là vk ck để bố mẹ 2 bên an tâm. Sau đó hắn hạnh phúc bên mỹ thiếu niên của hắn. Em hạnh phúc bên hữu tình lang của em. Cũng không hiểu vì sao anh ta có thể nghĩ ra một tin nhắn như thế để gửi em

Đáp lại anh ta, em hoàn toàn im lặng.

Việt tiếp tục đả kích em:

– Chẳng qua ngày xưa em vì bị thằng đó bỏ rơi nên mới lấy anh. Em và thằng đó dù sao cũng cùng nhau đi du lịch còn giả bộ thanh cao cái nỗi gì. Bắt đầu từ một kết thúc kia đấy.

– Đồ khốn, cút đi cho tôi. Tôi nói cho anh biết những câu thế này. Đúng là chỉ có loại khốn nạn như anh mới nói ra được những khốn kiếp như thế.

– Cút. Anh viết đơn đi tôi ký. Tôi quá mệt mỏi.

– Bây giờ thì anh lại không nỡ chia tay. Anh không kí xem em ly hôn kiểu gì. Khi anh cần em thì em lại tỏ ra bề trên. Hôm nay em muốn nhanh chóng đi với thằng kia ư đừng có mơ. Nghe con em họ tôi nó khen thằng kia cũng rất đẹp trai.

– Khốn nạn. Vô liêm sỉ.

Em day day trán, nghĩ lại cảm thấy có chút châm chọc, em có lẽ đã chuyển yêu thành hận đối với Việt chỉ muốn nhai xương, ăn thịt, uống máu anh ta , có thù tất báo.

Mấy hôm trước cũng nhờ người điều tra thằng Long, biết nó cùng lúc kết giao với mấy người con trai , biết nó trong trường cấp 3 biểu hiện thế nào, biết nó thời điểm nào lạm dụng làm giàu, tất thảy điều biết. Cũng định bụng nói cho Việt biết. Để xem anh ta tính toán như thế nào nhưng hôm nay việc này thật sự không quan trọng nữa.

Con Hoài sau khi bơi thỏa thích cuối cùng cũng đã lên bờ đoái hoài đến em.

– Sao thế? Sao lại khóc.

– Không ai khóc chứ? Tao đang nghĩ sẽ ly hôn mày ạ.

– Hả? Thế thì tốt quá mày ly hôn. Con mày tao nuôi cho mày rảnh tay mà đi lấy chồng.

– Mày điên à?

– Thật còn gì nhẽ ra nên buông lâu rồi mới đúng.

– Ừ

Mẹ em lại gọi điện thoại đến, nghe em giải thích cũng bán tín bán nghi, một mực bắt em về trong chiều nay nếu không sẽ từ mặt em . Bà cho rằng mọi lỗi lầm là do chính em gây ra. Nếu như em không tính trẻ con hờn dỗi. Bỏ nhà đi du lịch cũng không đến nỗi. Em cũng không muốn cãi lời bà và cũng bị cái ảnh kia làm cho phiền muộn vô cùng. Không còn tâm trạng du lịch. Con Hoài khuyên mãi chẳng được đành buồn bực cùng em sắp xếp hành lý.

Lúc đi ra bến phà. Bầu trời đã hoàn toàn đen kịt, chính là bởi vì cơn dông bất ngờ , không trung có một màu đỏ tía gần như yêu dị, cho dù không có ánh đèn, cũng có thể mơ hồ nhìn ra trời đất chuẩn bị có biến.

Phà quyết định không xuất bến , về lại đảo cũng không được đi cũng không xong, đường không bóng người. Em và con Hoài ngòo co ro ven đường, phóng mắt nhìn xa, đều là một màu trắng khôn cùng. Phà đứng giữa một mảnh cô aụanh dưới bến , mưa chôn vùi đường thật sâu, giống như một hòn đảo biệt lập bị vây khốn.

Con Hoài vừa che chở cho em vừa mắng.

– An ạ!!! Tao phục mày thật là chọn đúng thời điểm.

Em lúc này chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, nửa ngày không phản ứng lại được câu nói của con Hoài. Rất mệt. Rất muốn xỉu..

Mẹ em lại nhắn tin. Nội dung : Con về chưa? Con dám phản kháng hôm nay không về chăm mẹ chồng. Làm bố mẹ xấu hổ. Bố mẹ lập tức từ con.

Em đọc tin nhắn, thấy trong lòng chua xót, vốn dĩ đang nghẹt mũi đau đầu, hiện tại lại chịu đủ cả song phương tinh thần , em cảm thấy bản thân đặc biệt đáng thương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN