Đánh Mất Tình Yêu
Chương 11
Cô nhấn nút thang máy nghĩ, giờ phút này chỉ có một ý định: Rời đi nơi này .
Thì Nhan ngẩng đầu nhìn trên bảng báo con số đang nhảy, 11——12——13. . . . . .
Đột nhiên trước mắt một trận biến thành màu đen.
Cô ngã xuống cửa thang máy.
******
Thì Nhan khi tỉnh lại, đầu rất đau, liền chớp mí mắt cũng cảm thấy cố hết sức.
Cô thật vất vả mở mắt, phát hiện mình nằm ở trên giường.
Nhìn chung quanh. Cảm thấy có chút xa lạ.
Có lẽ, cũng không phải là rất xa lạ.
Cái giường này, cửa này, phòng ngủ này. . . . . .
Sau đó cô mới nghe được âm thanh của Trì Thành: “Tỉnh ?”
Thì Nhan đôi môi mấp máy, cuối cùng không có mở miệng.
Cô cảm thấy một bên giường lõm xuống, thân thể hơi lạnh đến gần cô, cánh tay bền chắc muốn đỡ cô ngồi dậy: “Nào, uống thuốc.”
Thì Nhan cau mày lật người, thay đổi đưa lưng về phía hắn.
Trì Thành đưa tay tới, sờ sờ cái trán của cô, vẫn còn rất nóng, lại tìm sau tai cô sờ sờ, tuyến dịch lim-pha đã tiêu sưng.
Anh rốt cuộc an tâm một chút.
Bị anh đụng vào, trên vai cô co rụt lại. Thật là phản ứng quen thuộc, Trì Thành thấy thế, sửng sốt.
Anh lần này sẽ không hỏi ý kiến của cô, cường thế lao lên, đưa lên chén nước, viên thuốc: “Đừng nóng nảy.”
Ai ngờ, đầu cô hạ xuống, dựa theo đầu vai anh liền cắn. Tất cả oán hận đều muốn trút ra hết, cô dùng sức đến khi hàm cũng tê dại, trong miệng tựa hồ cũng chảy ra mùi máu tươi.
Trì Thành thực sự nhịn xuống, không nói tiếng nào. Cô rốt cuộc buông hàm răng ra, chân mày Trì Thành cũng không nhíu một cái: “Hiện tại bằng lòng uống thuốc đi?”
Cô chỉ là tức giận nhìn anh.
Chỉ nghe trong cổ họng người đàn ông này vô cùng đè nén trầm ngâm một tiếng, trong lúc bất chợt, anh túm chăn mỏng rơi trên người cô, ngậm viên thuốc, ngửa đầu dốc cạn nước, chứa ở trong miệng, nắm được cằm của cô liền hôn lên .
Anh chặt chẽ mà chắn lại miệng của cô, đầu lưỡi để viên thuốc xâm nhập vào miệng cô. Thì Nhan bất ngờ không kịp chuẩn bị, liền bị sặc nước, dùng chút hơi sức cuối cùng cũng đẩy anh ra.
Cô ho đến cong người, anh ngồi ở một bên lạnh lùng nhìn, rồi lại giơ tay lên thay cô vuốt tóc rơi ở thái dương.
Vốn đã bị ức chế đến đáy lòng chua xót lại hiện lên, cô ta giống như đã từng vô số lần làm như vậy, đem uất ức của chính mình nói cho anh: “Cô ta phá hủy bản vẽ của em”.
Anh lúc đầu, sẽ an ủi, sẽ thương yêu, sẽ cùng cô trên đường, cùng một lần một lần ngồi xe buýt, sẽ nghĩ phương pháp để cho cô không quên nhanh, giờ phút này, anh chỉ nói: “Tôi không tin trong máy vi tính của cô không có bản dự bị.”
Thì Nhan sửng sốt một hồi lâu.
Thì Nhan xuống giường, đi tìm y phục của mình, cô phải rời khỏi, còn sống ở chỗ này cô sẽ hít thở không thông. Người đàn ông này,vì mang cô về nhà, thay cho cô chiếc áo T- shirt trắng, cô bắt đầu tưởng anh thay đổi dự tính ban đầu.
“Tôi phải về nhà?”
“. . . . . .”
Ngoài trời mặt trời đã lên, trong không khí tinh mơ đang lúc mát mẻ, Trì Thành một đêm không ngủ, rất là mệt mỏi: “Tôi tiễn cô.”
Vội cởi chiếc T- shirt màu trắng xuống, nén lên trên người anh. Cô chỉ mặc áo ngực màu đen cùng quần lót đứng ở trước mặt anh.
Da trắng như tuyết, đường cong lả lướt.
Cô lại đối với anh, cười lạnh.
Trì Thành trong mắt như có khổ sở thoáng qua, chợt lóe rồi biến mất, ai cũng không thấy. Thì Nhan mới vừa mặc bộ váy của mình liền bị anh nắm chặt.
Thanh âm của anh ép tới rất thấp: “Cô bây giờ ngộ nhỡ té xỉu ở trên đường thì làm sao ?”
Trong lồng ngực Thì Nhan chợt rung lên rùng cả mình. Anh muốn cô hướng Yết Thấm nói xin lỗi, cũng nắm như vậy. Lúc ấy sức lực của anh ngầm lộ ra, thậm chí đã không quan tâm có thể hay không làm cô đau. . . . .
Ngón tay của anh bị cô từng ngón một đẩy ra: “Anh không phải nhìn tôi là phiền sao? Anh về sau cũng sẽ không phải nhìn nữa. Tạm—— biệt!”
“Đứng lại.”
Cô làm sao nghe, ở trong phòng không tìm được túi của mình, sẽ phải mở cửa đi ra ngoài. Trì Thành so với cô nhanh hơn, trước mắt cô thoáng một cái, liền bị anh chặn ngang, khiêng lên, vứt xuống trên giường.
Hai tay anh đè lại cổ tay của cô, cả người nhẹ nhàng che phủ trên người cô, trong mắt bốc lửa, Thì Nhan không cưỡng được anh, lồng ngực phập phòng ho hai tiếng, không chút nào không giấu dáng vẻ kiêu căng: “Ơ, Trì tổng, chẳng lẽ anh lại còn muốn đánh tôi?”
Trì Thành biểu tình nặng nề. Đột nhiên ý thức được cùng người phụ nữ này đánh nhau, thật sự lãng phí thời gian, anh trầm thân thể xuống, ở bên tai cô hừ lạnh một tiếng: “Anh muốn giết em. . . . . .”
Vừa dứt lời liền hướng về phía môi của cô, in dấu nụ hôn của mình.
Oán giận, ghen tỵ, uất ức, tất cả không xác định cũng hòa tan ở khoang miệng đang dây dưa, khóa kéo dưới nách chẳng biết lúc nào đã bị anh kéo ra, anh tham tiến vào, lòng bàn tay gắn vào ngực cô, vuốt ve hô hấp của cô.
Thì Nhan trước mắt một hồi hôn mê, cuống quít đè lại tay của anh: “Đừng, đừng, em chóng mặt. . . . . .”
Trì Thành động tác hơi chậm lại.
Chốc lát, tiếng cười mập mờ.
Lúc môi của anh rời đi thì cô đã gần bất tỉnh, một giây kế tiếp lại bị anh nâng cằm lên, nghe anh thở hổn hển nói: “Em không phải là nữ người sắt sao? Cứ như vậy té xỉu xem chuyện gì sảy ra?”
Thì Nhan không mặt mũi gặp người, định giơ cánh tay ngăn trở mắt.
Trì Thành chống lên thân thể, thâm trầm đè lên cô, lập tức xé quần áo của cô, lần nữa vì cô khoác lên chiếc T-shirt trắng.
Cô nhắm mắt lại, theo anh xử trí. Trì Thành gẩy gẩy lông mi dài của cô , “Lần sau phải nhớ, bất kể người nào gây khó khăn cho em, trước tiên chịu đựng, em còn đứng phía dưới làm loạn đắc tội người, lại không chịu nói xin lỗi, rốt cuộc công ty của em sẽ xui xẻo thay em.”
Thì Nhan “Vụt” mở mắt.
Cô nhìn anh, ánh mắt không xác định. Trì Thành lúc này đã đứng lên, để lại cho cô bên mặt đỏ ửng.
Anh theo thứ tự đem bình thuốc cùng cốc nước đặt ở trên tủ đầu giường: “Anh hiểu rõ em, chịu không nổi thua thiệt, nếu như em thật sự nhịn không được, cũng phải đánh đến chỗ không nhìn được. Đánh vào trên mặt rõ ràng như vậy, bị người khác thấy, em nghĩ muốn thoái thác cũng không được.”
Thì Nhan thật không biết nên dùng biểu tình gì trả lời anh, “Anh bây giờ đang dạy em giở thủ đoạn sau lưng sao?”
Trì Thành không có tinh lực nữa cùng người phụ nữ này tranh cãi, nhìn khuôn mặt trắng trong thuần khiết của cô, muốn đưa tay đụng vào, lại chịu đựng, “Ngủ đi.”
******
Trì Thành ở phòng tắm phòng khách, tắm, trên vai, dấu răng cùng vết máu còn mới, nước vừa động vào liền đau. Anh tắm xong, trực tiếp đi vào thư phòng, không để ý làm khô tóc.
Bản vẽ, cặp tài liệu, Laptop của cô đều đã bị anh chuyển vào thư phòng.
Thử một mật mã liền thành công khởi động máy vi tính, trong nháy mắt, Trì Thành cả khuôn mặt thần sắc cũng nhu hòa. Mật mã của cô, nhiều năm trước vẫn là cái đó.
Bản thiết kế thoát nước trở lại như cũ, tính toán số liệu, đổi phương án —— Trì Thành làm một mình, liền bận đến buổi trưa.
Cuối cùng làm xong, Trì Thành xoa chiếc cổ đau nhức, bản thiết kế mới anh giữ ở trong máy vi tính của cô, lại một phần lưu vào USB của anh.
Hệ thống đột nhiên nhảy ra nhắc nhở, nguyên là xen lẫn trong đó có văn kiện ẩn.
Biết không nên, nhưng anh đã tìm ra văn kiện ẩn đó.
Văn kiện có tên là, “Trì Thành” .
Mở ra văn kiện trong nháy mắt, anh liền hối hận.
******
Trì Thành trở lại phòng ngủ, người phụ nữ này còn đang ngủ.
Anh vẫn cảm thấy cô ngủ đẹp mắt hơn khi tỉnh, tối thiểu, không thể hao tổn tâm sức tính toán, không chút lưu luyến mà rời đi.
Sờ trên trán cô không có dấu hiệu nào, mở mắt, trong tròng mắt bố trí mờ mịt sương mù, theo dõi anh, dáng vẻ không chút nào đề phòng.
“Em hết sốt rồi, ” Trì Thành thu tay lại, “Ngồi dậy ăn cơm.”
Trì Thành nháy mắt xoay người một cái, bị cô ôm lấy tay.
Rõ ràng anh đứng gần như vậy, Thì Nhan lại cảm thấy vô cùng xa xôi. Cô không thể để cho anh sẽ rời đi: “Anh không phải là lại hối hận?”
Người phụ nữ này cứ như vậy dễ dàng đọc ra do dự của anh, Trì Thành không phải là không kinh ngạc, nhưng trên mặt anh từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh: “Ở trong máy vi tính của em, anh thấy một văn bản, bên trong đều là tin tức anh nhận hạng mục sắp tới .”
Người phụ nữ này mặt liền biến sắc, thấy thế Trì Thành đột nhiên bật cười. Anh trên cao nhìn xuống vuốt ve gò má của cô, gần như nhu hòa: “Tại sao muốn điều tra anh?”
Thanh âm như sóng nước chẳng xao, anh giống như nói cho cô biết, anh ngay cả nghi ngờ đều không có, mà có thể định tội cô luôn.
Cô giống như là chột dạ, nghiêng nghiêng đầu, tránh thoát tay của anh.
“Tại sao không nói lời nào?”
“. . . . . .”
Trì Thành chỉ có thể nhìn tóc của cô: “Em vốn là không có ý định muốn cạnh tranh khách sạn Kim Hoàn, nhưng lại biết anh là người phụ trách, em chắc chắn thành công? Em vốn là cũng không có ý định phải về bên cạnh anh, như bây giờ tìm mọi cách dây dưa, cũng chỉ là nhìn trúng phía sau anh muốn tiếp nhận hạng mục?”
Thì Nhan cắn răng một cái, rốt cuộc ngẩng đầu. Cô cho là anh rốt cuộc hướng mình bước ra một bước, nhưng anh lại lần nữa cách xa.
Ánh mắt của cô rất sáng, tựa như muốn chứng minh cái gì, “Nếu như mà em nói không phải, anh có thể tin hay không?”
Cuối cùng một chút khả năng, trong mắt anh đều nhanh muốn tan vỡ, Thì Nhan không cam lòng, bắt được một điểm cuối cùng có thể tính, không buông tay, “Hạng mục khách sạn Kim Hoàn , bởi vì thật muốn đạt được, cho nên lợi dụng anh. Thật xin lỗi.”
“. . . . . .”
“Em vừa mới bắt đầu điều tra anh nhận những hạng mục gì, động cơ quả thật không trong sáng, nhưng em làm tất cả về sau, đều là thật lòng.”
“. . . . . .”
Trong khi anh trầm mặc Thì Nhan lấy được đáp án, cô xuống giường, động tác có chút cứng ngắc, vòng qua anh muốn đi ra ngoài, chợt bị người từ phía sau ôm chặt.
Không cam lòng? Vẫn không nỡ bỏ? Thanh âm anh mang theo cưỡng chế trấn định: “Đây là một lần cuối cùng anh tin tưởng em.”
******
Trì Thành vì cô chuẩn bị cháo củ từ, là món ăn rất nhẹ, nhưng Thì Nhan vẫn có chút nuốt không được.
Tình yêu thiếu hụt cảm xúc mãnh liệt cùng tin tưởng, còn phải duy trì thế nào? Không, cô thậm chí cũng không dám xác định, anh đối với cô, có còn yêu hay không. . . . . .
Trì Thành ngồi ở bàn ăn đối diện, thấy cô một chút cháo cũng không động, đè chặt chân mày ngồi vào bên cạnh cô.
Thì Nhan do dự một chút, “Trì Thành. . . . . .”
“Hả?” Trì Thành múc một thìa cháo liền đưa bên miệng cô, động tác tự nhiên như vậy, căn bản giống như mới vừa rồi không có chất vấn cô.
Thì Nhan lắc đầu một cái, “Không có việc gì.”
Anh đút, cô liền ăn, mỗi thìa đều nuốt xuống, tựa như, hết sức phối hợp, cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, Trì Thành mới để thìa xuống đi ra mở cửa.
Từ góc độ Thì Nhan, chỉ thấy thân hình một người con trai xuất hiện tại cửa, đồng thời, trong lỗ tai bay vào âm thanh của Trì Thành: “Xin hỏi tìm ai?”
Đối phương giọng nói rất vội: “Thì Nhan ở đâu? !”
Thì Nhan cả kinh, đó là giọng của Tịch Thịnh. Tịch Thịnh không nói lời gì liền xông vào, cửa bị Trì Thành ngăn lại.
“Rốt cuộc, anh là ai?” Trì Thành bực tức cũng không nhỏ.
Thì Nhan đứng dậy, vừa bước nhanh về cửa trước, đã không kịp, quả đấm của Tịch Thịnh trực tiếp vung về hướng đối phương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!