Đánh Mất Tình Yêu - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Đánh Mất Tình Yêu


Chương 25


“Ngủ trước một lát, anh đổ đầy nước xong sẽ gọi em.”

Thì Nhan nghe vậy không để ý, Trì Thành dường như đã không có cách nào, không có nói cái gì nữa. Tiếng bước chân của anh càng lúc càng xa, Thì Nhan nhớ tới một việc, lập tức xuống giường.

Trong tủ lạnh có hộp thuốc, Thì Nhan rót chén nước đang muốn uống vào, bên tai truyền đến thanh âm của nam nhân: “Em ở đây làm gì?”

Trì Thành liền đứng ở sau lưng cô, trên người phụ nữ này là áo sơ mi của anh, chân trần cũng không sợ lạnh.

“Uống thuốc tránh thai.” Cô nói không mặn không nhạt, viên thuốc đang muốn bỏ vào trong miệng, bị Trì Thành nắm được cổ tay.

Thần sắc của anh phức tạp đến không cách nào giải thích, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Chúng ta muốn đứa bé đi.”

Tay Thì Nhan run lên, viên thuốc rớt, cô sửng sốt một hồi lâu.

Trí nhớ về lần đầu ào đến, còn là chuyện 6 năm trước, bàn tay lạnh lẽo cầm dụng cụ kỹ thuật như vũ khí ở trong người khuấy động, vốn đã cắm rễ ở đáy lòng, hôm nay đột nhiên cuồn cuộn trào ra, đối mặt với cha của đứa bé không cách nào thành hình nhiều năm trước, Thì Nhan đột nhiên không phản bác được.

Lạnh lẽo từ lòng bàn chân chui lên .

“Em. . . . . . Còn chưa có chuẩn bị xong. Sự nghiệp mới vừa khởi sắc, hơn nữa chúng ta. . . . . . Hai bên trong nhà cũng còn không biết chúng ta kết hôn.” Cô nhất thời từ ngữ mập mờ, lộn xộn, rốt cuộc không tiếp tục được nữa, để chén nước xuống.

Trì Thành giữ cô lại, “Lễ mừng năm mới cùng người nhà anh cùng nhau gặp mặt, năm sau chúng ta bổ sung hôn lễ, mời tất cả mọi người .”

Thì Nhan ứng phó trở về câu: “Tùy tiện.” Tránh ra tay của anh bước nhanh trở về phòng ngủ.

Cô tắm rửa xong, nằm xuống ngủ, Trì Thành có công sự mang về nhà xử lý, nửa đêm trở về phòng ngủ, tận lực rón rén, nhưng vẫn làm cô thức giấc.

Thì Nhan giấc ngủ luôn luôn nhè nhẹ, ngủ rồi mà tay chân vẫn lạnh lẽo, thân thể anh thật ấm áp, cô tự nhiên mà dán đi lên, tìm tư thế thoải mái vùi ở trong ngực anh.

Trì Thành tay giữ ở sau thắt lưng cô, êm ái vuốt ve, trong lúc lơ đãng toát ra một câu: “Anh cùng ba anh liên lạc, tuần sau dẫn em đi gặp ông.”

Người này hành động thật là làm cho người đau đầu, Thì Nhan nhăn nhăn cái trán, chỉ đành phải tự mình an ủi, cái gì nên tới tóm lại phải tới .

“Ba anh có biết hay không, người muốn gặp là em?”

Anh cho dù không trả lời, Thì Nhan cũng đoán được đáp án, năm đó mình cầm của Trì Thiệu Nhân bao nhiêu tiền, hôm nay cô và Trì Thành có quan hệ, mở miệng có thể có bao nhiêu khó khăn.

“Có thể để cho em một mình cùng ông gặp mặt.”

Ngữ điệu nhẹ mà mềm mỏng của cô, Trì Thành hiểu rõ, người phụ nữ này biểu hiện được càng vô tội, chuyện làm lại càng có hại. Không khỏi hỏi: “Một mình em ứng phó được?”

Thì Nhan thế nhưng lúc này đang suy nghĩ, Trì Thiệu Nhân có biết hay không con dâu chính đang bị bệnh nặng?

Trì Thành cánh tay bị cô gối lên đã có chút tê dại, anh nhẹ nhàng đổi lại tư thế.

Giữa bọn họ, có quá nhiều đề tài là cấm kỵ, Trì Thành không có tiếp tục hỏi tiếp, chỉ nói: “Không còn sớm, ngủ đi.”

Thì Nhan mở to mắt, không cách nào ngủ. Chung quanh không có một chút tạp âm, bên tai hơi thở của anh, rất nhạt rất ổn, giống như là đã ngủ, cô thử gọi câu: “Trì Thành. . . . . .”

“Hả?”

Anh đáp một tiếng, vĩ âm giương lên, mang một ít giọng mũi.

Anh lại cũng không ngủ, Thì Nhan có chút co quắp, nghĩ tới nghĩ lui, cắn răng một cái đã nói ra ngoài: “Em cầm tiền của ba anh cùng anh chia tay, còn cùng Thụy Quốc đi Mĩ, anh có hay không hận em?”

Thì Nhan cho là anh sẽ trầm mặc, đó là trước sau như một tìm phương thức ứng đối, nhưng anh cơ hồ không chút suy nghĩ nói tiếp: “Có, mỗi một ngày.”

“Vậy anh hoàn. . . . . .”

Anh thở ra một hơi, cười: “Anh hận em 5 năm, em phải yêu anh cả đời, như vậy mới đủ trả lại.”

Mắt Thì Nhan nhất thời sáng ngời, cho đến khi tay anh đặt trên bụng cô, ánh sáng nhẫn cưới ánh lên một cái, có chút chói mắt, lúc này thần trí cô mới quay lại .

Chẳng lẽ đối với quá khứ, đối với Nhiễm Khiết Nhất, đối với tất cả anh thủy chung canh cánh trong lòng , chỉ có một mình cô? Thì Nhan ngổn ngang suy nghĩ, ngày thứ hai đi làm, dưới mắt thế nào che cũng không che được mắt quầng thâm.

Bắt đầu ngày mới, không có hoa đưa đến phòng làm việc của cô nữa, Thì Nhan rất thoải mái, hiệu suất công việc cũng nhanh hơn so với bình thường.

Cuối năm công việc xử lý được không sai biệt lắm, Kim Hoàn khách sạn thế kỷ tiến độ rất nhanh, “Thì Dụ” chiêu bài coi là làm lần đầu đã thành công, Đài Truyền Hình muốn mời nhà thiết kế làm một tiết mục, Thì Nhan cự tuyệt, mấy ngày sau ở trong TV thấy Yết Thấm đĩnh đạc nói, cô cũng không có cảm giác gì, suy nghĩ chỉ là nói chuyện có chút không đâu vào đâu, lúc hôn lễ bổ sung có muốn hay không đưa Yết tiểu thư tấm thiệp mời.

Tịch Thịnh sau ngày nghỉ trở lại, lại cũng nhắc tới lần đó phỏng vấn, giọng nói, vẻ mặt đều có chút ý vị không rõ: “Yết mỹ nhân thật đúng là, càng sống càng trẻ tuổi xinh đẹp.”

Hắn sau khi về nước, biết được cô đem mình thành công xứng đáng gả đi, từ đó nói chuyện với cô, liền tổng có chút âm dương quái khí, Thì Nhan đặc biệt cho chính mình một ngày nghỉ, không có bồi Trì Thành, cùng Tịch Thịnh cùng nhau đi tảo mộ, sau khi trở lại, vừa mở TV liền thấy tiết mục phát lại.

Thói xấu Tịch Thịnh cô trên căn bản cũng học được, giữa mùa đông ăn mặc cực ít, cởi ủng quân nhân, cũng không thay dép, cầm hộp điều khiển ti vi nằm nghiêng ở trong ghế sofa.

Tịch Thịnh nhìn chằm chằm màn ảnh thán: “Yết mỹ nhân này, em thật đúng là có chút muốn cô ta.”

Thì Nhan đem bó hương lớn sau khi tảo mộ xong còn sót lại ném qua, mau chuẩn chính xác, Tịch Thịnh ôm đầu tránh, cũng không dám nói Yết Thấm nửa câu nữa.

“Em đều trở lại nhiều ngày như vậy, anh rể rốt cuộc lúc nào thì tới cửa bái phỏng?”

Thì Nhan mặt cứng đờ, khom người đi nhặt hương, quay lại thì vẻ mặt đã không có chuyện gì: “Anh ấy có một bằng hữu nằm viện, anh ấy phải đi chăm sóc.”

“Thật không nhìn ra anh ta nghĩa khí như vậy.”

Nhìn ra chị mình có chút khác thường, Tịch Thịnh chỉ có thể trái lương tâm lấy lòng, chỉ là không ngờ cô nghe vậy, trong khoảnh khắc cả khuôn mặt cũng kéo xuống.

Tịch Thịnh yên lặng nghiên cứu lại chọc cô nơi nào.

“Người bằng hữu kia giống như cùng người trong nhà quan hệ không tốt lắm, ở trong nước vô thân vô cố, chỉ có thể dựa vào anh ấy.” Cũng không biết đây là giải thích cho Tịch Thịnh nghe, hay còn là giải thích cho mình nghe, thanh âm có chút buồn bực.

“Không hổ là tân hôn, một ngày không gặp như cách ba thu.”

Hắn vẫn vì cô khác thường làm giải thích, Thì Nhan miễn cưỡng cười xuống.

Tịch Thịnh kéo mặt của chị mình, giúp cô kéo ra đường cong nụ cười hoàn mỹ, Thì Nhan đẩy ra tay của hắn: “Chị buổi tối hẹn người ăn cơm, em tự mình ăn hay đợi chị đến lúc đó mua mang về?”

Cô từ trước đến giờ sẽ không suy nghĩ quá lâu, đây là thói quen tốt, không dễ dàng hành hạ mình, Tịch Thịnh điểm này thừa kế hoàn toàn, là mười phần Nhạc Thiên phái (vô tư), nhưng đề cập vấn đề ấm no, hắn cũng chỉ có thể cau mày: “Cùng anh rể hẹn hò? Mang em cùng đi, em bảo đảm chỉ ăn cơm, không làm kỳ đà cản mũi.”

Sao có thể mang theo hắn?

Thì Nhan đi gặp nhưng là gặp Trì Thiệu Nhân.

Trì Thiệu Nhân hẹn gặp cô tại phòng trà hội quán, cũng chính là hội quán trà Thành Tây nổi tiếng, hội quán trang trí lộ rõ ông chủ Thượng Hải xa hoa, một đường do phục vụ dẫn, Thì Nhan không thể nói thấp thỏm hay không, một ngày trước thông điện thoại lúc cô tự giới thiệu “Thì Dụ” , nghĩ đến Trì Thiệu Nhân cũng có thể liệu đến.

Phục vụ kéo ra cửa giấy, phòng trong Trì Thiệu Nhân nhìn thấy cô, cùng với suy đoán một chút, cũng không kinh ngạc.

Sau khi cô ngồi xuống, ông ta thậm chí vì cô rót ly trà.

Thì Nhan nâng chén đang uống, Trì Thiệu Nhân mở miệng cắt đứt: “Tôi đã già, các ngươi những người trẻ tuổi này tâm địa gian giảo tôi không muốn quản nhiều, cũng không muốn quanh co lòng vòng, nói đi, lần này cần bao nhiêu.”

Thì Nhan động tác dừng lại, một giây kế tiếp khôi phục, ực một cái cạn trong chén trà.

“Mở thực giá, duy nhất giải quyết, về sau đừng quấn hắn nữa.”

Cảnh tượng này cùng năm đó một dạng, lời của ông ta nói cũng giống nhau như đúc, Thì Nhan đặt ly trà xuống, thật nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

“Bác trai, tôi cùng Trì Thành năm ngoái cuối tháng 12 đã đăng ký kết hôn.”

Không khí ngưng kết, đối diện Trì Thiệu Nhân sắc mặt của cũng theo đó ngưng kết.

“Tôi không thể bảo đảm mình sẽ là nàng dâu tốt, nhưng tôi tuyệt đối sẽ là một người vợ tốt.”

Có Trì Thiệu Nhân tốt đẹp nuôi dạy, năm đó bị cô tức giận, nặng nhất một câu, nhưng mà cũng chỉ là: coi như con trai tôi chơi gái lần đầu. Lúc đó tuổi trẻ khí thịnh cô không hiểu được đối phó thế nào thứ người như thế, nhưng bây giờ, cô thành thạo.

“Cô cho rằng tôi sẽ làm cô bước vào cửa chính Trì gia? Thiếu hụt nuôi dạy, tính tình ti tiện. . . . . .”

Thì Nhan uống trà, không trả lời, động tác ưu nhã, rốt cuộc chọc giận Trì Thiệu Nhân, ấm tử sa thượng hạng đập xuống đất.

“Đi cùng tình nhân xảy ra tai nạn xe cộ, sợ sự tình bại lộ sẽ để cho con trai đối đầu, hôm nay còn phải tác hợp Trì Thành cùng con gái tình nhân, bác trai, là ông để cho tôi biết chút kiến thức cái gì gọi là ti tiện.”

Giọng nói của cô bất giác có chút nặng, qua trong giây lát còn có điều thu lại, ngữ tốc độ thong dong: “Bác trai, tôi là tới cầu hòa. Tôi lần này không phải là trả thù, cũng không phải là vì tiền, tôi thật tâm chỉ muốn cùng Trì Thành hảo hảo sống qua ngày, ông đại khả không cần phải lo lắng tôi sẽ hại hắn.”

“. . . . . .”

“Ông nếu như muốn bồi thường Nhiễm Khiết Nhất, vậy thì tốt tốt chăm sóc cô ta, bác trai thay vì ở chỗ này cùng tôi lãng phí thời gian, không bằng đi quan tâm bệnh tình cô ta một chút .”

Trì Thiệu Nhân kinh ngạc viết ở trên mặt, ông đối với bệnh tình Nhiễm Khiết Nhất không biết gì cả, Thì Nhan không keo kiệt nói ra: “Cô ấy bị ung thư não.”

Điện thoại của Thì Nhan từ lúc cô ngồi xuống không lâu lắm liền bắt đầu rung, cô vào lúc này mới rỗi rảnh lấy ra điện thoại di động liếc mắt nhìn, là Tịch Thịnh đòi mạng liên hoàn call.

“Bác trai, tôi còn có chuyện, cũng không quấy rầy ông.” Thì Nhan liếc nhìn trên bàn đồ ăn tinh xảo, “Dùng cơm vui vẻ.”

Thì Nhan ra khỏi phòng bao, vừa đi vừa nghe điện thoại.

Tịch Thịnh câu thứ nhất chính là: “Em đang đói đến hôn mê.”

Hành lang không biết điểm hương gì, hơi thở thấm người, Thì Nhan không khỏi tăng nhanh bước: “Chị hiện tại đi mua ăn khuya, em muốn ăn cái gì?”

Tịch Thịnh điểm danh muốn cơm vịt quay, cửa hàng ở đường Nam Kinh, cùng một nhà Cinemax đối với phố, Thì Nhan lái xe vừa đúng đi ngang qua, chính là buổi chiều Cao Phong Kỳ, xe muốn quay đầu hết sức khó khăn, cô định đem xe dừng ở Cinemax bên này, đi bộ qua.

Trời lại lạnh, trường hợp người người chen nhau cũng làm cho cả người cũng thân thiện, Thì Nhan tối nay tâm tình tốt, một thân một mình cũng không thấy có được cái gì, cho dù nghiêng phía trước có một nhà ba người, tư thái lệ thuộc vào lẫn nhau như vậy làm người ta hâm mộ, Thì Nhan nhìn cũng không ghen tỵ.

Trong nháy mắt, dáng dấp người chồng trẻ tuổi nghiêng bóng lưng, khiến Thì Nhan nghĩ đến một người.

Vừa gặp lúc này, người con gái ngồi ở trên lưng ba ba , đột nhiên cất tiếng giòn tan nói: ” Lần sau con vẫn muốn đến xem phim.”

Thì Nhan ngẩn ra, chưa kịp phản ứng, người đàn ông bên cạnh cô gái nghiêng mặt đi, hướng đứa bé khẽ mỉm cười.

Thì Nhan nhìn đứa bé kia, dưới chân nhất thời có nặng ngàn cân, nửa bước không bước được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN