Danh Môn Ác Nữ
Chương 102
“Thiếu gia!” Bà vú cũng thật sự không biết phải nói gì cho tốt, trong đáy lòng của bà chính là cảm thấy hai mẹ con người kia thật sự không phải là hạng tốt lành gì, lại thấy dáng vẻ Liễu Vân Hiên giống như đã nhận mệnh, điều này khiến cho trong lòng Phó ma ma càng thêm không biết nên như thế nào cho phải, đối với bà mà nói, chuyện như vậy sao có thể chấp nhận được, một khi chấp nhận chỉ sợ đến lúc đó hai mẹ con người kia càng thêm diễu võ giương oai trong phủ, một chút cũng không đặt bọn họ vào trong mắt.
Liễu Vân Hiên giống như lão nam sinh ngồi vào chỗ của mình, hắn cúi đầu nhìn sách trên tay mình, một chút cũng không có dáng vẻ đặt lời Phó ma ma nói vào trong tai hay ghi nhớ trong lòng, Phó ma ma ở bên cạnh lải nhải hồi lâu, thấy hắn thật sự một chút cũng không có ý tứ để ý tới mình, lúc này mới thôi, chỉ có thể lặng lẽ lui ra ngoài, nhưng trong lòng quyết định, cho dù như thế nào, tuyệt đối không thể để cho hai mẹ con nhà này sau này được sống quá thoải mái mới được, Vạn Thục Tuệ này còn dễ nói một chút, Phó ma ma xem thường nhất chính là Vân Thù, cảm thấy đây rốt cuộc không phải do lão gia nhà mình sinh ra, trong xương cốt giữ lại máu người ngoài, chẳng qua chỉ được giữ họ Liễu mà thôi, tất nhiên không thể coi như tiểu thư nghiêm chỉnh mà đối đãi.
Phó ma ma nghĩ như vậy cũng không phải chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, mà trong lòng bà thật sự có tính toán như vậy, Liễu gia này tuy nói rằng bà làm bà vú không phải đương gia chủ mẫu, nhưng cũng từ sau khi Liễu Vân Hiên ra đời là người cho hắn bú lớn lên, hơn nữa mẫu thân thân sinh của Liễu Vân Hiên vì khó sinh mà mất, cho nên từ nhỏ Liễu Vân Hiên đã coi Phó ma ma bà vú chăm sóc mình lớn lên này làm nửa mẫu thân mà đối đãi, lúc trước trong phủ không có chủ mẫu, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ Phó ma ma đều có quyền làm chủ, trong phủ này quản gia là Liễu Hiền, nhưng ở trong hậu viện làm chủ châ chính vẫn là Phó ma ma.
Nhưng Vạn Thục Tuệ dù sao cũng do kiệu lớn tám người khiêng nâng tới cửa là chủ mẫu nghiêm chỉnh, trong lòng Phó ma ma cho dù không vừa lòng nhưng ít nhiều gì cũng phải cho vài phần mặt mũi, nhưng cho mặt mũi này chính là, ít nhất bà không phun một bãi nước miếng trước mặt Vạn Thục Tuệ và Vân Thù, về phần những chuyện khác trong hậu viện, Phó ma ma đã sớm đưa ra ý tứ của mình với nhóm nha hoàn nữ tử kia, đó chính là đương gia chủ mẫu, chúng ta nhận, trên mặt dĩ nhiên không thể thật sự khiến cho người ta khó chịu, nhưng chỉ cần không phải ở trước mặt lão gia, bên chỗ chủ mẫu tiểu thư kia muốn thứ gì hoặc kêu cầm thứ gì, có thể trì hoãn thời gian dĩ nhiên phải ra sức trì hoãn thời gian một phen.
Cho nên mấy ngày Vạn Thục Tuệ và Vân Thù vào Liễu gia, tuy rằng không thể coi như những ngày này vô cùng khó chịu, nhưng nếu nói quá thư thả đó cũng không được tính, nhất là có lúc muốn một tách trà nóng, tỳ nữ Liễu gia có thể dây dưa kéo dài thời gian một nén nhang mới có thể cho người mang nước trà tới.
Vân Thù chẳng qua chính là mắt lạnh nhìn những tỳ nữ trên mặt vẫn hoàn toàn không chịu dạy dỗ này, cho dù mỗi lần nàng muốn gì cũng đều chỉ biết kéo dài một khoảng thời gian mới có thể đưa đến trước mặt mình, chuyện này nàng cũng không buồn, chỉ âm thầm lặng lẽ ghi nhớ một khoản trong lòng, bình thường nàng cũng chỉ có hai nguyên tắc với chuyện như vậy, hoặc phát tác tại chỗ, hoặc tính sổ sau.
Cẩm Sắt và Lưu Châu các nàng đối mặt với tình huống như vậy cũng chỉ đặt trong mắt mà không nói thêm điều gì, thậm chí ngay cả một câu chỉ điểm cũng không, đối mặt với Vân Thù đều khách khí có lễ với những người trong phủ hoặc ngạo mạn hoặc chậm trễ này, bọn họ cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh với nhóm tiểu nha đầu không có mắt này, hiểu được
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!