Danh Môn Ác Nữ
Chương 113: Chia Sáu Bốn (2)
Khi Vân Thù nghe được Tạ Cẩn Họa nói như vậy, nàng cũng chỉ khẽ nhe răng cười một tiếng, một chút cũng không thèm để ý, không tiếp lời Tạ Cẩn Họa, thay vào đó nàng chuyển đổi đề tài nói: “Công chúa để Xuân ma ma đưa điều lệ tới, thần nữ đã nhìn kỹ, cũng không sợ nói một câu khiến cho Công chúa tức giận, điều kiện như vậy, thần nữ thật sự không có cách nào đồng ý.”
Tạ Cẩn Họa nhìn Vân Thù, nàng cũng đã từng đọc điều lệ này, đúng là hơi quá, nhưng mà –– “Liễu tiểu thư, ngươi cung cấp phương pháp ra, được lợi hai thành, điều kiện như vậy cũng không tính là thấp.”
Tạ Cẩn Họa mới nhìn phản ứng của Vân Thù, nghĩ tới tiếp theo đó nàng ấy sẽ nói ra điều gì phản bác mình, trong lòng cũng đã bắt đầu chuẩn bị ứng đối với phản ứng nên có tiếp theo của nàng ấy sẽ như thế nào, bây giờ nàng cũng không xem Vân Thù như một đứa bé mới mười hai tuổi mà đối đãi, bởi vì đứa bé mười hai tuổi sẽ không có một đôi mắt trầm ổn vả lại cơ trí như vậy, tâm trí của tiểu nha đầu này chắc chắn sẽ không kém, cho dù đối mặt với nàng, nàng ấy vẫn như cũ có thể làm được một chút cũng không khẩn trương thậm chí còn có thể nói rõ ràng lời của mình, vậy cũng đáng quý.
“Đúng vậy, như vậy đầu tiên, ngươi cái gì cũng không cần khổ cực, điều kiện như thế, bổn Vương ngược lại cảm thấy rất tốt.” Tạ Hoài Ẩn chậm rãi từ tốn nói.
Vân Thù liếc mắt nhìn Tạ Hoài Ẩn, ánh mắt kia tuy không thể nói rõ hung ác đến cỡ nào, nhưng không có bao nhiêu độ nóng, nhưng trong ánh mắt kia nói rất rõ ràng cho Tạ Hoài Ẩn biết –– đừng tưởng rằng điều lệ kia chính là do hắn viết, cho dù là Chu Bái Bì cũng không bóc lột nàng sạch sẽ như vậy.
(*) Chu Bái Bì là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm ‘Nửa đêm gà gáy’ của Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “Bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.
Tạ Hoài Ẩn bị ánh mắt tràn đầy khinh bỉ này của Vân Thù đảo qua, lập tức hoảng hốt, hiểu được Vân Thù đã biết được điều lệ này ra từ tay của hắn, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hơi chột dạ hụt hơi, lập tức không nói ra được lời gì, sau khi thấy Vân Thù dời ánh mắt ra chỗ khác, Tạ Hoài Ẩn ngược lại cảm thấy có mấy phần buồn bực, nhớ tới ở trong triều đình người hắn sợ hãi nhất là thất Hoàng tỷ của mình, ở trước mặt tỷ ấy hắn dĩ nhiên không dám lỗ mãng, nhưng một cái nhìn liếc qua vừa rồi của Vân Thù, không biết như thế nào, hắn lại có cảm giác giống như đối mặt với Hoàng tỷ của mình.
Vân Thù ngẩng đầu đối diện với hai mắt của Tạ Cẩn Họa, khóe miệng kia tuy mang theo mấy phần nụ cười, lại có mấy phần lạnh lẽo, nàng bình thản nói: “Công chúa Điện hạ, thần nữ tìm kiếm chính là đối tượng hợp tác, mà không phải là đối tượng bán mình.”
Tạ Hoài Ẩn bị lời nói trực tiếp như vậy vả lại không hề che giấu chọc cười rồi, hắn mơ hồ muốn cười, nhưng lại cảm thấy hiện giờ vào lúc này hoàn toàn không phải là lúc thích hợp để cười, hắn điều chỉnh lại sắc mặt, sau khi mang theo phong phạm mà một người làm Vương gia phải có mới phì cười một câu: “Nói bậy! Ngươi nha đầu này ngược lại là người không hiểu chuyện, lời này vì sao lại nói thế?”
Vân Thù thoáng nhìn qua Tạ Cẩn Họa giống như đang tính toán chờ nàng nói ra, nàng vốn còn định nói hàm súc một chút, chỉ tiếc thời gian không nhiều, bây giờ nếu như mình nói quá mức hàm súc, chỉ sợ mình sẽ bị hai tỷ đệ này làm thịt một đao rồi, nếu thua thiệt này mà nàng ăn, vậy chỉ sợ mình sẽ càng ăn thua thiệt lớn hơn, đây cho dù tính bọn họ có quyền, không chịu được nàng có tài dù sao cũng phải ngồi ngang hàng mới được.
“Công chúa, Tấn Vương, trong cả Đại Khánh, thần nữ không dám nói đồ trên tay thần nữ là độc nhất, nhưng ít nhất vào thời điểm bây giờ đến trong một đoạn thời gian rất dài về sau, công nghệ về ngọc lưu ly, đồ sứ, cảnh thái lam cũng chỉ có một mình thần nữ có, dưới tình huống như thế bán ra chính là thứ hiếm có, nếu ngày đó nào thật sự trong tay người khác cũng sẽ làm vật này, vậy hơn phân nửa thị trường cũng đã nằm trong tay chúng ta rồi, tạo thành lũng đoạn. Ích lợi trong này có bao nhiêu, nếu Công chúa và Tấn Vương không rõ, cũng chính là sẽ không tìm Xuân ma ma mang điều lệ tới cho thần nữ.” Vân Thù nói, có lẽ sớm muộn gì người khác cũng làm mấy thứ này, nhưng đẩy sớm ra sẽ đoạt lấy tỷ lệ thị trường, “Tấn Vương đã
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!