Danh Môn Ác Nữ - Chương 148: Phỏng Vấn (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Danh Môn Ác Nữ


Chương 148: Phỏng Vấn (2)



“Đông gia, vì sao chúng ta không thể lưu lại!” Một nam tử trong số những người bị Vân Thù điểm danh có phần không cam tâm hỏi, hắn nhận biết không thể kém cỏi hơn sáu người còn dư lại, tự nhiên chính là không thể có lý do rời đi mới đúng. Hơn nữa trong bố cáo kia của Vân Thù, nàng mời chính là đầy tớ, nhưng tiền lương trả cực cao, cũng có thể coi như là một công việc vô cùng tốt đối với bọn họ, đây không hiểu bị người kêu rời đi cho dù là ai cũng không thể tiếp nhận.

“Vì sao các ngươi có thể lưu lại?” Vân Thù nghe câu hỏi như thế chỉ cảm thấy có mấy phần buồn cười, nhìn thấy trong đám người đó có vẻ mặt không cam lòng, còn có trong mấy người lưu lại cũng có sắc mặt chần chừ, lúc này Vân Thù mới chậm rãi mở miệng, “Trước khi mười sáu người các ngươi lưu lại, đã có không ít người đến ứng tuyển nhân viên cửa tiệm, nhưng cuối cùng lọc lại chỉ còn mười sáu người các ngươi, đó là bởi vì dáng dấp các ngươi không tệ. Nơi này của ta cũng xem như là nơi đưa đón khách nhân, ta không thích tìm người nhìn không đẹp mắt đến cho mình ngột ngạt. Mà trước khi các ngươi vào cửa, tỳ nữ của ta đều hỏi các ngươi một vấn đề, hỏi các ngươi vì sao đến ứng tuyển, khi các ngươi mở miệng nói chuyện, tỳ nữ của ta cũng nhìn hàm răng của các ngươi, người có miệng thối tự nhiên không giữ lại được, cho nên người răng vàng răng hô miệng thối toàn bộ đều loại bỏ. Về phần đến mười sáu người các ngươi, nhóm sáu người đầu tiên bị đá rớt, có mấy người là do khi ta uống trà thời gian lâu nên lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, phải biết rằng mỗi vị khách vào cửa đều phải coi trọng, mặc dù họ ngồi cả một ngày chỉ gọi một chút đồ, các ngươi cũng không thể có một chút xíu vẻ không kiên nhẫn. Còn có mấy người còn lại là do ngón tay không sạch sẽ, ngón tay mình cũng không thể xử lý sạch sẽ, làm sao có thể khiến người khác cảm thấy yên tâm, cảm thấy mấy đồ ăn thức uống trong cửa tiệm chúng ta đều được làm sạch sẽ? Về phần các ngươi hiện tại bị rớt bốn người, là vì khi ta vừa mới nói bọn họ phải đi, trong vẻ mặt của các ngươi lộ ra vẻ vui mừng vả lại hết sức cao hứng nghe được chuyện bọn họ rời đi.”

Những người kia nghe được Vân Thù nói như vậy, cũng có mấy phần chợt hiểu ra, khó trách từ khi bọn họ hưởng ứng lệnh triệu tập cho tới nay, mỗi lần mỗi chỗ đều thử dò xét bọn họ, nhưng –– người vừa mới đặt câu hỏi lần nữa không cam lòng hỏi: “Đông gia mới vừa nói đều có lý, nhưng vì sao chúng ta nghe được người khác bị đông gia nói không thể thuê bọn họ liền lộ ra vẻ mặt vui mừng lại không thể? Cái này không hợp tình hợp lý! Đừng nói chi là chúng ta, nghĩ đến trong sáu người được đông gia lưu lại này cũng có người âm thầm vui mừng, nhưng vì sao lại là chúng ta?”

Vân Thù nghe câu hỏi của người quấy nhiễu như thế, nàng càng thấy buồn cười rồi, lại rót cuộc chỉ nhếch nhếch miệng, nói với bọn họ: “Đúng vậy, các ngươi đều nói là âm thầm rồi, ít nhất bọn họ không hiện vui mừng của mình lên trên mặt đúng không? Còn nữa, tính khí của ngươi như vậy, ta đây mời đầy tớ hay có ý định mời Bồ Tát về cung phụng đây? Trong cửa tiệm không cần người quấy nhiễu công việc, cần chính là người nghe lời mà thông minh lanh lợi, các ngươi còn có lời gì có thể nói?”

Người nọ nghẹn họng, nửa câu cũng không nói ra khỏi miệng rồi, cuối cùng chính là chỉ có thể ảo não cụp đuôi rời đi.

Trên lầu hiện giờ chỉ còn dư lại sáu người này rồi, Vân Thù lại quan sát những người này, nàng nói; “Ta mới vừa rồi cũng đã nói rõ, các ngươi sáu người lưu lại này rốt cuộc có phải là người làm thuê đáy lòng ta mong muốn hay không, hiện giờ cũng không nói rõ được, cho nên hiện giờ các ngươi đều trong thời gian thử việc, thời gian thử việc này hai tháng, mỗi tháng ba trăm văn tiền, cửa tiệm mở cửa vào lúc giờ thìn một khắc, buổi tối đóng cửa sớm, nhưng sẽ cho các ngươi đồ ăn, nhưng nếu như có chỗ nào làm không tốt ta sẽ không giữ các ngươi lại. Nếu sau hai tháng ta cảm thấy hài lòng, sẽ ký kết dài hạn với các ngươi, mỗi người tiền tháng một tháng là năm trăm văn, nhìn biểu hiện nửa năm sẽ nâng một lần tiền tháng, đương nhiên, trong cửa tiệm cũng sẽ có một vài biện pháp thưởng phạt, làm tốt tất nhiên có thưởng có thể lấy. Các ngươi đã rõ ràng?”

Sáu người còn lại nghe được lời Vân Thù đã hiểu, bọn họ cũng vội vàng thưa phải, trong lòng không khỏi có mấy phần nói thầm, ba trăm văn tiền này cũng có thể coi như tiền công không ít, công việc khổ sở nhất nặng nhọc nhất chẳng qua chính là một ngày mười lăm văn mà thôi, hơn nữa sau hai tháng này nếu có thể lưu lại vậy có năm trăm văn cũng chính là nửa lượng bạc, chẳng phải còn có thể cao hơn tiền công nha hoàn làm trong tòa nhà lớn lấy được một chút, điều này sao có thể không khiến cho bọn họ kích động?

Vân Thù nhìn kích động sáng bóng trên mặt họ, nàng gọi hai người trước mặt nói: “Đi phòng bếp bưng hai phần trà bánh tới đây cho Tấn Vương Điện hạ và Bạch Tướng quân.”

Khi hai người kia nghe được Vân Thù nói như vậy, sắc mặt hơi thay đổi, tay chân cũng chính là có mấy phần mất tự nhiên, lập tức không biết nên nghe theo lời đông gia nói đi bưng trà bánh cho hai người hay muốn hành lễ trước.

Cuối cùng vẫn là người phía sau phịch một tiếng quỳ xuống trước, xương bánh chè phát ra tiếng vang không nhỏ trên nền, hơi lo sợ không yên thỉnh an.

Khi thấy kiểu phản ứng này, Tạ Hoài Ẩn kiềm chế không được lộ ra nụ cười nói: “Thù nhi ngươi chọn mấy người này lá gan vẫn không

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN