Danh Môn Ác Nữ
Chương 158: Cung Yến (4 - 2)
Lưu Quý phi tinh tế quan sát Vân Thù một phen, năm nay tuổi còn tấm bé tuy có phần ngoài dự đoán của bà, nhưng nhìn ánh mắt trong suốt của nha đầu này, thói quen hoàn toàn không hề có một chút ý tứ lấy lòng, Lưu Quý phi lăn lộn ở trong cung bao lâu nào không hiểu, tiểu nha đầu này đừng nhìn tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư cũng là người trầm ổn, nếu không tuổi như vậy nào có thể sẽ có tâm tư như vậy.
“Thói quen là tốt.” Lưu Quý phi tán dương, “Liễu phu nhân có phúc lớn, hiện giờ trong cung chọn mua son phấn đều có thể đến trong cửa tiệm của thiên kim nhà ngươi, những thứ này dùng thật sự tốt hơn phấn bột chì trước kia nhiều.”
Vạn Thục Tuê mới vừa nghe thất Công chúa Tạ Cẩn Họa khen nữ nhi mình, hiện giờ lại nghe thấy Lưu Quý phi nói như vậy, bà rất được sủng ái mà kinh sợ, lập tức thi lễ một cái với Lưu Quý phi, mới nói: “Quý phi nương nương khen trật rồi, cũng do nuông chiều nha đầu này thích trêu ghẹo mấy món đồ này, có thể vào mắt của nương nương cũng coi như phúc khí của con bé.”
“Xem Liễu phu nhân nói này, bổn cung đây chính là hết sức yêu thích Liễu tiểu thư, còn nghĩ nếu sau này Liễu tiểu thư có món đồ gì khác biệt hiếm thấy có thể lấy trước cho bổn cung nhìn một chút thì tốt, bổn cung cũng có chút hứng thú.” Lưu Quý phi cười nhẹ nhàng nói.
Vân Thù cũng không phải ngây ngô, khi nghe được Lưu Quý phi nói như vậy, nàng ít nhiều gì cũng hiểu được một chút, Lưu Quý phi này vốn định dính vào một chân rồi, nhưng nói lời như vậy ở trước mặt Tạ Cẩn Họa, lời như vậy nàng đương nhiên không thể nhận lời.
Nàng chỉ cười nói: “Có thể lọt vào mắt của nương nương cũng là vinh hạnh của thần nữ, nhưng mà hiện giờ cũng không có thứ tốt gì mới, nếu là có, nhất định sẽ đưa vào cung trước, bệ hạ đã hơn một lần nói như thế rồi, chỉ sợ đến lúc đó còn không lọt được vào trong mắt các vị nương nương trong cung mới là thật.”
Vân Thù nói lời này cũng xem như vô cùng khéo, nàng không đồng ý cũng không phản đối, chỉ có điều vậy này sẽ đưa vào trong cung, nhưng không chỉ để cho một mình Lưu Quý phi nhìn, mà trước cho bệ hạ, có lẽ vẫn sẽ xuất hiện trong cống phẩm trong cung, đến lúc đó chắc không chỉ có một mình Lưu Quý phi có thể thấy được, còn có những người khác cũng có thể sẽ thấy.
Lưu Quý phi nghe được những lời này của Vân Thù, cũng hiểu được Vân Thù đây là có ý gì, cũng không giận, hiểu được người này hiện giờ trong khoảng thời gian ngắn mình cũng không đào tới được, hiện giờ nói như thế nào cũng vẫn đang ở bên chỗ Tạ Cẩn Họa kia, mình muốn lấy tới phải phí thêm mấy phần tâm tư mới được, gấp gáp không được.
Tạ Cẩn Họa vẫn đứng ở bên cạnh không lên tiếng, nàng ở trong triều đình giám quốc đã lâu, cho nên khi nàng không mở miệng nói chuyện, vẻ mặt kia thật sự vẫn có mấy phần uy nghi, nàng liếc nhìn Lưu Quý phi một cái, ý đồ của bà ta Tạ Cẩn Họa thật sự quá rõ ràng, đây là mưu đồ vì lão thất, móng vuốt này ngược lại kéo thật đủ dài, hiện giờ đã bắt đầu tính toán Vân Thù, mượn sức này không tệ, đầu tiên bạc này coi như tới tay, tiếp theo cũng có thể kéo Liễu gia tới.
Vốn Tạ Cẩn Họa còn lo lắng Vân Thù bất tri bất giác đáp ứng, chuyện như vậy chỉ cần nổi lên một đầu vậy chuyện tiếp theo sẽ không dứt, nhưng một vài lời của Vân Thù vẫn tính như không tệ, ít nhất hiện giờ nàng ấy còn coi như xác định rõ ràng, không có ý tưởng định hợp tác với ai, nhưng nàng ấy có tâm tư như thế, người khác không nhất thiết sẽ có tâm tư như thế.
Lưu Quý phi bị Vân Thù từ chối nhẹ nhàng như vậy cũng không nói gì, nụ cười trên mặt bà vẫn hiền hòa như cũ, nhưng nhìn kỹ, cũng có thể nhìn ra được trong ánh mắt của bà đã có mấy phần ý lạnh, bà dĩ nhiên đổ hết tất cả trách cứ lên trên đầu Tạ Cẩn Họa, cảm thấy nếu không có Tạ Cẩn Họa cản trở từ bên trong, chuyện này đã sớm xong rồi. Bà cũng biết chuyện này bây giờ gấp gáp cũng không có cách nào, cho nên lại kiềm chế hàn huyên với người mấy câu.
Lý thị ở bên cạnh nghe cũng có mấy phần chua chát, bà căm hận nhìn Vạn Thục Tuệ và Vân Thù, chỉ cảm thấy hiện giờ mẹ con hai người các nàng lọt được vào trong mắt Lưu Quý phi, trong lòng không khỏi có vài phần lưu tâm.
Vương Thi Ngữ vừa nhìn thấy Vân Thù chính là nhớ tới mấy lời mới vừa rồi Vân Thù nói, từ nay về sau nàng đừng mong mua được món đồ gì ở cửa tiệm Liễu gia, nếu là đồ tầm thường, Vương Thi Ngữ cũng cảm thấy không có gì gấp gáp, nhưng không dằn được đồ xuất ra từ trong cửa tiệm Liễu gia này thật sự nhiều lại tốt, còn là đồ người khác không có. Nữ tử yêu cái đẹp, son phấn này một loại cũng một chút không thể thiếu, đồ gì đó đều không có trong cửa tiệm khác, trong lòng nàng nếu không có một chút cảm thụ đó là không có khả năng.
Nàng nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của mẫu thân mình, cũng chính là không nhịn được nói: “Mẫu thân so đo làm gì, dù sao chẳng qua cũng chỉ là một con buôn mà thôi, thật sự chính là một đồ lót chuồng để cho người ta dẫm xuống, nương thật sự cho rằng Quý phi nương nương thật tâm coi trọng nha đầu kia sao!”
Tính tình Vương Thi Ngữ ngang ngược kêu ngạo đi nữa, nhưng chuyện này cũng không đại
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!