Danh Môn Ác Nữ - Chương 47: Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Danh Môn Ác Nữ


Chương 47: Chương 47



Nói đến Cố lão này, ở trong Ung đô cũng có thể coi như là người hết sức có danh tiếng, người này học thức uyên bác, làm người lại rất nho nhã, đã từng làm quan vào thời tiên đế, sau đó bởi vì lớn tuổi cho nên cáo lão về quê rồi, nhưng thanh danh vẫn còn đó, đã từng tiến cử cho triều đình hiền giả, bây giờ mấy người được tiến cử đều có quan chức, cũng coi như sống hết sức không tệ. Cố lão cũng là tiên sinh trong thái học ở Ung đô, thái học này cho đệ tử quan lại và những học tử tài năng hơi ưu tú vào.

Tiên sinh trong thái học đều là một ít người có tài học tài danh, thậm chí có không ít học giả từng lịch lãm trong quan trường lui về, có năng lực tiến cử lên triều đình, học tử được tiên sinh thưởng thức thu làm đệ tử hơn phân nửa đều có thể có được một tiền đồ tốt.

Mà lúc trước Cố lão chính là cảm thấy Dương Kiệt Minh người này chăm chỉ khắc khổ, làm người kính cẩn nghe theo cũng liền thu làm đệ tử, thậm chí còn có ý tưởng tiến cử hắn lên triều đình.

Nhưng bây giờ, trong ánh mắt Cố lão nhìn Dương Kiệt Minh tràn đầy thất vọng cũng mang theo vài phần khinh bỉ, hơn nữa cảm thấy xấu hổ vì mình nhìn người không rõ. Ông vốn còn tưởng rằng mình nhìn đúng nhiều người hơn phân nửa sẽ không sai, nhưng không nghĩ tới ông vậy mà nhìn lầm người.

Khi Dương Kiệt Minh thấy Cố lão, gương mặt hắn trắng xanh, gần như không hề có một chút màu máu nào, hắn run rẩy nói: “Lão sư!”

“Ngươi đừng gọi lão phu như vậy, lão phu tài học sơ thiển không phải như một tiếng gọi của ngươi. Lão phu dạy học tử làm được đoan chính ngồi thẳng, làm người quan trọng phải đối diện được với lương tâm của mình, nào có học đồ nào thứ bạc tình vô nghĩa như vậy.” Gương mặt già nua của Cố lão giận đến đỏ bừng, ngón tay ông run rẩy chỉ vào Dương Kiệt Minh, “Ngươi… Ngươi tuổi còn trẻ đã đi trộn lẫn với hầu gái, may mà lão phu chưa tiến cử với triều đình, nếu không lão phu lấy mặt mũi nào đi đối diện với giang sơn xã tắc lấy mặt mũi nào đi đối diện với dân chúng! Lão phu không có người đệ tử như vậy!”

Dương Kiệt Minh nghe Cố lão nói xong, cả người hắn cũng run lên, tiền trình của hắn! Hiện giờ Cố lão chỉ có bốn học tử, trong bốn học tử này người được để ý nhất là mình, nhưng bây giờ cái gì cũng bị phá hủy, đều phá hủy.

Cố lão chỉ cảm thấy xấu hổ không thôi, ông vốn còn tưởng rằng Dương Kiệt Minh là một chính nhân quân tử, bây giờ thật ra chỉ là một tiểu nhân vô sỉ, ông cũng không còn mặt mũi nào đứng ở đây nữa, rất sợ còn ở lại nơi này sẽ bị hắn làm dơ bẩn thanh danh.

“Cố lão cần gì phải như thế, người này quen cố làm ra vẻ vả lại giả bộ hết sức nghiêm chỉnh, người đời đều bị hắn che mờ, Cố

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN