Danh Môn Ác Nữ
Chương 65
“Hài tử thích đồ ly kỳ cổ quái, đồ đáng yêu như vậy, con nhà có tiền nhất là nữ hài tử nhìn thấy vẫn không thể hiếm lạ sao, chỉ sợ đến lúc đó bán còn bán cực kỳ tới, mọi người cứ yên tâm làm đi.” Vân Thù nói, nàng tuyệt đối không lo lắng sẽ làm cái gì thâm hụt tiền buôn bán, phải biết ở thời hiện đại bao nhiêu cô nương gia không lạ gì thứ đồ chơi này, bao nhiêu nam hài tử vì giành lấy nụ cười của nữ hài tử mà ôm một con gấu bông cao ngang người bày tỏ tình yêu, nàng cũng không tin ở cổ đại này tiểu nha đầu phiến tử có thể không thích thứ đồ này! “Nếu thật sự không bán được, tiểu thư ta tự mình thu chơi, nếu mấy người thích, lui về sau trong đồ cưới ta lại mua thêm vài cái.”
Cẩm Sắt bị những lời này của Vân Thù trêu chọc, “Tiểu thư lại nói mấy lời trêu đùa này, bây giờ cũng đã làm không ít rồi, chỉ đợi tiểu thư mở cửa tiệm thu tiền lời.” Nàng nói như vậy cũng xác định tâm tư thanh thản yên ổn.
Vân Thù cũng cười cười một tiếng, gật đầu một cái, nàng tất nhiên biết đồ làm ra sẽ phải bán, nàng mua cửa tiệm không phải ít, nhưng mà luôn không khả năng chờ toàn bộ cửa tiệm đều trang hoàng thỏa đáng xong rồi mới nói tới chuyện mở tiệm, hơn nữa cho dù toàn bộ cửa tiệm đã trang hoàng thỏa đáng xong, hơn ba mươi gần bốn mươi cửa tiệm, nàng lấy thứ đồ gì đi mở, cũng không thể chỉ bán một thứ liền mở ra bảy tám cửa tiệm đi, cái này cũng không phù hợp hiệu ích kinh tế. Mấy ngày qua, tu sửa thỏa đáng cũng có năm sáu cửa tiệm, Vân Thù liền để cho đám thợ thủ công đi tu sửa ba gian tửu lâu kia, chờ làm xong tửu lâu trở lại tu sửa từ đầu cho mấy cửa tiệm kia cũng không sai biệt lắm, đến lúc đó lại tính toán sau. Mà trong năm sáu cửa tiệm này định bán thứ gì, dù ít dù nhiều Vân Thù cũng có vài phần ý định, mấy ngày này cũng đã có quyết định, cũng đang làm thật, chỉ có điều bây giờ chuyện ngăn cản phía trước là đổi thành chút chuyện giữa Vạn Thục Tuệ và Liễu Bác Ích.
Bên này Vân Thù đang lo nghĩ chuyện Liễu Bác Ích, bên Liễu Bác Ích cũng lo nghĩ chuyện chỗ mấy người Vân Thù, dĩ nhiên người lo nghĩ tới không phải là Vân Thù mà là Vạn Thục Tuệ. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Liễu Bác Ích chỉ cảm thấy hơi ảo não, nhưng ảo não này cũng không phải về chuyện bản thân coi trọng Vạn Thục Tuệ, tình cảm giữa Vạn Thục Tuệ và ông từ nhiều năm trước vẫn ở đây, hơn nữa Liễu Bác Ích cũng cảm thấy qua nhiều năm như thế bà ấy vẫn thật sự một chút cũng không thay đổi, cũng vẫn là người hiền hòa như vậy, coi trọng bà ấy cũng xem như một chuyện may mắn nhất của mình, cũng không phải ảo não chuyện mình lập tức nói ra khỏi miệng tình cảm giấu kín ở trong lòng, ông trúng ý bà, chút tâm tư này mỗi thời mỗi khắc đều đang cuồn cuộn thậm chí càng trào càng mãnh liệt ở trong lòng ông, nhưng ông chính là ảo não chuyện khi mình nói ra chuyện này không tìm một cơ hội tốt chậm rãi nói ra, hôm nay lại đột nhiên nói, đây chưa nhận được câu trả lời gì còn chưa tính, còn hù dọa người ta đang yên ổn chạy mất…
Liễu Bác Ích nghĩ tới khi đó mặt Vạn Thục Tuệ tái đi không chút nghĩ ngợi chạy vào phòng trong, đợi rất lâu ngoài sảnh cũng không thấy bà ấy trở ra, cũng hiểu được bị hù sợ đến, “Sớm biết liền làm từ từ đi, tuổi đã cao ngược lại nóng lòng…”
Liễu Bác Ích lầm bầm, cũng không biết đang cảm khái hay đang tự trách, khi nói như vậy lại nghe được ngoài sân
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!