Danh Môn Ác Nữ - Chương 85
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Danh Môn Ác Nữ


Chương 85



Tuy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Vân Hoằng rốt cuộc vẫn có phần không cam lòng, người này rõ ràng mình không cần, nhưng khi vừa nghe đến có người khác muốn lại cảm thấy không hài lòng rồi trong xương có một giọng điệu của nam nhân cảm thấy mình đã không cần Vạn Thục Tuệ, như vậy nàng ta cũng đã vào trong bụi bặm đi, lui về sau cũng không tìm được người tốt hơn ông mới là bình thường, bây giờ khi nghe được tin tức của Vạn Thục Tuệ, Vân Hoằng ngược lại có cảm giác mình bị vứt bỏ.

Rõ ràng là ông không cần nữ nhân kia, Vân Hoằng lặp lại nhấn mạnh như vậy ở trong lòng, dù sao nữ nhân kia cả ngày chỉ biết bảo sao nghe vậy, dáng vẻ không được đẹp, hơn nữa ngay cả tính tình cũng hết sức không thú vị, không ôn hòa săn sóc giống như ba vị di nương trong phủ, càng không có tướng mạo xinh đẹp tươi mới giống như Chu di nương mới vào cửa, sao có thể cứ như vậy tiến vào cửa Liễu gia, xem ra Liễu Bác Ích này thật sự đúng là một người không biết chọn.

“Nương nói đúng lắm, dù sao là người họ Liễu cưới vào cửa, hôm nay nếu bị người nhạo báng cũng thật sự không nhạo báng lên đầu nhi tử.” Vân Hoằng nghĩ đến ban đầu khi ông và Vạn Thục Tuệ hòa ly không lâu liền có người hoạch tội đức hạnh có thiếu sót làm chuyện sủng thiếp diệt thê, mà thanh danh của Liễu Bác Ích ở trong triều luôn luôn tốt hơn ông rất nhiều, cứ nhìn xem hôm nay ông ta định dùng diện mạo như thế nào đối mặt với mọi người đi.

Khi Vạn Thục Tuệ rời khỏi Vân gia trừ một chút đồ cưới của ả ta ra thì ả ta cũng không mang theo cái gì, ông nào không biết nữ nhân kia có chút đồ cưới gì, Vạn gia nghèo nàn muốn chết cho dù đặt mua đồ cưới một lần nữa chỉ sợ cũng là thứ mộc mạc, hơn nữa, Vạn gia là hạng như thế nào, người khác không rõ ràng lắm, ông còn không rõ ràng sao, chính như hai phu thê Vạn Thủ Nghĩa chính là thứ không yên, chỉ sợ hôm nay sẽ gây ra chuyện cười không nhỏ đấy!

Vân Hoằng cúi mắt nhìn thiệp mời bị ông xé vụn, cười lạnh, bọn họ muốn xem chuyện cười của ông, nhưng không chừng hôm nay không nói chính xác được là ai xem chuyện cười của ai!

Chuyện thiệp mời này vốn không phải là chủ ý của Vạn Thục Tuệ và Liễu Bác Ích, Vạn Thục Tuệ hận Vân Hoằng đến không thể từ nay về sau cho đến chết già cũng không muốn gặp lại một lần, mà Liễu Bác Ích vốn không có ý định mời Vân Hoằng người này.

Thiếp mời do một tay Vân Thù viết xuống, hơn nữa còn do Vân Thù cực kỳ chủ trương mời Vân Hoằng tới.

“Con này sao lại muốn mời ông ta làm chi, đến lúc đó chỉ sợ sẽ ồn ào đến không còn mặt mũi, cũng thật may mà Liễu bá bá của con mặc con tùy hứng, con cũng tốt xấu gì suy nghĩ một chút cho ông ấy, đây đều ở trên triều đình, bây giờ tới lại là một số người có mặt mũi, như vậy trong lòng bọn họ sẽ nghĩ về Liễu bá bá của con như thế nào chứ!” Vạn Thục Tuệ nhỏ giọng than nhẹ một tiếng, bà nhìn nữ nhi của bà trước sau như một là một người rất có chủ trương, nhưng có đôi khi chính vì rất có chủ trương, tính nết này một khi quyết định cho dù như thế nào đều cứng đến không dễ dàng thay đổi.

“Có uy tín danh dự thì như thế nào, nương, thay vì để cho bọn họ hậu tri hậu giác *, chẳng bằng trực tiếp để cho bọn họ hiểu được, nương cũng nói lui về sau người nọ và Liễu bá bá đều ở trên triều đình, người khác nói gì mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào chúng ta cũng không quan tâm, chỉ cần không nói ra miệng, nói sau lưng chúng ta không nghe được coi như bọn họ chưa nói, nhưng bây giờ nương cũng mặc giá y đỏ thẫm được người dùng kiệu lớn tám người khiêng đón tới cửa, nương là chính thê! Nếu bọn họ không sợ mất thể diện, bây giờ bọn họ cứ đi nói một chút!”

(*) Hậu tri hậu giác: Khi người khác đã biết, mình không biết, sau đó mới nhận thấy. Chuyện qua rồi mới phản ứng được.

Vân Thù một chút cũng không lo lắng nói, chuyện vui như vậy hôm nay vốn chính là phải phát thiệp mời mời người thân tới uống rượu, bên chỗ Vạn gia thân thích vốn có phần tàn lụi, cho nên Vân Thù dứt khoát một người cũng không mời, duy nhất chính là những người Liễu gia mời, khi nhìn danh sách thiệp mời, Vân Thù không chút nghĩ ngợi tăng thêm Vân Hoằng.

“Nhưng ông ta… Nhưng ông ta…” Vạn Thục Tuệ thật lòng không muốn nhắc tới tên tuổi Vân Hoằng, bây giờ khi nhắc tới tên người này, trong lòng Vạn Thục Tuệ không thể nói là có cảm giác gì, phải nói hận đương nhiên

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN