Danh Môn Độc Sủng - Chương 18: Xem phim điện ảnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Danh Môn Độc Sủng


Chương 18: Xem phim điện ảnh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Y Phi

Beta-er: Nhạc Dao

Thẩm TửMặc không trảlời, cẩn thận xức thuốc cho cô.

“Thật ra cũng không cógì, mỗi lần bịva đập nhẹ, trên người em cũng thường cóvết bầm nhưvậy, đôi khi cũng không đau nhưng trên người vẫn sẽcóvết bầm nhưvậy.”Phùng Vân Hi nói xong lại giải thích: “Từnhỏem vẫn hay chơi tròđó, chẳng qua lần này vìđứng không vững nên mới ngãthôi.”      

“Tôi ngồi ởhàng thứnhất.”Thẩm TửMặc thu tay về, lại tiện tay đưa thuốc mỡcho Phùng Vân Hi: “Em cầm theo dùng đi.”

Phùng Vân Hi đem thuốc mỡcất vào trong túi xách rồi mới nói: “Em biết anh ngồi hàng thứnhất, lúc ra sân khấu liếc mắt một cái làthấy anh mà.”

Thẩm TửMặc nhíu mày, không nói thêm gìnữa.

Anh ngồi ởhàng thứnhất, biết rõPhùng Vân Hi ngãnhưthếnào. Một nam diễn viên cùng đoàn phim muốn giúp cô, sau đóhai người cùng nhau ngã.

Thẩm TửMặc mới vừa chuẩn bịkhởi động xe, Phùng Vân Hi liền kéo ống tay áo của anh: “Thẩm tiên sinh…”

“Em nói đi.”Chỉcần Phùng Vân Hi gọi anh làThẩm tiên sinh thìchắc chắn côcóviệc muốn nhờanh.

“Bây giờanh cũng không cóviệc gìgấp cả, cũng không bận rộn, em mời anh đi xem phim nhé, coi nhưlàcảm ơn anh mua thuốc mỡcho em.”Phùng Vân Hi nghĩrất lâu mới nói ra câu này.

CôchỉsợThẩm TửMặc từchối thìsẽlàm cảhai lúng túng.

Thẩm TửMặc không trảlời, trực tiếp khởi động xe.

Phùng Vân Hi: QAQ

Không đợi Phùng Vân Hi tìm được lýdo đểan ủi chính mình, Thẩm TửMặc đãhỏi: “Em muốn xem ởđâu?”

Hạnh phúc tới quánhanh, tựa nhưmột cơn gió.

Phùng Vân Hi thận trọng nói: “Tìm một chỗgần đây làđược ạ.”Mặc dùcôkhông rõvìsao mình lại đềnghịnhưvậy nhưng côvẫn muốn giữý mà.

Nhưng vừa nghĩtới việc đi xem phim với anh làcôlại cóchút kích động, cho dùcôchủđộng rủngười ta thìvẫn rất kích động đó.

Hẹn hòvới Thẩm TửMặc – đây làbước thứhai đểcôchinh phục anh.

***       

# Kíu, lần đầu tiên đi xem phim với kim chủ, muốn xem bộphim nào khákhẩm một chút # Đại mỹnhân nũng nịu đãđăng bài viết.

   

Khoai tây khoai lang: Lâu chủ, người với kim chủđãtới trình độhẹn hòrồi sao.

Đại mỹnhân nũng nịu đãtrảlời Khoai tây khoai lang: Ừm, ảnh chủđộng tới tìm mình, sau đómình đềnghịcùng nhau đi xem phim.

Tôi làbách khoa toàn thưtình yêu: Lâu chủ, lâu chủ, lâu chủ, người nghe tôi, đi xem phim nhất định phải chọn ghếtình nhân*, nhất định phải coi phim tình cảm, tôi đềcửbộThịnh Yến, tuyệt đối thích hợp đểhai người cùng nhau xem đó.

*Ghếtình nhân:

DMĐS 18       

Đồng ývới thím lầu trên: Lâu chủ, người đi xem Thịnh Yến đi, xem xong nhớvềbáo cáo tình hình nha.

“Thịnh Yến……”Phùng Vân Hi rất tin tưởng vào những người bạn hay giúp côbày mưu tính kếtrên diễn đàn này, sau đócôcất điện thoại đi rồi nói: “Em vừa tham khảo ýkiến,  thấy mọi người nói bộThịnh Yến rất hay, hay là, chúng ta xem bộnày đi?”

Thẩm TửMặc đối với việc này không cóýkiến gì, gật đầu.       

Thật ra, Phùng Vân Hi hy vọng Thẩm TửMặc sẽxem phim côdiễn, nhưng gần đây không cóbộnào của côsắp chiếu cả.

Đến rạp chiếu phim, Thẩm TửMặc xếp hàng mua véxong đãthấy Phùng Vân Hi nhìn chằm chằm vào quầy bán bắp rang cách đókhông xa.

Phùng Vân Hi: Muốn ăn bắp rang quá, nhưng màkhông cótiền, chẳng lẽbảo Thẩm TửMặc đi mua cho mình sao QAQ.       

Rõràng làcômời Thẩm TửMặc đi xem phim, nhưng côkhông mang theo vítiền. Huống hồ, cho dùcôcómang theo thìThẩm TửMặc cũng sẽkhông đểcho cômua véđâu.

“Sao vậy?”

“Không cógì, mình vào thôi anh.”

Thẩm TửMặc kéo côlại: “Phùng Vân Hi, em làm loạn cái gì?”

Chính Phùng Vân Hi cũng không nhận ra, kểtừkhi côsống lại liền tránh dùng những thứmàThẩm TửMặc đưa cho. Trước kia, côluôn dùng thẻcủa Thẩm TửMặc, nhưng bây giờđa phần đều tựquẹt thẻcủa chính mình, hơn nữa, cónhững vấn đềchỉcần Thẩm TửMặc ra mặt làsẽgiải quyết nhanh chóng nhưng côhết lần này tới lần khác muốn tựmình xửlýchứkhông đến tìm anh.

Phùng Vân Hi tránh tay anh, khẽlui vềsau một bước: “Em không cólàm loạn, anh mua véxong rồi thìmình vào trong đi anh.”Giọng điệu vôcùng ngay thẳng.

“Em không làm loạn, vậy bây giờem đang làm cái gì?”       

“Gần đây, em cần giảm cân nên muốn rèn luyện ýchícủa bản thân thôi.”       

Sau khi hai người đi vào rạp chiếu phim thìbầu không khíkhông được hoàhợp nhưtrước, hai người ngồi hai bên. Lúc phim bắt đầu chiếu, Thẩm TửMặc đứng dậy đi ra ngoài, Phùng Vân Hi hámiệng không nói gì, sau đódùng sức đạp vào ghếphía trước.       

Lúc Thẩm TửMặc quay lại, trên tay cầm một hộp bắp rang cực lớn, còn cómột ly Coca, anh đưa hết những thứđócho Phùng Vân Hi: “Ăn đi.”       

Phùng Vân Hi đặt đồăn sang một bên, sau đónhích dần vềphía Thẩm TửMặc, cuối cùng gần nhưdán vào người anh, giọng cômềm mại mang theo chút ýlàm nũng: “Anh giận sao?”       

Côđúng làkhông muốn dùng đồcủa Thẩm TửMặc, chính côcũng không hiểu vìsao lại nhưvậy.        

Bởi vìhai người dựa vào nhau quágần, lúc Phùng Vân Hi nói chuyện, Thẩm TửMặc cũng cóthểcảm nhận được hơi thởnóng bỏng của cô, sắc mặt anh lập tức cóchút mất tựnhiên, cũng may trong rạp tối nên Phùng Vân Hi không nhìn rõ.       

“Không có.”

“Đúng làgiận rồi.”

“Em đàng hoàng một chút, đừng động đậy nữa.”       

Phùng Vân Hi cảm thấy chán nản, kếhoạch làhai người cùng nhau xem phim bồi dưỡng tình cảm, kết quảcôlại chọc giận người ta. Ban nãy, làcôphản ứng một cách vôthức chứkhông phải cốý: “Anh đừng giận, khi nãy, em chưa kịp quyết định xem cónên ăn bắp rang không thôi chứkhông phải muốn làm loạn. Bây giờanh quyết định giúp em rồi, không phải chỉlàmột hộp bắp rang sao, em ăn làđược rồi.”

Rõràng chính mình muốn ăn bắp rang, người khác mua cho, cuối cùng lại miễn cưỡng ăn, e làcũng chỉcómình Phùng Vân Hi thôi.       

Thẩm TửMặc không đểýtới cô, côvừa ăn bắp rang vừa xem phim.

Mởđầu phim cóchút nhàm chán, cóđiều nghĩtới việc mọi người đều đềcửphim này nên Phùng Vân Hi đặc biệt chăm chúxem, nhưng đến giữa phim thìPhùng Vân Hi liền đần ra.

Sao phim lại cócảnh nóng vậy hả???       

Phùng Vân Hi đột nhiên cảm thấy lúng túng, miệng đắng lưỡi khô, côliếm liếm môi duỗi tay lấy ly Coca. Nhưng côvừa quay đầu đãthấy Thẩm TửMặc đang chăm chúnhìn mình.    

Phùng Vân Hi nuốt nước miếng, giọng nói cóchút yếu ớt: “Trên diễn đàn đềcử, nói lànội dung của phim này rất đặc sắc.”Nói xong côliền cầm ly Coca lên, nhưng tay còn chưa chạm vào ly đãbịThẩm TửMặc nắm lấy.

Phùng Vân Hi cảm thấy từđầu ngón tay tới vành tai đều nóng bỏng. Lúc côcho rằng Thẩm TửMặc đang định làm gìtiếp thìanh kéo côđứng dậy: “Đi thôi, chẳng cógìđặc sắc cả.”

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, không ai nói gìcả, cuối cùng Thẩm TửMặc trực tiếp đưa Phùng Vân Hi vềnhà.       

Phùng Vân Hi đãxuống xe nhưng Thẩm TửMặc không lập tức rời đi, màhạcửa xe xuống, sau đóchâm một điếu thuốc.

Thẩm TửMặc cóchút không hiểu được Phùng Vân Hi, trước kia, cógìthìcôsẽnói thẳng ra, không hềgiấu giếm, đối với anh cũng không đểtâm gì. Nhưng bây giờthái độcủa côlại đột nhiên thay đổi, giống nhưđang cẩn thận lấy lòng anh, không những thếcòn từchối việc anh giúp cô, anh điều tra rất lâu cũng không biết được Phùng Vân Hi đãgặp phải chuyện gì.      

Nghĩtới nghĩlui, Thẩm TửMặc cũng chỉnghĩđược một lýdo – Phùng Vân Hi muốn rời khỏi anh. Côlấy lòng anh làvìkhông muốn làm anh nổi giận, từchối sựgiúp đỡcủa anh làvìkhông muốn cóquan hệgìvới anh nữa.        

Nghĩtới đây, ánh mắt Thẩm TửMặc trầm xuống, anh hít mạnh vài hơi rồi dập tắt điếu thuốc.       

Phùng Vân Hi vềnhàliền ngãvào giường của mình, còn dùng chăn mền phủkín người, sau đógọi điện cho Hứa Chu: “Anh Chu, em vừa cùng Thẩm TửMặc đi xem phim.”       

Hứa Chu: “…”Đãkhuya màem còn nói điều này với anh làm gì.      

“Không đúng, em vừa mới rời khỏi đài truyền hình, bây giờđãgọi cho anh thìsao cóđủthời gian xem một bộphim được cơchứ?”       

“Chỉxem được một nửa.”Vân Hi đau khổ: “Em đăng bài trên diễn đàn, cầu giúp đỡlàbộphim nào thích hợp nhất đểxem với kim chủ, cóngười đềcửThịnh Yến cho em.”

Không đợi Phùng Vân Hi nói xong, bên phía Hứa Chu liền ầm một tiếng giống nhưvật gìvừa bịrớt, anh ta hỏi: “Em cùng Thẩm TửMặc đi xem Thịnh Yến?”

“Xem được nửa chừng thìbọn em bỏvề, anh ấy nói không cógìđặc sắc cả, sau đóđưa em vềnhà.”Phùng Vân Hi nói xong lại hỏi: “Anh Chu, anh nói xem anh ấy cóýgì.”

“Vậy em cóýgì?”

“Em không cóýgìcả.”

“Em không cóýgìvậy màem lại cùng anh ta đi xem Thịnh Yến, cóai nói cho em biết làkhông muốn chịu trách nhiệm thìđừng đi rải thính không hả.”

“…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN