Danh Môn Độc Sủng
Chương 34: Quốc bảo trong trạm xăng*
Editor: Y Phi
Beta-er: Nhạc Dao
Cứ như vậy, hai người không một xu dính túi đã bị ném lại ở trạm xăng dầu đấy.
Chu Hạo Hiên nhìn anh chàng quay phim bị đuổi xuống xe cùng với mình, hỏi: “Chúng ta nên làm gì đây?”
Anh quay phim: “…” Làm sao tôi biết cậu phải làm gì chứ, tôi chỉ là người quay phim thôi.
Phùng Vân Hi cảm thấy vô cùng lo lắng cho bản thân, cô không nên đi tìm Chu Hạo Hiên, anh Chu vẫn đáng tin cậy hơn nhiều. Ít nhất anh ấy sẽ nói với cô về luật chơi và những người tham gia: “Trước hết chúng ta hãy xem thẻ nhiệm vụ đi.”
Chu Hạo Hiên đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, chúng ta còn có thẻ nhiệm vụ đó.”
“…”
Thẻ nhiệm vụ: Mời hai nghệ sĩ trước 3 giờ chiều mua đồ dùng để sinh tồn nơi núi sâu. Sau 3 giờ sẽ có người đưa hai vị vào trong núi, chúng tôi đặc biệt nhắc nhở là trong núi chỉ có một gian nhà tranh nên nhất định phải nhắc hai vị về những vật cần thiết sau đó mới đi mua đồ. Được rồi, hai vị có thể bắt đầu mua mua mua o (n_n)o~~
“Mua mua mua, nói nhẹ nhàng như vậy, cứ như là chương trình cho chúng ta tiền ấy.” Nói xong, Chu Hạo Hiên đi loanh quanh tìm xe, mặc kệ thế nào thì đi tìm một nơi sầm uất vẫn là chuyện quan trọng nhất.
Phùng Vân Hi cũng có ý này.
Một thợ quay phim gọi nhóm của họ lại: “Hai người chờ một chút đã.”
Chu Hạo Hiên mỉm cười nhìn anh ta: “Không đợi, anh đừng nói gì với chúng tôi cả. Vừa nãy, đạo diễn nói với chúng tôi rất nhiều thứ sau đó đuổi chúng tôi xuống xe, cho nên anh đừng có nói gì hết.”
Lúc này, xung quanh họ đã có người dừng lại, còn lấy di động ra chụp ảnh nên tìm một người thuận đường dẫn họ theo vốn không phải là việc khó gì.
“Nếu hai người không dựa theo luật lệ thì lát nữa sẽ bị đưa về đây rồi làm lại từ đầu đó.”
“…”
Phùng Vân Hi thở ra một hơi thật dài: “Anh nói đi, tôi cảm thấy chúng tôi có thể chịu đựng được.”
Thợ quay phim cũng chính là fan của Phùng Vân Hi nên anh ta nhìn thấy cô liền đỏ mặt gãi gãi đầu: “Chỉ là, hai người không thể nhận đồ từ fan hoặc xin giúp đỡ từ họ được. Những vật mà hai vị có được phải tự cố gắng tìm lấy, như vậy mới có thể trải nghiệm được cuộc sống gian khổ.”
Đây rốt cuộc là cái chương trình kiểu gì vậy.
Phùng Vân Hi tỏ vẻ cô cũng không muốn trải nghiệm cuộc sống gian khổ cho lắm nên đẩy Chu Hạo Hiên một cái: “Cậu có muốn thoát khỏi tình trạng khốn khổ này không?”
Chu Hạo Hiên: “Nghĩ lại thì, chúng ta nên cùng nhau vứt camera ở chỗ này đi.” Nói xong, cậu ta bắt đầu xắn tay áo, nhưng Phùng Hi lại đi về phía nhóm người bên kia.
“Chụp ảnh bình thường cùng Chu Hạo Hiên là 1 tấm 10 tệ, tôi có thể giúp các bạn chụp ảnh, sau đó khi cậu ta đăng Weibo các bạn có thể lưu lên đó, hơn nữa sẽ không có watermark. Chúng tôi chỉ chụp 9 tấm, ai tới trước sẽ được ưu tiên nhé.”
“…”
“Chị Hi Hi, nhưng mà chúng em muốn chụp chung với chị cơ, làm sao bây giờ?”
“Một tấm hình bình thường mười tệ, vậy có thể chụp hình thân mật một chút được không ạ?”
“Em có thể chụp chung với cả hai người một tấm không, em sẽ trả tiền của hai tấm.”
Chu Hạo Hiên: Cô cứ coi tôi là quốc bảo bày trong trạm xăng như vậy ư, cô có nghĩ tới cảm nhận của tôi không hả?
Rất nhanh, hai người đã kiếm được 90 tệ, Chu Hạo Hiên đếm tiền xong nói một câu: “Chụp một chút đã có trăm tệ, hay là hôm nay chúng ta ở đây chụp ảnh chung đi, kiếm đủ tiền rồi chúng ta có thể đi mua mua mua.”
Phùng Vân Hi vừa chỉnh lại váy vừa nói: “Cậu đúng là không có tiền đồ, nếu thật sự để cậu ở đây chụp hình kiếm tiền thì chúng ta chỉ có nước vào núi đào rau dại ăn thôi.”
“…”
Thật ra chụp 9 tấm là vì Phùng Vân Hi có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà thôi.
Mặc dù nơi trạm xăng họ đang đứng cũng có người qua lại nhưng cũng không nhiều. Dẫu Chu Hạo Hiên đứng ra chụp chung với tất cả người một tấm đến xế chiều thì tiền thu được cũng chẳng đủ để mua đồ.
Hai người không chỉ muốn mua nhu yếu phẩm cần thiết mà còn muốn mua thêm đồ ăn cho vài ngày tới nữa.
Anh thợ quay còn rất tốt bụng nhắc nhở bọn họ: “Từ trước tới nay, nhiệm vụ của chương trình chúng tôi nói cái gì chính là cái đó, họ nói không cho hai người ăn thì chắc chắn sẽ không cho hai người ăn đâu.”
Cuối cùng, Phùng Vân Hi đem 90 tệ kia thuê xe của nhóm quay phim để bọn họ đưa cô và Chu Hạo Hiên vào trong thị trấn.
Nhóm Thẩm Tử Mặc thường tụ tập ở một câu lạc bộ do anh mở. Anh chừa lại một phòng bao cực kỳ lớn trong câu lạc bộ, bên trong còn chia thành vài gian phòng, nội thất không thiếu thứ gì.
Sau khi Trần Viễn vừa đi vào, cậu lập tức mở TV để theo dõi chương trình trực tiếp của Phùng Vân Hi. Tình hình của cô có vẻ không tốt lắm, cậu ta liên tục kêu gào.
“Tại sao lại đối xử với chị dâu nhỏ như vậy.”
“Chị dâu nhỏ không có tiền, phải làm sao bây giờ, hay em qua đó đưa cho chị ấy.”
“Chị dâu nhỏ thật thông minh, giúp người ta chụp hình còn kiếm được tiền nữa.”
Trần Dịch nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng còn liếc Thẩm Tử Mặc một cái.
Hôm nay, những người tới đây đều rất thân thiết với nhau, có người còn đưa cả người nhà tới. Mặc dù Trần Viễn không đi theo anh ta đến đây nhưng cũng không thể phủ nhận việc cậu là em của anh ta được. Hiện tại, Thẩm Tử Mặc cứ tùy ý để Trần Viễn gọi chị dâu nhỏ, xem chừng là muốn tất cả mọi người đều biết đến Phùng Vân Hi, miễn cho sau này có người vô ý khi dễ cô.
Trong phòng còn có một người không biết điều giống như Trần Viễn, nhưng người ta còn có chút thành tựu, mở một công ty giải trí khá có tiếng trong giới. Bình thường anh ta cũng hay gây sự với Trần Viễn, cho nên mở miệng hỏi: “Sau cậu không đi cùng với cô ấy đi?”
Hôm qua Trần Viễn đăng lên vòng bạn bè, nói rằng muốn đi theo Phùng Vân Hi một thời gian, coi như là khảo sát thị trường.
Trần Viễn không thèm nhìn anh ta: “Cậu thì biết cái gì, chương trình này chỉ có thể để một mình nghệ sĩ đi thôi. Tôi thật nghi ngờ làm sao mà cậu có thể mở được công ty giải trí, thật ra cậu chính là kiểu chưởng quầy phủi tay phải không.”
“…” Đúng là anh ta có mở công ty giải trí, nhưng tại sao phải biết rõ những thứ này chứ, đây là logic gì vậy.
Sáng sớm nay, lúc Trần Viễn biết Phùng Vân Hi lẻ loi một mình tham gia chương trình thì trái tim đã tan vỡ, lẽ nào tình bạn mới được vun đắp lại tan rã như vậy sao.
May mà Hứa Chu rất tri kỷ nói cậu ta biết, chương trình này không cho phép dẫn người theo nên chị dâu nhỏ mới không dẫn cậu ta đi.
Nhưng sự thật không giống như những gì cậu ta nghĩ.
Sau khi Hứa Chu biết Phùng Vân Hi tham gia “Thử thách cực hạn” thì bắt đầu gọi cho cô và Chu Hạo Hiên nhưng đều không liên lạc được. Sau đó, anh ta liền đi thuê thủy quân.
Phùng Vân Hi sao có thể tham gia gameshow phát sóng trực tiếp chứ, tham gia xong thì danh hiệu thần tiên tỷ tỷ của cô cũng bị đổi luôn. Bị đổi danh hiệu cũng không sao, nhưng nhỡ có người muốn bôi đen thanh danh của cô, nói cô luôn giả vờ lừa gạt khán giả thì làm sao bây giờ?
Trong lúc Hứa Chu đang bận đến xoay vòng vòng thì Trần Viễn đến, nên anh ta thuận miệng bịa ra mấy lý do để Trần Viễn rời đi.
Tổ của Phùng Vân Hi đã thành công vào trong thị trấn, cũng không biết anh trai quay phim kia nghĩ gì mà lại đưa họ đến phố ăn vặt.
Đưa hai con người không một xu dính túi đến con phố tràn ngập đồ ăn vặt quả thực là một chuyện không thể tàn nhẫn hơn.
“Hi Hi, tôi muốn ăn món teppanyaki* kia.”
(*Teppanyaki: là một phương thức chế biến thực phẩm trong ẩm thực Nhật Bản bằng cách nướng áp chảo trên một tấm kim loại dày, thường bằng gang hoặc thép có khả năng chịu nhiệt cao. (Nguồn: tnttravel))
“Tôi cũng muốn ăn, có điều từ khi nào tôi cho phép cậu gọi tôi là Hi Hi vậy.”
“…Chẳng lẽ, với quan hệ bây giờ của chúng ta, tôi vẫn không thể gọi cô là Hi Hi sao?”
“Ha ha.”
“Hiện tại hai ta đều cần nương tựa vào người kia, cho nên chúng ta không cần tổn thương lẫn nhau đâu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!