Danh Môn Độc Sủng
Chương 77: Kể từ khi có em, thế giới của tôi được phân thành hai loại: Một là em, hai là những người khác*
Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Y Phi
Động tác của Phùng Vân Hi rất vụng về, cà vạt màu xanh ngọc trên tay cô quấn lại thành từng vòng, khi cô sắp thành công thì bàn tay run rẩy, khiến cho toàn bộ đều rối tung.
“Ban nãy em mới thắt được cà vạt mà.” Phùng Vân Hi tức giận thở phì phò.
Đây đã là lần thứ ba, Thẩm Tử Mặc vẫn ngoan ngoãn đứng yên phối hợp với cô. Nhưng nhìn thấy anh như vậy, cô càng cảm thấy nóng nảy hơn, nhất là khi phóng viên đã tụ tập thành một đám đông ở cạnh họ.
“Hay là…”
“Tôi dạy em.” Vừa dứt lời, Thẩm Tử Mặc đã lấy cà vạt từ trong tay của Phùng Vân Hi rồi vòng quanh cổ của cô. Anh vừa hướng dẫn cho cô vừa làm mẫu cho cô, nhưng chỉ trong chốc lát đã thắt xong.
Mặt Phùng Vân Hi nóng lên, cô đẩy nhẹ anh một cái, giọng nói nhỏ như muỗi: “Có rất nhiều người ở đây đó! Vả lại, nếu anh đã biết thắt cà vạt thì em sẽ không múa rìu qua mắt thợ nữa.”
Kết quả giữa hai người đúng là khác nhau một trời một vực mà.
Thẩm Tử Mặc kề sát vào tai cô rồi nói: “Nhưng anh chỉ thích em đeo cà vạt cho anh thôi, dù kết quả thế nào thì anh cũng thích cả.”
Tai nghe được những lời ngọt ngào, Phùng Vân Hi quýnh lên liền đẩy anh ra, giả vờ hung dữ nhưng vẫn kiêu ngạo nói: “Là anh nói dù kết quả ra sao thì anh cũng thích đấy nhé.”
Thẩm Tử Mặc gật đầu: “Ừ, chỉ cần là em thắt thì dù kết quả ra sao anh cũng thích cả.”
Ban nãy Phùng Vân Hi không biết Thẩm Tử Mặc đã nói những gì, vì cô đang bận tập trung vào việc tim mình đập thình thịch như nai con chạy loạn rồi.
Để thắt cà vạt cho Thẩm Tử Mặc, ban nãy cô còn chăm chỉ học cách thắt cà vạt đơn giản nhất từ Hứa Chu nữa. Lúc cô tập luyện trên anh Chu thì mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, sao đến phiên Thẩm Tử Mặc thì lại thành ra thế này rồi? Cô cảm thấy rất hồi hộp khi bị nhiều người nhìn chằm chằm đó.
Phùng Vân Hi phớt lờ những ánh mắt kia, chậm rãi làm lại. Lần này, cô đã thành công nhưng cũng không thể khen tặng được. Đương lúc cô muốn tháo cà vạt ra thì anh lại nắm lấy tay cô rồi nói: “Đi thôi.”
Phùng Vân Hi ngây ra như phỗng: “Đi đâu cơ?”
“Không phải em bảo đi thảm đỏ à?”
“…”
“Anh định đi với bộ dạng này ư?”
“Ừ…”
“Còn cà vạt của anh thì sao?”
“Em tập luyện vài lần là sẽ khá hơn thôi, bây giờ thì cứ dùng cái này đi.”
Cuối cùng Phùng Vân Hi cũng hiểu được câu: “Tự vác đá đập chân mình.” Nếu ban nãy cô để anh tự thắt cà vạt thì có phải tốt hơn không? Giờ thì hay rồi, cô không dám đi vào hội trưởng của buổi lễ trao giải luôn.
Dọc theo đường đi, khoé môi của Thẩm Tử Mặc cong cong, tâm trạng của Phùng Vân Hi xuống thấp. Cô luôn miệng khuyên anh tự thắt lại cà vạt nhưng anh chỉ nói đúng một câu: “Anh còn không chê, sao em lại ghét bỏ nó rồi?”
Phùng Vân Hi tự an ủi bản thân, chỉ cần không nhìn gần cà vạt kia thì nó cũng khá đẹp mà. Cho nên, lát nữa cô chỉ cần chắn trước mặt anh rồi không nói gì thì mọi chuyện sẽ tốt thôi.
Rất nhanh hai người đã lên xe của Thẩm Tử Mặc.
Vẻ mặt của Hứa Chu đi phía sau họ bi thống, cuối cùng thì anh ta đã biết vì sao Miêu Tiểu Trân từ chối đến đây, đã vậy còn nhìn anh ta với vẻ thương hại rồi.
Miêu Tiểu Trân: Đúng là chỉ có anh Chu ngốc nghếch mới dám làm bóng đèn.
Hứa Chu nghiêm túc suy nghĩ rồi quyết định rút lui: “Vân Hi à…”
Không ai để ý đến anh ta cả.
Hứa Chu:…
Bên kia cũng đã bắt đầu đi thảm đỏ nhưng bầu không khí vẫn như thường, vì cánh nhà báo đang đợi Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tử Mặc tham dự một buổi lễ trao giải.
Có vài phóng viên tụ tập nói chuyện, một nữ phóng viên chợt nói: “Tôi nói cho mọi người biết, Phùng Vân Hi không biết thắt cà vạt đó!”
“Xời, chuyện nhỏ thôi, tôi cũng không biết mà. Là phụ nữ thì sao cần phải biết thắt cà vạt chứ? Dù sao cũng không dùng được.”
“Đó là vì cô độc thân. Nhưng Phùng Vân Hi đã không còn là cẩu FA nữa rồi.”
“…”
“Chuyện sau đó mới là trọng điểm. Thẩm Tử Mặc vậy mà lại đeo cà vạt do Phùng Vân Hi thắt đi thảm đỏ. Lát nữa tôi phải chụp một tấm hình thật nét của cái cà vạt huyền thoại kia mới được, như vậy thì nửa tháng tới sẽ không thiếu bài rồi.”
Nữ minh tinh vừa hay đi ngang qua: Mấy người có thể nghiêm túc hơn không? Không phải chỉ có một mình họ đi thảm đỏ thôi đâu nhé, sao mấy người có thể lãng quên chúng tôi vậy hả?
Dù hôm nay là ngày các nữ minh tinh khoe sắc nhưng không có phóng viên nào quan tâm, bởi vì tin tức nóng hổi sắp tới rồi.
Rất nhanh xe của Thẩm Tử Mặc đã ngừng trước thảm đỏ. Họ chưa kịp xuống xe thì đèn flash đã liên tục chớp nháy, ai ai cũng chen tới.
Thẩm Tử Mặc xuống xe trước rồi vòng qua mở cửa cho Phùng Vân Hi. Sau đó, anh vươn tay ra, khi cô nắm lấy tay anh thì tay họ đan chặt vào nhau.
Sau khi cô xuống xe mới phát hiện ra kế hoạch ngăn cản chụp cà vạt đã đi tong, bởi vì tất cả phóng viên đều nhằm vào chỗ đấy mà chụp lia lịa.
“…”
Đúng lúc này, tà váy của Phùng Vân Hi bị kẹt ngay cửa xe. Hôm nay cô mặc váy dài nên tà váy dài ít nhất là một thước*. Vẻ mặt cô khó xử, nắm thật chặt tay của anh.
*Một thước: 1/3m, tức là 33.3 cm.
“Sao vậy em?”
“Váy của em bị kẹt rồi.” Phùng Vân Hi khóc không ra nước mắt. Lần trước cô gặp phải vấn đề này, Hứa Chu giúp cô lấy ra được nhưng tà váy cũng bị đứt mất một khoảng.
Nghe vậy, Thẩm Tử Mặc không chút do dự quay đầu lại, ngồi xổm xuống giúp Phùng Vân Hi sửa sang lại tà váy. Sau khi lấy tà váy ra thì anh lại giúp cô vuốt thẳng tà váy rồi mới đứng dậy, nắm tay cô: “Được rồi.”
Đôi mắt long lanh của cô nhìn chằm chằm vào anh, không biết nên nói điều chi. Sau đó, cô cảm giác được anh đang nắm chặt tay cô.
Cô nói: “Em sẽ ráng tha thứ cho anh vậy.”
Đôi mắt của Thẩm Tử Mặc ánh lên vẻ kinh ngạc, rồi thoải mái hơn hẳn. Sau đó, anh vuốt ve mái tóc của cô.
Tuy chỉ số thông minh của cô không cao nhưng cô vẫn biết suy nghĩ. Từ trước đến nay, anh vẫn luôn khiêm tốn, ngay cả tạp chí kinh tế và tài chính cũng hiếm khi phỏng vấn anh được thì sao bây giờ tự nhiên lại khoe khoang thế này chứ? Điều này chỉ có thể là vì anh cố tình làm vậy.
Nhưng cô không hiểu, vì sao anh phải làm vậy chứ?
Đám ký giả cảm thấy tâm hồn của họ đã bị hai người này tổn thương rất lớn.
Hai người nắm tay đi thảm đỏ, lúc ký tên, Phùng Vân Hi còn nghịch ngợm ký chung một chỗ với tên của Thẩm Tử Mặc.
Lần này, hai MC chủ trì đều là người mới. Cô gái MC rất kích động khi nhìn thấy Phùng Vân Hi, bởi vì nếu không nhờ Phùng Vân Hi thì họ cũng không chọn cô ấy.
Cô ấy chân thành nói: “Chúc hai người hạnh phúc.”
Phùng Vân Hi ngẩn ra, suýt nữa thì cô cho rằng mình đã đi nhầm vào phim trường rồi ấy chứ. Sau khi hoàn hồn, cô liền nói cảm ơn.
Toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, hai MC không hỏi họ câu nào cả, chỉ mải mê thay phiên nhau ca tụng Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc, gần như khen họ đến tận trời xanh luôn, khiến cho Phùng Vân Hi không quen chút nào.
Sau khi vào hội trường, khuôn mặt của Phùng Vân Hi liền xụ xuống. Nguyên nhân rất đơn giản: vì những cô nàng minh tinh xung quanh họ cứ õng ẹo làm dáng, hai mắt cứ dính lấy Thẩm Tử Mặc.
Thẩm Tử Mặc vừa đẹp trai lại lắm tiền, đối xử với bạn gái cũng rất tốt, ai không muốn chứ? Dù không thể đá bay được Phùng Vân Hi thì chỉ cần câu được anh ấy cũng rất tốt rồi.
Hai người ngồi ở hàng ghế VIP đầu tiên, chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Tử Mặc là một minh tinh đang nổi gần đây, cô ả vờ như không nhìn thấy Phùng Vân Hi, chậm rãi đến gần anh.
Nhìn qua thì họ có vẻ như biết nhau.
Phùng Vân Hi cắn cắn môi, véo tay anh một cái, trừng anh như con thú nhỏ bị chọc giận.
Thẩm Tử Mặc vỗ vỗ bả vai của cô như trấn an rồi mới nói với nữ minh tinh đang đứng bên cạnh: “Cô chắc chắn là muốn ngồi ở chỗ này sao?”
Nữ minh tinh kia sửng sốt một lát rồi gật đầu: “Chỗ ngồi là do ban tổ chức sắp xếp mà.”
“Tôi khuyên cô không nên ngồi ở đây, khác biệt quá lớn, lên ảnh cũng sẽ khó coi lắm.” Thẩm Tử Mặc nói nhẹ tênh rồi cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người cho Phùng Vân Hi.
Vẻ mặt của cô nàng cứng đờ, chậm chạp đứng lên, không nói gì liền đi thẳng luôn.
Khác biệt quá lớn – anh ta đang chửi xéo cô ta xấu, không so được với Phùng Vân Hi.
Sau cuộc đối thoại này, các nữ minh tinh còn đang chuẩn bị ra trận liền ỉu xìu. Nhưng có vài người vẫn cho rằng, vì Phùng Vân Hi đang ở đây nên Thẩm Tử Mặc mới hành xử như vậy.
Phùng Vân Hi vẫn để tâm đến chuyện ban nãy, cô nói: “Lần sau anh không cần tháp tùng em đâu.”
“Không được, tôi không an tâm.” Nói xong, anh còn nhìn xung quanh.
“Em cũng không yên tâm.”
“Sao không yên tâm chứ? Tôi chỉ thích em.” Nói xong, anh liền cúi người xuống, thì thầm bên tai cô: “Em đã nghe câu này chưa?”
Phùng Vân Hi ngửa đầu lên, uể oải hỏi: “Câu gì vậy anh?”
“Kể từ khi có em, thế giới của tôi được phân thành hai loại: một là em, hai là những người khác. Vì vậy, bọn họ đều là người khác.” Thẩm Tử Mặc nói.
“Từ khi nào mà anh cũng đọc mấy thứ này vậy?”
“Từ lúc biết em.”
Nghe xong, Phùng Vân Hi nhìn Thẩm Tử Mặc từ trên xuống dưới, rồi cô đứng dậy: “Em đi vệ sinh đây.”
Đối thủ quá mạnh, quân ta rút lui thôi.
Sau khi rời khỏi hội trường, Phùng Vân Hi liền gọi cho Hứa Chu: “Anh Chu!”
Hứa Chu biết ngay gà nhà anh ta vẫn cần anh ta mà: “Em nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay Thẩm tiên sinh hành xử khác lạ quá, em cảm thấy anh ấy cố tình nhưng em không biết nguyên nhân.” Phùng Vân Hi tuôn ra một tràng.
Hứa Chu: “…”
Qua một lúc lâu Hứa Chu mới nói: “Anh còn tưởng em không phát hiện chứ.”
Phùng Vân Hi: Quản lý nhà cô lại bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh của cô rồi.
Hứa Chu nói: “Quan hệ của hai người đã không giống như trước kia nữa. Sớm muộn gì thì em cũng phải bước chân vào thế giới của Thẩm Tử Mặc nhưng bây giờ em không có căn cơ nên phải tạm thời dựa vào anh ta. Thẩm Tử Mặc xem trọng em thì người khác sẽ không dám khinh thường em.”
Thật ra, lúc đầu Hứa Chu cũng không biết vì sao Thẩm Tử Mặc lại muốn tham dự lễ trao giải với Phùng Vân Hi. Lúc đấy, anh ta chỉ cho rằng Thẩm Tử Mặc đột nhiên nổi hứng mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Tử để Phùng Vân Hi không biết thắt cà vạt tuỳ ý đeo cà vạt cho anh ta thì Hứa Chu đã hiểu ra.
Bởi vì không muốn người khác tổn thương cô ấy nên mới dùng biện pháp đơn giản và trực tiếp nhất.
Sau hôm nay, mọi người sẽ cho rằng Thẩm Tử Mặc đã bại dưới tay của Phùng Vân Hi.
“Chẳng lẽ những điều trước đó anh ấy đã làm còn chưa đủ sao?” Phùng Vân Hi cụp mắt xuống rồi hỏi.
Hứa Chu giải thích: “Những thứ đó chỉ là vật ngoài thân, bây giờ Thẩm Tử Mặc đang thông báo cho mọi người biết: em là trái tim của anh ta.”
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người có biết thắt cà vạt không? Tôi không biết là vì tôi là cẩu độc thân~
Ban đầu, cốt truyện là Thẩm Tử Mặc cầm tay của Hi Hi, dạy cô ấy từng bước một nhưng đến lúc viết thì tôi chợt nhận ra, làm vậy thì khó viết quá nên tôi bỏ cuộc.
Tôi đã từng tưởng tượng hình ảnh đó nữa cơ, nhưng nhận ra rằng tay cầm tay chỉ cách thắt cà vạt là điều không tưởng o(╯□╰)o
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!