Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ - Quyển 1 - Chương 18: Uy hiếp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ


Quyển 1 - Chương 18: Uy hiếp



Bị vãn bối đột nhiên cắt ngang trước mặt mọi người, Kỷ thị tức giận, quay đầu hầm hầm nhìn Diệp Dung Hoa: “Dung nha đầu…” Vừa thấy vẻ mặt trào phúng của nàng, Kỷ thị giật mình, lời nói vừa tới miệng liền nuốt xuống: “Ngươi… Người cứu… Cứu mạng?”

“Đúng vậy.” Dung Hoa nghiêm túc gật đầu.”

“Ân nhân cứu mạng gì? Ngũ muội, muội có phải đang giấu đầu lòi đuôi, che giấu chuyện gì không?” Diệp Di Châu ở cạnh xen mồm vào, nàng là tiểu thư khuê các, cần người khác cứu mạng cái gì?”

“Tứ tỷ tỷ, may nhờ có Liễu công tử mà muội mới có thể về nhà kịp sinh thần của đại bá mẫu.” Dung Hoa liếc mắt với Diệp Di Châu, cười khanh khách nhìn về phía Kỷ thị.

Nhìn ý cười trên mặt Dung Hoa, tâm trạng Kỷ thị trầm xuống, trong lòng nhanh chóng hiểu ra ý của nàng.

Nha đầu chết tiệt này! Dám uy hiếp bà!

Dung Hoa nhìn Kỷ thị, ý cười sáng lạn như đóa hoa mùa xuân.

Diệp Di Châu hừ một tiếng, định tiếp tục nói chuyện thì bị Kỷ thị quát: “Châu Nhi, không được vô lễ.” Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi của bà phải để ở đâu? Thể diện của Diệp gia phải đặt vào chỗ nào?

Diệp Di Châu tuy không cam lòng nhưng cũng không dám mở miệng, chỉ biết trừng mắt nhìn Dung Hoa và Liễu Hành.

Diệp Di Nguyệt và huynh muội Kỷ gia dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người trước mặt, có điều thấy mọi người đều trầm mặc, cho nên không như Diệp Di Châu mạo muội lên tiếng.

“Lần trước Liễu công tử đã ra tay tương trợ Dung Nhi, đa tạ.” Kỷ thị nhanh chóng thu lại biểu tình, cảm kích nhìn Liễu Hành, “May nhờ có công tử, bằng không ta thật không có mặt mũi xuống suối vàng gặp Nhị thúc…”

Kỷ thị nghẹn ngào nói, tay cầm khăn chà lau khóe mắt, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng nhìn Liễu Hành.

Là y! Nếu không phải y, bản thân sao có thể để nha đầu này nắm được nhược điểm?

Đều tại y!

“Chuyện nhỏ không tốn sức.” Liễu Hành chỉ khách sáo một câu, ánh mắt không chút gợn sóng.

Kỷ thị cảm thấy như có đôi tay bóp chặt trái tim của mình.

Liễu Hành trước mắt khuôn mặt như họa, biểu cảm lạnh nhạt nhưng không có cách nào phá bỏ khí chất trên người.

Có điều kinh thành không có quý tộc họ Liễu, Kỷ thị liền an tâm một chút, cố gắng cười hỏi: “Đây là đại ân. Không biết nhà của Liễu công tử ở đâu? Tương lai chúng ta sẽ tới phủ đáp tạ.”

“Việc nhỏ không cần nhắc tới, huống hồ Ngũ tiểu thư đã cảm tạ rồi.” Liễu Hành nói.

Kỷ phu nhân nhìn Kỷ thị, sau đó lại nhìn hai người Liễu Hành và Diệp Dung Hoa, cười nói: “Liễu công tử quá khách khí rồi, nếu đã là ân nhân của Dung Nhi, chúng ta đương nhiên sẽ cảm tạ đàng hoàng, công tử không cần khách khí.”

Kỷ thị lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, Liễu công tử không cần khách khí, công tử cứu Diệp Nhi thì chính là đại ân nhân của Diệp gia ta.”

“Diệp phu nhân quá lời.” Liễu Hành vẫn một mực thờ ơ, lời nói không hề để lộ nơi ở của mình.

Một người là hầu phu nhân, một người là đương gia chủ mẫu Diệp gia, mắt thấy Liễu Hành một chút mặt mũi cũng không để lại, Kỷ phu nhân và Kỷ thị đều tức giận trong lòng.

“Ta không quấy rầy các vị nữa.” Liễu Hành không đem sắc mặt hai người vào mắt, chỉ xoay người nói với Dung Hoa, “Ngũ tiểu thư bảo trọng.”

“Liễu công tử đi thong thả.” Dung Hoa uốn gối.

Liễu Hành xoay người, ưu nhã rời đi.

Kỷ phu nhân và Kỷ thị chỉ biết trơ mắt nhìn y, tức giận tới mặt mũi trắng bệch, nhưng kêu y quay lại sẽ làm mất thân phận.

Ánh mắt hai người như đao nhìn Diệp Dung Hoa.

Dung Hoa vô cùng bình tĩnh, nét mặt mang theo ý cười.

Nhìn Dung Hoa như thế, Kỷ phu nhân giận tới sôi máu, vừa định mở miệng giáo huấn thì một tiểu hòa thượng tới, nói: “Các vị thí chủ, cơm chay đã chuẩn bị xong.”

Kỷ phu nhân đành nén cơn giận, lạnh lùng quét mắt nhìn Dung Hoa, sau đó nói với Kỷ thị: “Chúng ta đi thôi.”

Diệp Di Châu cũng trừng mắt nhìn Dung Hoa, kéo Kỷ Vũ Tú đi theo, Diệp Di Nguyệt cũng vội đi cùng.

“Dung biểu muội.” Kỷ Vũ Chương ở bên cạnh gọi nàng một tiếng.

“Nhị biểu ca có chuyện gì sao?” Dung Hoa nhìn hắn, hỏi.

Kỷ Vũ Chương muốn nói lại thôi, lúc này Diệp Di Châu đột nhiên to tiếng: “Ngũ muội muội, Nhị biểu ca, hai người sao còn chưa đi?”

Đám người dừng bước quay đầu, thấy Diệp Dung Hoa và Kỷ Vũ Chương đứng yên không cử động, Kỷ thị và Kỷ phu nhân đồng loạt nhíu mày.

Dung Hoa cười cười, cất bước.

………………..

Ăn cơm chay, nghỉ trưa xong, tới giờ Thân mọi người khởi hành ra về, Dung Hoa vẫn cùng Diệp Di Nguyệt ngồi chung một chiếc xe ngựa.

Dọc đường hai người không nói chuyện, mãi tới khi sắp về thành, Diệp Di Nguyệt nhịn không được mà hỏi: “Ngũ tỷ tỷ, Liễu công tử kia… Ngũ tỷ tỷ gặp nguy hiểm gì thế? Còn Liễu công tử y cứu tỷ thế nào? Sao trước đây không nghe tỷ nhắc tới?”

“Muội muốn biết?” Dung Hoa hạ mí mắt, hỏi.

Diệp Di Nguyệt lập tức trở nên hưng phấn, gật đầu: “Vâng.”

“Không nói muội biết.” Dung Hoa mỉm cười.

“Ngũ tỷ tỷ, tỷ…” Diệp Di Nguyệt giận tới nước mắt đảo quanh hốc mắt, điềm đạm đáng yêu đáp, “Nếu tỷ không muốn nói thì thôi đi, tội gì phải trêu đùa muội muội như vậy?”

Dung Hoa cười lạnh: “Ai muốn muội hỏi? Diệp Di Châu hay đại bá mẫu?”

Sắc mặt Diệp Di Nguyệt cứng đờ, cắn môi: “Ngũ tỷ nghĩ nhiều rồi, không ai kêu muốn muội hỏi cả, muội chỉ lo lắng cho Ngũ tỷ tỷ. Nếu tỷ không thích, muội không hỏi là được.”

Nói xong, nàng ta làm bộ ủy khuất quay đầu.

Diệp Di Nguyệt không nói chuyện nữa, thời điểm về phủ hốc mắt còn hồng hồng. Kỷ thị nhìn Diệp Di Nguyệt, liền kêu nàng ta và Diệp Di Châu về phòng trước, còn Dung Hoa theo bà ta tới chính viện.

Sắc mặt Kỷ thị không tốt, ngoại trừ Trần ma ma và Thích Nguyệt, những người còn lại đều thức thời lui ra ngoài.

Kỷ thị nhận ly trà từ tay Trần ma ma, uống một ngụm, ánh mắt vẫn âm trầm nhìn Diệp Dung Hoa.

Đây là muốn tính sổ sao? Bà ta không sợ? Dung Hoa vẫn duy trì ý cười trên mặt.

“Dung nha đầu, con biết sai chưa!” Kỷ thị đập mạnh ly trà xuống bàn, ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Dung Hoa, quát.

Dung Hoa lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu: “Thỉnh đại bá mẫu chỉ điểm, Dung Hoa làm sai chuyện gì?”

“Con còn hỏi lại ta?”

Dung Hoa nghiêm túc gật đầu.

Kỷ thị nghiến răng nghiến lợi: “Con là thiên kim của Diệp gia ta, là tiểu thư khuê các phải biết xử sự đúng mực. Con và Vũ Chương ở sau lén lút làm gì? Tự con nghĩ lại đi, con biết mình làm sai gì chưa?”

“Đại bá mẫu biết Kỷ nhị công tử nói với con gì không?” Dung Hoa mỉm cười.

Nhìn nụ cười của nàng, Kỷ thị không khỏi cảm thấy bất an.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN