Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
Quyển 1 - Chương 46: Đánh ngất đi!
Diệp Di Nguyệt dịu dàng cười nói với Phương Gia Nhu bên cạnh.
Dưới gối Phương lão phu nhân có ba trai một gái, trưởng nữ, đại nhi tử và nhị nhi tử đều là con vợ cả, chỉ có tiểu nhi tử là con của di nương. Trưởng nữ gả vào hoàng gia chính là đương kim Hoàng hậu nương nương, đại nhi tử hiện giờ là Quốc Công gia, thê tử xuất thân từ Từ gia dòng dõi thư hương. Từ thị có một trai một gái, nhi tử Phương Húc mười bảy tuổi, còn nữ nhi Phương Gia Hinh năm nay vừa lên tám.
Phương Gia Nhu tuy là trưởng nữ của Định Quốc Công nhưng lại là con vợ lẽ, nhưng vì muội muội còn nhỏ nên hôm nay Phương Gia Nhu là người tiếp đãi khuê tú quý nữ bọn họ.
Phương Gia Nhu xinh đẹp dịu dàng, đôi mắt quyến rũ và lôi cuốn, quan hệ với Diệp Di Nguyệt thoạt nhìn không tồi, hai người vừa cười vừa nói vô cùng thân mật.
Dung Hoa nhìn thoáng qua Phương Gia Nhu, cũng đưa mắt nhìn cô nương bên cạnh.
Trong phòng truyền tới tiếng cười cao hứng của Phương lão phu nhân, xem ra là vì vui mừng khi gặp mấy vị công tử. Chỉ một lát, Phương Húc dẫn mọi người rời đi, lần này, ánh mắt hắn ta không hề nổi loạn, bộ dáng thập phần quy củ.
Thấy đám công tử trẻ tuổi như vậy, chúng khuê tú không khỏi đỏ mặt.
Ra khỏi đại viện, Phương Húc phóng bước chân chậm lại sánh vai với Lâm Luật, thấp giọng: “Lâm huynh, thật có phúc khí.” Nói xong hắn còn tấm tắc thêm mấy câu.
Chúng cô nương trong viện, người đẹp nhất chính là Ngũ cô nương Diệp gia và Dương Mặc Tuyết của An Quốc Công phủ.
Dương Mặc Tuyết kia… An Quốc Công là trọng thần trong triều, được Hoàng Thượng vô cùng trọng dụng, cho nên Dương Mặc Tuyết sớm đã bị cô mẫu nhìn trúng.
Vì vậy, Dương Mặc Tuyết chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Còn vị Ngũ cô nương Diệp gia kia… Phụ thân không còn, mà bá phụ lại chẳng phải trọng thần gì, chỉ có hôn sự với Lâm gia là khó giải quyết.
Có điều Phương Húc là kẻ làm càn, vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua nhưng trong lòng đã cồn cào sốt ruột.
Nãy giờ Lâm Luật chưa từng coi hắn vào mắt, có điều… Nếu hắn thật sự giúp mình giải quyết phiền toái, vậy cũng không tồi! Lâm Luật liền quay đầu nhìn hắn: “Thích sao? Vậy cứ giữ lấy đi, có điều phải xử lý cho sạch sẽ.”
Phương Húc trừng lớn hai mắt, không tin vào lỗ tai của mình, nửa ngày sau mới hoàn hồn, thấp giọng: “Lâm huynh nói thật chứ?” Vốn dĩ đề cập tới hôn thê của người khác đã là rất mạo phạm, lại không ngờ Lâm Luật lại nói thích thì lấy đi. Thật sự có thể làm thế sao?
“Thật.”
Phương Húc lập tức cười tới lộ ra hàm răng trắng, duỗi tay gọi gã sai vặt tới dặn dò một phen.
…………….
Yến hội nhanh chóng bắt đầu, Tứ hoàng tử đột nhiên tới nên mọi người đều phải ra bái kiến, sau đó Hoàng Thượng Hoàng hậu cùng các vị nương nương trong cung đều liên tục phái người tới đưa thọ lễ. Phương lão phu nhân mừng tới mặt mày đều hớn hở, bộ dáng thập phần cao hứng.
Yến tiệc xong, Phương lão phu nhân dẫn mọi người tới sân khấu coi kịch.
Các vị phu nhân đương nhiên cùng lão phu nhân xem diễn, mà nhóm quý nữ phần lớn đều ngồi không được, vì thế tốp ba tốp năm kết bạn ra vườn dạo chơi.
So với việc nhàm chán nói chuyện với chúng khuê tú, Dung Hoa thà ở đây ngồi xem kịch, tuy không hiểu bọn họ hát cái gì, nhưng điệu bộ và công phu đều vô cùng tốt, tất cả đều là cảnh đẹp ý vui, cho nên Dung Hoa ngồi một góc vừa uống trà vừa xem diễn.
Vừa hát xong một đoạn, một nha đầu tới trước mặt Dung Hoa, uốn gối: “Nô tỳ Ngân Linh gặp qua Ngũ cô nương.”
Ngân Linh hai mắt to tròn, nụ cười thập phần ngọt ngào thân thiết. Dung Hoa nhận ra nàng, nàng là nha đầu bên cạnh Phương Gia Hinh, vì thế liền cười hỏi: “Ngân Linh cô nương có chuyện gì sao?”
Ngân Linh cười đáp: “Diệp phu nhân và Lâm phu nhân đang nói chuyện, muốn gọi cô nương cùng qua đó.”
Dung Hoa ngẩng đầu nhìn một lượt, quả nhiên không thấy Kỷ thị và Lâm phu nhân.
Mẹ chồng tương lai kêu con dâu qua nói chuyện là điều hết sức bình thường, có điều Dung Hoa không có ý muốn đi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cách cự tuyệt.
“Đi đi, cẩn thận chiếu cố Ngũ cô nương.” Phương phu nhân ở phía trước nghe thấy liền quay đầu cười, phân phó Ngân Linh.
“Vâng, phu nhân.”
Mọi người đều quay đầu, khẽ cười nhìn Diệp Dung Hoa.
Phương lão phu nhân cũng nhìn nàng, từ ái gật đầu nói: “Đi đi.”
Dung Hoa đành phải đứng dậy.
Hậu viện Quốc Công phủ núi giả đều làm từ kỳ thạch, hành lang gấp khúc dài vô tận, nước chảy róc rách, cảnh sắc thập phần mỹ lệ. Ngân Linh tươi cười, chu đáo giới thiệu xung quanh cho Dung Hoa.
Đi thêm một đoạn nữa, người càng thưa thớt.
Dung Hoa vội dừng bước.
Ngân Linh cũng dừng lại, cười nói: “Ngũ cô nương đừng sốt ruột, sắp đến rồi.”
“Ngươi phụng mệnh ai?” Dung Hoa nhìn nàng ta, hỏi.
“Ngũ cô nương cứ nói đùa, nô tỳ đương nhiên phụng mệnh Diệp phu nhân và Lâm phu nhân mời Ngũ cô nương qua đó. Chúng ta sắp tới rồi, chỉ cần đi qua cửa này liền tới, hiện tại hai vị phu nhân đang ở bên đình kia hóng mát.” Tươi cười trên mặt Ngân Linh chưa từng thay đổi, nàng ta vừa nói vừa duỗi tay chỉ cửa ánh trăng phía trước.
“Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc sao?” Dung Hoa cười nhạo một tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng Ngân Linh.
Gương mặt Ngân Linh cứng đờ, cả người rét run, thái dương giữa tháng chín lại bị một tầng mồ hôi bao phủ, nhưng nàng ta vẫn kiên quyết khẳng định: “Ngũ công nương, thật sự là Diệp phu nhân và Lâm phu nhân kêu nô tỳ mời người qua đó.”
“Còn nói dối? Nói! Là ai kêu người dẫn tiểu thư nhà ta tới đây?” Túy Đồng đi lên trước.
Ngân Linh quỳ xuống, nức nở: “Ngũ cô nương, nô tỳ không nói dối, là Diệp phu nhân và Lâm phu nhân kêu nô tỳ mời người qua đó mà!”
Còn mạnh miệng! Túy Đồng quay đầu nhìn Dung Hoa, ôm quyền: “Tiểu thư, chi bằng…”
“Đánh ngất rồi ném đi đi.” Dung Hoa nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở bụi hoa cúc gần đó.
Hôm nay dù sao cũng là thọ thần của Phương lão phu nhân, để xảy ra án mạng cũng không được tốt. Nha đầu này mục đích vốn không đơn thuần, đánh ngất đi coi như là nể mặt của bà ấy.
Tuy mọi người đều biết nàng ta dẫn nàng tới đây, nhưng Dung Hoa không sợ, hơn nữa Phương gia cũng không thể vì một nha đầu ngất xỉu mà làm khó khách.
Sắc mặt Ngân Linh trắng bệch, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Diệp Dung Hoa: “Ngũ cô…”
Lời còn chưa dứt, Túy Đồng đã đánh nàng ta ngất xỉu, sau đó kéo nàng ta ném vào bụi hoa, vỗ tay: “Xong rồi!”
Lưu Tô vẫn luôn đứng cạnh Dung Hoa sắc mặt đột nhiên thay đổi, cảnh giác uay đầu, ánh mắt nhìn về phía con đường mà bọn họ vừa đi: “Ai?”
Một cô nương mặc váy màu đỏ từ núi giả cách đó không xa đi ra, tuổi tác khoảng mười lăm mười sáu, dung mạo đoan chính thanh nhã, làn da mật ong khỏe mạnh, ánh mắt tú lệ mang theo anh khí.
Đây là… Nữ nhi của Đổng tướng quân Đổng Ngọc Lan!
Dung Hoa mỉm cười nhìn nàng, trong đầu thầm nghĩ, nàng ấy không phải đã thấy hết rồi chứ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!