Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
Quyển 1 - Chương 58: Đá cho ngất xỉu
“Vâng, nô tỳ sẽ truyền đạt lại cho tiểu thư.” Lưu Tô cất lại ngân phiếu, do dự một hồi mới nói, “Công tử, có một đêm, trong phủ phát hiện có người đột nhập, có lẽ do nô tỳ và Túy Đồng đang ở đó nên bọn họ không dám động thủ.”
Chu Hành ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Là ai?”
Lưu Tô lắc đầu: “Tiểu thư đoán là người của Bạch gia.”
Y cũng đoán là Bạch Lẫm, nhưng một kẻ làm ăn buôn bán lại có gan phái người đột nhập phủ đệ của mệnh quan triều đình sao?
Chu Hành khẽ nhíu mày, trầm mặc một lát mới nói: “Nếu có lần sau, các ngươi có thể phát tín hiệu gọi người tới hỗ trợ.”
“Nô tỳ thay tiểu thư đa tạ công tử.” Hiện tại nàng là người của tiểu thư, thân là ám vệ, an toàn của chủ tử mới là quan trọng nhất! Lưu Tô hành lễ rồi xoay người trở về.
…………………
Nghe Lưu Tô truyền lời, Dung Hoa không khỏi kinh ngạc: “Kêu ta tới thôn trang.”
“Vâng.” Lưu Tô đáp.
Nhớ lại chuyện tin tức Chiêu Vương hồi kinh lan truyền trong kinh thành gần đây, nàng nói: “Chờ ta xin chỉ thị của tổ mẫu rồi tính.”
Nói xong, nàng kêu Túy Đồng mài mực, tiếp tục cúi đầu viết.
………………….
Diệp lão phu nhân đang nhàn nhã uống trà.
Nhìn đám người Diệu Châu tính toán sổ sách, cả người Kỷ thị đổ đầy mồ hôi. Bà ta bước tới trước mặt Diệp lão phu nhân, nhẹ giọng: “Mẫu thân…”
Còn chưa dứt lời, Diệp lão phu nhân đã lên tiếng cắt ngang: “Nếu thân thể không thoải mái thì về phòng nghỉ ngơi đi.”
Kỷ thị mím môi: “Con dâu chỉ lo lắng mẫu thân mệt nhọc.”
Diệp lão phu nhân liếc nhìn bà ta: “Ngồi đi.”
Kỷ thị đành phải ngồi xuống, nhận lấy ly trà nha đầu đưa tới, trong lòng gấp tới độ như kiến bò trên chảo dầu.
Mặt trời dần lặn về Tây, nha đầu lặng lẽ thắp đèn, đám người Diệu Châu dừng lại, đứng lên: “Lão phu nhân, xong rồi.”
Diệp lão phu nhân mở mắt: “Vậy cầm theo đồ, về thôi.”
“Lão phu nhân…” Diệu Châu định nói gì đó, nhưng lại thôi.
Diệp lão phu nhân sớm đã có nghi ngờ, bà ta liếc mắt nhìn Kỷ thị, lại hỏi Diệu Châu: “Sao vậy?”
“Đã kiểm tra xong, có điều…” Diệu Châu ngước mắt nhìn Kỷ thị, rồi cúi đầu, “Hiện tại chỉ có hai trăm lượng bạc.”
“Cái gì? Hai trăm lượng bạc?” Diệp lão phu nhân cả kinh, tức giận nhìn Kỷ thị, “Sao chỉ có mấy trăm lượng bạc? Tiền từ các cửa hàng và thôn trang đâu? Nói, ngươi đem bạc để đi đâu rồi?”
Bà tử nha đầu trong phòng sợ tới mức không dám hít thở mạnh.
Kỷ thị quỳ xuống: “Mẫu thân…” Bà ta có vắt hết óc cũng không tìm ra cớ phản bác.
“Mẫu thân, có chuyện gì vậy?” Diệp Thế Lâm đúng lúc vào phòng.
“Hỏi thê tử của con đi.” Diệp lão phu nhân tức giận giơ tay chỉ vào mặt Kỷ thị.
“Có chuyện gì?” Diệp Thế Lâm hỏi.
“Lão gia…” Kỷ thị nức nở, ngẩng đầu, “Mẫu thân, lão gia, thiếp đem tiền trong phủ cho người ngoài mượn, qua mấy ngày nữa sẽ trả.
“Cho ai mượn?” Diệp lão phu nhân hỏi.
Kỷ thị trầm tư một lát, mới nói, “Là Trường Hưng hầu phu nhân.” Trường Hưng Hầu Chương gia nổi tiếng là nghèo túng.
“Ngươi lui tới với nàng ta từ khi nào?” Diệp lão phu nhân còn chưa lên tiếng, Diệp Thế Lâm đã nhíu mày hỏi, ông ta đương nhiên không tin lời Kỷ thị nói.
Diệp lão phu nhân đưa mắt nhìn Hương Lăng: “Ngươi nói đi.” Trần ma ma chết rồi, Hương Vân còn ở bên Lại Ngọc các, hiện tại người đắc lực nhất bên cạnh Kỷ thị chính là nàng.
“Lão phu nhân tha mạng, nô tỳ không biết gì cả.” Hương Lăng quỳ xuống, dập đầu.
“Không biết? Vậy đại a đầu như ngươi dùng làm gì?” Diệp Thế Lâm quát.
“Lão gia tha mạng!” Hương Lăng khóc lóc, cả người run rẩy, trong lòng thầm hâm mộ Hương Vân đang ở bên Ngọc di nương còn chưa trở về.
“Cẩu nô tài, còn không nói?” Diệp lão phu nhân nhìn Hương Lăng đang quỳ dưới đất, quát, “Người đâu, đem nha đầu này bán tới lầu xanh.”
Kỷ thị không khỏi căng thẳng, quay đầu nhìn Hương Lăng.
“Lão phu nhân tha mạng.” Sắc mặt nàng trắng bệch, không ngừng cầu xin Diệp lão phu nhân dừng tay.
Hạ nhân trong phòng thức thời lui xuống, hiện tại chỉ còn Lý ma ma và Hương Lăng đang quỳ dưới đất.
“Lão phu nhân, lão gia… Phu nhân… Phu nhân cầm bạc cho vay nặng lãi.” Hương Lăng run giọng khai.
Diệp lão phu nhân và Diệp Thế Lâm lập tức đưa mắt nhìn Kỷ thị.
“Ngu xuẩn!” Diệp Thế Lâm quát, gân xanh nổi đầy gương mặt, “Ngươi dám… Ngươi dám…” Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Kỷ thị.
“Lão gia, mẫu thân, là con dâu đáng chết.”
“Diệp gia ta thiếu tiền hay là ngươi thiếu tiền hả?” Diệp lão phu nhân tức giận, “Ngay cả chuyện phạm pháp ngươi cũng dám làm! Diệp gia ta trước giờ là một gia tộc thanh thanh bạch bạch… Sao có thể cưới một Tang Môn tinh (1) như ngươi vậy hả? Thiên hạ không có bức tường nào chắn được gió, ngươi làm chuyện này có từng nghĩ tới trượng phu ngươi, Hoằng Nhi và Bạc Nhi không? Sự tình một khi truyền ra ngoài, ngươi kêu bọn họ ra ngoài gặp ai đây?”
(1) Tang Môn tinh (còn gọi là sao Tang Môn): trong trường hợp này chỉ người khắc chồng, xui xẻo, tang tóc.
“Cho ai mượn? Ta phái người đi đòi tiền vốn lại!” Diệp Thế Lâm quát.
“Lão gia…” Kỷ thị hận không thể trực tiếp ngất đi.
“Chuyện này con đừng nhúng tay vào.” Diệp lão phu nhân nói với Diệp Thế Lâm một câu, sau đó quay đầu nhìn Hương Lăng, “Ngày mai ngươi đi lấy lại tiền.”
Hương Lăng càng thêm run rẩy.
“Sao vậy? Không làm được hả?” Diệp Thế Lâm nhíu mày.
“Người… Bỏ trốn rồi.” Hương Lăng thành thật.
Diệp lão phu nhân tức giận tới mức trước mặt biến thành màu đen, qua một lúc lâu mới nói: “Ngươi về phòng tĩnh dưỡng đi, chờ Hoằng Nhi cưới vợ, cái nhà này giao cho thê tử nó xử lý.”
Nói xong, Lý ma ma đỡ Diệp lão phu nhân ra ngoài, Diệp Thế Lâm cũng vội đứng dậy.
“Mẫu thân… Con dâu biết sai rồi… Lão gia… Thiếp không dám nữa!” Kỷ thị khóc lóc.
“Tiện nhân!” Diệp Thế Lâm đá bà ta một cước.
Kỷ thị phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Diệp Thế Lâm không thèm để ý, nhanh chóng nâng bước ra ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!