Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ - Quyển 1 - Chương 6: Nàng, vì sao phải chạy trốn?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ


Quyển 1 - Chương 6: Nàng, vì sao phải chạy trốn?



“Liễu công tử, đa tạ.” Dung Hoa gật đầu.

“Diệp cô nương, hiềm nghi của cô nương còn chưa tẩy sạch.” Liễu Hành bình tĩnh nhìn nàng.

“Thanh giả tự thanh, có điều, ta đã hứa sẽ dùng số tiền lớn để cảm tạ, sáng mai chắc chắn sẽ không làm công tử thất vọng.” Dung Hoa mỉm cười nói một câu, sau đó xoay người cùng Túy Đồng vào khoang thuyền.

Liễu Hành cũng đứng dậy, phân phó: “Lâm Hạ, ngày mai giờ Mão nhổ neo, trực tiếp hồi kinh.”

Lâm Hạ gật đầu: “Vâng.”

Liễu Hành đi thêm hai bước, lại bổ sung một câu: “Cái đuôi Bạch gia này phải trừ bỏ sạch sẽ.”

Lâm Hạ gật đầu, sau đó lui xuống sắp xếp.

Một đêm không mộng, lúc Dung Hoa tỉnh dậy thì trời đã sáng, vừa ngồi dậy mặc xiêm y vào, Túy Đồng đã bưng nước ấm đẩy cửa vào trong, vui cười nói chuyện: “Tiểu thư tỉnh rồi sao?”

“Ừ.”

“Tiểu thư tỉnh dậy thật đúng lúc, qua một canh giờ nữa thuyền sẽ cập bến, sau đó chúng ta sẽ đổi sang dùng xe ngựa, nô tỳ còn định vào đánh thức tiểu thư nữa đấy.” Túy Đồng vừa hầu hạ nàng rửa mặt, vừa tươi cười trò chuyện.

“Gây rắc rối cho mọi người rồi.” Dung Hoa khách khí.

“Tiểu thư quá lời.” Túy Đồng cung kính đáp.

Rửa mặt xong, Dung Hoa kêu Túy Đồng đưa nàng tới phòng bếp của thuyền. Nơi này nguyên liệu có hạn, nhưng cá vẫn còn rất tươi.

Trổ tài một hồi, Dung Hoa kêu người chuẩn bị bữa sáng, sau đó liền xoay người đi lên tầng ba.

Không khí buổi sáng thập phần tươi mát.

Thái dương còn chưa lên cao, bình mình đặc biệt mỹ lệ, ánh nắng mơ hồ cùng dòng nước trong vắt hợp làm một khiến người ta nhịn không được mà cảm thán.

Liễu Hành một thân áo lam tựa vào lan can nhìn về phương xa, dáng người cao lớn, vạt áo tung bay trong gió trông như tiên nhân vừa mới hạ phàm.

Dung Hoa dừng bước: “Chào Liễu công tử.”

“Chào Diệp cô nương.” Liễu Hành xoay người, đi tới.

Bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn.

Túy Đồng cười tủm tỉm: “Công tử, cháo cá này là đích thân Diệp cô nương làm đấy.”

“Tự làm?” Liễu Hành có chút bất ngờ mà nhìn Diệp Dung Hoa.

Dung Hoa mỉm cười: “Liễu công tử dùng thử xem.”

Liễu Hành ngồi xuống, cẩn thận dùng thử một muỗng, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Dung Hoa: “Diệp cô nương, đây là…”

Là có ý gì?

“Liễu công tử cảm thấy thế nào? Món này có hợp khẩu vị không?” Dung Hoa cười hỏi.

May mà cá lần này dễ nếm, nếu là những lần trước…

“Rất ngon.”

“Vậy nó hợp khẩu vị của công tử sao?” Dung Hoa nhướng mày. Năm đó, vì tìm hiểu cách điều hành khách sạn, cô đã dành thời gian nửa năm làm trong bộ phận thực phẩm, mặc dù chỉ làm được vài thứ, nhưng nàng lại biết rất nhiều.

Liễu Hành gật đầu: “Tay nghề của Diệp cô nương thật không tầm thường.”

Chỉ vài chữ đã thừa nhận thành tích của nàng.

“Liễu công tử quá khen.” Dung Hoa khẽ cười, “Chi bằng chúng ta dùng bữa sáng trước, sau đó mới từ từ nói chuyện được không?”

“Được.”

Động tác của hai người vô cùng ưu nhã, chỉ lẳng lặng an tĩnh ngồi ăn. Ăn xong, Dung Hoa lấy một tờ giấy trong ống tay áo ra, nói: “Liễu công tử, đây là quà tạ lễ tối qua ta nói.”

Liễu Hành duỗi tay nhận lấy, y nhìn qua một lượt, ngẩng đầu hỏi: “Đây là số tiền lớn mà Diệp cô nương nói sao?”

“Tiền bạc chỉ là vật chết, nếu tiêu hết rồi, nó sẽ không còn nữa. Món cháo vừa rồi Liễu công tử cũng vừa dùng qua, cách làm ghi trên giấy là độc nhất vô nhị, chỉ cần biết cách sử dụng, vậy chẳng phải sẽ kiếm được năm vạn lượng ư?”

Liễu Hành trầm tư, qua một lúc lâu mới đáp: “Lời Diệp cô nương nói quả nhiên không sai.” Có điều, thoạt nhìn y không có hứng thú.

Dung Hoa tiếp tục: “Nếu Diệp công tử không muốn làm ăn buôn bán, vậy giữ bên mình để dùng cũng không tồi, đương nhiên, công tử có thể bán cho người khác.” Thiếu chút là quên, niên đại này, thương gia là kẻ có địa vị thấp hèn trong xã hội.

“Cũng không tệ.” Liễu Hành gật đầu, “Tàu sắp cập bến rồi, Diệp cô nương mau về chuẩn bị đi.”

Kỳ thật nàng cũng chẳng có gì để chuẩn bị, y phục mặc trên người là của Túy Đồng, có điều Dung Hoa cũng không muốn nhiều lời, chỉ cùng nha đầu xoay người về khoang. Nàng hỏi: “Túy Đồng, sau khi xuống thuyền mọi người sẽ đi đâu?”

Xuống thuyền, nàng sẽ phải đối mặt với sự truy bắt của Bạch Lẫm. Bạch Lẫm tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho nàng.

Túy Đồng cười nói: “Tiểu thư không cần lo lắng, chúng ta sẽ tới kinh thành, công tử đã sắp xếp ổn thỏa, tiểu thư và chúng ta cùng lên đường cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”

“Vậy thì tốt quá.” Dung Hoa tươi cười, cho dù y vẫn còn hoài nghi nhưng vẫn quan tâm đưa nàng đi cùng, mặc kệ thế nào, đây cũng là kết quả tốt nhất.

Tại nơi xa lạ này, trong người lại không có một xu dính túi, cho dù nàng có đến từ tương lai cũng không thể bảo đảm bản thân tránh được đám người Bạch Lẫm.

Có Liễu Hành bên cạnh, nàng ít nhất có thể bình yên trở về kinh thành.

………………

Lên bờ, Liễu Hành không nói gì. Dung Hoa cùng Túy Đồng lên một chiếc xe ngựa.

Đoàn người đi về hướng kinh thành, đến giữa trưa mới ngừng lại.

Dùng cơm xong, Liễu Hành mới lên tiếng hỏi: “Diệp cô nương, nếu đã không có người chăm sóc, hơn nữa bản thân lại vừa trốn khỏi tay Bạch Lẫm, sao cô nương không nghĩ tới chuyện mai danh ẩn tích chứ?

Vừa lên bờ, thông tin về nàng y đã cho người điều tra, Ngũ tiểu thư của Diệp gia mới chết bệnh mấy ngày trước đó, mà nàng hiện tại lại đang sống sờ sờ đứng trước mặt mình.

Nguyên nhân trong đó, y có thể đoán được vài phần.

“Ta vì sao phải mai danh ẩn tích?” Y chắc chắn đã điều tra, tốc độ thật nhanh! Dung Hoa uống một ngụm trà, tiếp tục, “Ta không giết người phóng hỏa, cũng không gây ra chuyện thương thiên hại lý, bản thân tại sao phải mai danh ẩn tích? Vì cái gì mà phải trốn chạy?”

Những ủy khuất đó, những vết thương đó, tuy người chịu không phải là nàng, nhưng một thiếu nữ ở độ tuổi đẹp nhất lại uất ức chết như vậy, nàng không cam tâm.

Nàng ấy là một thiên kim sống theo khuôn phép, không làm chuyện sai, càng không có lỗi với người khác, rốt cuộc bọn họ tại sao lại chà đạp nàng?

Mà những người đó còn là người thân của nàng ấy, tối qua Bạch Lẫm vừa mở miệng đã đồng ý đưa ra năm vạn lượng, xem ra quan hệ giữa Diệp gia và Lâm gia không hề bình thường, bọn họ dựa vào cái gì mà chà đạp nàng, sau đó vẫn có thể kê cao gối mà ngủ chứ? Trước thì bán nàng, sau đó hứa sẽ cho nàng cuộc sống không thiếu thốn sao?

Liễu Hành không ngờ Diệp Dung Hoa lại nói như thế, y trầm mặc một lát, nhắc nhở: “Cô nương trở về, cuộc sống trong tương lai sẽ càng khó khăn.”

“Núi cao cũng sẽ có đường để đi.” Dung Hoa hỏi ngược lại một câu, “Hơn nữa, Liễu công tử cho rằng một nữ tử như ta nếu mai danh ẩn tích sẽ có cuộc sống an bình sao?”

Trước không nói tới Bạch Lẫm, chỉ riêng với gương mặt này, tại một xã hội bị cường quyền áp đặt, cao bay xa chạy, mai danh ẩn tích thật sự là lựa chọn tốt nhất hay sao?

Liễu Hành nhìn nàng: “Cô nương có thể che mắt giấu tai.”

“Giấu được một lúc nhưng không thể cả giấu hết cuộc đời.” Dung Hoa khẽ cười, “Ta về rồi, khó khăn chắc chắn sẽ gặp phải, nhưng cũng có những người nhất định đứng ngồi không yên.”

Liễu Hành suy tư, không tiếp tục nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN