Đúng là đến để ly hôn.
Sau đó, Đoạn Kính Hoài không chút do dự, điền đầy đủ thông tin dưới ánh mắt kỳ quái của nhân viên.
Khi thủ tục ly hôn hoàn tất, hai người đứng trước cửa cục dân chính, không nói nên lời.
“Tôi đi trước.” Lục Tang Tang không chịu nổi bầu không khí quái dị, muốn chạy trốn.
“Lục Tang Tang.”
“…”
“Ở nhà còn ít đồ của em, em cần cứ anh mang qua cho.”
“Không cần!” Lục Tang Tang không quay đầu lại, “Vứt đi.”
Đoạn Kính Hoài không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô.
Mà Lục Tang Tang hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau, trong lòng cô rất kỳ lạ, vừa lên xe liền lái xe đi.
Về đến nhà, Lục Tang Tang nằm dài trên giường, đầu óc rối bời.
Lát sau, không thể nghĩ ra được, liền đứng dậy vẽ tranh.
Bây giờ cô đã rời khỏi công ty, tuy vẫn là cổ đông của công ty, nhưng cô đã hoàn toàn không để ý đến chuyện của công ty.
Hiện tại, cô chỉ làm những gì mình thích, mỗi ngày cô ấy vẽ tranh ở nhà hoặc đến câu lạc bộ của Lâm Tiêu nói chuyện phiếm.
Khoảng tám giờ tối, Nguyễn Phái Khiết đến nhà cô, mấy đêm nay đều ngủ ở nhà cô, hai người cùng nhau chơi game trò chuyện, sống rất thoải mái.
“Cậu mang theo đồ ăn gì đến đấy?” Lục Tang Tang nhìn thấy Nguyễn Phái Khiết bưng một túi lớn đi vào.
“Ồ, chỉ là một số đồ ăn nhẹ từ Nam Thành.”
Lục Tang Tang: “Đó không phải là món ăn yêu thích của cậu, hẳn là chàng trai nào đó đã đi đến đó để mua về.”
Nguyễn Phái Khiết tùy ý đặt đồ lên bàn cà phê: “Ài, không có ai cả, ăn chưa? Chưa ăn thì cùng nhau gọi đồ ăn đi.”.
||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé! |||||
Lục Tang Tang nhướng mày, cô đã quen biết Nguyễn Phái Khiết lâu như vậy, nhận ra có gì không ổn, bình thường nên nói tới chuyện này cô ấy sẽ liệt ra các chàng trai đã theo đuổi, nhưng hôm nay lại phớt lờ cho qua chuyện.
“Ài chà, đó là chàng trai nào? Thậm chí ngay đến tớ mà không nói được à.”
Nguyễn Phái Khiết trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng: “Không có ai cả…”
“Tên đàn ông chó chết nào, cậu khơi dậy sự tò mò của tớ.”
Nguyễn Phái Khiết ho khan một tiếng, “Tớ nói, cậu có thể cam đoan sẽ không mất bình tĩnh chứ?”
“…Tớ mất bình tĩnh gì cơ?”
“Ồ, thật ra không xa lạ gì đâu.” Nguyễn Phái Khiết né tránh ánh mắt của cô, “Anh của cậu.”
“Ai?” Lục Tang Tang vẻ mặt muốn tỉnh lại sau khi bị sét đánh, “Lục Chí Viễn?”
“Cậu có nhiều hơn một người anh trai…”
“Lục Thừa?!”
Nguyễn Phái Khiết: “A…!Đúng vậy, nhưng đừng suy nghĩ nhiều, tớ mặc kệ hắn, hắn nhất định muốn đưa cho tớ.”
“Làm sao cậu lại liên quan với hắn!” Lục Tang Tang nói, “Hắn còn dám động đến người của tớ sao!!”
“Đúng vậy, trước đó có một dự án hợp tác, vừa vặn bên cậu là Lục Thừa phụ trách, cho nên chúng tớ vẫn giữ liên lạc với nhau.” Nguyễn Phái Khiết nói, “Nhưng cậu yên tâm, tớ sẽ không về phe địch!”
“Phe địch gì chứ, trước đây nói vậy, chứ hiện tại mỗi người một vị trí, mặc kệ ân oán gì đó đi.” Lục Tang Tang liếc nàng một cái, cười gian trá, “Cậu muốn sai hắn làm gì, tớ cũng không thấy phiền.”
“Ai, ai muốn sai khiến hắn.” Nguyễn Phái Khiết tức giận nói: “Này, không nói chuyện này, nói chuyện của cậu đi, cậu cùng Đoạn Kính Hoài hôm nay thế nào.”
“Ly hôn rồi, còn có thể làm cái gì.”
“Anh ấy có nói gì nữa không?”
“có nói.”
“Nói gì?”
“Anh ấy nói anh ấy thích tớ và anh ấy muốn theo đuổi tớ.”
Bây giờ Nguyễn Phái Khiết đã bị sốc: “Anh ấy có bị bệnh không? Thế còn muốn ly hôn.”
“Tớ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tránh xa anh ấy.” Lục Tang Tang bắt chéo chân, “Nói là theo đuổi…!anh ấy biết theo đuổi người khác sao?”
Nguyễn Phái Khiết nói: “Vậy nếu anh ấy theo đuổi, cậu sẽ làm gì?”
“Cậu cho rằng tớ dễ theo đuổi như vậy sao?” Lục Tang Tang lông mày hơi lạnh,”Anh ấy nói không muốn ly hôn thì không ly hôn, nói thích thì thích, trước đó sao không thấy anh ấy thích tớ.
Chẳng phải ngay cả con cũng không muốn sinh cùng tớ sao…!Cậu nói xem, tớ tin tưởng kiểu gì đây?”
——
Hai ngươi ngủ cùng nhau, trùm chăn trò chuyện rất lâu, ngày hôm sau Nguyễn Phái Khiết dậy trước, gần đây cô đã học được cách quản lý công ty từ người nhà, ngày nào cũng đi làm đúng giờ.
Khi Nguyễn Phái Khiết ra ngoài lúc chín giờ, Lục Tang Tang vẫn còn đang say giấc nồng.
Chỗ Lộc Tang Tang ở mỗi tầng có hai căn hộ, lúc Nguyễn Phái Khiết đi ra ngoài trùng hợp phía đối diện cũng có người đi ta, nhìn trang phục thì có lẽ là người của công ty chuyển nhà.
Nguyễn Phái Khiết chỉ tò mò nhìn mà không để ý lắm, mãi đến buổi chiều tán gẫu với Lục Tang Tang trên WeChat mới nhắc đến, nhà cậu đổi hàng xóm rồi.
Khi Lục Tang Tang mới đến, có một gia đình ba người sống ở đối diện cô, về việc có đổi chủ hay không, cô hoàn toàn không biết và cũng không thực sự quan tâm.
Hôm nay cô vẽ ở nhà thêm một ngày nữa, trong giờ ăn tối, cô gọi đồ ăn mang về cho mình.
Hơn nửa giờ sau, chuông cửa vang lên, Lục Tang Tang chạy ra mở cửa.
Cô chỉ hé một cái, đang đưa tay định lấy đồ ăn của người giao hàng, nhưng khi cửa mở ra, người giao hàng không thấy, bên dưới đột nhiên có một vật nhỏ lẻn vào.
“Vãi đạn!” Lục Tang Tang sửng sốt, theo bản năng lui về phía sau, sau đó cô nhìn thấy một con chó săn lông vàng đang chạy dưới chân mình, “Mày, ở đâu đến đây?”
Cô ngạc nhiên liếc nhìn con chó vừa mở cửa.
Kì cục, cô nhìn thấy Đoạn Kính Hoài đứng ở cửa.
Có lẽ anh vừa mới tan sở, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần âu, với cặp lông mày và đôi mắt sáng, một tay anh đang cầm dây xích của chú chó tha mồi lông vàng nhỏ.
“Tại sao anh ở đây?!”
Đoạn Kính Hoài kéo dây thừng: “Không lễ phép, ai cho mày vào.”
Hóa ra anh đang nói chuyện với con chó.
Lục Tang Tang không thể tin được nhìn con chó tha mồi vàng: “Anh, anh nuôi à?”
“Ừ.” Đoạn Kính Hoài nghiêng người, ra hiệu cho cô nhìn qua, “Anh mới chuyển đến đây, vừa nhận nuôi nó.”
Lục Tang Tang cứng ngắc đứng tại chỗ, hiện trường nhất thời yên lặng.
Cho đến khi thang máy mở ra, người giao hàng bước ra và phá vỡ thế bế tắc.
“Xin hỏi, ai là cô Lục?”
Lục Tang Tang hoàn hồn, quay đầu nhìn người giao hàng: “Tôi.”
“Đây là bữa tối của quý khách.” Người giao hàng nói, “Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng.”
“……cảm ơn.”
Người giao hàng lui vào trong thang máy, Lục Tang Tang tùy ý đặt đồ ăn bên cạnh, nửa hiểu nửa tin nhìn anh: “Bác sĩ Đoạn, nếu như tôi nhớ không lầm, căn hộ này cách bệnh viện của anh rất xa, sao anh lại dọn đến đây?”
“Nhìn cảnh vật nhớ người”.
Lục Tang Tang dừng lại: “Cái gì?”
Đoạn Kính Hoài cúi đầu nhìn tiểu chó săn lông vàng đang nằm trên mặt đất: “Không bằng chuyển tới đây, gần em hơn.”
Tức cảnh sinh tình?? muốn gần em hơn??
Lục Tang Tang cầm lấy đồ ăn mang đi, muốn đóng cửa lại: “Gần đây đầu óc của anh có vấn đề phải không…!Không nói với anh nữa, tôi còn phải ăn cơm!”
“Tối nay tôi nấu cơm.” Đoạn Kính Hoài hơi nhíu mày, “Lục Tang Tang, bớt ăn đồ bên ngoài đi.”
“……Không cần anh lo.”
Rầm–
Lục Tang Tang nhanh chóng đóng sầm cửa lại.
Đoạn Kinh Hoài dắt con chó tha mồi lông vàng, lùi lại một bước, đứng một hồi, cụp mắt xuống nói với con chó: “Đi thôi, về kiếm đồ ăn cho mày.”
Khi về đến nhà, Đoạn Kinh Hoài vừa làm thức ăn cho chó tha mồi vàng vừa nói chuyện điện thoại.
“Ừm, hôm nay tớ chuyển đi.”
Giản Minh Đường: “Mẹ kiếp…!cậu nhanh thật đấy.”
“Tiếp theo, tôi nên làm gì nữa.”
“Vậy đương nhiên là mặt dày theo đuổi.”
“Mặt dày?”
“Dù sao cậu chỉ cần da mặt dày, liều mạng theo đuổi là được.
Để tôi cho cậu vài ví dụ.”
“Ừm.”
“Còn miệng thì phải ngọt hơn.
Con gái thích nghe lời ngon tiếng ngọt, và…”
…
——
Ngày hôm sau, Lục Tang Tang vẫn đang vẽ ở nhà, sau khi hoàn thành các công việc còn lại của ngày hôm qua, cô đã đăng loạt ảnh này lên Weibo.
Trong vòng vài phút, đã có hàng ngàn bình luận, kể từ lần cuối cùng cô lộ diện cùng với Bộ Tích và Đoạn Kinh Hành, vô số người xem đã đến Weibo của cô, số lượng người hâm mộ tăng nhanh hơn trước rất nhiều.
Tuy nhiên, tình huống này cũng sẽ dẫn đến trong khu vực bình luận ồn ào hơn:
[Phần mới!!!!
[Phân đội nhỏ tái xuất lần nữa!
[Hôm nay Đại Đại đại phát từ bi sao? Không đủ
[Cô thật sự hẹn hò với Dương Nhâm Hi???
[Phát kẹo đi Đại Đại…
[Cầu trả lời: Đoạn Kính Hành và Bộ Tích là tình nhân bebe!
[Không phải fans manga thì cút…!Vào đây gây rối, phát chán
[Cao quý thế à, người bình thường không thể bình luận hay sao?
…
Lục Tang Tang vốn đã miễn nhiễm với những giọng điệu tò mò này, im lặng thoát ra, cô chỉ muốn gọi đồ ăn mang về thì lại nhận được một tin nhắn trên WeChat.
Đoạn Kính Hoài: [Có ở nhà không]
Lục Tang Tang nhướng mày, nhưng không nhắn lại ngay.
Một lúc sau, anh ta lại gửi một cái khác: [Con chó ở nhà, buổi sáng khi đi làm anh quên đổ thức ăn cho chó rồi]
Lục Tang Tang hừ lạnh: [ bác sĩ Đoạn, anh nghĩ tôi là bảo mẫu của anh sao ]
Đoạn Kính Hoài: [Không, anh muốn nhờ em giúp]
Lục Tang Tang ném điện thoại sang một bên.
Người này, định dùng mấy thứ không thiết thực như thế theo đuổi cô sao? Lúc nào tâm tư đàn ông cũng khó đoán như vậy, một giây trước còn lãnh đạm, một giây sau lại tràn đầy nhiệt huyết.
Lục Tang Tang ngồi tại chỗ và nghĩ xem Đoạn Kính Hoài còn muốn dở ra trò gì.
Vài phút sau, điện thoại lại rung lên vài lần.
Lục Tang Tang nhìn nó vài lần, sau đó không chịu nổi sự tò mò cầm nó lên để xem.
[Mật mã 987321, trong nhà có đồ ăn, còn chưa ăn đi phòng bếp xem một chút.
】
Lục Tang Tang bĩu môi: “Anh muốn cho chó ăn hay cho tôi ăn…”
【Nếu em muốn chơi, con chó có thể đưa đến chỗ em】
“!!!”
Chó má, tên này cố ý sao?
Lục Tang Tang nghĩ đến chú chó tha mồi lông vàng ngày hôm qua thật đáng yêu làm sao, trái tim cô gần như tan chảy.
Nhưng mà nói, nếu như Đoạn Kính Hoài bận rộn như vậy, tại sao lại nuôi một con chó? Còn quên đổ thức ăn chó…!Đãng trí đến thế à?.
Lục Tang Tang trong lòng nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ rơi vào bẫy của Đoạn Kính Hoài, nhưng sau khi ngồi ở nhà họp, cô mơ hồ lo lắng rằng những gì Đoạn Kính Hoài nói là sự thật.
Nếu con chó thực sự không có gì để ăn, chẳng phải nó sẽ chết đói sao.
Do dự một lúc lâu, Lục Tang Tang đứng dậy khỏi ghế.
Dù có sang nhà anh chạy một vòng, cho chó ăn…!Mang chó qua nhà cô chơi, chỉ cần trả lại trước lúc anh về, vậy anh cũng không biết…
Nghĩ đến đây, Lục Tang Tang xỏ dép chạy sang phía đối diện, cô ghé ở cửa nghe ngóng tình hình, sau đó mở cửa theo mật khẩu mà Đoạn Kính Hoài đưa cho.
Ngay khi cánh cửa hé mở, cô nhìn thấy chú chó lông vàng nhỏ đang lao về phía cô.
Lục Tang Tang vội vàng mở cửa, ngồi xổm xuống ôm lấy nó, “Oa, đáng yêu quá…!Có phải cưng đói bụng rồi không? Chắc là đói rồi, chủ nhân của cưng quả là cầm thú, hoàn toàn không chăm sóc cưng!”
“Gâu!”
“Thức ăn của mày đâu?” Lục Tang Tang đóng cửa lại và ôm con chó trong tay bước vào, “Ngoan nào, để chị cho cưng ăn nha.”
“Gâu Gâu Gâu!!”
Lục Tang Tang xoa đầu nó, khi đi vào trong, cô nhìn thấy một túi thức ăn cho chó cạnh tường, “Chắc là cái này!”
Cô đặt con chó tha mồi vàng xuống và đổ thức ăn cho chó vào cái chậu nhỏ của nó, con chó tha mồi vàng nhìn thấy nó và vội vàng ăn.
Lục Tang Tang ngồi xổm bên cạnh nhìn nó, trong mắt tràn đầy tình mẫu tử.
Đinh–
Vừa lúc đó, một tin nhắn đến.
【Đừng cho nó ăn quá nhiều, chỉ ở mức độ vừa phải thôi】
Lục Tang Tang: “…”
Gõ vội: [Tôi không đi!! Tự mà nuôi con chó của anh! 】
Đoạn Kính Hoài hoàn toàn không để ý đến lời của cô, quay đầu lại: 【 còn chưa đặt tên, em muốn gọi là gì? 】
Lục Tang Tang nheo mắt lại, đột nhiên bắt đầu nhìn xung quanh.
Chẳng lẽ tên này lắp camera giám sát ở nhà? Nếu chuyện chết tiệt này giả vờ là thật, chẳng phải để anh biết cô đến nhà anh sao?!
Lục Tang Tang cả giận, vội gõ cửa nói: [Tên? Cứ gọi Câu Tử, Đoạn Câu Tử! 】
Sau một phút.
Đinh–
Đoạn Kính Hoài: [Được.
】
Lục Tang Tang: “…”.