Đánh Thức
Phần 14
Mặt hồ bình yên cũng như chính tâm trạng tôi lúc này…tôi mãi mãi ghi nhớ khoảnh khắc bên người …mãi mãi…
Tôi: Cầu vồng…điện hạ cầu vồng ( tôi đứng dậy cười tươi chỉ Vua nắm tay tôi đến gần cầu vồng) đẹp quá …
_Ta muốn đưa em đi nhiều nơi đẹp nhất trốn hồng trần …chúng ta sẽ cùng đi chứ
_Vâng nhất định rồi ( tôi ôm cổ Vua hôn lên trán ông ta)…em sẽ mãi mãi k buông tay người ( Vua cười nhẹ)…đưa Trúc về vừa bước vào cửa thấy Sâu Già và Giang đứng lặng yên ở cửa tôi tiến tới
_Sao vậy …sao đực mặt ra hết vậy ( tôi ngạc nhiên khi thấy Ngũ gia đứng bên trong)
Thuỷ: Đây là bạn trai mình sao thế sao đứng đơ hết vậy…
Sâu Già: Thật sự là tình cờ hay gì đây,điện hạ đâu rồi
Tôi: Nói có vc đi trước rồi
Ngũ Gia: Chào mọi người tôi là bạn trai Thuỷ
Giang: đừng động vào bạn tôi tránh ra ( Giang giật Thuỷ lại)
Thuỷ: Mày điên à Giang
Giang: Hắn là kẻ xấu ( Ngũ Gia cười lớn)
Ngũ Gia: Hiểu làm thôi ,hiểu làm thôi…( Sâu già kéo Giang ra sau)
Sâu Già: Ngũ gia ông đừng hòng dở trò gì ở đây
Ngũ gia: Nào dám,,,nào dám…Thuỷ em xem bạn em có vẻ k thích anh xin phép về trước…( Ngũ Gia đi qua tôi cười nhẹ Thuỷ chạy theo)
Thuỷ: Sao hnay mấy người sao vậy thật bất lịch sự mà…anh…( Thuỷ chạy tôi giữ tay)
_Đừng đi người đó rất đáng sợ…
_Tao k hiểu mày bị sao vậy Trúc tao rất tôn trọng bạn trai hai đứa còn hai đứa mày xem lại những gì làm với bạn trai tao đi ….( tôi và Giang ấp úng)….
(N): Vua về dự triều thấy Ngạc Phi đứng chờ bên ngoài
Ngạc Phi: Con tính sao
_Con chưa nghĩ tới
_Con bé là con người họ sẽ già và chết đi còn chúng ta thì sống mãi mãi ,mẹ đã nghĩ kĩ rồi con hãy biến con bé thành người Thiên Giới đi
_Không được ta k muốn
_Vậy 1 người trên trời và 1 người dưới đất liệu có thể ở bên nhau…
_Ta k qtam ta sẽ khiến cô ý sống ngàn năm cùng ta
_Con sợ giống với lịch sử …phải không ( Vua ấp úng)
_K có quá khứ đó k lquan đến Trúc
_Có thật k con ( Vua biến mất) trốn tránh kp là biện pháp điện hạ…
Tôi và Giang ngồi buồn bên hiên Sâu Già bê đồ ăn ra
Sâu Già: Mình ơi ăn đi cho nóng con đói đấy ( Tôi quay lại ném dép)
_Bỏ giọng đó đi nghe thấy ớn…
Giang: Nói sao với bố mẹ đây…( Giang chạy ra cây nôn oẹ)
Sâu Già: Lỗi tại tôi phải k Trúc
_Không anh thì ai
_Tôi sau khi tìm thấy cô ấy tôi đã phân vân về việc có nên tiếp tục hay không bởi vì con người sẽ chết đi còn chúng tôi mãi tôn tại ( lời nói của Sâu Già bên hiên nhà khiến tôi lặng yên)
_Vậy phải làm sao đây
_Trở thành người thiên giới cô ý buộc phải cưới tôi ( Sâu Già cười nhe răng)
_Đồ quỷ làm hết hồn
_Mình ơi tôi bóp vai cho ( Giang dỗi đẩy) kìa mình sao phũ phàng thế thì nói chuyện gì ( tôi nhìn đôi họ mà bật cười rồi suy nghĩ về lời Sâu Già nếu k kết hôn thì k thể bên nhau)…
(N): Tuyết rơi Vua đứng trên cây lặng nhìn Trúc cười khi nhìn Sâu Già và Giang…ông ta nắm chặt tay…
Tôi vội vã tới quán trà làm viẹc bình thường rồi gọi về cho bố…
Tôi: Bố ơi con có cv rồi ạ bố k càn gửi tiền cho con nhé
_Vớ vẩn k gửi tiêu sao đủ đừng tiết kiệm quá bố lo được…
_Dạ con biết roi nhưng con đủ mà…bố chăm em đi ạ ( tôi lau dọn rồi thấy 1 đám người như buôn bán gì đó lén lút )…tôi đi qua 1 người chặn lại
_Ai cho mày vào đây
_Cháu là nhân viên quán
_mày thấy gì rồi k thấy nhân viên lui hết r à
_Cháu nghe điện thoại nên k để ý gì đâu ạ
_Thật chứ
_Thật ạ k thấy gì cả
_Nhốt nó vào lát tao hỏi đại ca rồi báo lại ( họ kéo tôi đi)
_Này tôi k thấy gì thật mà ( họ nhốt tôi vào phòng tối)…tôi sợ hãi run bần bật…họ là mafia sao vậy…1 lúc sau họ kéo tôi ra
_sếp nói giết nhầm hơn bỏ xót…mang nó ném xuống vực
_Không…( họ bịt mồm tôi)…tôi dẫy dụa k thể nói được cũng k thể làm gì khác ngoài việc khóc…họ kéo tôi đi như kéo món đồ …tóc tôi rối bời bay trong gió bị bịt mồm trói tay ngoái lại phía sau chỉ là màn đêm đen tối…
(N): _Điện hạ tiểu thần vào dc k ạ
_Vào đi ( Sâu Già cười mon men)
_Điện hạ tiểu thần muốn nhờ người 1 việc ạ ( bóp vai nịnh) tiểu thần muốn nhờ điện hạ và Ngạc Phi đi hỏi vợ cho thần ( Vua sặc trà)…tiểu thần thật sự muốn cưới cô ý làm vợ …thần…
_Được rồi ta sẽ nói với Ngạc Phi
_Dạ đội ơn điện hạ ,thần đi mua đồ ăn cho cô ấy đây ạ ,phụ nữ mang thai hay đói lắm
_Tiện mua luôn cho Trúc nhé ( Vua cười nham hiểm)
_À dạ vâng ngài k nói tiểu thần cũng sẽ mua mà ( vuốt mồ hôi) mà cô ý đi làm sao mãi chưa về …
_Đi làm ???
_Vâng đi phục vụ ở quán trà bây giờ 11h rồi đáng lẽ phải về từ lúc 9h rồi chứ nhỉ…( Vua nhắm mắt rồi đổi sắc mặt biến mất)
Họ kéo tôi ra gần vực tôi cứ cố giữ chân trên cát sỏi và lắc đầu…
_Ai bảo mày số đen thôi coi như hoá kiếp cho mày…đừng trách tụi tao
Đồng bọn: À quên anh…trông nó trẻ quá hay là làm tí nhỉ
_Uk nhỉ ê vào đây anh vui vẻ tí đã nhé ( họ kéo tôi ra bãi cỏ)…tên kéo quần tên xé áo mặc cho tôi dẫy dụa…) yên nào con này ngực to quá ( cười dê xồm)…áo vừa xé dc ra …tôi khóc hết hơi…gió lớn nổi lên…sét loé lên tôi thấy vụt…1 tên bị sét đánh tên còn lại xé áo tôi đang lơ lửng trên không trung…Vua bước tới mặt lạnh tanh với chiếc mặt nạ đỏ giận dữ…những cánh hoa nâng tôi lên đưa tôi tới gọn lỏn trong áo choàng của vua…
Vua: Hãy nhận lấy những gì ngươi sẽ phải nhận ( Vua xoa tay những vc xấu của tên đó hiện ra giết người hiếp dâm cướp bóc…quỷ dạ xoa đu từ dưới đất lên)
Dạ xoa: Điện hạ thiên an
_Làm việc của ngươi đi ( Vua ôm tôi biến mất)…
về tới nhà ông ta tôi vẫn sợ hãi nói k nên lời…còn ông ta hầm hầm k nói gì…
Tôi: Cám…cám ơn ( run bàn bật)
_Cô mai dọn tới đây ( tôi ngạc nhiên)
_Cái đó k dc đâu em sao có thể đến nhà đàn ông ở được
_Ý ta đã quyết bh thì đi ngủ đi quên chuyện khi nãy đi ( tôi thấy áo tôi tự lành lại)…còn nữa cô là vợ của ta…kiếp trước hay kiếp này cũng k thay đổi…qua đây ( tôi đi tới vua tựa trán vào trán tôi) ta còn nhiều thứ phải suy nghĩ về em…về chúng ta và về thiên giới…nên em hãy ở trong tầm mắt ta thôi hiểu không???
Hôm sau ngủ dậy thấy Ngạc Phi ôm bó hoa đang cắm ở dưới sảnh
Ngạc Phi: Dậy rồi sao con Điện Hạ đêm qua ngủ ngon k con
_Con ngủ khác phòng nên kb ạ
_Sao lại ngủ khác phòng
_Con chưa kết hôn mà bác ( Xe đi tới )
_Chuẩn bị đi chúng ta đi hỏi vợ cho con Sâu ngu dốt
Tôi: Vâng nhưng con k mang đồ
_Yên tâm phòng màu hồng kia đồ có đủ cho con mặc ( tôi lên phòng váy vóc toàn hồng trắng giầy cũng vậy Ngạc Phi đi lên lấy chiếc váy hồng cho tôi) hôm nay phải xinh đẹp nhé biết đâu điện hạ sẽ cầu hôn con
_K có đâu…k có đâu ạ con vẫn đi học mà
_Đủ tuổi kết hôn là dc rồi (tôi cười nhẹ)…
Sâu Già: Đâu rồi Ngạc Phi ơi là Ngạc Phi người k đi sẽ k kịp mất
_Con sâu ngu dốt kia có phải đi máy bay đâu
_Tiểu thàn biết vậy nhưng vẫn hồi hộp đưa cô ý về rồi kb có bị bme mắng k
_Mắng là đúng ai bảo cả hai hư đốn
_Ấy nỡ nào nói dế,tiều thàn làm cho thiên giới thêm đông dân số chứ ạ
_Thôi im đi ( tôi bật cười)
_Đã thống nhất mặc màu trắng rồi sao Ngạc Phi mặc đỏ vậy
_Ta thích đỏ
_Em là cô gái mặc áo đỏ bỏ thế giới nhỏ để yêu ư ( tôi cười lớn)
_Hỗn láo ( Ngạc Phi cười tủm)
_ấy đừng giận mà điện hạ…(Vua bước vào trong bộ vest đỏ lịch lãm)…trời lại dc điện hạ nữa lại đỏ..( Vua nhìn tôi rồi dơ tay…quàng vào tay người rồi biến mất)…tới nhà Giang nghe tiếng bố Giang la mắng từ bên ngoài…
Bố G: Thứ con gái hư đốn tao k bh nghĩ mày thế này Giang …bà mau dắt nó đi bỏ ngay cho tôi
Giang: K con k bỏ đâu ạ
_Mày k bỏ thì cút ra khỏi nhà tao ( Sâu Già lặng yên cúi đầu Ngạc Phi nắm tay sâu già)…
Ngạc Phi: Vào thôi ( Bà kéo sâu già vào trong thấy Giang đang quỳ tôi chạy tới đỡ)
Giang: Trúc ơi ( tôi ôm Giang khóc nấc)
Ngạc Phi: Chào anh tôi là mẹ cháu Sâu Già à cháu Phạm Bảo ,tác phẩm của đứa bé trong bụng con ông là từ con trai tôi,tôi xin nhận trách nhiệm ( Sâu già và tôi ngạc nhiên Vua đứng bên ngoài k vào)…
Sâu Già: Con…con sao
Ngạc Phi: Thằng bé nếu làm sai người làm mẹ như tôi xin gánh trách nhiệm ( bà cúi đầu tôi và Giang sợ sệt)
Bố Giang: Con trai chị làm nghê gì ( đổi giọng)
_Cháu nó có vài chục nhà hàng và vài ba toà nhà cho thuê thôi ạ ( bà cười nham hiểm bố Giang vội vã đon đả)
Bố G: Mời chị vào trong…( Sâu Già đi ra nắm tay Giang)
Sâu Già: Xin lỗi em ( Giang nắm chặt tay sâu già)… nhìn họ cười nói tôi vội lui ra ngoài …ngó xung quanh k thấy vua đâu…chạy ra sân chơi gần đó thấy ông ta đang ngồi trên chiếc xích đu nhìn lên trời…tôi chạy tới ngồi cạnh
_Điện hạ người biết chơi k ,cái này chơi thế này này ( tôi đu lên rồi cười tươi dưới ánh nắng)…
Vua: Cần thêm bao nhiêu nắng…để vừa bóng tối lạnh lùng…yêu là cứ sợ mất…yêu là buồn ngẩn ngơ…yêu là như thiêu đốt tim gan mỗi khi ai kia lạc bước ( Vua vừa nói câu đó tôi dừng lại đổi sắc mặt )
_Câu nói này người đa từng nói với em rồi phải không???
_Phải …ta đang tự hỏi khi ta là con người và khi ta là vua thiên giới liệu ta có thể nói dc lời nói này hay không và giờ ta có thể nói cho em thấy…trái tim ta đang dần hình thành …hình bóng em đã hình thành nên trái tim ta…muôn kiếp yêu thương …ngày mai dù ra sao anh vẫn xé tim mình để yêu ( tôi ôm mồm rơi nc mắt)…
_Biết em yêu anh nhiều đôi khi anh hay lạc lối nhưng em tin rằng chúng ta nếu có thể sẽ dc ở bên nhau mãi mãi phải không ,người sẽ kết hôn và cưới em đúng chứ …( Vua buông thõng tay) đúng chứ (tôi hỏi lại)
_Ta xin lỗi ta k thể cưới em được…( tôi lặng yên dưới ánh nắng)
_Tại sao vậy ( Sâu Già ra gọi)
Sâu Già: Điện hạ…Trúc vào ăn thôi
Tôi: Em hỏi lại người có muốn kết hôn vs em k?
(N): Ngũ gia đứng hút thuốc trước cửa nhà bố Trúc…
_Đêm nay lúc 9h hắn sẽ bị tai nạn phải không ( hỏi lũ quỷ)
_Đúng rồi ạ
_Hãy để hắn chết sớm hơn đi ( ý nói bố Trúc) ta muốn xem điện hạ cao cao tại thượng có cứu dc bố của người hắn yêu 1 lần nữa hay không…
Tôi: Tại sao người k trả lời ( Sâu Già kéo tay)
Sâu Già: Trúc bình tĩnh đi nào
_Em hỏi lại người có muốn cưới em hay không
_Ta không thể cưới em …ta thật sự k thể kết hôn
_Tại sao….??? chỉ cần người trl em tại sao…
_Yêu thì có thể nhưng kết hôn thì không ( Tôi rơi nc mắt lã chã)
_Tôi hiểu rồi k càn nói nữa ( tôi gạt tay sâu già)
Sâu Già: Điện hạ sao người nói vậy ( Ngạc Phi xuất hiện)
Ngạc Phi: Cách của người đây sao ,cách làm tổn thương con bé khi con bé ôm trọn quá khứ của 1 kiếp đau thương còn chưa đủ hay sao…điện hạ lo sợ con bé sẽ phản bội người giống Trúc Lam hay người yêu con vé vì con bé giống Trúc Lam…( Vua chuyển mặt nạ đỏ)
_Câm miệng đừng nhắc cái tên đó trc mặt ta ,,,( Vua biến mất)…
(N): Xa xa ở ngọn đồi với nhiều rắn độc và yêu tinh 1 con rắn xanh dần dần mọc tay …chân và khuôn mặt…biến thành 1 cô gái vô cùng xinh đẹp… điện hạ người đang ở đâu em đã tu luyện xong để về bên người rồi đây…người còn nhớ em không????
Tôi ngồi bệt xuống lề đường…kiếp nào cũng vậy ông ta chưa bh muốn thật sự đến với mình…chưa bh…và dưới cơn giông tố kéo đến …cuộc tình của cô gái tên Trúc và vị Vua uy quyền sóng gió như mây đen đang kéo tới…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!