Đánh Thức
Phần 2
Những bông hoa lẻn vào giữa chúng tôi thật sự giây phút này đôi mắt tôi hoảng sợ hay nói đúng hơn hoảng loạn…
_Anh là…( tôi chỉ chợt bốp cả cuốn sách vào đầu)
Thầy Giáo: Không vào lớp còn ở đây nắm tay nhau hả cậu là ai,ai cho vào đây tán tỉnh học sinh của tôi hả ( Thầy lấy sách đập liên tiếp vào đầu anh ta ,tôi can vội)
_Ô thầy ơi em vào học đây ,học đây ạ cái anh này nhầm người thôi ạ ( tôi kéo thầy đi)
Thầy: Đừng nghĩ đẹp trai là được nhé ,tôi ghét mấy tên đẹp trai ( thầy mất bình tĩnh khi thấy trai đẹp)…tôi ngoái lại nhìn anh ta vẫn đứng nhìn …tôi quay đi ái ngại…
_Đi thôi thầy anh ta nhầm thôi mà…
(N): Tuyết rơi ngày 1 dầy hơn anh ta vẫn đứng đó…
Sâu Già: Điện Hạ ,điện hạ tiểu thần đến chậm k hiểu sao thần lực của thần không thể dùng ( sâu già thao thao bất tuyệt đột ngột anh ta ngã gục xuống nền tuyết) điện hạ…điện hạ người sao vậy…
Tôi ngồi trên lớp nhìn xuống thấy anh ta ngất dưới nền tuyết ,tự dưng lòng bất an k thể tập trung học được…anh ta là ai ,nếu là người trong quan tài k lẽ là ma…k đúng ma sao thật vậy được hay họ đóng phim nên mình lạc vào đó…đau đầu quá ( tôi ngó ra ngoài thấy anh ta đã k còn ở đó họ đi đâu rồi)…
Thầy: Phan Thanh Trúc em có muốn tôi cho ra ngoài đứng ngắm tuyết hết tháng này k,mau tập trung lại cho tôi…
_Vâng ( thở dài lòng bồn chồn)…
(N): Sâu già cõng anh ta trên lưng
_Điện hạ ơi người sao vậy ,Ngạc Phi ơi người đâu rồi con trai của người đã thức tỉnh rồi,giờ thần lực k có thì chỉ mong người sớm phát hiện ra điện hạ đã tỉnh …giờ đi đâu được đây ( bế xuống ga tàu điện ngầm)…1 tiếng sau anh ta bật dậy
_Đây là đâu vậy
_Điện hạ ngài tỉnh rồi may mắn quá người mau dùng thần lực để có thể quay về Thiên Giới đi
_Thần lực là gì?ta là ai ( Sâu già buông thõng tay) …
_Người là điện hạ cao quý của Thiên Giới là chủ nhân của tiểu thần…người bị sao vậy???
_Cô gái đó đâu
_Cô gái nào ạ
_Cô gái lúc nãy ta nắm tay đấy ta muốn gặp cô ý ( đứng dậy)
_Điện hạ người đang trêu thần ạ
_Ta k hiểu ngươi nói gì cũng kb ngươi là ai nhưng ta chỉ nhớ rằng ta biết cô gái đó ,ngươi có thể về nhà rồi,cám ơn đã lo cho ta ( quay đi)…
_Điện hạ người đi đâu vậy ạ
_Tìm người ta thương ( cười tươi)
_K xong rồi có thể do phản ứng của lời nguyền thức tỉnh quá sớm trước thời hạn nên bị khống chế kí ức rồi ,phải sao đây điện hạ quên mình là ai và đang sống giống như con người mất rồi…điện hạ ơi phải làm sao đây ( khóc lóc chạy theo)…
Tôi vừa tan học lòng cứ thắc mắc về người đàn ông đó nhưng k có cách nào lý giải nổi…
Giang: Trà sữa đê này cái anh tìm lúc sáng là ai vậy đẹp trai quá mà chưa kịp ngắm thì bị lùa vào lớp…
_tao cũng kb nữa mông lung quá thật sự rất sốc người đó tao gặp ở trên ( đang nói thấy anh ta đứng bên đương tôi phụt cả nước đang uống)
Giang: Gì vậy mất vệ sinh quá đấy
_Mày véo xem có phải tao mơ không???
_Điên mơ mộng gì ( Giang quay sang nhìn) ô anh ta kìa ( anh ta nhìn tôi cười tươi)…tôi bất giác bỏ chạy…( a ta chạy theo xuống ga tàu điện ngầm tôi chạy lên tàu điện ,anh ta chạy theo đập kính)
_Em đi đâu vậy chúng ta nói chuyện đi ( tôi ôm tim sợ hãi)…điện thoại reo lên
Giang: Gì thế tên ý đang theo đuổi mày à sao chạy nhanh thế ,tao mệt quá đuổi k kịp
_Tao về trước đây nói sau nhé
(N): Sâu già chạy theo thở hổn hển
_Ít nhất trong người điện hạ có tố chất nên nên k mệt chứ tiểu thần nhỏ nhoi như thần thật sự bh hoàn toàn như con người mất rồi…
_Cô gái đó ở đâu
_Dạ
_Ngươi nói ngươi là người hầu phải không vậy mau cho ta biết nhà cô gái đó ở đâu…
_Ở khu xxv cũng may tiểu thần điều tra khi còn thần lực ( nói thao thao ngẩng lên anh ta chạy đi rồi) điện hạ người sao biết đường được không phải hướng đó đâu…
Tôi chạy về nhà tắm rửa nấu cơm cố tỏ ra như bình thường…hay tên đó biến thái cố tình trêu mình nhỉ ,trêu gì kì vậy sao biết mình đến mà chuẩn bị quan tài sẵn để trêu chứ…( tôi lắc đầu nhìn ra bên ngoài tuyết rơi ngày 1 nhiều hơn)…lạnh thật …( điện thoại reo lên là bố)…tôi ấn tắt đi…
Giang: Cuối cùng cũng vác dc xác về này mày k về ăn tết thật chứ ,,,
_Uk bao giờ mày về
_Bị quên à ăn xong tao ra sân bay luôn đây
_Èo bỏ tao lại ư
_Vậy thì về đi sao cố chấp vậy
_Đùa thôi ăn tết vui vẻ nhé …
_Này cái anh chàng đó đẹp trai vậy sao lại theo đuổi mày nhiệt tình vậy cẩn thận nhé,đàn ông bh hay trêu ghẹo đạt được thứ họ muốn thì họ sẽ đá bay đấy
_Đừng nhắc nữa chắc anh ta trêu thôi ,ăn đi ( xong xuôi tôi ra mở cổng tiễn Giang) đi cẩn thận nhớ mang quà nha…( tôi thở dài vẫy tay khi xe đi khuất…sinh viên trong khu lần lượt về đón tết)…tôi đóng cửa thì bàn tay chặn cửa tôi ngạc nhiên
_Tôi đã nói tôi đã thuộc về em rồi mà ( tôi ngạc nhiên đến k nói nên lời ,sâu già bối rối)
Sâu già: Cái này điện hạ ơi ở đây như thế này sẽ bị bắt đấy …
_Anh gì ơi tôi nghĩ anh hiểu sai rồi chúng ta k quen nhau và nếu anh cứ thế này tôi sẽ báo cảnh sát ( anh ta vẫn giữ cửa mặt nghiêm nghị) anh bỏ tay ra đi ( vẫn k bỏ) anh có bỏ k ( tôi điên lên đá 1 phát vào háng anh ta ,anh ta vẫn giữ cửa tôi ngạc nhiên)
_Chính em gọi tôi đến mà kp sao?
_Tôi gọi anh khi nào ( tôi gào lên rồi đẩy anh ta ra đóng rầm cửa lại) …đúng là tên biến thái k lẽ mình đẹp đến mê hồn vậy ư ( vào soi gương)
(N): Bên ngoài chủ tớ nhà sâu già mặt nghệt ra
_Sâu già
_Điện hạ làm mất mặt quá đi ạ
_Sâu già ( nói lớn) ta đau quá ( ôm vùng hiểm mà Trúc vừa đá)
_Thôi chết điện hạ ơi giờ thì đang như con người mà,tiểu thần quên k để ý để tiểu thần xem cho…( vạch ra ngó)
_Chết rồi
_Sao rồi ( anh ta lo lắng)
_Nó thâm tím vào rồi ( ăn vả vào trán)
_Đồ ngoc…cái ý thì lúc nào chẳng tím ,ta đau quá ( chủ tớ nhà sâu cõng nhau đi)…
_Tại sao người lại bị đóng băng kí ức chứ ,Ngạc Phi ơi mau đến đón con trai người đi…
Tôi vào nhà chạy vội vào rửa mặt,tên đó điên sao thật là …khoá cửa cẩn thận mới được …đồ trong tủ có sẵn ( Giang ghi lại tờ giấy dán bên ngoài tủ lạnh) đồ làm bánh trưng đấy đừng mua ngoài ăn k ngon bằng tự làm đâu ( tôi cười nhẹ)…bỏ đồ ra ngồi gói nhìn bên ngoài tuyết rơi
_Mẹ ơi mẹ ở đâu thì cũng ghé qua ăn tết với con mẹ nhé …
(N): Thầy trò nhà sâu ngồi ở ghế đá đến mức tuyết rơi kín người ướt sũng
Sâu già: Điện hạ còn đau k
_Không này cô ta k định ra thật à dã man thật
_Thì người có là gì đâu mà ngta ta ra,mà sao người nhớ từ đoạn cô gái đó gọi mà k nhớ bản thân là ai là nàm thao ( Ăn vả)
_Bỏ cái giọng ý đi ,ta kb ta chỉ biết cô ta phải có trách nhiệm đúng k
_Trách nhiệm gì chứ người tự đến mà,Ngạc Phi ơi mau xuông cứu thân giải thích hộ thần điện hạ bị sao vậy?
_Im đi đừng có nhắc mấy từ điện hạ nữa đây là thời nào rồi
_Trời ơi tiểu thần k sống nổi mất tại sao người chỉ nhớ mỗi cô gái khi vừa gặp có 5p chứ…
_À tên ta là gì
_Sao cơ ạ
_Người là Hoàng Vương điện hạ nghe tên thôi ngài đã nhớ ra gì chưa
_Chưa sao cô gái đó chưa ra nhỉ ( đứng chờ ở đối điện đường)…tay ta lạnh quá ( hơ tay)…
_Điện hạ mặc thêm áo của thần đi
_K cần ngươi mặc đi ( Vương quàng áo lại cho sâu già) mà sao lại gọi ngươi là sâu già nhỉ ta thấy ngưoi trẻ mà
_Trẻ cũng mấy trăm tuổi rồi điện hạ ơi,tại sao lại phải chờ 1 cô gái chứ…( bỏ trong túi ra đếm tiền) còn mấy đồng vừa mua đồ cho điện hạ 5 bộ quần áo tại tiểu nhân nghĩ k cần dùng đến tiền nên chơi hàng hiệu ,mà tiểu nhân lại vừa đóng băng lăng mộ trc khi xuống núi bh k có thần lực sao mà vào lấy vàng dc đây?
_Tiền là gì ?
_Ứ chơi với người nữa ( ôm mặt đau khổ) zời ơi tiền là gì …thần k muốn sống nữa…
Tôi đứng nhìn ra bên ngoài vẫn thấy họ đứng đó măc cho tuyết rơi…họ điên thật rồi sao…kệ thôi lát nữa sẽ đi thôi …( tôi cố nghĩ như vậy đi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi nhìn đồng hồ là 11h đêm)…tôi chạy lên tầng ngó ra ngoài…tay đang cầm chiếc khăn chợt rơi xuống…anh ta vẫn đứng đó nhắm mắt …k dc động lòng …k dc động lòng…( tôi đi ngủ chùm chăn cố quên đi)…bọn họ có mục đích gì…k chỉ đơn thuần là tán tỉnh chứ…
(N): Sâu già co ro còn Vương vẫn đứng yên giữa trời tuyết
_Điện hạ đứng vào đây đi ạ người đứng thế bao lâu rồi biết không
_Này thật ra k phải ta k muốn tránh vào
_Vậy tại thao người cứ đứng thế
_Mà chân ta lạnh quá k nhấc nổi đây này
_À dạ tiểu thần đã hiểu ( ra nhấc chân) cô gái đó tắt đèn đi ngủ rồi…người sao vậy người vốn kp là người thế này
_Vậy là người thế nào
_Là điện hạ quyền uy danh tiếng lẫy lừng
_Thôi dẹp đi tiếp tục chờ đi ,ta chỉ biết ta thuộc về cô gái đó
_Ở dưới nhân gian người ta gọi là gì người biét không
_Là gỉ?
_Dại gái ( ăn cả cái đấm vào mồm) ngạc Phi ơi con trai người sao vậy này?giờ cứ theo 1 cô gái
_Ngươi luôn miệng nhắc đến người đó vậy người đó là ai?
_là mẫu thân sinh ra người trời ơi k sống nổi mất…
Sáng hôm sau tôi ngủ dậy ngáp lớn…oài mỏi cổ quá ( tôi đánh răng thay đồ nhìn vào gương) chúc mừng năm mới ( tự nói với bản thân)…bật tivi lên xem …bày biện ra như thể cho 10 người ăn vậy…ra ngoài mở cửa ra tôi giật mình…ôi mẹ ơi …( Sâu già vội chạy sang)
Sâu già: Cô gái cô nhớ tôi không?( lúc gặp là lão già giờ là thanh niên trẻ)
_Tại sao các anh vẫn đứng đây vậy
_Cô gái điện hạ của tôi nhất định phải gặp cô
_Nhưng để làm gì chứ tôi sẽ báo cảnh sát ( bên kia đường Vương gục xuống ngất)
Sâu Già: Điện hạ ơi ( chạy sang ôm) điện hạ con nhỏ kia ngưoi thật độc ác mà,ngươi biết bọn ta là ai k,ai bảo ngươi đánh thức điện hạ giờ còn vô trách nhiệm thế hả ( sâu già gào lên)…tôi ấp úng chạy ra sơ trán anh ta…
_Sốt rồi các anh ở ngoài cả đêm hả
_Chư còn gì may chúng tôi trường sinh nếu k thì chết lâu rồi ( gào bắn cả nước bọt vào mặt Trúc)
_Anh bình tĩnh đi giờ đưa anh ta vào viện
_Không 5p là tỉnh thôi do chưa thích nghi vs thời tiết với cả đang sống như con người nên mới vậy…( Trúc gãi đầu khó hiểu)
_Vậy để anh ta nằm đây sao
_Mang vào trong nhà đi cô phải chịu trách nhiệm
_Nhưng tại sao lại cứ đi theo tôi vậy
_Người trong chiếc quan tài trên núi là điện hạ chính con quỷ như cô đã đọc dòng chữ trên nắp quan tài
_Vâng nhưng sao anh biết vậy
_Tôi là ông già đó đây ( Trúc sợ đi lùi lại)
_Tôi k đùa đâu các anh đi đi ( Sâu già cõng vương đi thẳng vào nhà Trúc)…này anh gì ơi …
Tôi chạy theo sâu già ,anh ta đặt người đàn ông này lên ghế xoa bàn chân bàn tay
Sâu già: Nước ấm đâu còn đưng đấy
_À vầng ( tự chạy đi lấy )…tôi ngồi đực mặt ở cửa …mình đưa hoạ về nhà rồi kb họ là ai nhưng k thể đuổi họ khi như vậy dc …phải sao đây…
Sâu già: Cô ngạc nhiên lắm phải không
_Tất nhiên ( gào lên rồi ngó xem anh kia thế nào) anh ta đỡ sốt chưa?
_Nhằm nhò gì do thời tiết thôi
_Anh gì này nếu thật sự anh ta là người trong quan tài đó à không,anh ta đúng là người nằm trong đó vậy tại sao lại nằm ở đó đang diễn phim hay chơi trò gì sao đại loại vậy.
_Đang ngủ ( nói ngắn gọn) và cô đã phá vỡ giấc ngủ của ngài ý Ngạc Phi chắc chắn sẽ k tha cho cô…
_Ngủ trong quan tài sao anh cứ đùa ( mặt sâu già nghiêm túc)
_cô gái nghe cho rõ nhé người đánh thức giấc ngủ của Đế Vương lịch sử chưa hề có ghi chép lại cô là trường hợp đầu tiên và người đang nằm kia chính là người cao quý mà cô k thể ngờ tới được…giờ tôi chỉ biết nhờ cô vì kí ức của điện hạ giờ chỉ biết có cô thôi…
_Anh ta là gì mà anh cứ điện hạ vậy hay các anh đang nhập tâm quá vào bộ phim nào đó
_Im đi cô đã đến phá giấc ngủ của đế vương chính là cô ( Trúc ôm đầu)
_Điên mất tôi k hiểu anh nói gì?nếu đỡ rồi thì phiền các anh đi cho ( sâu già nhắm mắt nói như thế mà vẫn bị đuổi)…anh ta bật dậy đúng lúc tôi đi vào)
Vương: Ta đói rồi ( nhìn Trúc,Sâu già đi gạt trúc sang 1 bên)
sâu già: Tiểu thần biết điện hạ sẽ đói như con người nên đã chuẩn bị sẵn hết đồ ăn rồi ạ ( ý bàn ăn mà Trúc chuẩn bị)
Vương: Uk vậy ăn thôi ( tự nhiên như không)
Trúc : Stop ( gào lên) hai người mau đi trước khi tôi gọi cảnh sát…
Sâu già: Cô thật trơ trẽn mà đánh thức người khác giờ k có trách nhiệm
_Cứ cho tôi đánh thức anh ta đi người ngủ kiểu gì chẳng phải tỉnh vậy nếu tôi đã làm anh tỉnh ngủ thì tôi xin lỗi mời hai anh đi cho ( Vương và sâu già đồng thanh)
_Không đi ( thầy trò nhà sâu ngồi gắp cho nhau)…
Tôi ngồi xuống nhìn anh ta ăn rất ngon lành
Vương: Em làm ngon lắm (anh ta cười tươi như 1 kẻ ngốc vậy)…
_Hai người mau ăn xong rồi đi đi
Sâu già: Chúng tôi kp ăn xin nhé mà cô phải có trách nhiệm
_Thôi dc rồi đừng nhắc câu trách nhiệm nữa đau đầu lắm,hai người đúng quái lạ mà ,mà k hiểu sao tôi lại cho hai người vào nữa ( thấy sâu già gỡ bánh từng tí cho anh ta còn anh ta vui vẻ ăn rồi gõ đầu nhau…thầy trò họ khiến tôi phụt cười)…ít nhất lâu rồi ngày đầu của năm mới tôi mới có cảm giác của bữa cơm gia đình
Vương: Đây là gì vậy
_À là bánh trưng để tôi xắt ra ( tôi cúi xắt từng miếng anh ta nhìn chăm chú)
_Tôi muốn bảo vệ em ( sâu già ôm mồm)
Sâu già : Sau này người sẽ nhớ lại thì sẽ xấu hổ lắm đây ( tôi và vương lừ lừ nhìn sâu già) ấy anh chị cứ tơ rưng em xin phép đi vệ sinh ( chạy luôn)…
_anh gì này tôi xin lỗi vì đã trêu tức khi anh đang ngủ nhưng mà câu đó chỉ nói với người bạn đời hoặc người quan trọng với bản thân thôi
_Giờ tôi thuộc về em ( Trúc đang ăn chợt nghẹn)…
_Sốc quá mất ( Tay đập lên ngực vì nghẹn Vương lấy nước đưa lên môi Trúc)…anh có bạn gái chưa đại loại là người yêu,tôi nghĩ là anh kiểu gì chẳng có rồi
_Tôi kb tôi chỉ biết em đã gọi tôi và tôi nguyện ở bên em bảo vệ em ( lời nói nghiêm túc vào ngày mồng 1 của năm mới tôi cố giữ bình tĩnh)…
_A ha ha ha ( cố cười như dở hơi) anh gì này có lẽ anh xem phim nhiều quá rồi ,cách tán tỉnh này đối với tôi vô nghĩa mặc dù anh rất đẹp trai nhưng tôi xin phép từ chối …( a ta cười nhẹ rồi quay đi gắp đồ ăn tự dưng không khí căng thẳng)…đang ăn trên tivi đến thăm nhà các doanh nhân vào mồng 1 tết đó là bố tôi và dì cùng con dì…
Bố: Chào mọi người năm mới vui vẻ
MC: Chào doanh nhân Phan Manh Hưng năm mới chúc gia đình ông tấn tài tấn lộc sức khoẻ dạt dào trăm năm viên mãn,đây là con gái ông ạ
_Đúng rồi con gái tôi đây ( con riêng dì) …
_Ông còn 1 cô con gái nữa đúng k ạ
_Uk đúng vậy …( ấp úng) mời các chú thăm quan nhà ( tôi thấy bố xoa đầu Linh con gái riêng của dì ông rất nhẹ nhàng)…tôi cúi đầu rơi nước mắt…tách xuống bàn…tôi đứng dậy chạy vào tolet đi qua sâu già…
Sâu già: Này sao tôi vào trong k có đèn vậy ( tôi đẩy sâu già chạy vào tolet đóng cửa lại)…cô gái đó sao vậy ( quay ra thấy Vương đang đứng nhìn theo) ôi hết hồn,điện hạ dùng xong chưa…
Vương: Ngươi biết tắt cái thứ kia đi k ( ý tivi)…
_Người quên cả cái nhỏ nhặt ý ạ
_Tắt nó đi
_Dạ vâng…( đi ra ngoan ngoãn)…
(N): Vương đứng tựa vào tường phía bên ngoài cho hai tay vào túi và anh ta đang lắng nghe những tiếng khóc rên rỉ bên trong của Trúc…nhìn ra bên ngoài trời tuyết anh ta thở dài…rồi nhìn vào tolet anh ta nắm chặt tay…
Tôi ngồi gục xuống cửa khóc như đứa trẻ,mẹ ơi mẹ ở đâu tại sao mẹ lại bỏ con lại,tại sao vậy mẹ …mẹ không thương con sao…mẹ ơi tại sao mẹ bỏ con….( ngồi đến 2 tiếng trong tolet )…tôi rửa mặt rồi đi ra mắt xưng húp vừa bước ra cửa tôi thấy Vương anh ta vẫn đứng đó ,tôi xoa xoa mắt
_Anh chưa đi à muộn rồi các anh đi đi ( ngó ra thấy sâu già nằm ngủ ngon lành)…
_Em không sao chứ
_Không tôi không sao ( tôi đi ra dọn Vương cũng dọn cùng anh ta lẳng lặng làm và k nói gì) dc rồi anh để đó đi các anh đi đi ( tôi gắt lên) tôi mệt mỏi lắm anh để đó và đi đi làm ơn …
_Uk vậy tôi sẽ chờ ở ngoài
_Anh đừng chờ tôi hay gì cả điên mất tại sao anh cứ bám lấy tôi vậy ( tôi thấy nói hơi quá liền quay đi)
_Tôi sẽ chờ bên ngoài là dc phải không,sâu già chúng ta đi thôi
_Điện hạ đi 1 mình đi lạnh lắm ( Vương k gọi thêm đi thẳng ra ngoài) kìa điện hạ chờ thần với …con quỷ kia ai cho cô đuổi điện hạ hả…( quay lại gào lên)…điện hạ ơi chờ em …
Tôi vứt khăn lau bát vào chậu rồi nhắm mắt…họ là những kẻ xa lạ vậy mà tại sao mình lại cảm thấy khó chịu thế này nhỉ…nhất là cái tên đó sao gương mặt lạnh tanh vậy …dọn dẹp xong tôi chợt nhớ ra anh ta …chạy lên ngó anh ta vẫn ngồi bên ngoài…tôi nhắm mắt quay đi …k liên quan đến mình đã cho họ ăn rồi…
(N): Sâu già tựa vai Vương
_Điện hạ ơi em còn chút tiền chúng ta đi nơi khác đi tuyết rơi dầy rồi,giờ chúng ta như con người vậy biết rét biết đau đó ạ …
_Ngươi đi đi ta sẽ ở đây đến khi nào cô gái đó chấp nhận ta thì thôi
_Trời ơi cô ta là cái thá gì đâu người đang bi rối loạn 1 chút sau khi người nhớ ra sẽ k nthe đâu mà …
_Cô ta đã gọi ta phải vậy không
_Sao người nhớ mỗi đoạn cô đó gọi mà k nhớ bản thân là ai chứ
_Ta muốn bảo vệ người con gái đó
_Cô ta khoẻ như voi vậy cần gì người bảo vệ
_im mồm đi
_À dạ vâng ( lại ngoan như cún)…nhưng mà điện hạ cao quý của em ơi người ngồi thế này cô ta đâu có động lòng chứ…
_Ta chỉ cần thấy cô ý là được …
_K ổn rồi hay là ai đánh thức thì sẽ theo người đó vậy…thần chưa đc học qua tình huống này Ngạc Phi ơi con của người tỉnh rồi này….( lại kêu cứu)… Đêm hôm đó tôi lại mơ…
Bố: Tao đánh chết mày,mẹ mày ở đâu…ở đâu ( vang lên)
_Bố ơi con không biết đừng đánh con mà xin đừng đánh con ( nhễ nhại mồ hôi tôi bật dậy)…ôm ngực khó thở hổn hển…thuốc của mình đâu rồi ( mở loạn ngăn kéo k thấy cơn khó thở ngày 1 dầy hơn)…tôi ôm ngực đi ra bên ngoài với chìa khoá cổng thì đổ lọ hoa trên bàn choang…
(N): Vương đang nhắm mắt ngồi bên ngoài anh ta bật dậy khi nghe tiếng bên trong…
Sâu già: Gì vậy hình như tiếng đổ gì đó ( Vương chạy sang cửa khoá) trèo bên này điện hạ ( Sâu già cúi người cho Vương dẫm lên)…vào trong nhà Vương mở cửa …Trúc ôm tim gục trên sàn …
Trúc: Thuốc ( chỉ lọ thuốc trong ngăn kéo bàn)…Vương chạy vội ra mở kéo lấy lọ thuốc lấy nước Trúc uống thuốc xong liền ngất lịm
Vương: Em sao vậy Trúc …( lay lay)
Sâu già: Để tiểu thần bắt mạch…cô gái này mạch đều ổn vậy tại sao lại có triệu chứng khó thở này…
_Cô ý có sao k có bị đau ở đâu không?
_Tạm thời là không sao đâu ạ để thần đi dọn đống ngoài kia ( Vương thấy Trúc đang vã mồ hôi lại mê man…anh ta cầm khăn lau)…
Trúc :Đừng đánh con mà con xin ( xoa xoa tay Vương nắm lấy bàn tay Trúc)
Vương: Có tôi ở đây rồi sẽ k sao đâu,tôi sẽ bảo vệ em ( anh ta hôn lên bàn tay Trúc nhẹ nhàng và sâu lắng)…Trúc buông dần tay dường như k còn mê man nữa ,Vương vuốt tóc rồi cười nhẹ…
(N): Sâu già dọn đống mảnh vỡ bên ngoài nhìn bóng Vương qua cửa hôn lên tay Trúc…
Sâu già: Điện hạ của tôi đang sống như con người biết có tình cảm cô gái đó là ai lại có thể đánh thức dc trái tim điện hạ…k đúng điện hạ chỉ nhất thời khi đang la con người mà thôi ( Lắc lắc đầu)…Hôm sau tôi tỉnh dậy điều đầu tiên đập vào mắt tôi là hình ảnh Vương tay vẫn cầm khăn ngồi nhắm mắt tựa vào cánh tủ…tóc rũ xuống gương mặt người đó …đây là lần thứ 2 tôi nhìn thấy lạnh nhạt và u buồn…tôi đang cúi đầu ngó anh ta mở mắt tôi giật mình….
_À …cám ơn anh đêm qua ( Vương sờ lên trán tôi,tôi ngạc nhiên)…
_Hết sốt rồi k sao rồi ( cười tươi khiến tôi khó xử)
_Hôm qua cám ơn anh
Sâu già: Cám ơn xuông à ( ăn bỏng nhai tóp tép) nếu hôm qua k có điện hạ cô mất mạng rồi
Vương: Im đi
_Cám ơn rất nhiều kb nói thế nào
Sâu già: Chúng tôi là người tốt nhà của chúng tôi ở trên núi đó giờ bị bão cuốn ( chém gió) nên đang chờ người thân về đón nếu k phiền cho ở nhờ lại ít ngày đó là cám ơn rồi…
_Nhưng tôi là nữ nhân và kb các anh là ai
_Xì đồ quỷ thấy hoạn nạn k cứu sao ai bảo cô gọi điện hạ dậy
Vương: Thôi đi …tôi k làm em khó xử đâu tôi sẽ chờ bên ngoài là dc rồi
Sâu già: Nếu làm gì cô thì cô yên ổn đến hnay k đúng là phụ lòng điện hạ
Vương: Em nghỉ ngơi đi ( lại đi ra ngoài tôi kéo tay)
_1 tuần sau Giang sẽ về tôi sẽ cho các anh ở lại đến khi đó và tôi tin ở anh sẽ k hại tôi phải không ( Vương gật cười tươi híp mắt)
Sâu già: Gì mà cứ như viễn cảnh mẹ cho con bú là con sướng thế ( Ăn cả chậu vào đầu) dạ em xin phép em nhỡ mồm ( Trúc bật cười khi thấy dáng vẻ ẻo lả của sâu già)…Vương cứ vậy đứng nhìn Trúc cười….hôm đó dọn dẹp kho bên cạnh…sâu già tôi và Vương mỗi người 1 tay dọn sạch sẽ để họ ở…dù sâu già lắm mồm nhưng tôi vui khi lần đầu cảm giác có không khí ấm áp vui vẻ của đầu năm mới…đi nấu ăn tôi chợt thấy sâu già và Vương khóc nc mắt dàn dụa
_Hai người sao vậy
Sâu già: Đồ quỷ cái cho chúng tôi thái cái gì vậy ,điện hạ để em làm cho ( Bóc hành tây)…tôi cười lớn …
_Xin lỗi tôi k để ý…để tôi làm cho ( tôi cầm Vương giật lại củ hành)
Vương: Tôi làm dc em làm vc khác đi ( hai thầy trò họ mắt đỏ cay xè mắt tôi vui…thật sự vui)
Sâu già: Thứ quỷ gì đâu điện hạ ơi vì ăn mà khổ vậy ư,ngài nỡ để em khóc thế này ư ( V nhét miếng hành tây vào mồm)…
_Ngươi mau làm đi …xong xuôi chúng tôi nâng ly
sâu già: Rượu đấy điện hạ đừng uống
Tôi: Vang nhẹ thôi gọi là nhấp môi lấy không khí nào chúc mừng năm mới ( Vương tu ực hết ly đầy Sâu già và Trúc ngạc nhiên)
Vương: Em nói đúng cay cay k sao cả …tôi tin em ( cười nhẹ)
Sâu già: Điện hạ làm hỏng hết hình tượng soái ca rồi
_Đó là gì
_Người kp trìu mến thế này đâu soái ca lạnh nhạt cơ mà…
_Ta trìu mến với người ta thích đâu có gì sai ( Trúc đỏ mặt cầm ly rượu quay đi uống)…
_Em hạn hán lời với điện hạ…xong xuôi Trúc say say
Trúc: Tôi can đảm k tôi đã đưa 2 ng lạ về nhà lại còn là 2 người đàn ông nữa nhưng tôi cô đơn,tôi chỉ muốn có cảm giác của mái ấm mà thôi ,( nói luyên thuyên sâu già giật lại ly rượu)
Sâu già: Này rượu vào lời ra là có thật đó à im đi ( Tôi giật lại)
_Đưa đây ai cho cậu giằng của tôi hả ,tôi buồn lắm tết năm nào cũng vậy tôi luôn chỉ có 1 mình…1 mình ( chỉ trỏ rồi gục xuống bàn sâu già cũng gục theo hai người họ uống quá nhiều)…Vương thở dài bế sâu già về bên kho rồi quay lại bế Trúc vào phòng…dọn dẹp xong anh ta ngồi ở cửa phòng Trúc lầm lỳ nhìn ra bên ngoài…dc 1 lúc tiếng Trúc mê man …Vương đứng dậy đi vào trong và lại nắm tay Trúc…( Trúc vã mồ hôi)…
Vương: Rốt cuộc em đã trải qua chuyện gì vậy,kẻ nào làm em sợ vậy…
Trúc: Bố …Bố đừng đánh con
_Bố sao ( Vương nhắc chữ Bố rồi đổi sắc mặt rồi nâng đầu Trúc ôm vào lòng) ngủ ngon mơ thật đẹp hãy để những giấc mộng xấu đó tan biến theo hư vô theo k gian và thời gian ….( Trúc tóm áo vương kéo rồi ôm chặt)….
Sáng hôm sau sâu già và Trúc tỉnh dậy
Sâu già: đồ quỷ làm ngta say
_Tôi cũng say mà
_Điện hạ đâu rồi
_Kp ngủ cùng anh sao
_Đâu có dậy k thấy đâu rồi ( tôi chạy vội ra sân sau hoa anh đào rơi nhẹ anh ta ngồi đó Thiền nhắm mắt ,anh ta đẹp như những cánh hoa vậy thật sự khuôn mặt đó)
Sâu Già: Đừng hòng có suy nghĩ đồi bại với điện hạ…
_Xì tôi có suy nghĩ đó hồi nào…
_Tránh ra đừng làm phiền khi điện hạ tịnh tâm đúng là cốt cách của người vẫn k thể bị lu mờ…( sâu già và Trúc cứ vậy đứng nhìn Vương)…tôi nhìn anh ta rồi cười nhẹ anh ta mở mắt…
Vương: Chào buổi sáng
Sâu già: What?điện hạ nói gì cơ …
Trúc: Chào buổi sáng…( nhìn nhau cười) à hôm nay tôi đãi hai người món thịt nướng thấy sao ( sâu già búng tay)
Sâu già: Ok sau này tôi trả cô thùng vàng luôn
_Thôi tôi k mong…( tôi xua tay)
_Ơ cô k tin ư hay thùng kim cương ( Nói bâu vào mặt Trúc)…thấy Vương đi ra tôi ngạc nhiên
_Dù dáng anh đẹp nhưng tại sao tôi thấy anh có 1 chiếc áo khoác vậy
Sâu già: tôi trót mua 5 áo sơ mi 5 quần nhưng quên mua áo khoác ( tôi dơ nắm đấm xì)…
_Cái quan trọng là phải mặc ấm đi thôi …( đi tàu điện ngầm chen chúc nhau đột nhiên đông)…
(N): Vương với tay lên tay cầm đứng sát sau Trúc …Trúc quay lại nhìn cười
_Cám ơn
_Đây là trách nhiệm của tôi mà ( V lừ lừ mấy tên bên cạnh sợ sệt)
Sâu già: Gớm bà cô này ai mà đến gần ( Vương lừ mắt) ý em là hung dữ như quỷ ai dám đến gần…( Tôi nhìn lườm sâu già)…đến trung tâm thương mại …tôi kéo tay Vương…( Vương cứ nhìn theo bàn tay Trúc kéo)…
_Bộ này dc k
Sâu già: Hàng rẻ vậy ai dùng dc điện hạ cao quý sao có thể ( đang nói V ngắt lời)
Vương: Đẹp tôi rất thích ( áo phao mũ lông và quần bò)
Sâu già: Chả qua điện hạ dáng đẹp nên mặc đẹp thôi ,quỷ cái này tôi làm 1 bộ nhé
_Uk
_Thật hào phóng …
Vương: Cô cũng mặc cái này đi ( áo giống anh ta)
_Tôi có nhiều áo ấm rồi ( Vương vẫn choàng vào cho Trúc)
_Có thêm sẽ ấm thêm ( Tôi nhắm măt khổ là cạn tiền k lẽ dùng tiền trong thẻ )
Sâu già: Tèng tèng đẹp k ( Vương và Trúc đồng thanh)
_Không
_Gì mà hai người …thấy ghét k cho ngta mua thì thôi ( mếu)
Trúc: Ấy dc rồi dc rồi đẹp ( diêm dúa như con gái)…Trúc rút thẻ ra quẹt…đưa họ đi thăm quan thành phố đến trước 1 cái cây có mấy nữ sinh thấy Vương họ thích cứ xán xán ….
Nữ sinh: Anh gì ơi anh tên gì vậy ( Vương chỉ lặng nhìn xuống mặt hồ)…
Sâu già: Con người thật ôn ào
Tôi: Vậy con gì mới k ồn
_Cô sau này có lẽ sẽ nhớ mãi giây phút này đấy nên hãy ngắm cho kĩ đi
_Gì chứ ( toii quay ra nhìn anh ta nhìn mặt hồ thôi khuôn mặt cũng đẹp ,tôi nhìn đắm đuối) hai anh tại sao lại sống trên núi vậy …
_Có nhiều lý do lắm dù sao cũng cám ơn cô đã cưu mang
_K có gì hai anh tôi cảm nhận là người tốt…chỉ kì lạ là tại sao anh ta lại ngủ trong quan tài vậy…cái đó chỉ khi chết thôi mà…
_Cô k hiểu đâu nói với cái đầu đất như cô như k ( sâu già dí đầu đay nghiến Trúc)
_Này có anh dầu đất ý ( cãi nhau loạn xạ)…1 lát sau sâu già ngủ trên ghế đá …tôi đi ra gần chỗ Vương ngồi cạnh anh ta) anh ngắm hoa thôi mà sao lâu vậy
_Vì nó đẹp ( trl đơn giản,)
_Đẹp thôi mà ngắm 2 tiếng lận ( tuyết lại rơi nhẹ)…
_Lạnh thật ( Vương bỏ khăn ra quàng vào cổ Trúc)
_Tôi có khăn rồi k càn đâu anh cứ quàng đi ( Vương vẫn lẳng lặng quàng cho Trúc)…anh có bạn gái chưa?
_Tôi không biết
_Sao lại không biết ( tôi cười cười)
_Tôi chỉ biết tôi có em vậy là đủ ( Tôi đỏ mặt cười lớn)
_a ha ha ha anh cứ hay đùa ( anh ta k trl)
_Em như 1 làn mây chỉ cần gió ngang qua mây sẽ lại bay,,,( a ta chỉ lên bầu trời) anh muốn được là gió để có thể theo mây đến bất cứ nơi đâu dù mây có trôi đến nơi nào ….( a ta vừa nói pháo hoa trên bầu trời bắn lên)…lấp lánh cùng những bông hoa trên mặt hồ còn tôi đơ người nhìn nhau…( anh ta kéo cổ áo cho tôi lên cao rồi nhẹ nhàng đứng dậy)…gì vậy mình đang bị rung động đang bị tán tỉnh đấy à…chắc chắn anh ta là con nhà gia giáo câu nào anh ta nói cũng ngắn gọn và rất súc tích nữa…( Vương đi bộ cùng Trúc dọc con sông )…
Trúc: Hoa hồng trắng tôi rất thích chúng ( nhìn 1 cô gái dang cầm bông hoa hồng trắng)…sâu già về thôi nào…( Trúc kéo sâu già ẻo lả đi về)…đi qua hàng hoa Vương rút bông hoa hồng trắng ra anh ta cười nhẹ
Bà Chủ: Cậu thanh niên lấy cả bó đi
_Tôi lấy 1 bông thôi cám ơn chị ( bước đi )
_Ơ này tiền cậu chưa trả tiền mà
_Tiền là gì vậy?
_Thằng ranh này mày cố tình giả điên à
_Tôi có thể lấy bông hoa này đi dc k ( con trai bà ta ra đấm thẳng vào mặt Vương)
_Này thì lấy này thằng oắt con định lừa đảo gì mẹ tao đúng k
Mẹ: Thôi con ( anh ta cứ đánh Vương ,vương ôm bông hoa cho vào trong áo) thôi có 1 bông hoa thôi
_Nó có thèm xin đâu mở mồm xin bố mày còn cho nhé ,mẹ xem mặt nó cứ bình tĩnh chưa ( Bạn của hắn chạy ra tiếp sức đánh Vương anh ta ôm đầu nằm cho họ đánh)…
Tôi và Sâu già cứ chí choé rồi chợt nhận ra
Sâu già: Điện hạ đâu
_Tôi tưởng đi ngay sau đâu rồi …( từ xa tôi thấy Vương đi tới) à kia rồi ( thấy anh ta rách hết quần áo mồm và mũi thâm tím chảy máu)…
Sâu già: Trời sao lại có máu thế này điện hạ nói đi người sao thế này ( Vương rút bông hoa ra đưa cho Trúc)
Vương: Tặng em ( bông hoa hồng trắng dính đầy máu của Vương)…tôi run run cầm lấy bông hoa
Trúc: Anh sao vậy
_Em nói là em thích hoa hồng trắng mà ( vẫn cười ngô nghê tôi nhìn bông hoa rồi nhìn Vương)
Sâu già: Trời ơi đang là con người nên điện hạ sẽ có máu sẽ đau đớn như con người vậy đấy
Vương: Em thích là dc rồi vào thôi ( đi vào nhà tập tễnh)…Trúc đơ người cầm bông hoa dưới trời tuyết…( Sâu già chạy theo chủ nhân)
Sâu già: Điện hạ trời ơi để thần xem ….
Tôi cầm bông hoa có cả máu của anh ta ở trong bông hoa…tôi đi vào nhà như kẻ mất hồn rồi cho bông hoa vào chiếc bình thuỷ tinh nhỏ trong phòng…anh là ai vậy…( tôi gục đầu xuống bàn buồn bã)…chợt nhận ra rồi cầm đồ y tế ra kho sau nhà…vừa mở cửa vào tôi thấy Vương vừa tắm xong quấn mỗi cái khăn tắm…k thấy sâu già đâu…
(N): Vương với áo mặc vội vàng…
Trúc: Anh có sao k tôi mang thuốc đến
_K sao đâu sẽ ổn thôi ( Trúc quay ra kéo tay Vương)
_Ổn sao được mặt anh xước hết rồi kìa…anh bị sao vậy???
_Bị ngã thôi
_Xạo anh đánh nhau phải không
_Không ???( Trúc chăm chú bôi cho Vương rồi thổi)
_Đau không nếu đau thì đi viện nhé ( Vương đứng dậy)
_Dc rồi tôi muốn ngủ k sao đâu ( vẫn cười tươi)…
_Vậy tôi để thuốc ở đây lát anh bảo sâu già bôi nốt bên kia nhé
_Uk k sao đâu ( Trúc đóng cửa đi về phòng)…Vương ra phía trước gương cởi áo ra rách 1 vết dài ở cánh tay và trước ngực…anh ta tự lấy băng bó mặt lầm lỳ…
Sâu già: Lá đây rồi tắm lá này sẽ khoẻ,điện hạ k lẽ người tắm rồi
_Ngươi k cần lo lắng đến vậy k sao hết…( đứng dậy đi ra)
_Điện hạ ( giọng sâu già trầm xuống) có phải cô gái đó nói gì đó liên quan đến hoa không,người hiện tại đang ở giao diện con người nên sẽ có tình cảm có rung động nhưng điện hạ kp ng như vậy đâu mà…
_Ngươi ngủ đi và cũng đừng suy nghĩ nhiều bông hoa đó ta muốn tặng cô gái ý bởi vì đó là ngươi đầu tiên khiến ta thấy muốn dc ở gần bên…dù ta kb mình là ai đến từ đâu nhưng ta biết ta có người để bảo vệ và để yêu thương …( Vương quay đi)…sâu già buông thõng tay…
Tôi về nhìn bông hoa lau sạch máu rồi vuốt cánh hoa…
_Hoa ơi người đó bị ngã hay đánh lộn vậy ,sao lại làm ng khác lo lắng vậy chứ….( tôi ôm bình hoa rồi đặt cạnh nhắm mắt ngủ)
(N): Bên ngoài Vương vẫn ngồi cạnh cửa phòng Trúc…máu mồm chảy tách…Vương vẫn ngồi đó 1 lát sau đến giờ Trúc mê man Vương đứng dậy đi vào và lại ngồi nắm lấy tay Trúc…( ôm Trúc vào lòng)…
_Tôi sẽ ở đây canh giấc ngủ cho em nên đừng sợ ,đừng sợ tôi sẽ bảo vệ em ( Vương hôn lên trán Trúc và ôm chặt cô)…3 ngày liên tiếp đêm nào cũng vậy….hôm nay đến bữa ăn sáng tôi và sâu già nhìn rồi gật theo…Vương ngủ gật gù
Tôi: Này sao anh thức đêm hay sao mà k ngủ vậy…( V mở mắt)
_K có ăn thôi
Sâu già: Còn kp do con quỷ như cô ( Vương lừ nhìn) dạ em biết rồi ấm ức nhưng đành câm nín ạ ,điên quá mà…( Lườm trúc)
Trúc: Sao nào tôi sai ư…ăn mau còn đi giặt đồ
Tôi mang đồ đi giặt Vương vừa dậm chân vào chậu vừa ngủ gật ( tôi dậy cách giặt cho sạch) tôi nín cười
Trúc: Vương điện hạ này 3 hôm nay môi lúc giặt anh đều ngủ gật
_Uk
_Tại sao vậy
_Uk
_Uk mãi vậy
_Uk ( vẫn nhắm mắt)
_Này ( sâu già đang vò quần chíp cũng giật mình vì tôi quát lớn V mở mắt)…anh đi ngủ đi sao bị mất ngủ hả
_Uk có chút chút…
_Vậy anh đi ngủ đi tôi làm 1m dc mà bh các anh đi vậy người nhà bh về đón ( Vương đang đi chợt đứng lại)
Sâu Già: Chưa gì đã đuổi ư kp đuổi sắp rồi
_K ý tôi hỏi vậy thôi vì Giang sắp về tôi k muốn ai biết tôi cho đàn ông vào nhà ở
Sâu già: đàn ông thì sao chẳng phải có 3 đàn ông sao đâu có pnu ( ý nói Trúc như đàn ông)
_Muốn chết hả…(đến sẩm tối tôi vào gọi Vương dậy ăn cơm anh ta ngủ nghiêm nghị nhưng tôi sực thấy k có hơi thở…tôi sợ hãi lay lay) anh sao thế sao k có hơi thở vậy ( tôi ghé tai lên ngực anh ta quàng tay,tôi giật mình)
_1p thôi tôi sẽ đi nếu em khó xử
_Thật sự k hiểu sao tôi lại cho 2 anh ở lại nữa ( tôi bật dậy) chỉ vì con sâu già thối đó nói tôi đánh thức anh nên tôi cảm thấy bứt rứt và các anh đang hoạn nạn nên tôi giúp thôi…mau dậy ăn cơm đi …
_Nói cho tôi vết thương lòng của em đi ( Trúc đứng lại) người mà em gọi là Bố đã làm em mơ ác mộng mỗi đêm đúng k?
_Tại sao anh biết mỗi đêm tôi mơ
_Trl câu hỏi của tôi đi…
_Anh sang phòng tôi mỗi đêm sao
_Cái đó ( Vương quay đi Trúc tát bốp vào mặt Vương)
_Anh thì biết gì về tôi ,tại sao anh lại theo dõi tôi
_Tôi k theo dõi em
_Vậy tại sao anh biét mỗi đêm tôi mơ nói đi
_Tôi…( ấp úng)
_Đê tiện mau cút khỏi nhà tôi ,tôi đã sai lầm khi chưa chấp 1 kẻ đê tiện như anh chỉ vì tôi thương hại anh mà thôi…anh nghĩ tôi cho anh ở lại là gì là bạn bè thì kp ,anh cũng k phải họ hàng càng k phải bạn trai tôi…đó là sự thương hại vậy thì mau cút khỏi đây khi tôi hết sự thương hại với anh rồi anh k đáng …( Vương k nói gì lẳng lặng cầm áo khoác vào đi thẳng ra ngoài vụt qua sâu già)
Sâu Già: Chuyện gì vậy điện hạ
Vương: Chúng ta đi thôi
_Đi đâu ạ
_Ra ngoài ( tôi đóng cổng vào họ ngồi ở bến xe trước cổng)
Sâu già: Sao lại ra đây ngồi ạ
_Cô ý đang giận chờ nguôi giận rồi thì tính…
_Con quỷ cái đó tại sao nó có quyền giận người cơ chứ này cô là cái thá gì ( chỉ trỏ )
Tôi đóng rèm lại ngồi ăn 1m…k sao hết mình có 1m quen rồi …bọn họ có lẽ có âm mưu gì chăng…( tắt đèn đi ngủ)…dc 1 lúc lại bật dậy …điên mất chắc họ đi rồi nhỉ…anh ta tại sao lại theo dõi mình khi mình ngủ…bệnh hoạn mà ( tôi nhìn bông hoa hồng trắng để trên bàn)…kp bệnh hoạn vậy tại sao anh ta lại vậy….Cả đêm hôm đó tôi ngủ mơ bật dậy mấy lần…dạo gần đây mình ngủ ngon hơn mà…sao hnay kì vậy có phải họ ám mình không…( cố nằm mắt thao láo đến sáng tôi vội vã nhìn xuống k thấy anh ta và sâu già đâu)…họ đi rồi sao…( chạy xuống tóc vẫn xoã quàng chiếc khăn …tôi mở cửa ra ngó 4 xung quanh)…họ đi thật rồi …cũng đúng mình mong điều gì chứ…( chợt có tiếng)
_Mong con khỉ gì rét lắm biết k ( tiếng sâu già đứng cạnh cửa)
_Ôi giật mình sao anh im lặng vậy
_Đuổi đi còn đi tìm cô bị dở à
_Ai tìm…( ấp úng ngó xung quanh)
_Cô gái này cô chỉ là con người thấp kém sự vc hôm nay do cô nên ngài ý thức tỉnh sớm và đang bị chuyển hoá sang giao diện loài người ,tôi có nói nữa cô cũng sẽ k hiểu vậy tôi sẽ nói với tư cách như 1 con người nhé ngài ý thích cô hay nói đúng hơn ngài ý coi cô như chủ nhân của mình,bông hoa hồng đó là ngài ý chịu bị đánh để mang về vì cô nói cô thích hoa hồng đúng k ( tôi nhớ lại câu nói thích hoa hồng trắng) và lý do tại sao ngài ý ngủ gật vì hằng đêm con quỷ cái như cô mơ ác mộng ,ngài ngồi chờ bên ngoài để đến giờ cô mơ là điện hạ lại vào trông cô như kẻ ngốc vậy,cô luôn nắm lấy tay điện hạ khi mơ…bàn tay ngài ý đã xoa đi cho cô nỗi đau trong tiềm thức vậy mà đổi lại là gì là cô đuổi ngài ý ra ngoài trong đêm tuyết
_Tôi…tại sao anh ta k nói
_Nếu mà con người đó chịu nói thì tôi đã k khổ đến thế này,cô nghe cho kĩ hãy tận hưởng tình cảm dù là nhất thời này đi vì ngài ý kp là người trao trái tim mình cho bất kì cô gái nào nhưng sau khi tôi thấy ngài ý lo lắng và đổ máu vì cô tôi nhận ra ngài ý thật sự muốn trao trái tim mình cho cô,nhưng hãy làm ơn hãy nhớ lời tôi đừng rung động hãy ở mức đủ quan tâm nếu cô rung động người khổ sau này sẽ là cô…
_Anh ta đâu rồi ( sâu già hất hàm bên kia đường)
_Về rồi kìa ngài ý đi quanh nhà cô 1 vòng đấy ( Vương thấy tôi anh ta vẫn cười tươi)…tôi chạy sang bên đường chợt 1 chiếc xe dừng lại..
Vệ sỹ: Cô chủ mời theo chúng tôi ( Vương bỏ tay khỏi túi quần chạy sang)
_Buông tôi ra tôi k muốn về buông ra…( Vương trợn mắt)…Trúc đập cửa kính tay Vương chạm vào 5 ngón tay chạm vào nhau
Vương: Gì vậy các người là ai mau thả xuống ( Trúc khóc lớn lắc đầu)
Trúc: Đừng chạy theo ,anh quay về đi ( Vương đập tay vào cửa kính)…
_Bọn khốn có thả cô ý xuống không …
Vệ sỹ: Hắn vẫn chạy theo
_Sao nó chạy khoẻ vậy….( Tôi quay lại ôm mồm nhìn xe bỏ xa dần Vương)…
Sâu già: Điện hạ k đuổi dc đâu…
_Bọn chúng là ai mau ,mau lên ( Sâu già lặng yên)
_Điện hạ người bình tĩnh đi ạ …( Sâu già vẫy xe) phải có nó mới đuổi theo được ( Vương phi lên xe)…
Vương: Mau đuổi theo nó ( Sâu già buồn bã nhìn Vương)
Sâu già: đến ngày người thức tỉnh thật sự liệu người có thể yêu như bây giờ không?( buồn bã)
Vương: Nhanh lên dc không ( lo lắng) sâu già lũ đó là ai vậy sao lại ép Trúc lên xe
_Họ gọi cô ý là cô chủ chắc bố cô ý gọi về thôi người đừng lo lắng ( nghe chữ Bố Vương đổi sắc mặt)
_Mau lên k ổn rồi ,đáng giận ( Vương tóm áo trên ngực tự trách bản thân) …xe đến nơi vệ sỹ cản Vương
Vệ sỹ: Quay về đi ( Thấy Trúc đang kêu)
Trúc: Buông tôi ra tôi tự đi được ( Vương lao vào nhưng vệ sỹ cản …Mẹ kế Trúc bước ra
Mẹ Kế: Kìa con k ngờ 2 năm sang đây học con lại sống chung với đàn ông cơ đấy
_cô đừng nói vậy đó kp là sự thật
_Còn quẹt thẻ mua đồ cho nó nữa sai lầm của con chính là quẹt thẻ…bố con đang chờ con đấy …( tôi run sợ)…
Vương: Phan Thanh Trúc đừng sợ ( Trúc rơi nước mắt ngoái lại nhìn Vương)…buông ta ra ( sâu già gạt gạt)
Sâu già: Bỏ bàn tay bẩn thỉu ra khỏi điện hạ của tao mau…
Mẹ kế: Ồ xem kìa trai đến tận đây cơ đấy ( họ kéo Trúc vào Vương đổi sắc mặt đấm thẳng vào đám vệ sỹ,họ lao ra tên nào Vương đấm tên đó mặc dù chúng cũng tấn công nhưng dường như Vương đang bất chấp) ôi cái gì thế này nó đánh người điên rồi…mày chán sống rồi hả thằng kia…
_Ta muốn Phan Thanh Trúc
_Muốn là dc à đuổi nó đi trước khi ông chủ ra …( bà ta quay vào bọn họ giữ tay Vương và đấm anh ta)…
Sâu Già: Buông tao ra tao sẽ đập chết hết lũ nhãi nhép chúng mày ,điện hạ xin quay lại đi ạ
Vương: Phan Thanh Trúc ta sẽ k bỏ rơi em ( Họ đấm bốp Vương ộc máu mồm ướt đẫm áo)
Sâu Già: Chúng mày có thôi đi k điện hạ…
Vương: Mau trả cô ý cho ta ( Vương quờ quạng đâm lại chúng ,chúng bâu ngày 1 đông)…
Tôi đi vào trong thấy bố đang hút xì gà nhìn tôi lừ lừ…
_Con làm bố quá thất vọng rồi ( ông đứng dậy đứng bên cửa sổ) xem ra tên đó trụ giỏi đấy 10 vệ sỹ đấm mà k gục ( tôi hoảng loạn chạy vội ra)…
_Con xin bố anh ta k có tội con và anh ta k quen nhau
_Thật k quen nhau sao
_Đúng vậy bố bảo họ thôi đi anh ý sẽ k trụ dc mất
_K quen tại sao phải lo lắng vậy ( ông dập thuốc) bố cho con sang đây học để con yêu đương và sống chung à …
_K có bố ơi dì nói sai sự thật…
_Con luôn đổ tội cho dì khi thật sự con là đứa làm sai ( ông nói qua cửa sổ) Kết thúc đi ( tôi thấy 1 tên cầm gậy bốp vào đầu Vương)…
_Không ….( nói lớn)
(N): Vương phụt máu ra phía trước ướt đẫm sân cỏ xanh anh ta gục chân rồi nhìn thấy tay Trúc với trên cửa sổ …Vương vẫn cười tươi như thể lần đầu tiên gặp Trúc vậy…
Sâu Già: Điện hạ ( Gạt dc bọn vệ sỹ sâu già chạy ra) điên hạ ơi nếu cơ thê con người k sống thì linh hồn ngài sẽ phải chết 3000 năm nữa mới tái sinh,Ngạc Phi người đang ở đâu mau đến cứu con trai người đi…( Bên trên phòng cô con gái riêng của mẹ kế cầm sách đọc như đang diễn 1 vở kịch và cô ta là nhân vật)
Cô gái: Ta đã nói gì nào em như 1 làn mây chỉ càn gió ngang qua mây sẽ lại bay….( lời nói đó Trúc nghe thấy như lời nói mà Vương nói với cô bên hồ)…
Trúc: Không Hoàng Vương …
Vương: Cô ý sẽ sợ hãi và lại mơ ta đã hứa sẽ ở bên cô ý mà ,( nước mắt Vương chảy xuống khi nằm bẹp trên bãi cỏ …giọt nước mắt lăn dài)
Sâu Già: Điện hạ…. và tuyết vẫn rơi phủ lên Hoàng Vương những cánh hoa rơi hoà với những giọt máu và những giọt nước mắt của người đàn ông coi cô gái Phan Thanh Trúc là tất cả của cuộc sống…hoa …máu…nước mắt…đang bao phủ lấy họ …yêu! đau! buồn! tất cả mong rằng đó chỉ là 1 giấc mơ…
_
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!