Đạo Chu
Chương 64: Tsunade từ chối
Bầu trời bắt đầu trở về sáng, ánh năng chiếu xuống phía dưới. Ba người Naruto, Haku cùng với Karin lóp ngóp bò dậy. Họ xoa xoa đôi mắt đã thấy được trong phòng có thiếu nữ tóc vàng đã tỉnh dậy. Chỉ còn có Shizune vẫn còn đang ngủ mà thôi. Tsunade mỉm cười nói: “Mấy em đã tỉnh rồi hả?”
“Ừm…” Naruto gật đầu đáp lại. Hắn quay ra thấy được Yuki Haku cùng với Uzumaki Karin đang quơ quơ cái đầu đau đớn của mình. Đôi mắt Naruto hơi chớp một cái, hắn ngồi khoanh chân trên giường nhìn về phía Shizune đang ngủ như chết hỏi: “Chị Shizune vẫn chưa tỉnh sao? Tửu lượng chị ấy đâu kém đến mức như thế này?”
“Hôm qua con bé uống hơi nhiều!” Thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp khẽ liếc mắt nhìn Shizune đang nằm ngủ ngon ở trên giường. Mặt nàng không mang theo sắc thái nào chỉ có bình lặng như nước nói với Naruto: “Các em định bao giờ thì đi?”
“Sáng nay đây… ” Naruto cười nói: “Dù sao nhậu như vậy cũng là đủ rồi. Chúng em đều có việc trong người sẽ rời đi sớm một chút cũng tốt! Ở lại đây chỉ mang lại cho hai người phiền phức mà thôi!” Lời này rơi vào tai cũng chỉ nhận được tiếng thở dài của Tsunade mà thôi.
Ba người hai thiếu nữ và một thiếu niên xách trong tay mấy rương va ly đứng ở trên con đường cái lớn. Họ đối mặt với người thiếu nữ tóc vàng. Bất chợt, bàn tay thiếu nữ tóc vàng chống eo của mình sau đó mở miệng nói: “Dante, ta không biết nói với em như thế nào cho phải? Vì chính ta không có quyền lợi khuyên em từ bỏ báo thù nhưng ta hy vọng em sẽ không vì báo thù mà rơi vào con đường không đường về.”
“Cảm ơn, chị Tsunade!” Naruto mỉm cười gật đầu. Hắn nhìn về phía Tsunade rồi trầm ngâm trong thoáng chốc. Hắn hy vọng bản thân đem khuôn mặt thiếu nữ nhớ kỹ vào trong lòng. Đến cuối cùng hắn mở miệng nói chuyện: “Em đi rồi! Mà chị từ nay uống ít rượu một chút, rượu thực sự không tốt cho sức khoẻ chút nào. Ngoài ra nếu ra ngoài chơi đánh bạc tốt nhất dẫn theo chị Shizune đi và chơi xúc xắc đại tiểu. Để chị Shizune đặt trái ngược với tiền gấp ba đến bốn lần tiền chị đặt là được. Như vậy sau này cũng không sợ lỗ vốn.”
“Thằng nhóc này!” Tsunade thấy vậy nở nụ cười mắng: “ngươi thật là phiền phức đấy biết không!”
Ba người đối với Tsunade khẽ hành lệ rồi xoay người rời đi. Cả ba đều đi xa dần dần khuất trước đôi mắt của Tsunade. Nàng cứ đứng lẳng lặng ở nơi đó nhìn ba người đã đi đến khuất mới từ từ quay người lại. Bất chợt đôi mắt nàng hơi mở sau đó nói chuyện: “Ra đi! Ta đã phát hiện người rồi!”
“Quả không hổ ngài Tsunade!” Một giọng nói người thanh niên vang lên. Từ trong góc đi ra một thanh niên với mái tóc trắng, ngón tay hắn đưa lên đẩy lên gọng kính cười nói: “Tôi vừa mới đến, ngài đã có thể nhận ra tôi rồi.”
“Orochimaru cử người đến đây!?” Đôi mắt Tsunade loé ra ánh sáng rét lạnh. Ở trong đôi mắt nàng có chứa theo chút nhàn nhạt tức giận.
“Ngài Tsunade đừng hiểu lầm!” người thanh niên vội vã giải thích. Bàn tay hắn đưa lên giống như một lời mời: “Chỉ là ngài Orochimaru sợ ngài quên mất hiệp định của chúng ta nên ngài ấy mới bảo ta đến tiếp đòn ngài. Hy vọng ngài sẽ không cho chúng ta thất vọng!”
“Đi!” Tsunade lạnh nhạt nói: “Ngươi mang theo ta đi đến gặp Orochimaru!”
“Hà…” Đi trên con đường cái lớn, Naruto bất chợt thở ra một hơi thật dài. Hắn đi song hành với hai người thiếu nữ. Tâm trạng hắn trong lúc này thập phần buồn bã. Tất cả những thứ này không có cách nào gạt được hai thiếu nữ. Dù không có khả năng cảm nhận nhưng Haku cực kỳ mẫn cảm đối với biểu cảm của người khác.
Thiếu niên xinh đẹp giả gái Haku chắp hai tay ở trước người nhẹ nhàng quay đầu hỏi: “Thiếu gia, ngươi có phiền muộn? Là về chị Tsunade sao?”
“Không gạt được ngươi, Ha… Yukie…” Naruto gật đầu nói. Hắn quay ra nhìn về phía Uzumaki Karin rồi cười nói: “Rika, cô cũng cảm nhận được đi. Dù sao khả năng cảm nhận của cô cũng không kém gì ta đúng không?”
“A… vâng!” Không biết đang suy nghĩ gì, Uzumaki Karin giật mình tỉnh lại. Nàng vội vã gật đầu theo lời nói từ miệng Naruto. Thấy được khuôn mặt kỳ quái và tò mò của Haku, Karin mới hồi đáp: “Ở trên người cô ấy, tôi cảm nhận được chakra rất quen thuộc. Chúng có vài phần giống như trên người của tôi cùng với Na… Dante nên mới có cảm giác quen thuộc như vậy. Hẳn là đồng tộc đi, nàng rất có thể là người tộc Uzumaki. Chỉ là đầu tóc nàng màu vàng không giống như nhuộm…” Vừa nói hắn đều quay ra nhìn về phía Uzumaki Naruto.
Hai bức tường đá được xây dựng khá cao cùng với những chiếc mái trên bức tường đá khiến cho khung cảnh trở nên cổ kính. Hai người một nam một nữ đi về phía trước. Ở không xa một người thanh niên với mái tóc màu đen dài và làn da trắng nhợt nhạt đã đứng ở đó. Hắn từ từ mở ra đôi mắt màu vàng giống như mắt rắn, giọng khàn khàn phát ra: “Cô đã đến rồi sao, Tsunade. Vậy câu trả lời cô là gì?”
Đôi mắt nàng hơi nhíu lại, nàng cúi đầu trầm thấp như suy tư. Đến cuối cùng thì nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía người nam nhân tóc đen dài ấy mà trả lời: “Ta sẽ chữa cho đôi tay của ngươi…” ánh mắt nàng mang theo sắc bén kiên quyết: “Đổi lại ngươi không được động tới làng.”
“…” Trong thoáng chốc tâm trang Orochimaru trầm xuống, đôi mắt rắn của hắn nheo lại thật sâu. Hắn cười nhẹ cực kỳ âm trầm: “Khà… khà… được rồi!” Đến cuối cùng hắn mở to đôi mắt đưa bàn tay run rẩy quấn đầy bằng vải lên. Bàn tay run run, hắn cười càng thêm âm trầm: “Nào…”
Hai hàng nước mắt từ đôi mắt Tsunade chảy ra, nàng từ từ mở ra đôi mắt của mình. Hai người từ từ đi sát vào bên nhau. Kabuto nhảy lên bức tường đứng ở đó yên lặng quan sát hết thảy. Hắn thấy được Orochimaru đưa tay lên run run. Theo sau bàn tay Tsunade cũng đưa lên, một luồng sáng màu xanh bắt đầu toả ra. Khi mà bàn tay nàng đưa về phía Orochimaru thì…
Vụt!
Một thanh kunai trực tiếp bắn thẳng vào giữa hai người. Hai người lập tức phản ứng theo bản năng nhảy vụt ra phía ngoài. Thanh kunai này không ai khác chính là Kabuto. Theo sau Kabuto cũng nhảy xuống phía dưới sau đó theo sau lưng Orochimaru.
Vậy mà điều kỳ quái nhất chính là Orochimaru không giận dữ với Kabuto mà đôi mắt rắn mở to trừng trừng nhìn về phía thiếu nữ nói: “Vậy là sao? Cô đến đây để phản bội ta sao, Tsunade!” Hắn đôi mặt chính là ánh mắt rét lạnh của Tsunade cùng với thái độ im lặng của nàng. Hắn lại tiếp tục chất vấn: “Vậy đây là câu trả lời của cô hả? Công chúa Tsunade. Định giết ta sao?”
“Hừ…” Orochimaru thở ra một hơi dài khen ngợi: “Không uổng công ta tin tưởng người Yakushi Kabuto. Nhờ vào đòn tấn công của ngươi mà ta nhìn ra được đòn tấn công của Tsunade.”
“À… ngài biết đấy tôi xuất thân cũng là một ninja y thuật!” Kabuto đứng ở phía xa, hắn đi từng bước về phía trước đề phòng Tsunade: “nên nhìn ra được sát khí trong luồn chakra ban nãy…”
“Tsunade… ta định hồi sinh cho hai người đó thật đấy!” Orochimaru nhẹ giọng lên tiếng khuyên nhủ: “Hơn nữa, ta cũng đã hứa sẽ không huỷ diệt làng Lá rồi. Vậy mà cô vẫn không đồng ý với việc trị liệu đôi tay của ta sao?”
“Hừ…” Tsunade khẽ lắc đầu. Nàng nhìn về phía Orochimaru với cái nhìn đầy châm chọc: “Orochimaru, ngươi nói không động tới làng nữa chỉ là nói dối mà thôi. Ta biết rõ điều đó chứ nhưng ta chỉ cần một lần thôi cũng được…” Giọng nói nàng bắt đầu nghẹn ngào. Từng giọt nước mắt theo khuôn mặt nàng chảy xuống dưới, giọng nói theo đó nghẹn ngào và đứt quãng: “Chỉ cần gặp lại họ một lần nữa thôi cũng được. Chỉ cần chạm được vào người họ một lần thôi cũng được. Chỉ cần được nhìn một lần thôi cũng được. Khuôn mặt tươi cười của họ. nhưng….”
Đôi mắt nàng nhắm lại, hai hàng lệ từ từ chảy ra. Gió thổi qua thân thể nàng khiến cho lòng nàng dễ chịu hơn. Nàng mở miệng nói chuyện: “Cái khoảnh khắc ta cảm nhận được bằng cơ thể này rằng ta sắp được gặp lại họ thì ta nhận ra rằng ta thực sự quá ngốc. Chỉ vì thương nhớ đến hai người họ mà đã làm ta mù quáng đến mức này. Ta yêu thương họ, ta thật sự rất yêu thương họ vì thế ta rất muốn gặp và ôm họ vào lòng nhưng ta không thể… ước mơ mà ta đã định quên hẳn đi. Cái ước mơ mà họ liều cả mạng sống vì nó trong thâm tâm ta cũng muốn nó trở thành hiện thực. Những thứ có hình dạng như thế nào rồi cũng mục rữa. Ngươi nói đúng nhưng….” Đôi mắt nàng chảy ra nước mắt từng giọt nước mắt thanh triệt động lòng người. Nàng cười nói: “Chỉ có những ký ức này là không thể mục rữa được.”
“Vậy là trao đổi bất thành!” Ánh mắt Orochimaru trở nên âm u, hắn trầm trầm: “Vậy thì ta buộc phải dùng vũ lực để nhờ cô vậy!”
Bàn tay đưa lên lau từng giọt nước mắt, Tsunade đột nhiên ngẩng đầu mở trừng ra đôi mắt. Thân thể vọt thẳng về phía trước. Bàn chân dẫm mạnh lên đất sau đó chân giơ lên trực tiếp nện thẳng vào người Orochimaru nhưng Orochimaru lập tức nhảy lùi ra phía sau biến mất.
Ầm…
Uy lực mạnh mẽ nện thẳng lên mặt đất. Một trận động đất nổ ra, khắp nơi đều bắt đầu rạn nứt vỡ nát. Xùng động mạnh mẽ khiến cho những bức tường vỡ nát đổ ập xuống. Cú đá của nàng nếu trực tiếp dính không chết cũng phế. Uy lực này trông thực sự quá khủng khiếp.
“Đánh thôi, Kabuto!” Sức nổ khủng khiếp khiến cho một trận gió vang dội làm quần áo và mái tóc Orochimaru bay phấp phới.
“Bởi vậy tôi nói ngài rồi mà!” Chân chạm đất, rung độn khiến cho Kabuto cảm giác còn đứng không vững: “Thuốc đắng chưa chắc đã dã tật đâu…”
“Tới đây!” Bàn tay Tsunade siết chặt lại, nàng giận dữ quát lên: “Orochimaru!”
“…” Đột nhiên Naruto hơi khựng người lại.
“Thiếu gia, cô chuyện gì vậy!?” Thấy được Naruto đứng khựng lại thì lập tức Haku tò mò hỏi. Thiếu niên xinh đẹp thấy được Naruto quay ngoắt về phía sau. Theo sau đó khuôn mặt Naruto trở nên cực kỳ ngưng trọng.
“Loại chakra quen thuộc này…” Đôi mắt Naruto theo đó biến thành rét lạnh. Chúng híp lại thật sâu và bắn ra ánh sáng chết chóc. Đến cuối cùng hắn đột nhiên nói: “Chúng ta trở lại!”
“Cái gì!?” Hai người đồng thời hô lên. Họ thực sự ngạc nhiên tại sao Naruto lại muốn quay lại. Hiện giờ không phải rời đi nơi này càng nhanh càng tốt sao? Thực sự họ đã ở nơi này quá lâu rồi, ở lại nơi này rất có thể bị làng Lá phát hiện đến lúc đó khá là phiền phức.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!