Đạo Chu
Chương 669: Dâm gà khó đổi tính
Sáng ngày hôm sau, mấy nữ nhân đều cảm giác được tinh thần thoải mái. Đôi mắt ẩn ẩn giữa hàng lông mi, ánh sáng hào quang bắn ra bốn phía, mị lực tràn ngập hứng khởi. Song khác hẳn với những nữ nhân khác, Diễm Linh Cơ và Tiểu Y thì lại có vài phần khó chịu. Đến hiện bây giờ thì Vũ Vô Cực cũng không có rời giường. Hẳn ngày hôm qua làm lụng quá sức đi.
Bất quá Diễm Linh Cơ và Tiểu Y cũng không có nói gì. Mỗi người thiếu nữ ngày hôm qua đều dính mưa móc Vũ Vô Cực, các nàng cũng là vợ của hắn có thể nói gì. Bất quá sau này các nàng hẳn là nhắc nhở Vũ Vô Cực tiết chết một chút nếu không thực sự các nàng lo lắng hắn sẽ làm lụng quá vất vả mà hỏng mất.
Kể từ khi đột phá võ tu cấp bốn, thần thông ma hồn của Vũ Vô Cực cũng theo đó trực tiếp tiến hoá. Nó không những có thể cắn nuốt năng lượng bên ngoài, nó còn có thể cắn nuốt sinh mệnh lực của kẻ địch nếu như đem kẻ địch giết chết. Sinh mệnh được tích luỹ trong cơ thể và được Vô Cực chuyển đến trong hư đan. Bất quá nguyên nhân vì sinh mệnh lực quá nhiều nên Vũ Vô Cực thường có xúc động quá mạnh mẽ trong quan hệ nam nữ.
Điều này đảm bảo cho Vũ Vô Cực trong ngày hôm qua thoả mãn được hết các nàng. Không những song tu khiến các nàng tu vi tiến nhanh. Đồng thời đem cỗ sinh mệnh tinh hoa dư thừa cho các nàng. Bất quá tinh thần mệt mỏi cũng không có cách nào tránh khỏi.
Trong sáng ngày hôm nay, Hiểu Mộng cũng dẫn theo mấy người Tiểu Linh, Tiểu Vũ, Đường Tam, Cát Tường cùng với Miêu Nữ trở lại học viện. Song vừa lúc trở lại thì cảnh tượng trước mắt làm cho tất cả đám người ở đây ngẩn cả người ra. Nháy mắt sau đó biến thành giận dữ.
Xuất hiện trước mặt đám người là một thiếu niên có vài phần tuấn tiếu đang dây dưa một người thiếu nữ. Mọi người biết được thiếu nữ này, nàng chính là một người thiếu nữ được Nguyệt Thần mua về. Nàng ký kết một khế ước với một con hồn thú hơn chín vạn năm. Bất quá hồn thú thường nghỉ sau núi hoặc ở dưới núi trông coi rất ít khi tiến vào trong học viện tránh cho nhiều phiền nhiễu xảy ra.
“Xin tiên sinh hãy tự trọng!” Ở nơi này một năm, người thiếu nữ cũng có chút thay đổi. Nàng bắt đầu có cảm xúc của mình mà không giống như cái xác không hồn trước đây. Bản thân biết mình thay đổi được cuộc đời với học viện Thiên Địa nên học viện Thiên Địa không khác cha mẹ tái sinh của nàng là bao nhiêu. Đối với người thiếu niên này, người thiếu nữ cũng có chút khó chịu. Nếu hắn không phải khách quý của học viện, nàng trực tiếp gọi hồn thú đến xử lý hắn làm sao phải nói nhiều với hắn như vậy.
“Chị gái xinh đẹp này!” Mã Hồng Tuấn mỉm cười, nụ cười mà hắn cảm giác được mình tuấn tiếu nhất. Bất quá đôi mắt hắn tràn ngập dâm tà nhìn về phía người thiếu nữ. Quả thực học viện Thiên Địa đúng là thiên đường mà. Nơi nơi đều là mỹ nữ. Những người này, Mã Hồng Tuấn cũng đoán được thân phận họ cũng không cao. Bất quá là thị nữ được học viện Thiên Địa mua về phục vụ mọi thứ trong học viện mà thôi.
Mặc dù là thị nữ bất quá dáng ngày cay nóng bỏng, bộ ngực cao vút, eo thon, chân dài và làn da trắng nõn. Đặc biệt khuật mặt khá là xinh đẹp, Mã Hồng Tuấn cảm nhận được các nàng tuyệt đối là cực phẩm. Hơn nữa, ngự nữ đã lâu như vậy, Mã Hồng Tuấn biết các nàng vẫn là xử nữ. Nguyên âm của các nàng đối với Mã Hồng Tuấn là đại bổ. Chỉ cần song tu vài nữ nhân, hồn lực hắn nhất định sẽ tiến mạnh.
“Ta là Mã Hồng Tuấn, rất hân hạnh được biết chị gái xinh đẹp!” Vừa nói Mã Hồng Tuấn khẽ vuốt mái tóc của mình: “Chị gái có tin tưởng vào tình yêu sét đánh hay không?” Trong khi thiếu nữ còn hơi ngạc nhiên nhìn về phía Mã Hồng Tuấn, Mã Hồng Tuấn không biết lúc nào trong tay đã xuất hiện một bông hoa hồng cực kỳ xinh đẹp. Giọng nói hắn biến thành nhẹ nhàng và êm dịu: “Thật ra trước đây ta chưa từng tin tưởng. Song giây phút mà ta gặp được chị gái xinh đẹp, ta thực sự tin tưởng điều này. Vẻ đẹp của chị gái giống như một bông hồng xinh đẹp trong mắt ta. Ta thực sự không có cách nào rời đi đôi mắt xinh đẹp ấy!”
“Tiên sinh, ngài tìm lầm người rồi…” Khuôn mặt thiếu nữ chợt hơi lộ ra sắc mặt màu hồng: “ta bất quá chỉ là một người hầu được học viện mua về mà thôi. Xin tiên sinh hãy đi tìm người khác đi!” Vừa nói nàng xoay người rời đi.
Tuy nhiên bàn tay của Mã Hồng Tuân nhanh như chớp vươn tới. Bàn tay trực tiếp vụt ra làm cho thiếu nữ phản ứng không kịp. Thân thể thiếu nữ trực tiếp ngã vào trong lòng tay Mã Hồng Tuấn. Hắn nở nụ cười nhạt nhìn về phía người thiếu nữ nói: “Vị chị gái xinh đẹp này, ngươi nên đi cẩn thận một chút chứ?”
“Tiên sinh, xin ngài hãy buông ta ra!?” Người thiếu nữ đỏ mặt có chút dãy dụa.
Mã Hồng Tuấn lập tức vô lại mở miệng nói: “Không buông! Trừ khi… chị gái xinh đẹp này chịu cùng ăn sáng với ta…” Vừa nói hắn đưa ra một bông hoa hồng đặt sát người thiếu nữ đồng thời dùng đôi mắt tràn ngập mị hoặc nhìn về phía người thiếu nữ. Chân khí đặc chủng hắn trực tiếp tiến vào cơ thể thiếu nữ, loại chân khí này có tác dụng song tu cực mạnh khiến cho thiếu nữ nháy mắt thất thần. Hắn mở miệng nói tiếp: “Cùng ta ăn một bữa cơm nhé!”
Đang lúc thiếu nữ muốn mở miệng trả lời đồng ý thì một âm thanh vang lên: “Dừng tay!” Tiểu Vũ đứng bên ngoài không chịu nổi nữa, bước ra ngoài.
Người thiếu niên cùng thiếu nữ đồng thời sửng sốt, nhìn về hướng nàng. Đôi mắt thiếu niên không ngừng đảo qua đảo lại, môi run rẩy, trong ánh mắt toát ra vẻ phóng đãng nhưng hắn lại cố gắng tỏ ra chính khí: “Thật là xinh đẹp! Sao hả? Em gái xinh đẹp này có vấn đề gì sao? Bất quá, chẳng lẽ chúng ta đã gặp được ở nơi nào sao? Không thể nào đi, nếu như một cô gái xinh đẹp đáng yêu như em, anh hẳn nhớ đến mới đúng! Chẳng lẽ em nhận lầm anh với ai?” Hắn cũng chú ý đến mấy nữ nhân khác, trong lòng không khỏi hít hà một hơi: “Đúng là học viện Thiên Địa có khác, thánh địa mỹ nhân có khác!”
Những lời Mã Hồng Tuấn làm cho Tiểu Linh cùng với Đường Tam nhăn mày một cái. Hai người dường như có vài phần khó chịu. “Câm cái miệng thối của ngươi lại!” Tiểu Vũ nghe được lời này trực tiếp chạy tới ngón tay chỉ thẳng về phía người thiếu niên: “Ngươi là một tên tiểu lưu manh, nhỏ như vậy mà không lo học. Ban ngày ban mặt còn muốn cưỡng đoạt nữ nhân có phải không? Mà ngươi là cái cọng hành nào dám chạy tới học viện Thiên Địa chúng ta câu dẫn nữ nhân, muốn chết phải không?”
Nghe Tiểu Vũ nói như vậy, sắc mặt gã thiếu niên hơi trầm một chút nhưng hắn cố gắng nén giận lại và giả vờ phong phạm nói: “Vị em gái này có nhầm lẫn gì đó thì phải? Ta là khách quý của học viện Thiên Địa, ta là đến từ học viện…”
Hừ… Tiểu Vũ chẳng thèm nói nhiều trực tiếp vọt tới. Trên người nàng bốn hồn hoàn theo đó nhanh chóng dâng lên. Bốn hồn hoàn phân biệt là vàng, vàng, tím, tím lập loè. Thân ảnh nháy mắt vươn tới Mã Hồng Tuấn, bàn chân trực tiếp đá về phía Mã Hồng Tuấn. Ngay lập tức Mã Hồng Tuấn nhảy lùi về phía sau ánh mắt hết sức sắc bén.
Diễm Linh Cơ lúc này đi qua nhìn về phía cảnh này, một tay nàng chống eo. Đôi mắt tràn ngập hứng thú nhìn về phía cảnh này: “Ân… cảnh này giống như quen quen. Sao giống như mình đã nhìn ở đâu thì phải?” Nàng bắt đầu học bộ dạng Vũ Vô Cực nói chuyện. Ở một bên, Tiểu Y hơi trừng mắt nhìn về phía nàng.
Không phải ở học viện Sử Lai Khắc, các nàng cũng trải qua chuyện này sao? Đôi mắt Tiểu Y cũng mang theo vài phần châm chọc coi thường đối với Mã Hồng Tuấn. Đúng là chó không đổi được đớp cứt. Vừa mới tới học viện Thiên Địa, hắn đã trực tiếp câu dẫn nữ nhân rồi. Hơn nữa hạ thủ lại còn nhanh như vậy.
“Nguyên lai là hồn tông a! Bất quá thực lực này vẫn còn chưa đủ nhìn!” Mã Hồng Tuấn sửng sốt sau đó cười khẽ một tiếng: “Em gái, để anh cho em kiến thức cái gì gọi là thực lực” Vừa nói, gã thiếu niên khẽ quát một tiếng: ” Phượng hoàng phụ thể!”
Tử hồng sắc quang mang từ trong cơ thể gã thiếu niên dâng lên, tóc đang ngắn chợt biến thành dài. Đồng thời lại tụ tập ở giữa, hình thành nên một kiểu dáng kỳ quái, nhưng khi tử hồng sắc quang mang này lộ ra bên ngoài cơ thể lập tức tỏa ra nhiệt lượng mãnh liệt. Năm hồn hai màu vàng, một màu tím và hai màu đen xuất hiện đồng thời từ dưới chân đi ra, phơi bày ra cánh tay tráng kiện. Bên ngoài chìa ra những cái lông vũ thật dài. Cả hai tay cũng dần biến hình. Bất quá làm cho đám người Đường Tam kinh ngạc chính là hồn hoàn phối trí của người thiếu niên này làm cho bọn họ bàng hoàng. Hồn hoàn thứ tư và thứ năm của hắn lại là vạn năm hơn nữa tuổi tác của hắn…
Tiểu Linh không nói, Đường Tam dựa vào điểm tưởng thưởng kiếm được, không phải nói điểm cống hiến nhiều mới có thể đạt được cấp bậc năm hoàn. Hơn nữa dựa vào dược vật luyện thể lại thêm hồn hoàn chóc cách mới đạt được hồn hoàn thứ tư một vạn năm. Hết thảy hắn có cấp bậc như bây giờ không thiếu được sự có mặt học viện Thiên Địa. Nhưng người thiếu niên này thực sự làm cho Đường Tam nhìn nhận một cách khác. Không chỉ Đường Tam mà mấy người Tiểu Linh, Cát Tương… ngay cả Hiểu Mộng cũng có vài phần kinh ngạc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!