Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất - Chương 39: Thử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất


Chương 39: Thử


Bạch Trạch không nói, giơ thẻ lên.

Thiệu Mặc Sâm nhịn cười, đọc. “Người mở thẻ phải cõng người hợp tác đến khi tìm được tấm thẻ thứ hai.”

Thiệu Mặc Sâm chớp mắt. “Đạo diễn Bạch, cả thân thể và tính mang của tôi đều giao cho cậu rồi.”

Ánh mắt Bạch Trạch sáng lên, nhìn thẻ nhiệm vụ, cảm thấy không tin tổ đạo diễn được nữa, từ áo cưới tới chuyện cõng người hợp tác, tổ tiết mục thích ghép CP đến thế sao?

Bây giờ Thiệu Mặc Sâm nói vậy, Bạch Trạch đột nhiên thấy vui vẻ, nóng lòng muốn thử. “Yên tâm yên tâm, giao cho tôi.”

Thiệu Mặc Sâm. “…” Sao Bạch Trạch lại hăng hái như thế? Sao anh cảm thấy địa vị của mình đang lung lay.

“Ôm chặt nào.”

Thiệu Mặc Sâm bật cười, trèo lên lưng cậu, bây giờ anh thực sự bị cậu cõng rồi.

Bạch Trạch đứng lên, tay còn vỗ mông anh. “Anh đàng hoàng chút, đừng lộn xộn.”

Thiệu Mặc Sâm. “..” Là ai lộn xộn? Là ai mới giở thói lưu manh.

Năm phút đầu tiên, Bạch Trạch còn trò chuyện vui vẻ với ai đó, năm phút sau, hô hấp Bạch Trạch bắt đầu dồn dập, năm phút đồng hồ nữa trôi qua, Thiệu Mặc Sâm đau lòng, bảo cậu thả anh xuống.

“Em không sao mà.” Bạch Trạch nghiêng đầu cười, mồ hôi nhễ nhại.

“Thiệu Mặc Sâm.”

“Ơi?”

“Anh còn nhớ khi đang học đại học, lúc đó quay cảnh ngoài trời, chân em đau, anh cõng em xuống núi.”

“Thực ra khi đó anh rất vui.” Thiệu Mặc Sâm hạ giọng.

“Lúc đó tim em đập rất nhanh, cũng sợ anh thấy khó chịu.” Bạch Trạch xúc động nói.

“Anh cũng giống em.” Thiệu Mặc Sâm nháy mắt, hai người bên nhau, ai cũng bối rối, không ai nhận ra đối phương cũng vậy. “Bây giờ tim còn đập nhanh không?”

“Không, bây giờ em rất yên tâm.”

“Bảo bối, lỗ tai em đỏ hết lên rồi kìa.” Thiệu Mặc Sâm khẽ thổi tai cậu.

Bạch Trạch. “…cộm quá.”

Thiệu Mặc Sâm. “…” Phản ứng bình thường, không phải lỗi của anh.

Không cộm lên mới có chuyện để nói.

Bạch Trạch cõng bảo bối nhà mình trên lưng, tìm được tấm thẻ thứ hai. Bạch Trạch ngồi xuống tảng đá, uể oải nói. “Thiệu Mặc Sâm, về nhà phải giảm béo cho anh.”

Thiệu Mặc Sâm tủi thân, lại cạnh cậu nhẹ giọng nói. “Rõ ràng em muốn anh “mạnh mẽ” mà.”

Bạch Trạch. “…” Đồ yêu tinh, ở chỗ đông người còn đùa lưu manh.

Thiệu Mặc Sâm nhìn máy quay rồi đọc thẻ nhiệm vụ, Bạch Trạch nhận chai nước đã mở nắp, uống một ngụm rồi nói. “Trở về em muốn vận động nhiều hơn.”

Thiệu Mặc Sâm gật đầu đồng ý, ngại phía trước có máy quay nên không nói gì, thực ra…bất kể vận động gì, cũng có thể làm nhiều hơn một chút, có đúng không? Đúng không?

***

“300.”

“280.”

“450.”

“460.”

“Anh Thiệu, các anh thắng nhiều quá.”

“Bọn tôi là đàn ông, thể lực tốt, Thành Dục và Mạn Tinh cũng được nhiều.” Bạch Trạch cười híp mắt nói.

Thiệu Mặc Sâm hỏi. “Có ai tìm được thẻ nhiệm vụ đặc biệt chưa?”

Mọi người nhìn nhau, lắc đầu.

Một buổi sáng nanh chóng trôi qua, mọi người cầm tiền vàng đi ăn trưa, ai cũng cười tươi, bây giờ mọi người cũng đã quen, ngay cả Hứa Thành Dục ít nói bây giờ cũng nói nhiều làm bầu không khí thêm sống động, chọc Dương Húc Húc cười muốn vỡ bụng.

“Tội gì mà không ăn.”

“Già rồi, phải dưỡng sinh.” Khuất Lan Thương chậm rãi uống một ngụm trà.

Dương Húc Húc cau mũi không vui. “Vừa rồi em chỉ đùa thôi, thầy đừng để bụng, thầy không già đâu.”

Khuất Lan Thương cố ý xuyên tạc ý cô nàng. “Em cũng kêu là thầy rồi, chưa già cái gì?”

Dương Húc Húc. “…”

“Chọc thế thì hỏng mất.”

Dương Húc Húc tức giận để đũa xuống, lầm bầm nói. “Đồ nhỏ mọn.”

Liễu Mạn Tinh ở bên kia đang nói chuyện với Tang Kỳ, Thiệu Mặc Sâm và Trình Thành nói chuyện phim ảnh, thỉnh thoảng Bạch Trạch cũng chen vào một câu. Hứa Thành Dục quay đầu nói chuyện với cô nàng. “Húc Húc, lúc trước em nói chỗ nào rất đẹp?”

“Ah, là cái cửa Tây bên kia, ở ngoài có một rừng hoa đào…”

Khuất Lan Thương nhìn hai người trẻ tuổi nói chuyện, đột nhiên cảm thấy nước trà đắng chát, che đi nụ cười nơi đáy mắt.

***

“Nóng quá, mặc nhiều nữa chứ.”

“Có muốn ăn kem không? Anh đi mua.”

“Em muốn ăn kẹo đường.” Bạch Trạch chỉ vào cụ ông ở phía xa, khó có khi trẻ con như vậy.

“Chờ ở đây.” Một lúc sau, Thiệu Mặc Sâm cầm kẹo đường trắng như tuyết về, bên trái cầm một cái kem. “Anh chờ em ăn kẹo đường xong rồi sẽ xin anh ~ có xin anh anh cũng không cho em ~~”

Mắt phượng liếc anh một cái, ra vẻ ngây thơ.

Mười phút sau, tất cả mọi thứ đều nằm trong bụng Bạch Trạch, hai người ngồi trên phiến đá thở dài nói. “Anh nói xem đi đâu mới tìm thấy thẻ đặc biệt? Có thể tổ tiết mục không để ở đây.”

Thiệu Mặc Sâm nhún vai. “Ai biết được.”

Đang nói chuyện, một cái thẻ màu vàng rơi từ trên cây xuống đầu gối Bạch Trạch.

Bạch Trạch. “…”

Thiệu Mặc Sâm. “…”

“Hai người lấy được thẻ phải cùng nhau chơi Pocky Game, khoảng cách không dài hơn 0,3 cm thì thành công, sau khi thành công sẽ giữ được tiền vàng tới ngày mai.

Bạch Trạch không biết nói gì, chật vật. “Cái Pocky Game kia là gì?”

Thiệu Mặc Sâm nhức đầu nhìn ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên công tác, đỡ trán. “Tóm lại là…”

Tổ tiết mục ở bên kia cũng bùng nổ rồi.

“Đạo diễn, anh muốn đi đâu?”

“Tôi muốn đi hỏi một chút, tại sao tất cả thẻ nhiệm vụ ngược cẩu đều bị hai người đàn ông rút được?” Rõ ràng là đạo diễn vì muốn có hint CP nên mới làm mấy tấm thẻ đó, cuối cùng…

“Hai người muốn đặt bao nhiêu?”

Thiệu Mặc Sâm tranh cãi cũng vô ích, nếu không nhìn biểu cảm trên mặt nhan viên công tác, anh còn tưởng là cố ý.

“Tất cả.” Bạch Trạch hời hợt nói.

Thiệu Mặc Sâm kinh ngạc quay đầu nhìn cậu.

“Xấu hổ à?” Bạch Trạch chớp mắt, trong mắt tràn đầy ý cười.

Thiệu Mặc Sâm nhìn đôi mắt đầy ánh cười của cậu, khóe miệng cũng nhếch lên, cây ngay không sợ chết đứng, nói. “Sao lại thế được? Anh còn xấu hổ cái gì chứ?” Hôn người yêu mình mà còn xấu hổ? Nực cười.

“Em thích vị nào?”

“Matcha.” Bạch Trạch chọn vị hai người đều thích, đương nhiên sau đó mới hiểu cái gì cũng chẳng quan trọng, cậu còn hồi hộp tới nỗi không biết vị gì ra vị gì.

“Hai người tìm được thẻ nhiệm vụ đặc biệt rồi sao?”

Dương Húc Húc kéo Khuất Lan Thương qua, hô hoán khiến đồng bọn cũng chạy lại.

Ban đầu là hâm mộ Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch may mắn, nhưng khi nghe nội dung nhiệm vụ, không khí bỗng nhiên trở nên quỷ dị.

Dương Húc Húc che mắt. “Em sẽ không cười nhạo hai người đâu hahahahahahha.”

Khuất Lan Thương liếc mắt nhìn hai người với ánh mắt kính nể.

Liễu Mạn Tinh bình tĩnh. “Có muốn đám tụi tôi tránh mặt hai không?”

Tang Kỳ khó hiểu. “Sao phải tránh mặt? Không phải chỉ là một trò chơi thôi sao?”

Hứa Thành Dục còn thêm mắm dặm muối. “Bọn tôi sẽ không nói cho chị dâu đâu.”

Trì Thành gật đầu lại lắc đầu, thật ra mà nói, chuyện này cũng đừng nói trên sóng truyền hình chứ.

Thiệu Mặc Sâm nở nụ cười phách lối. “Nói cũng không sao, em ấy cho phép mà.”

Chị dâu nào đó gương mặt đã ửng hồng, thấy hơi hối hận, sao nhiều người lại tới đây như vậy?

“Nhanh lên, bắt đầu đi.”

Thiệu Mặc Sâm biết cậu đang suy nghĩ gì, cũng thấy có lỗi với cậu vì nơi đây nhiều người như vậy.

“Em cắn đầu kia của bánh quy đi, nhắm mắt lại.”

Bạch Trạch lắc đầu.

“Nghe lời anh.”

“Không nhắm đâu.”

“Để quay cho đẹp mà.” Thiệu Mặc Sâm quá mệt mỏi, con cái đến thời kỳ phản nghịch phải dạy thế nào đây?

“Anh càng đẹp, em càng muốn nhìn anh.”

Thiệu Mặc Sâm nghĩ, không cần lo, đến thời kỳ phản nghịch nhưng cũng vẫn đáng yêu.

“Em cắn ở đầu bên kia, lúc anh cắn em cũng phải cắn đấy.”

Bạch Trạch vừa muốn cắn bánh quy, đột nhiên để xuống. “Trước đây anh chơi rồi à?”

“Không có, chưa ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy mà.” Thiệu Mặc Sâm nghiêm túc. “Dấm pha với matcha ăn không ngon.”

Bạch Trạch chậm rãi cắn bánh quy. Ai ghen ai ghen? Không phải cậu.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi, tiếng lá cây xào xạc.

Thiệu Mặc Sâm cắn một đầu khác của bánh quy vị matcha, từng chút từng chút tới gần lỗ tai đỏ ửng của bảo bối nhà mình.

Bạch Trạch nhìn khuôn mặt quen thuộc phóng đại trước mắt, nghe được nhịp tim của mình, hình như còn nghe được cả tiếng tim đập của Thiệu Mặc Sâm. “Thịch, thịch, thịch.” Một tiếng lại một tiếng.

Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hô hấp quấn quýt lấy nhau.

Dương Húc Húc dùng tay phải che miệng, tay trái níu lấy vạt áo Khuất Lan Thương.

Khuất Lan Thương cúi đầu nhìn thoáng qua, bàn tay muốn xoa đầu cô nàng, do dự một lúc lâu vẫn buông xuống.

Liễu Mạn Tinh đột nhiên nhớ người đàn ông nhà mình, bất kể người ta thêu dệt quan hệ hai người thế nào, nhưng cũng chỉ có người trong cuộc mới biết nếm ngọt ngào, người ngoài làm sao hiểu?

“Thật sự muốn yêu đương.” Tang Kỳ ôm ngực, thì thào nói.

Thiệu Mặc Sâm đột nhiên tự tay kéo vai Bạch Trạch gần lại, mọi người hoảng sợ nhìn, anh đã cắn đứt bánh quy rồi.

Bạch Trạch cũng cắn đứt đầu kia, Thiệu Mặc Sâm cầm mảnh vụn bánh quy, liếm khóe miệng một cái, cong môi. “Bảo bối, là vị matcha.”

Tai Bạch Trạch ửng hồng, giống như quả anh đào, mới vừa rồi…anh còn hôn cậu. Ngón tay sờ lên cánh môi mềm, khuôn mặt ngây ngô giống như đứa trẻ mới hôn lần đầu.

“01 cm.” Đạo diễn không cam lòng, anh ta muốn xào Cp, xào Cp, cuối cùng người đảm nhận chuyện ngược cẩu lại là cặp đôi đạo diễn không thể nào ngờ tới.

“Cái này biến thành mảnh bánh quy rồi.” Mọi người lấy lại tinh thần, chạy tới xem.

Hứa Thành Dục nhìn Thiệu Mặc Sâm, như đang suy nghĩ gì đó, lần nữa lại khẳng định cho dù Thiệu Mặc Sâm đã kết hôn nhưng cũng không yêu vợ như anh nói. Trong lòng anh ta lại dâng lên cảnh giác, nhìn về phía một người đàn ông khác, ngày xưa còn ngứa mắt nhau, bây giờ lại tạo ra nụ hôn tình yêu lãng mạn, vậy thì anh ta có gì mà không làm được?

“Có cậu phải từng chơi rồi không?” Liễu Mạn Tinh nhiều chuyện hỏi Thiệu Mặc Sâm.

Thiệu Mặc Sâm nhướng mày. “Tôi là người chuyên nghiệp, sao phải chơi thử.”

Liễu Mạn Tinh. “…” Trước đây mấy tờ báo còn bảo ảnh đế diễn không chuyên nghiệp, mỗi lần diễn cảnh hôn đều phải nhờ thế thân.

Bạch Trạch từ chối nhận bình nước mà trợ lý tổ tiết mục đưa cho, chẹp chẹp miệng, là vị matcha đó, hình như cậu muốn ăn đồ ngọt rồi.

***

“Sao anh đánh đầu em?”

Khuất Lan Thương đút tay vào túi, giễu cợt. “Thầy phê chuẩn rồi, em có thể yêu đương.”

Ánh mắt Dương Húc Húc sáng lên, khuôn mặt ửng đỏ. “Thầy giới thiệu cho em sao?”

Nụ cười Khuất Lan Thương hơi nhạt đi. “25 tuổi, 1m8, gia thế hiển hách, gương mặt đẹp trai, là diễn viên.” Vừa nói chuyện vừa thấy Dương Húc Húc cúi đầu càng ngày càng thấp, tóc ngắn che đi biểu cảm trên mặt, giọng nói mất mát. “À”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN