Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất
Chương 6: Bà xã - Chuyện sợ nhất
Lư Hiên nhìn cậu ta. “ừ” một tiếng.”Theo Bạch Trạch học hành cho tốt, đừng làm người ta lo lắng nữa.”
Lê Duyệt nghe hắn nói như thế nhịn không được bĩu môi, không giả bộ nghe lời được nữa, nổi giận, xù lông y như con gà. “Em làm cho người ta lo lắng gì? Không phải là em không muốn học cho giỏi, em không thích con gái, chuyện này cũng có lỗi sao?”
Lư Hiên nhíu mày, hắn chỉ lớn hơn đám Thiệu Mặc Sâm hai tuổi nhưng sao nhìn già thế này, cảm thấy mình như bố đang dạy con. “Lê Duyệt, em phải biết anh và chị em chưa bao giờ phản đối những chuyện này…”
Lê Duyệt ngẩng đầu lên. “Chưa bao giờ? Em làm gì cũng không đúng, các người đều thấy ngứa mắt..”
Một âm thanh lớn vang lên, hình như có gì đó đụng vào tường. Phòng nghỉ của đoàn phim cách âm quá kém.
Lê Duyệt mở to hai mắt, không nói câu tiếp theo nữa.
Lư Hiến đi tới cửa, thấy của bên cạnh cũng đang mở, Bạch Trạch lạnh lùng đi tới, theo sau là Thiệu Mặc Sâm.
Lê Duyệt thấy cổ áo Thiệu Mặc Sâm có hơi nhăn nheo, tò mò nhìn, còn có cả quần của đạo diễn Bạch…
Lư Hiên thấy hai người, bỗng nhiên nhớ tới âm thanh vừa rồi, khóe miệng co quắp lại. Ban ngày ban mặt, hai người kia thực sự là…
“Lư tổng.” Thiệu Mặc Sâm lên tiếng bắt chuyện. “Đạo diễn Bạch, đi chậm một chút, không phải đã nói là diễn thử với anh sao?”
Bạch Trạch cũng nhìn anh. “Tự mình diễn đi. Nhớ kỹ thân phận nhân vật.”
Là thân phận không phải tính cách. Chân Bạch Trạch bây giờ vẫn còn mềm nhũn.
“Đạo diễn Bạch, có phải anh bị cảm hay không?” Lê Duyệt có chút bận tâm, cậu ta biết Bạch Trạch nhận bộ phim này cũng là vì nể mặt mũi anh rể mình, trong lòng hơi băn khoăn.
Bạch Trạch sửng sốt, nhìn thảm cảnh của hai người, hắng giọng nói. “Không sao.”
Lư Hiên ước gì có thể gõ lên đầu Lê Duyệt xem cậu ta đang nghĩ cái gì, sao lại ngu như vậy? Rốt cuộc là con cái nhà ai vậy?
“Mặc Sâm, rất bận?” Lư Hiên chế giễu nói.
Thiệu Mặc Sâm lau khóe miệng. “Lúc đầu thì rảnh, nhưng đáng tiếc bà xã lại không có nhà nên phải kiếm chuyện để làm.”
Bà xã nào đó bị sặc nước.
“Đạo diễn Bạch, anh có sao không?” Lê Duyệt lo lắng hỏi.
“Không có chuyện gì.” Bạch Trạch trừng mắt nhìn người nào đó.
Lư Hiên cũng nghẹn họng, mỗi lần gặp Thiệu Mặc Sâm hắn lại bị người này mặt dày thuyết phục một lần, hắn cũng đoán được mình nhờ Bạch Trạch quay bộ phim này đã làm lỡ dở kế hoạch gì đó của hai người, cũng có chút áy náy. “Xin lỗi.”
Thiệu Mặc Sâm không trả lời, đổi chủ đề câu chuyện. “Tôi nghe nói Lư tổng mới mở một khu nghỉ mát nào đó.”
Lư Hiên nghi ngờ nói. “Các cậu chưa lấy được thẻ vàng tôi gửi sao?”
Thiệu Mặc Sâm cười tủm tỉm lắc đầu. “Nhận được rồi nhưng vẫn chưa cảm ơn Lư tổng, tôi còn nghe nói có phòng thủy tinh.”
Lư Hiên. “…”
Bạch Trạch. “…” Phòng thủy tinh, nghe giống như đang bắt đầu chuẩn bị chơi play gì đó…
Lư Hiên nhìn Bạch Trạch với ánh mắt đồng cảm, nhịn cười nói. “Không thành vấn đề, lúc nào cũng chào đón hai người.”
Chân Bạch Trạch lại run lên rồi, trừng mắt nhìn Thiệu Mặc Sâm. “Anh tới đây cho tôi.” Liếc nhìn vẻ mặt của Lê Duyệt, gắng gượng nói một câu. “Chúng ta đi thảo luận kịch bản.” Nhìn đồng hồ trên tay, lại nhìn Lư Hiên. “Tối nay cùng nhau ăn cơm không?”
Lư Hiên gật đầu rồi hẹn thời gian.
Sau khi hai người kia đi, Lê Duyệt không hiểu gì cả. “Anh rể, có phải hai người bọn họ mới đánh nhau không?”
Lư Hiên. “…”
Lê Duyệt bĩu môi. “Anh xem đi, người ta hơn 30 rồi mà còn đánh lộn, em thì tính cái gì, đáng để cho anh nói với chị sao?”
Lư Hiên đau đầu nhìn Lê Duyệt ngu muội, bọn họ đánh lộn theo cách khác, em thì tính là gì?
“Anh rể, tối nay em có thể đi cùng không?”
“Đi gì mà đi. Đọc kịch bản cho tốt đi. Học cách nhìn mặt mà nói chuyện.”
Lê Duyệt mếu máo, không cam lòng, tủi thân nói. “Em biết học cách nhìn sắc mặt để nói chuyện rồi mà. Anh xem đi, đạo diễn Bạch và anh Thiệu quan hệ kém như thế, em sợ ảnh hưởng đến tình hình quay phim nên luôn ở trước mặt bọn họ nói tốt cho đối phương.”
Lư Hiên. “…” Hắn vẫn luôn cho rằng paparazi mắt mù, không ngờ em vợ mình cũng mù rồi. “Nếu em có một nửa sự bén nhạy như chị em thì anh không lo lắng nữa rồi. Không, là một nửa của cháu em thôi.”
Lư Hiển thở dài một hơi, buồn bực khó chịu.
Lê Duyệt há hốc mồm, nhìn bóng lưng ảnh rể, nói. “Sao em lại không bằng tên nhóc kia được chứ, anh là đồ bất công.”
Bảo bảo đang ở nhà chơi, hắt hơi một cái. “Mẹ, lúc nào anh Thiệu tới chơi?”
Lê Hân Nhiên mặc thêm áo khóac cho bé, sờ sờ đầu bé. “Không muốn anh Bạch sao?”
Lư bảo bảo dùng ánh mắt “mẹ ngốc sao” nhìn cô. “Anh Thiệu tới thì anh Bạch sẽ tới. Nếu như anh Thiệu không tới, anh Bạch sẽ không ở nhà chúng ta lâu. Hơn nữa anh Thiệu tới sẽ nói chuyện phiếm với cha, anh Bạch sẽ chơi cùng con.”
Lê Hân Nhiên dở khóc dở cười đặt con mình lên đầu gối, khích lệ nói. “Bảo bảo thật thông minh.”
“Mẹ, con nói cho mẹ một bí mật.” Lư bảo bảo thần bí ghé vào tai cô. “Mặc dù anh Bạch không để tóc dài nhưng con biết hai người họ là một đôi.”
Lê Hân Nhiên không biết ai dạy con mình. “Bảo bảo, lời nói như vậy không nên nói lung tung ra ngoài.”
“Con biết, đây là bí mật của con và anh Bạch.” Lư bảo bảo tự hào vỗ ngực. “Con không nói cho chú nhỏ nữa. Mẹ, mẹ phải giữ lời, ngoắc tay đi.”
Lê Hân Nhiên thẩn thờ giơ ngón út lên, bắt đầu ảo não, con trai nhà mình có phải quá thông minh không?
***
Chú nhỏ Lê Duyệt ngồi trên salon không vui vẻ gì. “Tiểu Tịch, tôi rất ngu sao?”
Phương Tịch nhanh chóng lắc đầu. “Sao thế?”
“Tôi ngu như vậy, chắc không ai thích tôi.” Lê Duyệt nghĩ như vậy, nhanh chóng chấm dứt mấy đoạn tình cảm chưa đâu vào đâu.
“Cậu thích ai?” Phương Tịch lại gần, bắt đầu nhiều chuyện.
Mặt Lê Duyệt đỏ lên. “Phương Tiểu Tịch! Đừng nói bậy.”
“Sau khi cậu quay phim này mới trở nên như vậy, cậu thích người trong đoàn phim? Người nào người nào?”
Phương Tịch bắt đầu liệt kê hết đàn ông trong đoàn phim.
Lê Duyệt thở dài một hơi, người này ưu tú hơn người lần trước cậu ta thích, thế nên chắc không có cơ hội.
***
“Tôi chỉ muốn để nó quyết định một lần, không phải muốn vào là vào muốn ra là ra, chị nó suy nghĩ nhiều tới nỗi rụng gần hết tóc rồi, chuyện này không phải hai người không biết, loạn cả nhà lên, Hân Nhiên sắp tức chết rồi.”
“Chuyện gì? Đánh nhau sao?” Thiệu Mặc Sâm tò mò.
Bạch Trạch nhớ tới khi Thiệu Mặc Sâm ở nước ngoài bị cấm quay phim, hai người nói chuyện yêu thường còn không hết, sao có thể nhắc chuyện này với anh được.
Lư Hiên cũng chẳng để ý, nhắc lại lần nữa. “Tôi không ngại nó thích nam hay nữ, có con hay không cũng chẳng quan trọng, chị nó không ngại thì tôi phải nại cái gì, cùng lắm thì để con tôi chăm nó cũng được.” Lư Hiên nghĩ tới cảnh tượng kia, giận tới mức không biết xả vào đâu. “Nhưng, mấy cậu nhìn đi, nó thích ai cũng được, thích người không đứng đắn cũng chẳng sao, nó gây chuyện long trời lở đất ở trong đoàn phim, một người là thẳng nam, một người cong nhưng đã có bạn trai rồi. Người nọ cãi nhau với bạn trai, nó xông lên đánh bạn trai người ta một trận, cậu xem phải làm thế nào?”
“Ah, còn nữa, Lê Duyệt nói người ta thích nó, muốn hai chúng tôi đồng ý, nhưng tôi thấy người nọ chẳng có ý gì với nó cả.”
Lư Hiên buồn phiền uống một ngụm rượu. “Tôi không muốn nó lăn lộn trong giới này nữa, nó chỉ suy nghĩ bằng tay chân, không suy nghĩ bằng đầu óc, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn.”
Bạch Trạch liếc nhìn Thiệu Mặc Sâm, hai người không biết nói gì, chỉ có thể khuyên vài câu. “Nếu không thì cậu tìm bạn trai cho nó?”
“Bạn trai?” Lư Hiên suy nghĩ. “Các cậu có đối tượng nào chững chạc không?”
“Nam hay nữ?”
“Nói nhảm, đương nhiên là nam.”
Thiệu Mặc Sâm sờ cằm, nhớ tới một người. “Có, mở công ty giải trí, chững chạc, sắp ba mươi, nhưng mà…”
Bạch Trạch đánh lên mu bàn tay anh một cái. “Người này không được. Lư Hiên, tôi sẽ giúp anh hỏi một chút, người anh ấy mới nói đã có người mình thích rồi.”
Thiệu Mặc Sâm gật đầu. “Là tôi suy nghĩ không chu đáo. Để tôi hỏi vài người nữa.”
Lư Hiên gật đầu, hắn xem em vợ của mình cùng giống như con trai, bây giờ giống như tới thời kì phản nghịch đến chậm thôi, không phải, phải nói là đây là phản nghịch từ khi trưởng thành đến bây giờ.
Uống rượu xong ba người tạm biệt nhau, trước khi đi Lư Hiên vẫn chưa yên tâm. “Mặc Sâm, tôi giao nó cho các cậu, giúp tôi quản chặt nó chuýt, nó làm sai thì dạy nó, không cần khách sáo.”
Thiệu Mặc Sâm cũng biết Lư Hiên xem Lê Duyệt như con trai, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại không thể mặc kệ, gật đầu. “Cậu đừng có lo lắng, tôi cũng quý cậu biên kịch này, cũng hiểu chuyện lắm.”
Lư Hiên thở dài một hơi, nghĩ lúc mình quen Thiệu Mặc Sâm, cậu ta cũng đang ở độ tuổi như Lê Duyệt, nhưng người ta đã biết mình muốn làm gì, thích ai.
Lư Hiên quen Thiệu Mặc Sâm trước rồi mới quen Bạch Trạch, hắn từng hỏi Thiệu Mặc Sâm. “Cậu không lo lắng sao?” Khi đó ở trong nước hiếm có người đồng tính, hắn biết có không ít người không chịu được lời gièm pha bên ngoài, cuối cùng lựa chọn kết hôn.
Thiệu Mặc Sâm trả lời. “Chuyện tôi sợ nhất là bỏ lỡ em ấy, cũng sợ em ấy không thích tôi. Trừ chuyện đó ra, chẳng có gì đáng sợ nữa.”
Chuyện Lư Hiên lo lắng không phải là Lê Duyệt thích đàn ông mà hắn lo lắng Lê Duyệt không biết mình nghĩ gì, muốn gì, hắn lo Lê Duyệt không biết cái gì gọi là yêu.
***
Phương Tịch lướt Weibo, đột nhiên hỏi Lê Duyệt. “Trên mạng đều nói đạo diễn Bạch và Thiệu Mặc Sâm bất hòa, ngay từ đầu không phải là Thiệu Mặc Sâm diễn, sao đột nhiên anh ấy lại diễn?”
“Chuyện này…tôi cũng không rõ lắm, nhưng ban đầu đạo diễn Bạch không muốn anh Thiệu diễn” Lúc đầu Bạch Trạch phản đối quyết liệt, tất cả mọi người ai cũng biết.
“Vậy một ảnh đế lớn như thế sao lại phải tới đoàn phim chúng ta?” Phương Tịch là trợ lý của Lê Duyệt, cũng biết một vài chuyện, đoàn phim này lập nên là vì Lê Duyệt.
“Duyệt Duyệt, cậu có quen anh Thiệu từ trước không?”
Lê Duyệt chớp mắt. “Anh ấy tới làm khách nhà tới.” Đó là chuyện trước khi cậu ta dọn ra ngoài.
Phương Tịch tới gần. “Lê Tiểu Duyệt, cậu nói xem có phải Thiệu ảnh đế…”
Lê Duyệt đỏ mặt. “Đừng nói bậy.”
Phương Tịch hừ một cái, gõ gõ điện thoại. “Tôi phát hiện một chuyện bát quái lớn…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!